CP Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 31: Diễn giả thành thật



Editor: Nơ

Tuần rồi mình nhìn nhầm tên chương nha:>> Chương 30 là Đỏ mặt, chương 31 là Diễn giả thành thật. Xin lỗi chị em vì sự mắt nhắm mắt mở này T^T

————–

Hàm răng day liên tục vào một bên cổ, ấm ​​áp và ẩm ướt, Minh Trầm tham lam mút viên kẹo mềm thơm ngọt vào trong miệng.

Bàn tay anh giữ lấy cổ cô, Hình U bị anh ấn vào trong ngực, hai cơ thể thân mật dính chặt vào nhau.

Lúc Hình U lấy kem trêu anh ở trong xe, anh đã muốn làm chuyện này.

Lúc Hình U tháo mặt nạ xuống rồi nhìn anh chằm chằm ở bên cây đàn dương cầm, anh đã muốn làm chuyện này.

"A."

Một âm thanh nỉ non rất nhỏ lọt vào tai.

Minh Trầm nheo mắt, từ từ buông tay ra, ngẩng đầu nhìn cô.

Những gì anh thấy trước mắt chính là đôi môi anh đào mềm mại đỏ mọng hơi hé mở của Hình U, trong đôi mắt đó chỉ khắc ghi hình bóng của một mình anh.

Đáy mắt cô như nhiễm một tầng sương mù, Minh Trầm suy nghĩ một chút, bàn tay đặt ở sau đầu di chuyển đến khuôn mặt, nâng cằm cô về phía mình.

Khoảng cách còn lại rất gần, nhưng người trước mặt đột nhiên ngả người ra sau, né tránh động tác của anh.

Hình U đột nhiên che cổ lại, hai mắt trừng to như chuông đồng, vẻ mặt vừa khó tin vừa khó hiểu: "Cậu!"

Những lời trách móc mắc kẹt trong cổ họng, như thể không biết phải nói gì.

Minh Trầm vẫn duy trì tư thế hơi nghiêng người.

Hình U nhanh chóng thoát khỏi đùi anh, lên án nói: "Các cậu toàn dạy người khác diễn như vậy sao?"

Lòng bàn tay cô vẫn còn đặt trên cổ, chậm chạp không thả ra, giống như đang đề phòng anh đánh lén lần hai.

Minh Trầm dựa theo lời nói của cô mà việc cớ: "Vì để cho cậu nhập vai nhanh hơn nên tôi mới áp dụng một số phương pháp đặc biệt."

Tiểu Khổng Tước hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Ai muốn nhập vai như vậy hả!"

Nào có ai tập diễn mà cắn cổ thật, căn bản là muốn chiếm tiện nghi của cô.

Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như thể chán ghét sự gần gũi vừa rồi của cô, Minh Trầm do dự một lúc, nhưng anh vẫn không hối hận.

Minh Trầm đứng dậy, bước từng bước về phía cô.

Hình U lùi về sau theo bản năng, tấm lựng chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Minh Trầm chống một tay lên tường, giữa hai người có một khoảng cách nhất định: "Tiểu Khổng Tước, chẳng phải trước đây chúng ta đã làm chuyện thân mật hơn như vậy sao?"

Hình U quay ngoắt đầu sang một bên: "Đó là do lúc nhỏ không hiểu chuyện."

Cô mới không thèm chơi trò trẻ con đó với Minh Trầm.

Minh Trầm nghiên đầu nhìn cô, nhưng Hình U lại liên tục tránh ánh mắt của anh.

Anh đặt tay lên vai Hình U, đang định mở miệng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gọi: "Thầy Minh."

Sự xuất hiện của đạo diễn đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.

Minh Trầm híp mắt, đi đến trước cửa: "Có chuyện gì?"

Đạo diễn mới đến có lai lịch bình thường, nên đối với những người có tên tuổi lớn trong giới thì rất nể mặt: "Phía biên kịch có chuyện muốn nói với cậu một chút."

Minh Trầm trả lời: "Được rồi."

Sau khi đạo diễn đi khỏi, Minh Trầm quay trở lại bên cạnh Hình U.

Hình U rất dễ dỗ và cũng dễ bị chuyện khác đánh lạc hướng, cho nên mỗi lần trêu cô, chỉ cần vờ như không có chuyện gì xảy ra là có thể gạt chuyện đó qua một bên.

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

Nhưng lần này, anh lại trịnh trọng nói với Hình U: "Xin lỗi cậu."

Anh thừa nhận bản thân ghen tuông, bị tính chiếm hữu lấn át, cố tình làm ra những trò thân thiết với cô ở trước mặt Hứa Hàn Thiên, hòng khiến cho người có ý đồ xấu biết khó mà rút lui.

Và cả, sự ích kỷ không thể che giấu.

Anh lại đưa tay ra lần nữa.

Hình U nhìn anh đầy cảnh giác.

"Để tôi xem thử cổ của cậu." Lần này, anh báo cho cô biết trước.

Hình U bỏ tay ra, để lộ cần cổ non mịn cho anh nhìn.

Anh không có cắn thật, nên hiển nhiên sẽ không để lại dấu vết, phần da nơi đó chỉ có một vết đỏ nho nhỏ, rất nhạt màu.

Thấy anh nhìn chằm chằm vào chỗ đó không chớp mắt, Hình U nhíu mày hỏi: "Có để lại dấu vết không?"

Minh Trầm rút tay về, mái tóc dài tùy ý rơi xuống bả vai: "Không sao, không có để lại dấu vết nào."

Hình U lấy tóc che đi cần cổ duyên dáng: "Làm gì có chuyện không để lại dấu vết?"

Minh Trầm quay đầu, đưa cổ mình về phía cô: "Không ấy tôi cho cậu cắn lại?"

"... Cậu cút đi."

Tên đàn ông này đúng là nghiêm túc chưa đến ba giây.

Loại chuyện này có thể dùng cách cắn qua cắn lại để huề sao?

Minh Trầm bật cười nhìn cô, Hình U xoay người sang chỗ khác, dứt khoát không nhìn anh.

Sau khi Minh Trầm đi khỏi, dây thần kinh căng thẳng của Hình U ngay lập tức thả lỏng. Cô lại dùng tay trái vuốt ve cổ của mình, anh nói không để lại dấu vết, nhưng cô lại cảm thấy nơi đó cực kỳ nóng rát.

Tại sao lại để anh thực hiện chuyện đó dễ dàng như vậy?

Có lẽ là vì, bản thân cô không đề phòng anh chăng?

Nhưng cho dù lúc trước có làm chuyện thân mật hơn thế này đi nữa, thì đến cuối cùng, chẳng phải anh vẫn muốn hủy bỏ hôn ước với cô sao?

Sau khi nghĩ thông mọi chuyện, Hình U nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Mấy ngày sau đó, mọi người đồng tâm hiệp lực hoành thành nốt vở kịch nhập vai.

Vì để trợ giúp sư phụ Hứa Hàn Thiên, thợ săn Tô Mông Mông đã tìm mọi cách để truy tìm tung tích của bọn họ, nhưng vẫn không tìm được Tiểu U, mà thay vào đó là gặp được Phó Diệc Bạch, một ma cà rồng cải trang thành người.

Phó Diệc Bạch liếc mắt một cái là đã nhìn ra thân phận của cô, nhưng không vạch trần ngay lập tức, mà ngược lại cùng cô chơi trò cải trang, còn hứa sẽ tìm bạn giúp cô.

Vì thường xuyên gặp nhau, nên Phó Diệc Bạch đã gặp Úy Lam.

Úy Lam có cùng huyết thống với Tiểu U, nên hiển nhiên cũng có sức hấp dẫn với ma cà rồng, Phó Diệc Bạch lên kế hoạch bắt Úy Lam về lâu đài cổ, chuẩn bị tìm thời điểm thích hợp để ra tay.

Khi quản gia Ôn Tuấn nhìn thấy cô gái loài người yếu đuối kia, lần đầu tiên anh ta động lòng trắc ẩn.

Anh ta biết rõ Minh Trầm và Phó Diệc Bạch có cách đối xử khác nhau với con mồi của mình, người đằng trước sẽ đấu tranh giành lấy, người phía sau chỉ biết thỏa mãn những ham muốn cá nhân.

Vì vậy anh ta đã bí mật thả Úy Lam ra, sau đó âm thầm bảo vệ cô ta.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối Úy Lam không hề tin tưởng anh ta, sau khi thoát khỏi nguy hiểm liền hợp tác với gia tộc thợ săn, dùng bản thân làm mồi nhử để dụ Ôn Tuấn, nhằm bắt rùa trong vại.

Thợ săn Tiêu Kỳ chịu trách nhiệm canh gác lũ ma cà rồng đã chứng kiến ​​hết thảy những điều này, khi các thợ săn khác đang thảo luận hình phạt nào tàn nhẫn nhất dành cho anh ta, thì Tiêu Kỳ đã yêu cầu anh ta tự chọn cách thức kết liễu cuộc đời mình.

Cuộc chiến giữa ma cà rồng và thợ săn là điều không thể tránh khỏi, nhưng sự mất tích của Tiểu U và cái chết của Ôn Tuấn đúng lúc châm lên ngòi thuốc nổ.

Hai bên chiến đấu đến cùng và cả hai đều bị thiệt thòi, có người ngư ông đắc lợi, thì ra Phó Diệc Bạch mới là Boss đứng sau thúc đẩy tất cả những chuyện này.

Trong trận chiến cuối cùng giữa con người và ma cà rồng, rốt cuộc Vua ma cà rồng Minh Trầm cũng xuất hiện, chỉ tiết là Tiểu U trở thành vật hy sinh.

Vì để hồi sinh người mình yêu, Minh Trầm đã sử dụng phương pháp bí truyền cổ xưa để thay đổi máu huyết trong người cô, nhưng vì dòng máu đặc biệt của Tiểu U nên anh đã bị phản phệ.

Minh Trầm lại chìm vào giấc ngủ, Tiểu U trở thành chủ nhân mới của lâu đài cổ, một mình cô độc canh giữ ở nơi đó với hy vọng một ngày nào đó có thể đợi được người yêu của mình thức dậy một lần nữa.

Biết được toàn bộ câu chuyện, Hình U chợt hiểu ra lý do tại sao lúc đó ở trên đỉnh núi lại tặng ghim cài áo.

Mục đích của việc tặng ghim cài áo không phải để kéo gần quan hệ giữa người này với người kia, mà là hình thành một chuỗi quan hệ cụ thể giữa các nhân vật, từ đó phân vai phù hợp cho mọi người, hai người chọn nhau sẽ nhận được vai CP.

Nhưng mà, mặc kệ kết cục có như thế nào đi nữa, thì những ai đọc xong kịch bản đều sẽ không nhịn được mà thốt lên rằng: "Máu chó vãi đạn."

Thế mà Tưởng Tử Dục lại xét duyệt cho một kịch bản như vậy, Hình U tự xoa đầu mình, nói: "Mình thực sự cần một chuyện gì đó khác để tẩy não ngay bây giờ."

Minh Trầm đưa tới một cốc nước lọc, sau đó ngồi xuống đối diện với cô: "Tuy cậu nắm rõ toàn bộ mạch truyện, nhưng những cảnh xuất hiện ở trước mặt khán giả sẽ không giống như vậy."

Nhìn thấy anh, Hình U cầm kịch bản lên che ở trước mặt, âm thầm tránh tầm mắt của anh.

Minh Trầm nhìn chằm chằm vào cốc nước kia, sau đó đưa tay cầm lấy rồi đưa đến trước mặt, ngửa đầu uống hết một hơi.

Hai ngày nay Hình U luôn tránh mặt anh, có xin lỗi cũng vô ích.

Giọt nước lướt dọc theo cổ, trượt xuống xương quai xanh, Minh Trầm lấy tay ấn xuống vị trí dưới xương quai xanh bên trái theo bản năng.

Trong bữa trưa, Tô Mông Mông quan sát một lúc lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hình U, hỏi: "Chị với Minh Trầm có chuyện gì vậy?"

Động tác cầm đũa của Hình U hơi khựng lại: "Chuyện gì là chuyện gì?"

Tô Mông Mông vạch trần không chút lưu tình: "Chị còn chối, rõ ràng mấy ngày nay hai người rất lạ."

Hình U giả ngu: "Có hả?"

Tô Mông Mông gật đầu với cô, vô cùng chắc chắn, thậm chí còn nhắc nhở một câu: "Ngày mai là phải trở về biệt thự rồi, đôi mắt của người xem còn tinh hơn cả em nữa đấy."

Nếu hai người họ trở về biệt thự trong tình trạng này thì chắc chắn sẽ bị lộ dưới ống kính phát sóng trực tiếp.

Không biết khu bình luận sẽ chế ra câu chuyện hay ho như thế nào.

Hai người trò chuyện rôm rả, Hình U ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của Minh Trầm.

Trái lại Tô Mông Mông không thể chịu được cảnh cô như vậy, hỏi giúp cô một câu: "Tại sao không nhìn thấy Minh Trầm?"

Tổ tiết mục đáp: "Thầy Minh có việc đi ra ngoài."

Anh nói mình có việc cần ra ngoài, sau đó rời khỏi phạm vi giám sát của tổ tiết mục.

Minh Trầm tạm thời rời đi, buổi chiều chỉ có một mình Hình U trở về căn nhà gỗ.

Tổ tiết mục không còn sắp xếp nhiệm vụ và trò chơi nào nữa, chỉ để mọi người nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị trở về biệt thự vào ngày mai. Trong bảy ngày sống ở đây, có một loại cảm giác giống như khi Minh Trầm sống ở nhờ nhà cô năm cấp ba.

Cả buổi chiều Hình U ở trong phòng ngủ bù, sau khi tỉnh dậy liền kéo rèm ra, trời bên ngoài đã tối.

Cô đi déo lê xuống bếp, chuẩn bị tìm một số nguyên liệu để làm một món gì đó đơn giản.

Có người di chuyển, camera trong phòng khách bắt đầu hoạt động. Tổ tiết mục cũng đã xác nhận tình hình hiện tại của từng khách mời, sau đó mới bắt đầu phát sóng trực tiếp trong âm thầm.

Fan hâm mộ vô cùng ngạc nhiên khi thấy tài khoản "Tình yêu phi khoa học" bất ngờ phát sóng trực tiếp, lúc bấm vào thì thấy căn phòng quan sát quen thuộc.

Lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên liên tục, Vạn Gian Lỗi chào hỏi mọi người như thường lệ: "Hoan nghênh các bạn đã trở lại phòng quan sát của" Tình yêu phi khoa học", tổ tiết mục đã chuẩn bị một số phúc lợi cho mọi người."

Sau khi tương tác được một lúc, cuối cùng Vạn Gia Lỗi cũng tiết lộ phúc lợi: "Vào lúc bảy giờ tối nay, chúng tôi sẽ phát sóng trực tiếp trong phòng khách của từng căn nhà gỗ, thời gian là mười phút."

[Cái gì cái gì? Bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi á?]

[Mấy người có biết mấy ngày nay tui sống như thế nào không?]

[Anh Lỗi được quá nhở, anh ấy cho chúng ta phúc lợi]

Sau khi khu bình luận được đổi mới, Vạn Gia Lỗi cũng nhận được tin này, mỉm cười giải thích: "Tôi xin giải thích với các bạn một chút, không phải từ đêm nay sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp, mà là sẽ cho mỗi khách mời lên hình mười phút, sau khi hết thời gian sẽ đóng cửa."

Chỉ có mười phút, sớm một chút hay trễ một chút cũng không được.

[Mười phút thì mười phút, có phát sóng trực tiếp là tui chịu rồi]

[Phát sóng nhanh đê]

[Mị muốn nhìn thấy Đại Cẩu Cẩu và Tiểu Khổng Tước, cho mị cảnh đó đi!]

Từ khu bình luận là có thể thấy rõ người nào được yêu thích nhất, tổ tiết mục không phải kẻ ngốc, cư dân mạng càng la hét dữ dội thì họ sẽ càng không thỏa mãn.

Trước khi tiến vào ống kính trực tiếp của một phòng, tổ tiết mục sẽ thông qua camera để xác định xem liệu tình huống của khách mời trong phòng đó có cho phép hay không.

Người đầu tiên được quan sát là Phó Diệc Bạch, cậu ta đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa chơi game, miệng lẩm bẩm: "Trong lòng không tình có yêu nên tất nhiên ra tay sẽ nhanh hơn."

[Ha ha ha ha Bạch Bạch không phải là một người yêu đương nghiêm túc]

[Tui không bàn đến kỹ thuật chơi game của Bạch Bạch, mọi người đều hiểu mà]

[Một khi đeo tai nghe vào thì chẳng thương ai hết*]

*Nghĩa là lúc đeo tai nghe sẽ không để tâm đến những chuyện xảy ra xung quanh, nên sẽ không phải lòng ai hết.

Người thứ hai được quan sát là Tô Mông Mông, thật trùng hợp, cô ấy cũng đang chơi game!

"Có chơi được không vậy, trốn ở đâu đấy? Đi lên trên đi."

[Tui nghi cô ấy đang chơi với Bạch Bạch!]

[Cho tui xem giao diện trò chơi đi]

[Cái cách mà hai người này tung tăng nhảy nhót trong game khiến tôi nghĩ rằng mình đang xem phát sóng trực tiếp thi đấu thể thao]

Người thứ ba được quan sát là Ôn Tuấn.

Người đàn ông chu đáo và ấm áp này không có sở thích nào khác, buổi tối anh ta vẫn dọn phòng và tưới cây trong chậu.

Người thứ tư được quan sát là Hạ Úy Lam.

Cô ta ngồi trên ghế treo ngoài ban công, nhắm mắt thưởng thức bài hát, dáng vẻ như đang có một khoảng thời gian yên tĩnh, rất hợp với tính cách của cô ta.

Người thứ năm xuất hiện trên màn hình là Hứa Hàn Thiên.

Trong phòng khách không có người, camera trong phòng ngủ đã tắt, rất tiếc là không thể quan sát được tình hình hiện tại của anh ta.

Người thứ sáu là Tiêu Kỳ.

Cô ấy đang tập các bài tập thể dục để quản lý cơ thể trên thảm tập yoga, fan hâm mộ gọi cô ấy là chị đẹp có dáng người hoàn hảo.

Còn lại hai người cuối cùng.

[Chắc hẳn lần này là đến lượt Đại Cẩu Cẩu và Tiểu Khổng Tước của chúng tôi đúng hong?]

[Rốt cuộc ai là người xuất hiện trước, mong chờ ghê]

[Xoa tay một cách hưng phấn]

Sau một lúc, cuối cùng ống kính cũng được chuyển cảnh, chỉ thấy Hình U đi ra đi vào giữa phòng bếp và phòng khách với chiếc tạp dề màu hồng nhạt do tổ tiết mục chuẩn bị.

[Uchuchu, là Tiểu Khổng Tước]

[U bảo bối, mama nhớ con quá đuy]

[Hình U đeo tạp dề nhìn dịu dàng ghê á]

Lúc mới bắt đầu xuất hiện trước ống kính, Hình U đã toát lên khí chất của một nữ thần, hầu hết khu bình luận đều gọi cô là "chị gái".

Nhưng sau một khoảng thời gian thì mới phát hiện cách xưng hô mà fan hâm mộ dành cho cô đã trở thành "U bảo bối", "Hình U U", thật sự là giống như một con chim khổng tước ngạo kiều, khiến người ta không tự chủ được mà muốn che chở cho cô, dỗ cô vui vẻ.

Cho đến bây giờ, người xem vẫn không hề biết hai người lựa chọn lẫn nhau sẽ sống chung trong một căn nhà gỗ, bọn họ đều đang chăm chú nhìn Hình U nấu mì.

[Đáng giận thật mà, sao lại có thể để Tiểu Khổng Tước tự mình nấu mì, Minh Trầm đâu rồi?]

[U bảo bối ăn uống đơn giản thế, đừng ngược đãi bản thân nha]

[Muốn chui vào màn hình nấu cho em ấy toàn bộ Mãn Hán Toàn Tịch*]

*Mãn Hán Toàn Tịch: là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán. Bữa đại tiệc bao gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với tổng cộng 320 món. Trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ.

Hình U nấu một bát mì đơn giản.

Nghĩ đến ngày mai phải rời đi, nấu cơm sẽ ăn không hết, mà nấu nướng cũng rất phiền phức.

Cô vừa mới bưng đồ ăn lên bàn thì ngoài cửa truyền đến tiếng động. Hình U quay đầu lại nhìn, thắc mắc không biết có phải người nọ đã làm xong việc nên mới trở về hay không.

Màn hình điện thoại nhảy ra hai tin nhắn.

【Tiểu Khổng Tước, mở cửa.】

【Không mang chìa khóa.】

Hình U đặt đũa xuống, vừa mở cửa là đã nhìn thấy một người quen thuộc đứng ở trước cửa, khóe miệng còn cong lên.

Vừa trở về mà đã cười thành như vậy, nhất định là có vấn đề.

Minh Trầm đưa cho cô một chiếc túi hình vuông có thể xách theo bên người: "Cho cậu."

Hình U nghi hoặc nói: "Đây là gì vậy?"

Minh Trầm làm ra vẻ thần bí: "Cậu mở ra sẽ biết."

[Má ơi, Minh Trầm Trầm cố ý chạy đến đây để tặng bất ngờ cho Hình U U]

[Anh ấy tốt ghê]

[Huhuhu vừa mới vào phòng phát sóng mà đã bị ngược]

Không chỉ có Hình U tò mò, mà khán giả cũng tò mò không biết rốt cuộc bên trong chiếc túi kia là cái gì.

Hình U xách chiếc túi giữ nhiệt vuông vức đặt lên bàn trà, cúi xuống mở ra, hơi lạnh xộc thẳng vào mặt, bên trong có đủ mọi loại kem.

Minh Trầm nói: "Tiểu Khổng Tước, ở đây có mười hai vị kem."

Mười hai vị kem...

Hình U ngay lập tức hiểu ra dụng ý của anh.

Một khi Minh Trầm làm cô tức giận, cô sẽ cố tình gây khó dễ, bắt anh mua mười hai vị kem khác nhau trở về, nếu không sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Thực ra đó chỉ là một lời nói đùa, nói xong là cô đã quên mất rồi. Dựa theo tính cách của cô, có lẽ sang ngày hôm sau cô đã không còn để ý đến chuyện này.

Nào ngờ tối hôm đó, Minh Trầm đã đặc biệt chạy đến nhà cô, sau đó đưa cho cô một chiếc hộp: "Mình đã tìm rất nhiều nơi, nhưng chỉ tìm thấy mười vị khác nhau, hai vị còn lại cậu cho mình thiếu đi."

Diễn biến bất ngờ khiến Hình U dở khóc dở cười: "Chuyện xin lỗi mà cũng có thể thiếu sao?"

Cậu thiếu niên vừa chân thành lại bá đạo: "Mình nói có thể là có thể."

Cho nên hiện tại, Minh Trầm thật sự tìm đủ mười hai vị kem để xin lỗi cô.

Minh Trầm lấy kem ra khỏi túi: "Lần trước kem bị tan, lần này không có."

Lúc đó là do không suy nghĩ chu toàn, chỉ một lòng muốn tìm các loại kem có hương vị khác nhau, sau đó mang về cho Hình U để chứng minh rằng mình thật lòng xin lỗi, cho nên số kem bên trong đã biến thành bùn.

Nhìn thấy cảnh này, giá trị tích cực của fan hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt.

[Mịaaa ngọt sâu răng luôn á]

[Cái gì cơ, còn có lần trước nữa hả?]

[Tôi nhớ Hình U có nói rằng em ấy thích ăn kem, cho nên Minh Trầm liền đi tìm mười hai vị kem cho em ấy, cậu ấy rất yêu em ấy đó]

Tuy rằng những gì mọi người nhìn thấy hơi khác so với sự thật, nhưng thanh mai trúc mã luôn ngọt như vậy.

Họ nhìn thấy nam chính si tình tự tay mở nắp kem và đưa cho nữ chính xinh đẹp.

Cảnh tiếp theo hẳn là cảnh hai người ngọt ngào đút cho nhau ăn.

Nhưng tại thời điểm hộp kem sắp được đưa đến bên miệng Hình U, thì có một bàn tay đẩy ra không thương tiếc.

Tiểu Khổng Tước thiếu nghị lực trước kem đã đưa ra lời lẽ từ chối chính đáng: "Mặc dù tôi rất cảm động, nhưng mà..."

Minh Trầm: "Ừ?"

Cô chớp mắt nói: "Tôi đang tới tháng."

Ít nhất trong vòng một tuần, cô không thể ăn những thứ đồ lạnh như thế này.

Minh Trầm: "..."

Thật sự là không ngờ tới công cụ dùng để chuộc lỗi mà mình chạy tới chạy lui cả buổi trưa lại không có ích gì.

Cầm hộp kem trên tay, anh do dự một chút rồi chất vấn đương sự: "Không phải ngày 20 mới có kinh sao?"

Tính theo thời gian thì vẫn còn năm ngày nữa.

Hình U:?

Người xem:???

Đến chuyện này mà cậu cũng biết?