CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 1 - Chương 11



Các đường liên kết khác cũng có nội dung y hệt. Tôi ngồi thừ người, thầm nghĩ không biết chuyện này rồi sẽ đi tới đâu. Chỉ một nụ hôn thôi đã như vậy rồi, liệu tôi và Gideon có cơ hội nào để duy trì mối quan hệ này lâu dài không?

Tay tôi bắt đầu hơi run. Lúc này tôi mới nhớ ra là mình quên chưa xem qua báo giấy. “Khốn nạn thật!”

Tôi luôn cố gắng sống kín đáo để tránh mọi rắc rối trước đây. Tôi phải bảo vệ danh dự cho gia đình, và cho cả Gideon nữa. Tôi không tham gia các loại mạng xã hội vì không muốn tiếp xúc với những người không thân thiết.

Bức tường mỏng manh ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài đã bị phá vỡ.

“Đúng là đồ chết giẫm.” Tôi lầm bầm, biết mình ra nông nỗi này là tại vì suốt thời gian vừa rồi đầu óc chẳng suy nghĩ được gì khác ngoài Gideon ra.

Rồi còn phản ứng của Gideon nữa chứ… Nghĩ tới đó tôi co rúm người lại. Còn mẹ tôi nữa. Chẳng mấy chốc bà sẽ gọi ầm lên và làm lớn chuyện ra cho mà coi.

“Chết thật.” Sực nhớ là mẹ không biết số điện thoại mới của mình, tôi nhấc điện thoại bàn gọi cho số hộp thư thoại của điện thoại cũ để xem từ tuần trước tới giờ bà có gọi cho tôi không. Tôi cau mày khi nghe báo hộp thư thoại đã đầy.

Tôi vội cúp máy, với lấy cái túi xách rồi đi ăn trưa, hy vọng Cary sẽ giúp tôi sáng suốt hơn. Tôi rối trí đến nỗi khi thang máy xuống tới tầng trệt, tôi chạy ùa ra trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là gặp được Cary càng sớm càng tốt. Khi nhìn thấy Cary, tôi chả thèm để ý xung quanh mà cứ bước tới cho đến khi Gideon từ đâu bước ra chắn giữa đường.

“Eva!” Anh cau mày nhìn tôi, rồi nắm khuỷu tay xoay về phía hai người phụ nữ và một người đàn ông nãy giờ đứng che nên tôi không thấy Gideon trong thang máy.

Tôi ráng nở nụ cười. “Xin chào.”

Gideon giới thiệu tôi và ba người khách, xong lịch sự bảo họ chờ rồi kéo tôi ra một bên. “Có chuyện gì vậy? Nhìn em không được vui.”

“Sáng nay ở đâu cũng có đăng hình chụp hai đứa mình.” Tôi thì thầm.

Anh gật đầu. “Anh thấy rồi.”

Tôi chớp mắt, không hiểu lắm thái độ thờ ơ của anh. “Anh không bực mình à?”

“Sao lại bực? Chí ít thì lần này báo chí cũng đăng đúng sự thật.”

Một nỗi nghi ngờ len lỏi làm tôi bắt đầu nổi cáu. “Thì ra là anh cố tình làm vậy. Anh dựng lên chuyện này.”

“Cũng không hẳn.” Anh nhẹ nhàng. “Tay chụp hình vô tình có mặt ở đó. Anh chỉ cho hắn ta một bức ảnh xứng đáng được lên báo thôi, và nói với bên truyền thông là phải đăng đúng thông tin về em và vị trí của em đối với anh.”

“Sao anh phải làm vậy?”

“Em biết ghen thì anh cũng vậy. Giờ ai cũng biết là hai đứa mình không còn độc thân nữa. Sao em lại bực vì chuyện đó?”

“Đúng là em đã lo về phản ứng của anh. Nhưng ngoài ra còn có lý do khác nữa mà anh không biết, em…” Tôi run rẩy. “Hai đứa mình không công khai như vậy được đâu. Em không muốn… khỉ thật, em không muốn làm anh bẽ mặt.”

“Em không làm anh bẽ mặt đâu.” Anh vuốt một lọn tóc rơi trên trán tôi. “Mình nói chuyện này sau được không? NẾu em cần anh sẽ…”

“Thôi được rồi, giờ anh cứ đi đi.”

Cary bước lại gần. Dù chỉ mặc áo thun lót cổ tim màu trắng với chiếc quần túi hộp đen rộng thùng thình, nhìn anh vẫn có phong cách. “Mọi chuyện ổn chứ?”

“Chào Cary. Mọi chuyện ổn hết.” Gideon siết nhẹ tay tôi. “Đừng lo, hai người ăn trưa vui nhé.”

Anh nói nghe dễ lắm vì có nhiều chuyện anh đâu có biết.

Mà tôi cũng không biết một khi đã biết hết mọi chuyện, liệu anh có còn yêu tôi nữa không.

Gideon vừa đi là Cary nhìn tôi đăm đăm. “Em lo cái gì? Có chuyện gì vậy?”

**

“Úi chà,” Cary lẩm bẩm khi xem tấm hình tôi mở trên điện thoại. “Đúng là một nụ hôn gây chấn động. Hai người nhìn say đắm quá. Không thể cố tình đống kịch hay gì đâu.”

“Vấn đề nằm ở chỗ đó.” Tôi nhấp một ngụm nước. “Anh ấy cố tình thiệt mà.”

Cất điện thoại đi, Cary lên giọng. “Anh nhớ tuần trước em cự tuyệt Gideon vì anh ta chỉ muốn lên giường với em thôi. Còn bây giờ anh ta cho đăng cả lên báo là đang hẹn hò nghiêm túc và say đắm em, vậy mà em vẫn không vui. Anh bắt đầu thấy tội nghiệp anh chàng này rồi đó. Không hiểu anh ta phải làm sao mới chinh phục được em đây.”

Tôi hơi bực. “Đám phóng viên sẽ bới móc lung tung, Cary à, rồi bọn họ thế bào cũng tìm thấy rác rưởi, mà lại là rác rưởi rất ăn khách nữa chứ, nên chắc chắn sẽ bị tung hê khắp nơi, lúc đó Gideon sẽ mất mặt lắm.”

“Cưng ơi,” Cary nắm tay tôi. “Ông Stanton đã ém nhẹm đi hết rồi.”

Dượng Stanton! Tôi giật mình. Chắc chắn ông sẽ nhìn thấy trước tai họa và để mắt tới chuyện này để bảo vệ mẹ tôi trước nguy cơ mọi chuyện bị đổ bể. Cho dù là vậy… “Em sẽ phải kể với Gideon. Anh ấy có quyền được biết trước sự thật.”

Chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi tôi đã rùng mình.

Cary biết tôi đang nghĩ gì. “Nếu em nghĩ anh chàng sẽ bỏ chạy sau khi biết chuyện thì em sai rồi. Trong mắt anh ta em là tất cả đó, Eva.”

Tôi chọc nĩa vào đĩa xà lách cá ngừ. “Anh ấy cũng có nỗi ám ảnh riêng, Cary à, em nhìn thấy anh ấy gặp ác mộng. Em nghĩ Gideon sống khép kín cũng vì lẽ đó.”

“Nhưng anh ấy đã mở lòng với em đó thôi.”

Phải rồi, nhưng nó cũng đi kèm với sự chiếm hữu. Tôi chấp nhận điều đó vì tôi cũng đòi hỏi thứ tương tự. Nhưng…

“Em nghĩ nhiều quá rồi đó. Em cứ nghĩ Gideon thích em là sai lầm thì không đúng đâu. Em thử nghĩ coi người như Gideon sẽ thích em vì em thông minh và tốt bụng hả?”

“Em đâu phải chỉ có vậy thôi.” Tôi phản đối.

Anh nhấp một ngụm sâm banh. “Đúng không? Nói anh nghe coi em nghĩ Gideon thích em vì cái gì nếu không liên quan tới tình dục và sự đồng cảm?”

Tôi cau có vì nghĩ không ra câu trả lời.

Cary tiếp tục. “Ngược lại nếu Gideon cũng có quá khứ phức tạp như anh và em, thì chắc chắn anh ta cũng đang nghĩ y như em, cũng đang lo lắng là một cô gái xinh đẹp như em thích cái gì ở anh ta. Em không cần tiền, vậy thì anh ta có cái gì đặc biệt ngoài chuyện làm em bực tức hết lần này tới lần khác!”

Tôi ngồi dựa ra ghế nuốt lấy từng lời của Cary. “Cary à, em phục anh ghê.”

Anh nhoẻn cười. “Theo anh thì hai người nên sắp xếp điều trị chung thử xem sao. Anh luôn muốn làm như vậy, nhưng phải chờ tới khi anh có mối quan hệ nghiêm túc đã. Bởi vì để làm được điều đó thì hai người phải từng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cả vui lẫn buồn, chứ nếu không việc điều trị chung chỉ thêm mệt mỏi và khổ sở thôi.”

Tôi nắm lấy tay anh siết chặt. “Cảm ơn anh.”

“Có gì đâu mà cảm ơn.” Anh phẩy tay. “Người ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn mà. Mỗi lần anh buồng thì cũng nhờ có em thôi.”

“Giờ thì anh đã qua giai đoạn đó rồi.” Tôi chuyển đề tài. “Anh sắp sửa tỏa sáng trên bảng quáng cáo ở Quảng trường Thời đại. Anh hết là bảo bối bí mật của em rồi. Mình có nên ăn mừng cái gì xứng đáng hơn là pizza không? Hay là khui thùng sâm banh Cristal mà dượng Stanton tặng đi?”

“Nghe có lý đó.”

“Còn phim thì anh muốn coi phim gì?”

“Phim gì cũng được. Anh sẽ không phản đối những bộ phim bắn giết ầm ầm của em.”

Tôi cười lớn, đúng như dự đoán, tôi vui hẳn lên sau khi nói chuyện với Cary. “Nhớ ra hiệu cho em nếu lỡ em có ngốc quá mà không nhận ra khi nào anh với Trey muốn được riêng tư nhé.”

“À, yên tâm đi. Chuyện tình gay cấn của em làm anh tự thấy mình tẻ nhạt rồi. Chắc anh sẽ phải làm gì đó nóng bỏng mới được.”

“Cách đây hai ngày anh mới vui vẻ còn gì.”

Anh thở dài. “Vậy mà anh quên mất tiêu luôn. Buồn ghê hả?”

“Nhìn mặt anh chả thấy buồn bã gì hết.”

** Tôi về tới bàn làm việc thì thấy tin nhắn của Gideon nói là lúc hai giờ bốn mươi lăm anh sẽ có mười lăm phút cho hai đứa. Từ lúc đó trở đi tôi chẳng thèm giấu sự náo nức, quyết định là sẽ nghe lời khuyên của Cary, không lo lắng nữa. Rồi tôi và Gideon sẽ phải đương đầu với cái quá khứ đáng sợ của tôi, nhưng còn bây giờ thì cứ vui vẻ một chút đã,

Trước khi đi tôi nhắn cho Gideon biết là tôi đang lên. Vì thời gian không nhiều nên hai đứa không thể phí phạm một phút nào. Chắc hẳn Gideon cũng nghĩ vậy, vì khi tôi lên tới nơi đã thấy Scott đứng chờ sẵn ở quầy lễ tân để đưa tôi vào.

“Ngày đầu tuần của anh thế nào?” Tôi hỏi thăm.

Anh mỉm cười. “Khá tốt. Thế còn cô?”

Tôi cũng cười. “Cũng không đến nỗi tệ lắm.”

Khi tôi bước vô Gideon đang có điện thoại. Anh có vẻ hơi bực, bảo người kia phải cố quản lý cho được công việc mà không cần anh đích thân nhúng tay vào.

Anh giơ một ngón tay ra hiệu với tôi là đợi thêm một phút nữa. tôi trả lời bằng cách thổi cục kẹo cao su đang nhai thành một cái bong bóng to nổ đánh bép.

Anh nhướn mày, rồi bấm nút đóng cửa và làm mờ kính.

Tôi toét miệng cười, thơ thẩn bước qua bàn làm việc của anh, nhảy lên ngồi đu đưa hai chân, tay vân vê trên môi. Anh nhanh tay chọc vỡ cái bong bóng thứ hai khi tôi vừa thổi khiến tôi bĩu môi nũng nịu.

“Phải ráng mà chịu thôi,” anh nói giọng uy quyền với người ở đầu dây bên kia. “Phải tới tuần sau tôi mới qua đó được, chờ tới lúc đó thì mình mất hết lợi thế rồi.Thôi đừng nói nữa, tôi đang có một việc gấp nằm chờ giải quyết trên bàn đây. Anh cứ làm đi rồi ngày mai báo lại cho tôi biết.”

Anh bực tức dập máy. “Eva…”

Tôi đưa tay ngăn anh lại, rồi gói miếng kẹo cao su vào một mảnh giấy nhỏ. “Thưa ông Cross, trước khi ông khiển trách tôi, tôi muốn nói là tối hôm qua khi cuộc thương khảo sáp nhập của chúng ta gặp phải bế tắc, lẽ ra tôi không nên bỏ đi vì làm như vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Tôi cũng biết là tôi đã phản ứng tiêu cực về vụ tấm hình. Nhưng dù cho tôi là một thư ký hư hỏng, tôi cũng muốn được có thêm một cơ hội nữa để thể hiện.”

Anh nheo mắt nhìn tôi dò xét. “Thưa cô Tramell, tôi có bao giờ nói là tôi muốn biết ý kiến của cô về việc mình phải làm gì không?”

Tôi ngước nhìn anh, lắc đầu. Có thể thấy cơn bực tức từ cuộc điện thoại ban nãy đã nhường chỗ cho niềm vui và sự phấn khích.

Tôi nhảy xuống đất, bước tới gần đưa tay chạm vào cà vạt của anh. “Chúng ta tìm cách giải quyết vấn đề nhé. Tôi có vô số kỹ năng có thể có ích đó.”

Anh ôm hông tôi. “Đó là lý do mà cô là người duy nhất tôi nhận vào vị trí này.”

Câu nói đó khiến tôi vui lên hẳn. Tôi bạo dạn vuốt xuống dưới anh qua làn vải quần. “Vậy chắc tôi nên quay lại làm việc của mình thôi. Để chứng minh mình là người duy nhất có đủ năng lực cho vị trí này.”

Gideon cứng lên rất nhanh. “Cô quả là có sáng kiến, cô Tramell ạ. Nhưng chưa tới mười phút nữa tôi phải đi họp rồi. Vả lại tôi cũng chưa bao giờ thử khám phá các cơ hội bồi dưỡng nghiệp vụ ngay trong phòng làm việc cả.”

Tôi mở nút quần, kéo dây kéo xuống, miệng thì thầm sát mặt anh. “Nếu ông nghĩ vì lý do gì đó mà tôi không thể đưa ông lên đỉnh, thì chúng ta phải xem xét và thảo luận lại lần nữa.”

“Ôi, Eva.” Anh thở mạnh, mắt long lanh, hai tay vuốt ve cổ tôi. “Em đang bóc trần anh ra đó, em biết không? Em cố tình hả?”

Tôi dùng cả hai tay ôm lấy anh, rồi ngước mặt lên chờ một nụ hôn. Anh lập tức phủ xuống môi tôi nồng nhiệt đến nỗi tôi suýt không thở đươc.

“Anh muốn em.”

Tôi quỳ xuống trên sàn, kéo quần anh thấp xuống vừa đủ.

Anh thở gấp. “Eva em làm gì vậy…”

Tôi nâng anh lên bằng cả hai tay, miệng cử động thật nhẹ nhàng. Tôi nghe cả người anh đang rúng động theo từng nhịp thở.

Ước gì tôi có nhiều thời gian hơn…

Anh quằn quại trong niềm vui sướng cực độ. “Ôi Eva ơi, em tiếp đi…”

Tôi oằn người vì bị kích thích, hai tay anh đang luồn vào tóc tôi tự khi nào. Tôi thích cái cách anh lúc nào cũng bắt đầu rất dịu dàng nhưng càng sung sướng thì càng mạnh bạo hơn.

Anh càng lúc càng thở gấp. Hai đầu gối bắt đầu mỏi, nhưng tôi không quan tâm vì mải nhìn Gideon đang vật vã trong từng hơi thở.

“Em làm anh thích quá.” Giọng anh khàn khàn.

Tôi gần như phát điên khi hình dung cảnh tượng lúc này: Gideon với nguyên vẹn trang phục thanh lịch quý phái đang đứng ngay tại bàn làm việc nơi anh điều hành cả một đế chế, và run rẩy sắp lên đỉnh.

“Ôi Eva.” Giọng anh nghẹn trong cổ họng, siết mạnh lấy tôi. “Em làm anh ra bây giờ.”

Rồi anh rùng mình khi được giải thoát. Tôi giúp anh làm sạch, lấy làm lạ vì sao anh vẫn không mềm hẳn sau một cơn bùng nổ như vậy. Tôi biết lúc này anh vẫn có thể làm tình thật mãnh liệt với tôi, và chắc chắn là anh cũng đang muốn làm vậy. Nhưng bọn tôi không có thời gian, mà như vậy hóa ra lại làm tôi thấy vui hơn. Tôi chỉ muốn làm cho anh vui. Vì chúng tôi. Vì bản thân tôi nữa, bởi vì muốn biết là tôi có thể quên mình để làm người khác sung sướng mà không bị đeo bám bởi cảm giác bị lợi dụng.

“Em phải đi đây.” Tôi thì thầm khi đứng dậy hôn nhẹ lên môi anh. “chúc anh một ngày thú vị, và ăn tối vui vẻ nhé.”

Tôi khẽ nhíu mày vì giọng anh nghe lo lắng và căng thẳng.

Anh nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, bỏ áo sơ mi vô trong rồi cài quần lại cẩn thận. Nhìn anh làm việc đó, tôi chợt thấy hạnh phúc khi nghĩ chỉ có mình mới được nhìn thấy cái con người bên dưới lớp vỏ bọc mà anh khoác lên trước cả thế giới.

Anh kéo tôi sát lại, hôn lên trán tôi trong khi tay luồn vào tóc gỡ cái kẹp của tôi ra. “Anh chưa làm cho em vui mà.”

“Không cần đâu.” Tôi tận hưởng bàn tay anh vuốt tóc mình. “Như vậy cũng đã tuyệt lắm rồi.”

Anh đang rất tập trung sửa lại tóc cho tôi, hai má vẫn còn đỏ hồng sau chuyện mới đây. “Anh biết em cần cảm giác bình đẳng.” Anh cãi. “Anh không thể để em cảm thấy bị lợi dụng.”

Tôi ôm lấy mặt anh. “Thì đúng là anh vừa lợi dụng em, nhưng mà em muốn anh làm vậy, mà em còn thấy chuyện đó rất khiêu gợi nữa là khác. Em muốn làm vậy với anh mà, nhớ không, em đã từng nói rồi.”

Mắt anh mở to cảnh giác. “Anh không cần phải nhớ gì hết vì đã có em rồi. Nếu là vì vụ tấm hình thì…”

“Thôi đừng nói nữa, hưởng thụ một chút đi.” Bây giờ không có thời gian để nói về vụ tấm hình, mà tôi cũng không muốn nó phá hỏng mọi chuyện lúc này. “Dù có thời gian thì em cũng không cho anh làm gì nữa đâu. Em đâu có muốn trao đổi sòng phẳng với anh. Mà thật ra thì anh là người đàn ông đầu tiên nghe em nói vậy đó. Bây giờ thì hai đứa mình đều có việc phải làm.”

Tôi quay đi và lại bị anh giữ lại.

Giọng Scott vang lên qua cái loa. “Xin lỗi ông Cross, khách tới rồi ạ.”

“Được rồi mà, Gideon. Tối nay anh qua nhà em mà phải không?”

“Không có gì trên đời này có thể ngăn cản chuyện đó.”

Tôi nhón chân hôn lên má anh. “Vậy thì tối nay mình nói chuyện tiếp.”

**

Sau giờ làm tôi quyết định đi thang bộ để bớt thấy tội lỗi vì không đi tập thể dục. Xuống tới sảnh tôi hối hận ngay vì mệt lả người do thiếu ngủ đêm hôm trước. Tôi đang nghĩ xem có nên đi tàu điện ngầm về nhà không thì nhìn thấy xe của Gideon đậu bên ngoài. Tôi giật mình ngạc nhiên khi người lái xe bước ra chào đích danh tôi.

“Ông Cross dặn tôi đưa cô về.” Người lái xe mặc bộ đồ màu đen và đội mũ rất lịch thiệp. Ông khá lớn tuổi, mái tóc đỏ đã ngả dần sang màu xám, mắt xanh lơ và giọng nói rất nhẹ nhàng.

Đang đau chân nên tôi rất mừng khi nghe ông nói vậy. “Cảm ơn. Mà xin lỗi, ông tên gì ạ?”

“Tôi là Angus, thưa cô Tramell.”

Sao tôi lại quên nhỉ? Cái tên nghe thật hay. “Cảm ơn, Angus.”

Ông nghiêng mũ. “Rất hân hạnh.”

Khi bước vô xe tôi liếc nhanh thấy khẩu súng ngắn ông đeo bên vai dưới chiếc áo khoác. Có vẻ như Angus cũng giống Clancy, lái xe kiêm luôn bảo vệ.

Khi xe chạy, tôi lên tiếng hỏi. “Ông làm cho Cross bao lâu rồi hả Angus?

“Được tám năm rồi.”

“Cũng lâu quá hả.”

“Nhưng tôi biết cậu chủ từ trước đó lâu rồi.” Ông nói thêm, liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu. “Lúc cậu chủ còn nhỏ mỗi ngày tôi đều chở cậu đi học. Khi có thể là cậu thuê tôi luôn.”

Tôi lại hình dung trong đầu cậu bé Gideon đẹp trai kháu khỉnh.

Không biết lúc mới lớn anh có những mối quan hệ như thế nào nhỉ? Chăc chắn bọn con gái lúc đó chết mê chệt mệt vì anh. Mà với bề ngoài hấp dẫn như vậy thế nào anh cũng ăn chơi dữ lắm.

Tôi lục giỏ lấy chùm chìa khóa ra để lên ghế trước cho Angus. “Ông đưa cho Gideon giúp tôi nhé. Anh ấy nói là xong việc sẽ qua nhà tôi, mà có khi lúc đó trễ quá tôi đã ngủ rồi chứ không còn thức chờ cửa được.”

“Vâng.”

Đến nơi, Paul mở cửa xe cho tôi xuống và chào Angus rất thân mật. Tôi nhớ ra Gideon là chủ tòa nhà này. Tôi tạm biệt cả hai người, đi ngang dặn tiếp tân là tối nay Gideon sẽ đến, rồi đi lên nhà. Tôi bật cười khi thấy gương mặt ngạc nhiên của Cary lúc ra mở cửa.

“Lát nữa Gideon sẽ qua đây,” tôi giải thích, “em thấy hơi mệt nên chắc sẽ đi ngủ trước khi anh ấy đến, bởi vậy em đưa anh ấy chìa khóa để khỏi phải thức chờ cửa. Anh gọi đồ ăn chưa?”

“Rồi. Anh bỏ mấy chai sâm banh vào tủ lạnh luôn rồi.”

“Giỏi quá.”

Tôi đi tắm rồi lấy điện thoại bàn gọi cho mẹ, nhăn nhó khi bà vừa nhấc máy đã hét lên. “Mẹ gọi con suốt mấy ngày nay mà không được!”

“Mẹ, nếu mẹ muốn nói chuyện về Gideon Cross thì…”

“Ừ, thì đường nhiên có một phần là về cậu ta! Quỷ thần ơi, Eva, bây giờ con là người phụ nữ quan trọng của cậu ta rồi kìa. Làm sao mà mẹ có thể làm ngơ được chứ!”

“Mẹ à…”

“Nhưng ngoài ra còn có cuộc hẹn với bác sĩ Petersen mà hôm trước con nói đó.” Giọng vui vẻ điệu đàng của mẹ khiến tôi mỉm cười. “Mẹ đã hẹn được với ông ấy vào sáu giờ chiều thứ Năm rồi. Con ráng thu xếp nha, bác sĩ Petersen ít khi chịu hẹn buổi tối lắm.”

Tôi ngả lưng ra giường, thầm nghĩ mấy ngày nay công việc và Gideon đã chiếm hết đầu óc khiến tôi quên bẵng mất việc này. “Ngày thứ Năm được đó. Cảm ơn mẹ.”

“Rồi, bây giờ thì kể mẹ nghe chuyện của con với cậu Cross đó coi nào.”

Khi tôi từ phòng ngủ bước ra trong cái quần thun và áo trùm đầu có in chữ Đại học San Diego, Trey đã đến và đang ngồi với Cary. Cả hai đứng dậy khi nhìn thấy tôi, Trey cười rất tươi.

Tôi đưa tay vuốt tóc bẽn lẽn. “Xin lỗi vì hôm nay nhìn mình như cái mền rách. Mình mệt suýt ngất khi đi thang bộ xuống hai mươi tầng lầu ở công ty.”

“Thang máy hỏng hả?” Trey hỏi.

“Không phải, não mình hỏng thì đúng hơn. Dại dột hết sức.” Rõ ràng ở với Gideon một đêm mất sức còn hơn đi tập thể dục.

Có tiếng chuông cửa nên Cary ra mở, còn tôi vô bếp để lấy một chai rượu. Tôi ra tới bàn bếp lúc Cary đang ký thẻ thanh toán tiền thức ăn. Tôi cố giấu nụ cười khi bắt gặp ánh mắt anh liếc nhìn Trey.

Cả buổi tối hai anh chàng cứ liếc mắt với nhau như vậy. Tôi cũng phải công nhận là Trey khá nóng bỏng. Mặc một cái quần jean sờn bạc với áo khoác cùng màu và áo sơ mi tay dài, vị bác sĩ thú y tương lai nhìn tự nhiên nhưng rất có phong cách. So với những người Cary từng quen thì anh chàng này có tình cách hoàn toàn khác. Ở Trey có sự điềm đạm hơn, không hẳn già dặn, nhưng chắc chắn là không phải kiểu lông bông, phù phiếm. Tôi nghĩ nếu quen nhau lâu anh sẽ có ảnh hưởng tốt tới Cary.

Ba đứa ăn hết hai cái pizza, uống hết hai chai Cristal trong lúc trong lúc xem phim Demolition man. Tôi xui Trey ở lại xem thêm Driven cho đủ bộ của Stallone, rồi chào hai người đi ngủ. Vào tới phòng, tôi thay bộ đầm kiểu búp bê màu đen gợi cảm mà có lần được tặng khi làm dâu phụ, rồi mặc quần lót cùng màu.

Tôi thắp một cây nến thơm rồi lăn ra ngủ.

**

Tôi tỉnh dậy khi bên cạnh là mùi da thịt nồng nàn của Gideon, xung quanh bóng tối dày đặc và hoàn toàn yên tĩnh nhờ vào cánh cửa sổ cách âm và lớp màn dày.

Tôi lờ mờ thấy Gideon nằm trên người mình mát rượi. Nụ hôn sâu, chậm rãi có vị bạc hà và mùi rất riêng của anh. Tay tôi vuốt ve tấm lưng trần cứng cáp, hai chân khẽ nhích ra nhường chỗ cho anh. Tim tôi đập nhanh dần, cơ thể rạo rực ham muốn.

“Ừm, chào anh.” Tôi thì thầm qua hơi thở.

“Lần sau em phải đi cùng anh.” Anh cắn nhẹ vào cổ tôi, nói giọng kẻ cả.

“Em phải đi hả?” Tôi khiêu khích.

Tay anh nhấc lên áp sát vào người mình. “Đúng vậy. Cả buổi tối anh nhớ em lắm.”

Tôi lùa tay vào tóc anh, thầm nghĩ phải chi được nhìn thấy mặt anh lúc này. “Anh quen em được bao lâu mà nhớ với nhung.”

“chứng tỏ là em rất đặc biệt.” Anh cúi xuống rúc đầu vào ngực tôi.

Tôi thở gấp khi miệng anh chiếm lấy ngực mình qua lớp áo, làm cơn rung động lan đến nơi thầm kín nhất phía dưới. Người tôi cong lên dưới cái miệng đầy ma thuật, chiếc lưỡi đang rà dần xuống dưới rốn.

“Em cũng nhớ anh nữa nè.” Anh ậm ừ đầy thỏa mãn. “Cơ thể em không biết nói dối.”

Động tác nhẹ nhàng khiêu khích của anh chỉ vừa đủ làm tôi khao khát thêm. “Gideon ơi, nào…”

“Chưa đâu.”

“Gideon ơi, đi mà… cho em…”

“Khoan đã cưng, cứ để anh lo cho.”

Bằng một động tác rất nhẹ nhàng, anh khiến tôi đắm chìm sung sướng như một làn sóng ấm áp ập đến quệt qua người.

Anh chồm lên, ngón tay đan vào tay tôi đè xuống, rồi hai chúng tôi thật sự gắn chặt vào nhau.

Hơi thở nóng hổi phả lên cổ tôi, cả người anh rúng động theo từng nhịp di chuyển. “Em mềm và ấm quá, Eva ơi, em là của anh.”

Anh hôn môi tôi, tay vẫn đè chặt, hông chuyển động chậm rãi nhưng vô cùng mạnh mẽ. Tôi cảm nhận được đến từng thớ thịt của anh bên trong mình, nhận thức được sự chiếm hữu của anh bên trong cơ thể mình. Anh cứ lặp đi lặp lại thông điệp đó, rồi bắt đầu thì thầm ca tụng cơ thể đẹp đẽ của tôi, rằng nó thật hoàn hảo cho anh, rằng anh không thể ngừng được nữa… Tôi lại lên đỉnh, run rẩy trong cơn đê mê. Anh rít lên gọi tên tôi rồi cũng tuôn trào.

Tôi nằm xuống giường, ướt đẫm mồ hôi, mềm nhũn và thỏa mãn.

“Anh chưa xong đâu.” Anh nói khẽ bằng một giọng nham hiểm, sửa lại tư thế.

Tôi cắn môi để không phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya, bắt đầu nhận ra những tình cảm sâu thẳm đến mức đáng sợ mà mình dành cho Gideon Cross.