Cửa Hàng Nhỏ Của Người Địa Cầu

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu Trạch cảm thấy có lẽ là Vô Dụng Nhỏ đang hối thúc anh tranh thủ thời gian lấy tiền mua máy về.

Nhưng sử dụng máy móc, thì sẽ hạn chế chủng loại thu hoạch.

Phần lớn các loại cây ăn trái đều phải tự tay hái, mà có thể lợi dụng máy móc thu hoạch trong quy mô lớn, thì chỉ có vài kiểu thu hoạch đơn giản.

Ví dụ như có thể lên mạng tìm hiểu loại nào thích hợp trồng trên đất đen, những kết quả đầu tiên nhảy ra là các loại cây lương thực chính như lúa mì đậu nành bắp.

Những giống này khá thích hợp để cơ giới hóa trồng trọt quy mô lớn, cũng có thể mua được rất nhiều loại máy móc đã được khai phá hết tính năng.

Liễu Trạch nhìn giá của các loại địa hình trong Vô Dụng Nhỏ, quyết định quay ra tìm một vài hạt giống để thử sản lượng.

Còn các loại cây ăn trái, Liễu Trạch cảm thấy nếu điểm tích lũy và kinh nghiệm, anh sẽ lại chỉnh sửa trình tự đất trồng một chút rồi thử tiếp.

Điểm này nhất định phải khen cơ chế thu hoạch vật phẩm của Vô Dụng Nhỏ, không cần lo lắng về chuyện đào lỗ gieo giống, dù sao chỉ cần công cụ chạm vào đất, thì có thể coi đã đào lỗ thành công.

Nói cách khác, nếu những loại giống chủ lực kia đáng tiền, anh mua máy về trồng các loại giống chủ lực đó, ở ngoài rìa trồng một loạt cây ăn trái, nếu tính khoảng cách tốt thì khi máy móc đi ngang qua ranh giới có thể lấn sang phần đất trồng đụng hết một hàng cây ăn trái kia, vậy có thể tiết kiệm được khá nhiều sức lực bản thân khi thu hoạch.

Liễu Trạch là dân kiến trúc, không gian tượng tượng rất phong phú.

Kịch bản anh đã viết xong xuôi, chỉ còn chờ Vô Dụng Nhỏ có chịu tuân theo kịch bản hay không thôi.

Liễu Trạch nghĩ vậy, bỏ giáo trình qua một bên, ấn mở bảng giao dịch một lần nữa.

Ngoài việc bổ sung thêm các loại đất có thể mua, Vô Dụng Nhỏ còn thêm một tính năng giao dịch mới.

Liễu Trạch ấn vào bảng giao dịch, thấy được cột 'Mua thưởng', dưới góc phải cột có nút thông báo.

Trong bảng 'Mua thưởng' này chỉ có một câu thông báo: Đang cài đặt kết nối mạng, mời người sử dụng kiên nhẫn chờ để hoàn tất cài đặt ban đầu.

Liễu Trạch khẽ rít lên, bấm ngón tay tính toán cảm thấy sau đó sẽ có một chuyện ghê gớm xảy ra —— một đống thông báo của Vô Dụng Nhỏ cấp năm kia, dường như muốn ám chỉ anh gom nhiều điểm kinh nghiệm và điểm tích lũy, sau này chắc chắn sẽ xuất hiện thứ cần phải tiêu hao rất nhiều điểm tích lũy.

Mà trước khi xuất hiện, e là Vô Dụng Nhỏ sẽ tăng cấp.

Liễu Trạch vừa nghĩ, vừa ấn nút cài đặt ban đầu, nhìn pop-up mới trước mắt, phần ghi chú tên người sử dụng không thể sửa được, liền không hề do dự gõ ba chữ 'Người địa cầu'.

Tiếp theo là có thể sửa loại hình kinh doanh, đây là mục có thể tùy ý thêm vào sau này, chọn trực tiếp các nhãn hiệu tương ứng.

Liễu Trạch nhìn một vòng, sau đó chọn lương thực, sau khi xác nhận xong, một khung chat lớn nhảy ra, khung chat này từa tựa như một bảng câu hỏi, sau mỗi câu hỏi đều để rất nhiều lựa chọn.

Liễu Trạch đọc tỉ mỉ từng mục, nghiêm túc trả lời bảng câu hỏi.

Theo tiền đề đảm bảo an toàn, Ngài có đồng ý mở quyền truy cập hệ thống không?

Đồng ý.

Sau khi kết nối mạng (tức mạng internet quốc tế), Ngài mong muốn thấy hình tượng của đối tượng giao dịch là gì?

Hình tượng con người bình thường.

...

Liễu Trạch lần lượt điền từng mục liên quan, thấy được một vài thứ tuyệt vời nằm trong các lựa chọn kia.

Anh điền xong rồi kiểm tra lại một lần nữa, cân nhắc đắn đo sửa lại vài chỗ cảm thấy chưa ổn thỏa lắm, cuối cùng ấn nút xác nhận.

Sau đó là một trang chằng chịt chi chít những lưu ý và giải thích.

Ví dụ giải thích rằng những đồ vật vượt quá trình độ khoa học kỹ thuật của hành tinh tinh sẽ không được phép đưa vào.

Lại ví như đề phòng sinh vật xâm lấn, bất kỳ loại trái cây hoặc sinh vật nào được tạo ra trên hành tinh này đều phải trải qua quá trình xử lý cải tạo gen đặc biệt, ngăn chặn khả năng nhân giống.

Lại ví như cảnh báo người sử dụng không nên đưa vật phẩm sản xuất với số lượng lớn vào thị trường của hành tinh này, để tránh tạo thành những cú sốc thị trường và ảnh hưởng đến vòng tuần hoàn kinh tế trên hành tinh này.

Liễu Trạch đọc kỹ từng nội dung trong trang thông báo, cuối cùng xác định được cho đến hiện tại anh đã rời khỏi khu vực người chơi mới của hệ thống Vô Dụng Nhỏ này.

Nội dung thông báo gần như chưa nói thẳng ra với anh rằng hãy giao dịch nội bộ hệ thống nhiều hơn, đừng buôn lậu vật phẩm công nghệ cao và thực vật ngoài hành tinh, đồng thời lợi dụng hệ thống để kiếm tiền bên ngoài và làm rối loạn bình ổn thị trường là hành vi cực kỳ vô lương tâm.

Chung quy diện thích hệ thống lớn như vậy, mà sau này có thể tiếp tục gia tăng, các loại giống anh đã trồng thử nghiệm cho đến thời điểm này, chậm nhất chỉ một hai ngày đã quen thuộc.

Hiện tại số đất canh tác ít sản lượng ít thì còn đỡ, sau này diện tích trồng lớn hơn, thực sự phải đưa lượng thu hoạch trong Vô Dụng Nhỏ ra ngoài...

À, hiểu rồi.

Chất lượng cao số lượng nhiều, trong một ngày đã có thể đẩy vào thị trường, tuyệt đối có thể ép chết một đám nhà nông.

So với anh không tốn chút sức lực nào còn có thể trồng một ngày được hai loại giống khác nhau, thì phần lớn người nông dân khi quyết định trồng một loại giống nào đó, để có lời cũng phải mất ba năm đầu tư, đó là chưa kể đến mối nguy thất bại vô cùng lớn.

Nếu anh thật sự không để ý đến vấn đề đưa sản phẩm với số lượng lớn vào thị trường, khả năng rất lớn sẽ làm công sức khổ cực ba bốn năm thậm chí là lâu hơn của người khác đổ sông đổ biển.

Khác với cạnh tranh thông thường, anh là gian lận.

Liễu Trạch sờ vào lương tâm của mình, chắc chắn anh sẽ không làm những chuyện này.

Liễu Trạch vừa nghĩ, vừa bấm nút xác nhận đã đọc xong.

[Chúc mừng người sử dụng cài đặt tài liệu ban đầu thành công! Người sử dụng vui lòng chờ kết nối mạng!]

Liễu Trạch liếc qua thông báo, sắp xếp mọi thứ đâu ra đó, rồi rời khỏi hệ thống, liệt kê tình hình sản xuất của Vô Dụng Nhỏ và những loại thực vật yêu thích vào trong sổ tay.

Anh tự cho Vô Dụng Nhỏ tám mươi ngàn đồng để đầu tư.

Đó là tiền bán mấy chậu hoa lan kia, vốn định chuẩn bị tiêu xài cho Vô Dụng Nhỏ.

(Truyện chỉ đăng tại wattpad Tiểu Mộc Thôn)

Hy vọng của Liễu Trạch về Vô Dụng Nhỏ chưa từng gia tăng, nhân hôm nay là thứ sáu, sau khi lập một danh sách xong liền ôm sổ tay nhỏ đi đến chợ nông sản.

Anh dạo chợ nông sản một vòng, gom được khá nhiều hạt giống, giả vờ đi tới đi lui lén đẩy đủ loại phân bón khác nhau vào trong Vô Dụng Nhỏ, chuẩn bị tiếp tục thử nghiệm thu hoạch sản xuất trên các loại phân bón khác nhau sẽ có kết quả gì.

Liễu Trạch cảm thấy với mô hình nghiêm ngặt của Vô Dụng Nhỏ, có thể thật sự có ảnh hưởng.

Anh chuyển rất nhiều các loại phân bón khác nhau, cũng nhân tiện hỏi thăm các chủ cửa hàng am hiểu về máy nông nghiệp có gợi ý nào cho anh hay không.

Sau đó Liễu Trạch bi thương phát hiện cây nông nghiệp khác nhau sẽ có máy gieo hạt, bón phân và thu hoạch khác nhau, chỉ riêng về quy cách đã mỗi máy mỗi khác rồi.

Liễu Trạch ghi nhớ vài nhãn hiệu và loại hình khá được ưa chuộng, sau khi lên mạng đọc đánh giá và ý kiến sau khi sử dụng thì quyết định chọn vài cái thử một chút.

Thế là vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cuối tuần tốt đẹp, sau khi tìm kiếm khá nhiều nơi, cuối cùng chọn một trang trại nhỏ ở nông thôn cách Thượng Hải khoảng nửa tiếng đi bằng đường sắt cao tốc.

Liễu Trạch mua vé đường sắt cao tốc xong liền chạy đến cơ sở kia.

Anh muốn thuê một trang trại nhỏ mà xung quanh không có hàng xóm, nằm ở ngoại thành nhưng thuận lợi về giao thông.

—— để anh lắp ráp máy nông nghiệp.

Giá thuê nhà ở những nơi càng cách xa nội thành càng tụt thê thảm, khi tất cả mọi người đều chen nhau lên thành phố, thì những căn nhà ở nông thôn gần như không có người hỏi thăm.

Trong kỳ nghỉ cuối tuần này, Liễu Trạch đến bốn ngôi nhà, cuối cùng chọn một nơi thích hợp nhất, tiền thuê mỗi tháng chỉ có tám trăm, nhưng phải trả trước nửa năm.

Liễu Trạch ký hợp đồng ngay, cả người nhẹ nhõm trở về Thượng Hải.

...

Tâm tình Liễu Trạch rất tốt, gần như ai liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.

Tạm thời không nhắc đến chuyện gần đây mỗi ngày đều phân phát trái cây, mỗi ngày có trái cây tươi ăn chùa thì đâu ai ngu bỏ qua, dù không biết vì sao lần nào Liễu Trạch cũng mua được những thứ ngon như vậy, nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ.

Gần đây Liễu Trạch hơi khác thường.

Bởi vì từ trước đến nay người này rất trầm tĩnh bình thản, giờ gặp ai cũng cười tươi như hoa.

Một đám người tụ tập trong phòng trà tám về người đàn ông vàng độc thân của phòng Kỹ thuật.

"Có phải hoa đào nở rồi không?"

"Dạo này không nghe thấy ai có chuyện vui nha."

"Dù dáng vẻ nghiêm túc làm việc rất đẹp trai, nhưng lúc cười lên hình như còn đẹp mắt hơn nữa."

"Chuyện khác thường chắc chắn có dị thường, trước khi nhận công viên kia cũng chưa từng thấy anh Liễu vui vẻ như vậy a?"

"Chắc là bị người ngoài bẻ cong nha."

Câu này vừa dứt, toàn bộ phòng trà im lặng chỉ trong nháy mắt.

Trong chớp mắt họ như muốn nổ tung, nhưng cú nổ còn chưa bắt đầu, đã bị Diệp Hồng Thư bước vào phòng cau mày nhìn đám người.

Trong thời gian làm việc mà làm việc riêng, chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng bị sếp —— lại còn là sếp quản lý trực tiếp bắt gặp, vẫn tương đối làm người ta sợ kinh hồn bạt vía.

Một đám người nhao nhao bưng ly nước của mình cười gượng, những người đứng gần cửa nhanh trí chuồn đi ngay, Diệp Hồng Thư nhìn những người còn lại, vô cùng tức giận với thái độ làm việc qua quít lấy lệ thế này.

"Vẫn đang trong giờ làm việc, các anh chị đang làm gì ở đây?"

Giọng điệu của Diệp Hồng Thư vô cùng cứng rắn, tỏa ra lửa giận vô cùng rõ ràng.

Dù là ai cũng không muốn đồng nghiệp của mình là người lơ tơ mơ như thế.

Dù sao khối lượng công việc và kỳ hạn vẫn còn đó, một người không tập trung đồng nghĩa với việc công việc của người khác sẽ gia tăng, nhưng tiền lương lại không vì những việc bạn làm nhiều hơn là tăng được.

Thường thường, những quản lý khác sẽ không để ý đến những chuyện này, vì chỉ cần công việc có thể hoàn thành đúng hạn, thái độ làm việc và lượng công việc của cấp dưới không nằm trong phạm vi suy xét của cấp trên.

Nhưng Diệp Hồng Thư thì khác, cậu không quen nhìn những người kiểu như vầy, nhất là trước khi vào phòng trà còn chứng kiến Liễu Trạch vẫn đang nghiêm túc vùi đầu làm việc.

Những người này là đồng nghiệp Liễu Trạch, họ lén lười biếng, thì công việc của Liễu Trạch sẽ dồn nhiều hơn.

Diệp Hồng Thư đã nghe đến biệt danh 'trâu già phòng Kỹ thuật' của Liễu Trạch, nhưng cậu cảm thấy biệt danh này rất khó nghe, thậm chí còn ẩn chứa chút trào phúng và khinh miệt.

Nhìn thấy trong đám người cũng có người của phòng Kỹ thuật, Diệp Hồng Thư chợt giận mà không có chỗ trút, tâm tính bình thản cố gắng giữ vững trước mặt Liễu Trạch giờ bùng nổ.

Liễu Trạch bị coi là viện binh chuyển tới, từ xa đã nghe được Diệp Hồng Thư lớn tiếng khiển trách.

Tuy người này tuổi còn trẻ, nhưng những lời khiển trách đều mang lực sát thương rất cao.

Liễu Trạch đứng bên ngoài nghe một lúc lâu, đến khi Diệp Hồng Thư nói càng lúc càng nghiêm trọng, mới tranh thủ đẩy cửa phòng trà ra.

Diệp Hồng Thư quay đầu nhìn qua, sự khó chịu và táo bạo giữa lông mày đều là sự quen thuộc với Liễu Trạch.

Liễu Trạch ngừng một chút, như không biết phải nói gì mới tốt.

Anh suy tư ba giây, hỏi dò: "Quản lý Diệp, mọi người còn có việc..."

Ở công ty, Liễu Trạch vẫn luôn gọi cậu là quản lý Diệp, ngược lại gọi thầm trong bụng là kêu cả họ lẫn tên, thỉnh thoảng mới gọi 'đàn em'.

Diệp Hồng Thư nhìn anh một lúc lâu, chân mày nhíu càng chặt.

Đương nhiên cậu biết có khiển trách cũng không có tác dụng gì nhiều còn làm thời gian trễ nãi, nhưng người lúc nóng giận không thể kiềm chế tốt được.

Liễu Trạch tới cũng vừa lúc, Diệp Hồng Thư khoát tay, người trong phòng trà thở dài một hơi, nhao nhao lộ ra vẻ mặt cảm kích với Liễu Trạch, sau đó chuồn nhanh như gắn hỏa tiễn.

Liễu Trạch nghĩ nghĩ, bước vào, rót cho Diệp Hồng Thư ly nước thấm giọng.

Diệp Hồng Thư nhận ly nước, uống một ngụm, hít sâu để mình bình tĩnh lại.

Cậu nhìn Liễu Trạch mở nắp bình nước ấm, như vừa nhớ ra điều gì, cất tiếng: "À, đàn anh."

Liễu Trạch đáp một tiếng.

"Có phải anh có nơi cung cấp rau củ quả tươi mới không?" Diệp Hồng Thư hỏi.

Động tác của Liễu Trạch ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Hồng Thư, do dự một chút, gật đầu nói: "Coi như có."

"Ổn định không?" Diệp Hồng Thư hỏi tiếp.

Liễu Trạch nghĩ nghĩ, trả lời: "Tạm thời có thể tính là ổn định."

Diệp Hồng Thư ngẫm nghĩ một lúc lâu, nói: "Đàn anh biết tập đoàn có ngành thực phẩm ha?"

Liễu Trạch gật đầu, đương nhiên anh biết rồi.

Nghành chính của tập đoàn Nam Phong là bất động sản, ngành phụ thì như nấm mọc sau mưa, liên quan đến thực phẩm là một chuyện hết sức bình thường.

Nói thì nói thế, nhưng Liễu Trạch cũng chưa từng đến nhà hàng nào dưới danh nghĩa Nam Phong, các loại thẻ hội viên của nhà hàng Nam Phong dành cho nội bộ nhân viên đều được anh tặng cho khách hàng.

Bởi vì ngành ẩm thực của Nam Phong định vị ở mức cao cấp, phong cách và giá cả đều vô cùng kinh người, dùng những chiếc thẻ tiện lợi khó tìm làm quà tặng vô cùng có mặt mũi.

"Nhà hàng Nam Phong muốn gắn sao, trước mắt các bếp trưởng vẫn chưa tìm được nơi cung cấp những nguyên liệu nấu ăn đặc biệt hợp ý."

Sao này, đương nhiên là sao Michelin.

Diệp Hồng Thư nói, cũng không thừa nước đục thả câu, thẳng thắn dứt khoát: "Nếu đàn anh có nơi cung cấp rau củ quả ổn định, có muốn cân nhắc bán cho nhà hàng Nam Phong một ít để bếp trưởng thử một chút không?"

~oOo~

Sao Michelin: là biểu tượng để đánh giá chất lượng của một nhà hàng. Hàng năm, các nhà hàng nhận được sao Michelin sẽ được vinh danh trong cuốn cẩm nang ẩm thực hàng đầu thế giới – The Michelin Guide – ra đời từ năm 1900.

Thú vị ở chỗ, danh hiệu cao quý dùng để xếp hạng nhà hàng này không thuộc sở hữu của một hiệp hội đầu bếp hay liên minh nhà hàng nào, mà lại bắt nguồn từ một công ty chuyên sản xuất lốp xe!

(Google để tìm hiểu thêm)