Cực Hạn Triền Miên

Chương 13



Thẩm Định Trạch mở mắt, nước ấm trong bồn tắm đã chuyển lạnh, nhưng trong đầu anh vẫn tràn đầy hình bóng cô gái mặc váy trắng ấy. Cô đứng nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa, ánh sáng chợt tắt chợt sáng chiếu lên gương mặt cô. Anh vừa ngước mắt liền nhìn thấy đôi mắt phía sau cuốn sách được cô dùng để che mặt, đôi mắt cô thật long lanh, giống như ngôi sao nhỏ trong đêm tối tô điểm cho bầu trời đêm duy mĩ nhất ở nơi núi cao và rừng rậm, trở thành phong cảnh độc nhất vô nhị, từ đó không ai có thể thay thế được nữa.

Anh ra khỏi bồn tắm, lau qua loa mớ nước trên người, cầm lấy bộ đồ ngủ đơn giản treo trên móc rồi mặc lên người. Anh bước trở vào, nhưng đi được nửa đường thì anh chợt nhớ đến chuyện gì, bước chân khựng lại, hôm nay, lãnh địa thuộc về một mình anh đã có người khác chiếm cứ.

Cả tầng lầu này đã được thống nhất, sau đó chia nhỏ thành các khu vực khác nhau, anh đi thẳng một đường trở về căn phòng mình hay ở. Anh dừng động tác, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, cô quấn khăn tắm có thể che những bộ phận bí ẩn trên cơ thể, mái tóc ướt sũng rủ xuống, có giọt nước trượt từng chút trên xương quai xanh xinh đẹp của cô. Giây phút này, cô là mĩ nhân bước ra từ trong nước, mang ánh sáng thánh thiện chờ đợi được người ta thưởng thức. Dường như bất luận là cái gì, cô đều có thể sử dụng triệt để, cho dù là thân thể của mình, cô cũng sẽ cố hết sức thể hiện ra vẻ đẹp của nó, dụ dỗ, mê hoặc người khác.

Tay Thẩm Định Trạch nắm lại thành quyền, tuy sắc mặt vẫn bình thường, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Hai tay Mạnh Nhược Dư cầm phần chính giữa của khăn tắm, chỉ cần cô buông tay, khăn tắm sẽ lập tức mở rộng, lộ ra cơ thể trắng sáng mĩ miều. Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh, bên trong mơ hồ thấp thoáng ý cười, “Anh thật sự không thử chút sao?”

Ý mời gọi tràn đầy trong lời nói của cô.

Thẩm Định Trạch sải bước về phía cô, tay phải bóp mạnh cằm cô, “Sao trí nhớ ngắn thế hả?”

Bởi vì động tác của anh mà hai tay cô buông ra, khăn tắm lỏng lẻo quấn hờ trên người tuột xuống, quang cảnh trước ngực hiện ra trước mắt anh, nhưng anh không nhìn lấy một cái, tay phải của anh từ từ di chuyển xuống dưới, nắm lấy cổ cô, bóp càng lúc càng mạnh hơn. Anh vẫn luôn nhìn vào mắt cô, lúc gương mặt cô khó chịu đến mức vặn vẹo vì khó thở, đôi mắt sáng ngời của cô cuối cùng cũng nhắm lại.

Rốt cuộc Thẩm Định Trạch cũng buông tay, Mạnh Nhược Dư thoát khỏi sự uy hiếp chết chóc thì từ từ mở mắt ra, khóe miệng cô nhếch lên một chút ý cười, chẳng thèm quan tâm đến quang cảnh của cơ thể bị lộ ra không sót thứ gì, cô chỉ nhìn anh, hỏi anh bằng giọng nói vừa trầm vừa chậm, “Cô ấy là người thế nào? Anh nói tôi biết đi, tôi có thể bắt chước giống y như đúc.” Cô chủ động xáp lại gần anh, dùng cơ thể mình áp sát trước ngực anh, “Thậm chí là khiến anh cảm thấy tôi chính là cô ấy.”

Thẩm Định Trạch không nhúc nhích, “Cô chắc chắn là tôi sẽ không giết cô?”

Cô cười có chút tự tin, “Anh muốn giết tôi thì đã sớm giết rồi. Với lại nếu tôi chết, anh đi đâu tìm được một vật thay thế hoàn mĩ như vậy chứ? Cho dù anh thật sự hoài niệm mối tình đầu của anh, hay là dùng cô ấy làm biện pháp che mắt, thì sự tồn tại của tôi đều có giá trị với anh.”

“Biết tôi có một vật bất ly thân không?” Anh lùi về sau một bước, không biết lấy đâu ra một khẩu súng, chĩa vào vị trí ngực trái của cô, “Cô có muốn đoán thử xem bên trong có đạn hay không không?”

“Chẳng phải anh nói anh không thích chơi một loại trò chơi đến hai lần sao?” Dường như cô không hề sợ hãi, dáng vẻ không chút để ý.

“Cô nói đúng, cho nên cô không cần đoán.” Khóe miệng anh nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ hung ác, ngón tay không hề do dự bóp cò súng, viên đạn khoan vào cơ thể cô.

Cơn đau đớn khủng khiếp khiến cô gần như chết lặng, cô vẫn luôn nhìn anh, dường như không thể tin nổi, thì ra anh thật sự sẽ giết cô, một lúc sau, cô mới đưa tay lên sờ vào vị trí bị trúng đạn, trên tay toàn là máu.

Rốt cuộc cô cũng lùi hai bước, lần đầu tiên trong đôi mắt có sự sợ hãi, người đàn ông này không phải như cô nghĩ, anh cũng chưa bao giờ làm những việc như cách cô tưởng tượng.

Không biết tiếng súng đã ảnh hưởng đến thiết bị nào mà trong căn phòng lập tức truyền tới giọng nói lo lắng của Diệp Thanh, “Anh Trạch, đã xảy ra chuyện gì? Anh ổn không?”. Thẩm Định Trạch lấy điện thoại ra, cũng không biết ấn nút nào mà giọng nói biến mất, anh nói với chiếc điện thoại, “Tôi rất ổn.”

Dù là vậy nhưng đám người Diệp Thanh vẫn đi thang máy lên, khi bọn họ đến được tầng 9 mới hoài nghi một chuyện, không biết Thẩm Định Trạch đã hủy bỏ chế độ giới hạn dấu vân tay từ lúc nào, đến bọn họ mà cũng có thể lên được đây.

Một đoàn người bước vào trong lập tức nhìn thấy Mạnh Nhược Dư nửa nằm trên sàn, dáng vẻ của cô quả thật vừa đáng thương vừa thê thảm, rõ ràng là bị trúng đạn nhưng ngay cả quần áo cô cũng không mặc, bọn họ chỉ đành nhanh chóng xoay người. Còn Thẩm Định Trạch thì đang ngồi nhàn nhã, anh không nói gì cả, trước mặt để một chai rượu vang, nhưng anh không hề uống.

Tần Yên là phái nữ duy nhất, cô tiến lên trước định kiểm tra vết thương cho Mạnh Nhược Dư. Lúc này, Thẩm Định Trạch nhìn sang, “Đợi thêm một lát đi, trực tiếp nhặt xác, đỡ phải phiền phức.”

Mạnh Nhược Dư cố chấp chống người đứng dậy, cô không nhìn bọn họ, chỉ nhìn Thẩm Định Trạch, cô bước từng bước về phía anh, cho dù mồ hôi lạnh trên mặt cô không ngừng rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, “Tôi muốn sống.”

Thẩm Định Trạch khẽ cười một tiếng.

Cô gần như không chống đỡ nổi cơ thể mình nữa, nghiêng nghiêng ngả ngả, “Tôi sẽ nghe lời, không làm anh tức giận, cũng sẽ không mang đến phiền phức cho anh…”

Thẩm Định Trạch ngồi nhìn cô đang đứng, “Người nghe lời rất nhiều, không thiếu một mình cô.”

“Nếu tôi chết, anh cũng không tìm được người giống cô ấy nữa. Tôi giống cô ấy như vậy mà anh cũng có thể xuống tay không hề do dự, cô ấy biết được chắc đau lòng lắm nhỉ? Hay là nói thật ra anh chưa từng thích cô ấy, anh chỉ xem cô ấy là gia vị trong sinh mệnh của anh, anh chỉ là nhàm chán nên dùng cô ấy để giết thời gian, đổi một người phụ nữ khác cũng như nhau thôi… Sau đó, anh còn có thể lợi dụng hình tượng si tình này để mê hoặc người khác…”

Rốt cuộc cô không chống đỡ nổi nữa, cơ thể ngã xuống trước mặt anh, nhưng lúc cô ngã, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiến người khác không nhìn rõ được hàm ý trong nụ cười đó.

Thẩm Trường Thủy là người đầu tiên xông đến, anh cởi áo của mình ra ôm lấy Mạnh Nhược Dư, muốn ôm cô đi tìm bác sĩ. Vẻ ngoài của cô quá giống Mạnh Tiêu Tiêu, trong đầu anh vẫn luôn in hằn gương mặt của Mạnh Tiêu Tiêu, điều này khiến anh không cách nào thờ ơ, bỏ mặc cô.

Thẩm Định Trạch: “Buông cô ta ra, mặc kệ cô ta.”

Nhưng Thẩm Trường Thủy lại ôm Mạnh Nhược Dư lên, đôi mắt anh đỏ bừng, không biết là phẫn nộ hay là thất vọng, “Cô ấy rất có thể là chị em của Mạnh Tiêu Tiêu, chị em ruột, vậy mà anh lại thật sự có thể xuống tay được.”

Thẩm Định Trạch bình tĩnh nhìn Thẩm Trường Thủy, “Tôi nói bỏ cô ta xuống.”

Mọi người đều kinh hồn bạt vía nhìn một màn này, đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Thủy nói như vậy với Thẩm Định Trạch, còn làm trái ý muốn của Thẩm Định Trạch. Nhưng Thẩm Trường Thủy không buông cô gái trong tay xuống, anh nói: “Tôi không làm được.”

Thẩm Trường Thủy ôm Mạnh Nhược Dư rời đi, mọi người nhìn Thẩm Định Trạch, cuối cùng vẫn không ngăn Thẩm Trường Thủy lại, bọn họ quả thật khó mà tiêu hóa được chuyện xảy ra ngày hôm nay. Đầu tiên là cử chỉ mờ ám giữa Thẩm Định Trạch và Mạnh Nhược Dư, sau đó là Thẩm Định Trạch lại thật sự nổ súng với Mạnh Nhược Dư. Tuy bọn họ thường dùng hành động này để uy hiếp người khác, nhưng thật sự ra tay thì đều nằm trong tình huống đặc biệt, Thẩm Định Trạch làm như vậy, bọn họ nghĩ mãi vẫn không thể nào giải thích được, nhưng bọn họ sẽ không hỏi anh lý do, cho dù trong lòng nghi hoặc không thôi.

Đám người Diệp Thanh và Thẩm Trường Kim rời đi, chỉ có Tần Yên vẫn đứng đó, cô thở dài một hơi, bước đến bên cạnh Thẩm Định Trạch, “Anh làm việc nhất định là có lý do của anh, chỉ là bọn họ theo anh lâu như vậy, sao anh không giải thích một chút với bọn họ? Chắc chắn bọn họ có thể hiểu cho anh.”

Thẩm Định Trạch không nhìn cô, “Ra ngoài.”

Tần Yên cau mày, “Cảm xúc hôm nay của anh không đúng. Mạnh Tiêu Tiêu trong miệng Thẩm Trường Thủy là ai?”

Tần Yên đã đoán ra được, chân tướng kia khiến ngực cô đau nhói vô cùng, cô gái tên Mạnh Tiêu Tiêu đó chắc là người ở sâu trong lòng của Thẩm Định Trạch, mà cô gái hôm nay nhất định là có dáng vẻ giống với Mạnh Tiêu Tiêu. Cô ghét cảm giác này, hóa ra anh không phải kính nhi viễn chi* với mọi cô gái, cũng không phải không có hứng thú với phụ nữ, chỉ là cô gái mà anh thích không còn nữa, thế nên trong lòng anh không hề gợn lên tí sóng nào, cũng không có ai có thể bước vào được nữa.

(*Kính nhi viễn chi là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ Kính nhi viễn chi “敬而遠之” (tiếng Trung), 경이원지 (tiếng Hàn), 敬而遠之 (tiếng Nhật). Ở đây, kính – kính trọng, nhi – nhưng, viễn – xa, chi – 

Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách. Cre: nhabup.vn)

Đột nhiên cô nhớ tới lời anh từng nói, chỉ có Bích Dao thích Trương Tiểu Phàm vì Trương Tiểu Phàm là Trương Tiểu Phàm. Trong lòng Thẩm Định Trạch, có phải chỉ có cô gái tên Mạnh Tiêu Tiêu kia mới thích anh bởi vì anh chỉ là Thẩm Định Trạch không? Loại thích đó không liên quan đến thân phận, địa vị, tiền tài của anh, vỏn vẹn chỉ có thích, thuần khiết đến mức khiến người khác ghen tị.

“Tôi tưởng em hiểu rõ vấn đề không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Tần Yên trầm mặc nhìn anh mấy giây, “Em quá phận rồi.”

Tần Yên xoay người rời đi, cô nhớ tới ban nãy cô gái đó quấn khăn tắm, còn có áo choàng tắm Thẩm Định Trạch đang mặc, không hiểu sao cô cảm thấy khó chịu, cho dù Thẩm Định Trạch nổ súng với cô ấy, còn là bị thương ở vị trí đó, nhưng cô cứ cảm thấy Thẩm Định Trạch có tình cảm không bình thường với cô ấy. Đây là trực giác của cô, giống như giữa hai người có một sự thân mật mà người ngoài không thể nào hiểu được, mối quan hệ như có như không đó khiến cô thật sự rất khó chịu.

Thẩm Trường Thủy ôm Mạnh Nhược Dư, sắc mặt cô trắng bệch, khiến anh cảm thấy hơi thở sinh mệnh của cô càng lúc càng yếu ớt, dường như anh nhìn thấy cô gái quyết đoán rời đi ấy, cô vẫn còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, là độ tuổi đẹp nhất của một cô gái, nhưng cô cứ thế mà ra đi, không để lại thứ gì. Tay anh siết chặt, thậm chí hốc mắt bắt đầu đỏ lên, anh mang cô đến thẳng tầng 11, nơi đây có bác sĩ, anh kêu bác sĩ chữa trị cho cô.

Những bác sĩ này đều có năng lực quan sát, vừa thấy Thẩm Trường Thủy mang người đến là lập tức đi qua kiểm tra, sau đó lúc Thẩm Trường Thủy định ôm cô vào phòng phẫu thuật tạm thời thì bị Thẩm Trường Mộc bước tới ngăn cản.

Vẻ mặt Thẩm Trường Mộc lạnh nhạt mà nghiêm túc, “Cậu phải biết rằng nếu cô ấy thật sự chết thì sẽ tốt cho mọi người.”

Bất kể Mạnh Nhược Dư là người của ai, chỉ cần cô ấy không còn, mọi chuyện đều dễ giải quyết, mà với tính cách của cô gái này, e rằng cũng không thể khiến người khác tin lời cô nói, hơn nữa cô thật sự chết thì sẽ không có ai muốn dùng những thứ này để đối phó Thẩm Định Trạch nữa. Không chỉ bên cạnh Thẩm Định Trạch sẽ bình yên hơn rất nhiều, mà cô gái tên Mạnh Tiêu Tiêu đó cũng được yên nghỉ, sẽ không có ai mượn danh nghĩa của cô ấy làm chuyện gì nữa.

Thẩm Trường Thủy không nhìn anh, “Tránh ra, tôi biết tôi đang làm gì.”

Thẩm Trường Mộc vẫn không tránh.

Thẩm Trường Thủy đối diện với ánh mắt của anh, “Coi tôi là anh em thì đừng cản tôi.”

Ánh mắt Thẩm Trường Mộc u ám, cuối cùng nhích người sang một bên.

Mấy bác sĩ không để ý tới bầu không khí quỷ dị giữa bọn họ, chỉ đơn thuần chữa trị cho bệnh nhân. Thẩm Trường Mộc và Thẩm Trường Thủy ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Thẩm Trường Thủy siết chặt nắm tay đấm vào tường, anh nói, “Mấy người chúng ta được Thẩm gia thu nhận từ nhỏ, không có Thẩm gia, chúng ta có thể sống được hay không còn chưa chắc. Từ nhỏ đến lớn, chúng ta chỉ biết tồn tại vì để bảo vệ cho A Trạch, chúng ta có thể sống có thể chết vì anh ấy, bảo vệ anh ấy là trách nhiệm không thể thoái thác của chúng ta. Nhưng Mạnh Tiêu Tiêu không có trách nhiệm và nghĩa vụ này, cô ấy chết là vì chúng ta không bảo vệ được A Trạch, mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm với sự ra đi của cô ấy.”

Thẩm Trường Mộc dựa vào tường, “Nhưng cô ấy không phải Mạnh Tiêu Tiêu.”

“Tôi biết.” Thẩm Trường Thủy cúi đầu, “Nhưng cô ấy là người thân của Mạnh Tiêu Tiêu.”

Thẩm Trường Mộc vỗ vai Thẩm Trường Thủy, “Việc cậu làm tốt nhất là đơn thuần như lời cậu nói, anh Trạch không phải kẻ ngốc.”

Cơ thể Thẩm Trường Thủy hơi cứng lại, nhìn đối phương một cái, không nói gì.