Cực Hạn Triền Miên

Chương 42



Thẩm Định Trạch ngồi trên ghế sofa bằng da, kéo mạnh Mạnh Nhược Dư vào lòng, anh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau tay cho cô, mỗi một ngón tay đều không buông tha, như thể rất ghét chuyện cô bị người khác động chạm. Sau khi lau tay cho cô xong, anh dùng rượu vang để rửa tay cho cô, rửa sạch rồi lại dùng khăn tay lau lau chùi chùi sạch sẽ. Lúc này anh mới hài lòng, cầm lấy tay cô ngửi ngửi, “Vừa nãy cô nói gì với Thiệu Gia Minh thế?”

“Anh ta nói đứng bên cạnh anh quá nguy hiểm, muốn tôi rời khỏi anh.” Hai tay Mạnh Nhược Dư ôm lấy cổ anh, dáng vẻ vô cùng mập mờ, chẳng hề bận tâm những người ở đây sẽ nhìn bọn họ với ánh mắt như thế nào.

“Sau đó thì sao?” Thẩm Định Trạch nâng ly rượu lên, rượu trong ly không ngừng dao động.

“Tôi nói với anh ta, muốn tôi rời xa anh, trừ khi tôi chết.”

Động tác trên tay Thẩm Định Trạch ngừng lại, “Cô chắc hẳn nên đi hát hí khúc.”

Mạnh Nhược Dư lắc đầu, sau đó ghé đầu vào bả vai của anh, “Như vậy không hay, bây giờ có còn bao nhiêu người thích nghe hí khúc đâu.”

“Vậy thì diễn kịch?”

Cô ngẩng đầu lên, chỉnh lại tư thế, mặt đối mặt với anh, nháy mắt với anh vài cái, “Nếu diễn kịch có thể khiến anh vui, tôi sẽ diễn liền, quan trọng là anh vui vẻ.”

Thẩm Định Trạch ấn đầu cô xuống, hôn lên khóe môi cô, như có như không l!ếm l!ếm, “Không ngọt.”

Mạnh Nhược Dư nở nụ cười, lúc anh dừng lại, cô chủ động hôn anh. Nhưng cũng không tính là hôn, chỉ là l!ếm qua thôi, l!ếm hết những vết đỏ bên khóe miệng anh, chỉ để lại chút chất lỏng ướt át của cô, “Để lại những dấu vết này, đối với anh mà nói thì không hay chút nào.”

Thẩm Định Trạch vẫn duy trì nét cười như cũ, một lúc sau, anh cầm lấy khăn tay lau đi những vệt đỏ không hoàn chỉnh trên môi cô, những vết lem được chùi sạch, đôi môi tiếp tục căng bóng và mọng nước, giữa rãnh môi cô tựa như dòng suối, anh bắt lấy môi cô, hôn lên thật mạnh như muốn hút hết dòng nước đó.

Chu Thành Nghị và Khưu Vân Sương từ phía đằng xa nhìn thấy cảnh này, biểu cảm vô cùng khác nhau, Chu Thành Nghị không có cách nào đoán được Thẩm Định Trạch có phải đang cố ý tâng bốc Mạnh Nhược Dư để giết cô hay không, chẳng qua sau khi thấy thái độ của anh với Mạnh Nhược Dư, hắn cũng cho rằng đó chỉ là một màn biểu diễn mà thôi. Nếu Mạnh Nhược Dư thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh chắc chắn sẽ không ra tay, lòng dạ người đàn ông này độc ác biết bao, tất cả mọi người đều rất rõ. Nhưng Chu Thành Nghị nghĩ mãi cũng không thông, chỉ cần Mạnh Nhược Dư ở bên cạnh Thẩm Định Trạch, dựa vào năng lực quan sát và sự cẩn thận của cô, thì hắn lập tức có được những thông tin hữu dụng rồi, giống như ngày hôm nay vậy. Trái lại Khưu Vân Sương tức đến mức run cả người, sắc mặt vô cùng khó coi, tận mắt chứng kiến anh rể phản bội mình.

Một lát sau, người tham gia tiệc rượu lần lượt ra về, Thẩm Định Trạch lúc này mới chuẩn bị đứng dậy rời đi, lúc anh rời đi cũng là lúc chủ tiệc đến tiễn anh ra ngoài.

Thẩm Trường Thủy tự mình lái xe, Mạnh Nhược Dư và Thẩm Định Trạch ngồi ở ghế sau.

Thẩm Trường Thủy quan sát hai người qua gương chiếu hậu, hai người bọn họ ngồi sát vào nhau, miệng nói không ngừng, hành động mập mờ không ngớt, đúng thật là xứng với danh hiệu những hành vi ph0"ng đãng. Đây là lần thứ hai ánh mắt Thẩm Trường Thủy tối sầm xuống, bởi vì anh nghĩ đến Mạnh Tiêu Tiêu, cô gái kia chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng dường như anh có thể hiểu Thẩm Định Trạch, có lẽ mê muội một tấm thân nhẹ nhàng như vậy mới có thể làm Thẩm Định Trạch quên đi hết mọi tuyệt vọng. Trên thế giới này sự tuyệt vọng nhất chính là sự từ biệt, lại không thể gặp lại, có lẽ như vậy cũng tốt.

Tay Thẩm Định Trạch vẫn còn luồn vào bả vai đang để lộ của cô, luồn vào tận trong đôi gò bông mềm mại nhẹ nhàng x0a nắn, miệng liên tục cắn bả vai trơn bóng của cô.

“Bọn họ đâu rồi?” Cô thở d0"c.

“Cô vậy mà lại quan tâm bọn họ hơn.”

“Tôi chỉ không quen thôi, bên cạnh anh rất hiếm khi có ít người như lúc này.”

Thẩm Định Trạch cười cười, “Giả vờ không biết những thứ cô không nên biết, rõ chưa?”

Mạnh Nhược Dư vùi đầu vào trong ngực anh, không thèm lên tiếng.

Trở lại Trường Sinh Đường, Mạnh Nhược Dư chạy đến chỗ Tần Yên nói chuyện phiếm, hai người bọn họ trải qua lần ‘đi dạo’ đó và nảy sinh tình bạn kỳ lạ giữa phụ nữ và phụ nữ. Thẩm Trường Thủy và Thẩm Định Trạch đến thư phòng.

Thẩm Trường Thủy báo cáo tất cả những gì mình tra được như thường lệ, sau đó có một suy đoán rằng nội bộ Trường Sinh Đường chắc chắn có kẻ phản bội, có điều bọn họ đã tìm ra manh mối và bắt một số người khả nghi lại.

Thẩm Trường Thủy hít sâu một hơi quan sát Thẩm Định Trạch, tuy biểu cảm của Thẩm Định Trạch trước sau vẫn như một, nhưng cơ thể lại phát ra một khí chất vô cùng khác biệt. Trước kia trên người anh có một loại sát khí, giống như ở một nơi không có bóng người và vô cùng tuyệt vọng, không có một ngọn cỏ, không khí trầm lặng. Hôm nay trên người anh mang một loại khí chất lạnh lẽo, như tuyết đầu mùa, lạnh ngắt và mang theo một niềm mong ngóng, “Anh đối xử với Mạnh tiểu thư có chút đặc biệt.”

Thẩm Trường Thủy biết chừng mực, bởi vì đây là chuyện riêng tư của Thẩm Định Trạch, anh ta không nên hỏi đến.

“Đặc biệt chỗ nào?” Mi tâm của Thẩm Định Trạch chợt nhíu lại, trong giọng nói chứa rất ít sự nghi ngờ, như chỉ đang thuận miệng hỏi.

“Không biết, chỉ là rất đặc biệt.”

Thẩm Định Trạch cười cười, “Đó là bởi vì cô ấy vốn dĩ đã rất đặc biệt, lẽ nào cậu không phát hiện ra?” Ánh mắt Thẩm Định Trạch lộ ra vài phần kỳ lạ, “Cô ấy không đặc biệt thì sẽ khiến cậu chú ý đến sao?”

Thẩm Trường Thủy suy nghĩ, “Nếu Mạnh tiểu thư không phải chị em của Mạnh Tiêu Tiêu, thân phận của cô ấy hơi khó hiểu, em nghĩ đằng sau cô ấy cũng còn những thứ kỳ lạ khác, vì lý lịch của cô ấy rất sạch sẽ nên em không thể tìm ra những sai sót nào.”

“Được rồi, hiện tại không cần quan tâm đến những chuyện đó nữa.” Giọng nói Thẩm Định Trạch nhàn nhạt.

Thẩm Trường Thủy không biết là do anh nghĩ điều đó không quan trọng hay anh có suy đoán và kế hoạch khác, đành gật đầu, không cần tốn thời gian vào Mạnh Nhược Dư nữa. Anh ta đã biết Thẩm Định Trạch không phái người đi theo Mạnh Nhược Dư từ chỗ Thẩm Trường Mộc, có lẽ đây mới thật sự là kế hoạch của Thẩm Định Trạch.

“Vâng, hiện tại chỉ cần chờ bọn họ mang tin tức về. Chuyện ngày hôm nay đã đến lúc phải quyết định, người của phe ta sớm đã mai phục, chỉ cần chờ Thiệu Gia Minh xuất hiện nữa thôi, hôm nay Thiệu Gia Minh có mà chạy đằng trời. Chẳng qua nếu Thiệu Gia Minh xảy ra chuyện, cũng không biết người bên kia sẽ cử dạng người gì đến, nếu lúc này khơi dậy sự bất mãn của những kẻ phía trên, e là sẽ dẫn tới phiền phức.” Bây giờ Thẩm Trường Thủy cũng lo lắng, nếu không loại bỏ được Thiệu Gia Minh, anh ta nhất định sẽ không ngừng gây sức ép đến mức anh chết tôi sống, nhưng loại bỏ được Thiệu Gia Minh thì mọi chuyện lại rơi vào một cuộc khủng hoảng không có nguyên nhân.

“Nếu Thiệu Gia Minh đã chuẩn bị từ sớm thì sao?” Khóe miệng Thẩm Định Trạch nhếch lên, nhìn khớp xương trên những ngón tay thon dài của mình.

“Chuyện đó sao có thể? Chuyện ngày hôm nay chỉ có em và Diệp Thanh sớm lấy được tin tức, ngay cả ba người bọn họ cũng không thể nào biết được, lúc bọn họ đến tiệc rượu rồi mới được báo tin…”

Cuối cùng Thẩm Định Trạch cũng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trường Thủy, “Muốn làm tốt việc gì thì phải sắp xếp trước, trong quá trình sắp xếp, tất nhiên một số người có thể nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ, và việc bị người khác đoán ra cũng không phải là điều khó tin. Khi mọi thứ không đạt được kết quả cụ thể, cũng không ai biết liệu chúng có phát triển theo hướng mà chúng ta mong đợi hay không, nhưng sau ngày hôm nay, một số người đã phải trả giá đắt.”

Thẩm Trường Thủy biết, những lời này là đang ám chỉ những người phản bội Thẩm Định Trạch.

“Em đi giúp đỡ bọn họ.” Thẩm Trường Thủy nắm chặt tay.

“Không cần, cậu ở đây chờ đi, kết quả sẽ có nhanh thôi.”

Thẩm Định Trạch bước ra ngoài thư phòng, anh chỉnh lại sống lưng cho thẳng một chút. Bất kỳ lúc nào anh gặp phải những chuyện khó khăn hoặc không vui, anh đều như vậy để khiến bản thân trở nên kiên quyết hơn. Những chuyện này xuất hiện và làm tổn thương anh chỉ tạo cho anh một lớp vỏ ngày càng cứng rắn để anh trở nên bất khả chiến bại.

Anh đã nhận ra một điều gì đó, nhìn về phía bên phải, thấy Mạnh Nhược Dư vẫn đứng ở chỗ kia, một mực nhìn mình. Anh vẫy tay gọi cô, cô nhanh chóng chạy về phía anh.

Hai người bước vào trong thang máy, Mạnh Nhược Dư hơi buồn bực, “Anh không đợi bọn họ quay về sao?”

“Không đợi.”

“Tại sao?”

Thẩm Định Trạch ôm lấy mặt cô rồi trực tiếp hôn cô, “Lúc ở trên xe cô trêu chọc tôi như vậy, tôi sợ cô đợi không nổi.”

Ánh mắt của anh bất thường, cô không rõ lời nói của anh là thật hay giả, đành phải thuận theo lời của anh. Thang máy không lớn, âm thanh của môi chạm môi vẫn đang vang lên, bầu không khí ám muội và cực kỳ nóng bỏng.

Ngay lúc cửa thang máy mở ra, Thẩm Định Trạch ôm eo cô, hai tay cô ôm cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm, “Anh đừng buồn, Kỷ Thừa Ca.”

Cơ thể anh cứng ngắc, ánh mắt bắn về phía cô, bước chân không thể nào tiến về phía trước nữa, “Cô gọi tôi là gì?”

“Kỷ Thừa Ca đó!” Cô ôm chặt lấy anh, “Lần trước anh muốn tôi gọi như vậy, tôi chưa thể đáp ứng anh, nhưng hôm nay thì có thể rồi, hôm nay tôi thỏa mãn anh, cho dù anh xem tôi là một người khác.”

Ánh mắt Thẩm Định Trạch tối tăm, dường như đang tự giễu mà cười rộ lên, vừa rồi anh đang mong đợi điều gì?

“Tại sao hôm nay có thể?”

“Bởi vì anh đang buồn đấy, cho nên tôi an ủi anh.”

“Buồn?”

“Đúng, giác quan thứ sáu nói cho tôi biết rằng anh đang buồn.”

“Giác quan thứ sáu của cô không hề sai, đúng là tôi đang buồn, bởi vì bọn họ phản bội tôi. Dù sao cô cũng khiến tôi cảm động như vậy, không chỉ dùng cơ thể mà còn muốn dùng lời nói để an ủi tôi.” Anh mở cửa phòng, “Phải làm sao đây, hình như tôi đã xem em là một sự tồn tại không thể thiếu rồi.”

“Vậy anh định như thế nào với tôi.”

“Nếu em phản bội tôi, tôi sẽ giết em.”

Mạnh Nhược Dư nở nụ cười, cô bị anh thô lỗ ném lên giường, sau khi nhìn anh cởi [email protected] áo, lại xé rách cả quần áo của mình, “Giết bằng cách nào? Ở trên giường?”

Thẩm Định Trạch đè lên người cô, nhướng mày, “Đấy không phải là giết, đấy là [email protected] tình.”

“Vậy anh chỉ có thể [email protected] tình mà không thể giết rồi, bởi vì tôi sẽ không phản bội anh, không bao giờ phản bội anh.” Anh và cô vẫn hôn nhau, vô cùng quấn quýt.

Cô cảm thấy hôn là một hành động tiếp xúc thân mật nhất đối với người và người, còn thân mật hơn chuyện lăn giường nữa, tựa như hòa lấy nhau trong từng linh hồn.

Cuộc vui này đến cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, sau đó Mạnh Nhược Dư nằm lì trên giường nhìn anh chuẩn bị ra ngoài đi tắm, cô đoán anh sẽ sớm rời đi vì còn rất nhiều chuyện cần anh phải giải quyết.

“Thẩm Định Trạch, nếu tôi thật sự phản bội anh, anh sẽ đối xử với tôi ra sao?” Cô mở mắt thật to.

Dường như Thẩm Định Trạch vẫn đứng tại chỗ, không hề quay đầu nhìn cô, “Không phải em mới nói rằng sẽ không bao giờ phản bội sao?”

“Lỡ như thôi, lỡ như tôi phản bội anh thì sao?” Cô suy nghĩ một chút, “Anh phải nói kết quả, như vậy tôi mới cảm thấy sợ, không dám phản bội anh.”

Thẩm Định Trạch chậm rãi xoay người, bước từng bước về phía cô, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, còn lộ ra vài phần trang nghiêm, “Nếu em phản bội tôi, tôi sẽ làm như này.”

Trong tay anh là một khẩu súng không biết từ đâu ra, nâng cô ngồi dậy, chĩa họng súng vào tim cô.

Mạnh Nhược Dư cúi đầu nhìn nơi nòng súng đang chĩa vào.

Đột nhiên nước mắt cô ào ạt rơi xuống, rơi vào tay đang cầm súng của anh.

“Sợ đến vậy?” Thẩm Định Trạch thu súng lại.

“Phải, tôi sợ, cho nên tôi sẽ không bao giờ phản bội anh.”