Cực Hạn Triền Miên

Chương 45



Ngày hôm sau, Mạnh Nhược Dư ăn mặc vô cùng đẹp, lúc này cô mới cùng Thẩm Định Trạch ra ngoài. Lần này anh dẫn theo hai người Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc, Thẩm Định Trạch khiến Mạnh Nhược Dư không tài nào đoán được rốt cuộc ngày hôm qua anh đã bị nỗi ưu tư gì bao vây? Nhưng rất nhanh, cô sẽ hiểu được, bởi vì người nằm trong viện là Thiệu Gia Minh, ai thắng ai bại nhìn là biết liền.

Vừa bước vào trong phòng bệnh, Mạnh Nhược Dư kinh ngạc nhìn Thẩm Định Trạch, lựa chọn ngay lúc Thiệu Gia Minh khốn khó nhất để xuất hiện, cô không ngờ Thẩm Định Trạch có thể làm chuyện chẳng hề kiêng nể ai như thế này.

Thẩm Định Trạch duỗi tay phải ra, thản nhiên ôm Mạnh Nhược Dư vào lòng mình, anh dùng ngón tay gõ nhẹ lên bả vai cô như thể thói quen thường ngày, cũng khá giống lời cảnh cáo.

Thiệu Gia Minh nằm trên giường sắc mặt vô cùng tái nhợt, anh ta mở mắt ra, không thể nào che giấu được sự tức giận đang tỏa ra trên người mình. Anh ta đưa mắt nhìn Thẩm Định Trạch không khác nào một con rắn độc đang muốn nhào đến và cắn Thẩm Định Trạch một phát.

Nụ cười khó lường đang nở rộ trên mặt Thẩm Định Trạch, “Vừa hay tin cục trưởng Thiệu bị thương tôi liền chạy đến thăm. Ôi, cũng không biết cục trưởng Thiệu đã đắc tội với người nào, anh vậy mà lại coi thường những người muốn đối phó anh. Tôi đã sớm khuyên anh rồi, đừng quá để tâm vào những chuyện vặt vãnh, đến lúc người ta không nhịn nổi nữa thì sẽ nghĩ cách đối phó anh thôi.”

Thiệu Gia Minh cười ha hả một tiếng, “Bây giờ tôi còn sống, hình như Thẩm thiếu gia đây đang rất thất vọng thì phải?”

Thẩm Định Trạch thở dài một hơi, “Sao cục trưởng Thiệu có thể suy nghĩ như vậy? Vừa nghe tin anh bị thương tôi đã lập tức chạy đến, với tư cách là một người dân của thành phố Thịnh Châu, tất nhiên tôi hi vọng rằng cục trưởng Thiệu bình an vô sự, hạnh phúc đến cuối đời, cũng không biết cục trưởng Thiệu đã nghĩ thông suốt chưa.”

Thiệu Gia Minh cười lạnh một tiếng, “Đúng là tôi có để tâm đến những chuyện vặt vãnh thật, tôi muốn bắt người, lần đầu chưa bắt được thì để lần sau. Lần hai vẫn không bắt được thì lần ba… Cho dù là cả đời, tôi cũng phải bắt cho bằng được.”

Sắc mặt Thẩm Định Trạch không hề u ám, khóe miệng cong lên, “Anh cứ u mê không chịu tỉnh như thế, số người chết dưới tay anh thật vô ích.”

Lời này khiến sắc mặt Thiệu Gia Minh trông khó coi hơn vài phần, anh ta hung ác nhìn Thẩm Định Trạch, khiến người khác hoài nghi rằng anh ta sẽ đứng lên lao về phía Thẩm Định Trạch, hận không thể nào đâm Thẩm Định Trạch hơn ngàn nhát dao, “Một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân bắt anh, mong rằng ngày đó anh vẫn tự tin như lúc này.”

Thẩm Định Trạch thả Mạnh Nhược Dư trong lòng ra, từng bước từng bước đến gần Thiệu Gia Minh, sau đó nở nụ cười, “Cuối cùng tôi cũng đã biết tại sao những tên cảnh sát đó lại chết rồi, bởi vì họ theo chân một người không biết tự lượng sức mình.”

Thiệu Gia Minh chợt giơ tay lên, anh ta nắm cổ áo của Thẩm Định Trạch, nhưng lại bị Thẩm Định Trạch hất tay ra, ánh mắt của anh như đang phảng phất dòng chữ: Nhìn đi, anh vẫn cứ không biết tự lượng sức mình như thế đấy.

Hai tay Thiệu Gia Minh siết chặt, ánh mắt trối chết nhìn Thẩm Định Trạch, dường như từ giây phút này, họ đã được định sẵn cuộc chiến không chết không kết thúc.

“Thẩm Định Trạch, tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt.”

Khóe miệng Thẩm Định Trạch cong lên, “Hôm nay tôi đến đây vì muốn anh hiểu rõ hơn về thân phận và địa vị của mình, cho anh biết rằng người nào nên động người nào không nên động. Anh cứ u mê không tỉnh ngộ như trước thì tôi chỉ có thể thương xót những người nằm dưới tay anh mà thôi, lần này một người bỏ mạng, lần sau không biết bao nhiêu người sẽ bỏ mạng… Dù sao thì, cũng đâu ai đảm bảo được lần sau anh có còn may mắn mà sống tiếp hay không?”

Hai mắt Thiệu Gia Minh đỏ thẫm, tuy không nhiều lời, nhưng ai cũng có thể hiểu rõ tâm trạng của anh ta ngay lúc này. Những lời nói của Thẩm Định Trạch đúng thật là đâm thẳng vào tim của anh ta, lần này phía bên cảnh sát đã phải bỏ mạng hai người, bị thương nhẹ và trọng thương nhiều vô số kể, bọn họ cũng chỉ vì bảo vệ Thiệu Gia Minh mà thôi.

Thẩm Định Trạch bước ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc đều cau mày khó hiểu, tại sao Thẩm Định Trạch lại muốn đi chuyến này? Chẳng lẽ là vì muốn cảnh cáo Thiệu Gia Minh, cho rằng qua việc này Thiệu Gia Minh không chĩa mũi dùi vào Trường Sinh Đường nữa? Nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng, cũng có thể Thẩm Định Trạch chỉ đơn thuần khiêu khích Thiệu Gia Minh thôi, con người khi vượt khỏi tầm kiểm soát sẽ làm ra những chuyện vượt ngoài lý trí.

Sau khi Thẩm Trường Kim bị Thẩm Tĩnh phản bội, anh ta làm việc ngày càng thận trọng và bình tĩnh, có lẽ vì muốn Trường Sinh Đường càng ngày càng làm được nhiều chuyện hơn, cũng có thể vì muốn bù đắp những thiếu sót. Anh ta đến bên trái Thẩm Định Trạch, nhìn Mạnh Nhược Dư một cái, thấy Thẩm Định Trạch không có ý định thả Mạnh Nhược Dư ra, anh ta nhẹ giọng nói, “Nơi này có rất nhiều người của Vĩnh Hằng Đường.”

Thẩm Định Trạch chỉ gật đầu, chân không ngừng bước.

Ở đây xuất hiện rất nhiều người của Vĩnh Hằng Đường, điều này có thể cho thấy người thứ ba xuất hiện chắc chắn là người của Vĩnh Hằng Đường, đồng thời hôm nay Vĩnh Hằng Đường đã hợp tác với Thiệu Gia Minh.

Nếu Thiệu Gia Minh không nhắm vào Trường Sinh Đường rõ ràng như vậy, Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường vẫn có thể duy trì trạng thái cân bằng bên ngoài. Nhưng Thiệu Gia Minh đối phó với Trường Sinh Đường, vậy thì sau này Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường sẽ gây nên vô số sóng lớn, thậm chí có thể xuất hiện tình trạng một mất một còn giống bảy năm trước.

Thẩm Trường Kim nhìn Thẩm Định Trạch, lần này anh thật sự đến khuyên Thiệu Gia Minh ư? Đây là lần đầu tiên mà anh ta đoán tâm tư của Thẩm Định Trạch, chắc là không phải đâu. Anh ta cảm thấy rằng Thẩm Định Trạch hiểu Thiệu Gia Minh là một khúc xương khó gặm, khúc xương này không phải sử dụng riêng cho bản thân mình vì vậy phải diệt triệt để, như vậy mới có thể tránh được kẻ thù đến từ hai phía trong tương lai.

Thẩm Định Trạch không về Trường Sinh Đường ngay lập tức mà anh đến thị sát sòng bạc và hộp đêm, hôm nay chuyện kinh doanh của cả hai nơi đều rất hot, nhất là sòng bạc, mọi người đều vô cùng hăng hái. Nhiều người nắm bắt thông tin rất nhanh nhạy, biết Thiệu Gia Minh bị ám sát sau khi bị thương bọn họ lại càng tỏ ra khinh thường đám cảnh sát, người dân trong thành phố này còn sợ hãi hơn trước những thế lực nhất định, vì Thiệu Gia Minh đã thách thức Thẩm Định Trạch trước đó, vì vậy có chút sợ hãi. Hôm nay vừa biết kết cục của Thiệu Gia Minh bọn họ đã hiểu, một con rồng mạnh mẽ cũng không thể nào động đến địa bàn của một con rắn, mà con rắn đó chính là Thẩm Định Trạch đang đứng đầu nơi này.

Trong sòng bạc, có người kêu la rằng tại sao cảnh sát không xuất hiện, đúng thật là mất hứng, bây giờ bọn họ thấy cảnh sát không chỉ không sợ mà còn có thể “tán gẫu” với nhau để trực tiếp khiêu khích họ. Kể cả khi có thật sự chọc tức và phải vào đồn cảnh sát cũng chả sao, Trường Sinh Đường sẽ nộp tiền để bảo lãnh họ ra, không chỉ như vậy, còn có thể “bổ sung” thêm cho tất cả mọi người, vì thế mọi người càng không coi cảnh sát ra gì.

Từ trong sòng bạc bước ra, Thẩm Định Trạch tựa vào bên cạnh chiếc xe hút thuốc, Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc đều rất cảnh giác, sợ rằng ai đó sẽ xuất hiện và đe dọa tính mạng Thẩm Định Trạch.

Mạnh Nhược Dư đứng kế bên Thẩm Định Trạch, cô nhìn điếu thuốc lá trong tay anh, “Nếu anh không lên xe thì bọn họ sẽ lên cơn đau tim vì lo lắng thái quá đấy.”

Thẩm Định Trạch vẫn thản nhiên hút thuốc, đưa mắt nhìn bọn họ, “Do bọn họ quá lo lắng thôi, bây giờ chẳng còn ai an toàn hơn tôi cả.”

Mạnh Nhược Dư nhíu mày, không biết anh tự tin một cách mù quáng hay trong lòng đã có dự định rồi.

Cô đưa tay lấy điếu thuốc lá trong tay anh, trực tiếp dập tắt, “Con người khi thất vọng đều lấy thuốc lá để bầu bạn, Thẩm thiếu gia không cần làm vậy đâu.”

Ngón trỏ và ngón giữa của Thẩm Định Trạch dính lại với nhau, anh nở nụ cười nguy hiểm, “Lại thêm một người không biết tự lượng sức mình nữa.” Anh đưa tay vỗ vỗ mặt cô, “Học ai đấy? Thiệu Gia Minh? Cũng phải, quê của các người cũng không xa nhau là bao, biết đâu trước đây đã từng gặp nhau, còn là người quen cũ không chừng.”

Mạnh Nhược Dư rõ ràng cảm nhận được cơ thể đang cứng ngắc của mình, nhưng ánh mắt của anh nguy hiểm đến vậy, khiến cô có cảm giác mình như bị dã thú nhìn chằm chằm. Đến nỗi quên mất mình phải chạy trốn và phản ứng lại, cũng không hẳn là quên mất, mà là biết mình không còn cách nào để thoát thân, “Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi cảm thấy hút thuốc lá có hại cho sức khỏe thôi.”

Thẩm Định Trạch cười cười, “Vậy sao em còn hút thuốc?”

Nội tâm cô thở phào nhẹ nhõm, “Anh không thích à? Sau này tôi không hút nữa.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Định Trạch biến mất, anh nhìn cô chằm chằm, đưa tay chạm vào mặt cô, biểu cảm của anh quá chăm chú khiến cô không dám động đậy. Giây phút này cô cảm thấy mình như một món đồ, tùy ý để anh muốn làm gì thì làm, cô cũng chẳng cần phải có bất kỳ một suy nghĩ nào.

Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Định Trạch vang lên, “Đã hứa thì phải làm được đấy nhé.”

Cô hít sâu một hơi, “Ừm.”

Bàn tay đã rời khỏi mặt cô lại đặt lên đó một lần nữa, “Em sợ tôi?”

Cô lắc đầu theo phản xạ, rồi lại gật đầu, để lộ một nụ cười lung linh giữa bầu trời tràn đầy ánh sáng, “Tôi sợ anh đau lòng, sợ anh cô đơn, sợ anh đau khổ, sợ anh thương tâm…” Tay cô vuốt ngực anh, “Tôi sợ nhất là anh không còn yêu tôi nữa.”

Thẩm Định Trạch híp mắt, gạt tay cô ra, “Mật ngọt của phụ nữ lợi hại hơn đàn ông rất nhiều.”

“Vậy sao? Vậy anh nói thử xem, nói điêu cũng được.” 

“Diễn đủ rồi đấy, chỉ khiến người khác càng thêm chán ghét thôi.”

Mạnh Nhược Dư cứng họng, cuối cùng vẫn không nói lời nào, sau khi Thẩm Định Trạch lên xe cô cũng theo anh lên xe.

***

Thẩm Định Trạch nhắm mắt lại, có vẻ đang ngủ say, lúc này cặp lông mi dài của anh tạo thành một cái bóng dưới mắt anh, như thể nó là một cánh cửa tiến vào thế giới nào đó, nhưng lúc này cánh cửa đó đang đóng chặt.

Mạnh Nhược Dư nhìn anh chăm chú, dường như muốn khắc sâu hình ảnh này vào ký ức của mình, hơn nữa cô còn muốn nó không được lệch một ly.

Thẩm Định Trạch vẫn không mở mắt dưới ánh sáng như lửa này, đột nhiên anh cảm thấy cơ thể mình có vẻ đang già rồi, cũng có lẽ là do trái tim đã khô cạn, nếu không sao anh lại càng ngày càng thích nhớ về quá khứ?

Sau khi trải qua sinh nhật mình, dường như có điều gì đó đặc biệt giữa anh và Mạnh Tiêu Tiêu, không cách nào dùng từ miêu tả được, nhưng khi ánh mắt của họ chạm vào nhau thì hai người bỗng hiểu rõ, loại niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng này rất xa lạ nhưng lại khiến người khác rất hạnh phúc. Nó khiến anh hụt hẫng nhưng lại rất chờ mong từ tận đáy lòng mình.

Cô đề cập đến thân phận của mình cách rất nhẹ nhàng, được nhận làm con nuôi, nói mình trở thành người dư thừa trong gia đình sau khi bố mẹ có con ruột, thậm chí cô còn nói những lời đó kèm theo một nụ cười, nhưng anh nghe được điều đó lại cảm thấy rất đau lòng, có một loại xúc động, chỉ muốn ôm cô vào trong lòng.

Vẻ mặt tươi cười khi cô nhắc đến gia đình ba người đó khiến anh cảm thấy rất đau lòng. Có thể ngay giây phút đó, anh tự hứa với bản thân rằng mình muốn mang lại ấm áp cho cô, sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô. Anh không biết rốt cuộc giá trị tồn tại của mình là gì, anh là Kỷ Thừa Ca, nhưng khi trở thành Thẩm Định Trạch cũng chẳng còn quan trọng nữa, anh không quan tâm tương lai của mình sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc đó anh chỉ muốn mình mãi là Kỷ Thừa Ca.

Anh muốn trở thành Kỳ Thừa Ca của Mạnh Tiêu Tiêu.

Đây chính là tình yêu trong truyền thuyết sao? Anh không biết nữa.

Anh chỉ biết mình muốn bên cạnh cô mãi mãi, cho dù là ở hiệu sách hoặc ở trên bãi cỏ thả diều, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, chỉ cần có thể thấy được nụ cười của cô, trong lòng anh đã thỏa mãn lắm rồi.

Xe đi rất lâu, lúc xe dừng lại, cuối cùng anh mới mở mắt, giấc mộng tuyệt vời ấy cứ như bị bóng tối nuốt chửng, không còn lấy một dấu vết.

Anh nhìn Mạnh Nhược Dư bên cạnh mình, ánh mắt bình tĩnh, những giấc mơ đó chỉ thuộc về quá khứ, anh biết rõ.