Cùng Cậu Đi Đến Tương Lai

Chương 28



Lâu lắm rồi mới có một bữa ăn ngon no căng bụng như vậy. Hạ Hiểu ngồi trên sofa thỏa mãn xoa xoa cái bụng của mình. Cố Duệ rót một ly nước rồi chia thuốc ra đưa cho cô. Hạ Hiểu nhìn mấy viên thuốc nhỏ 'xinh' trên tay anh mà rùng mình. Thuốc càng nhỏ thì lại càng đắng, lúc nhỏ Lâm Tương đã phải tốn rất nhiều công sức mới dụ được Hạ Hiểu uống thuốc. Sau khi vào tiểu học, sức khỏe của cô cũng ổn định hơn nên không động vào thuốc nữa. Bây giờ lại phải nuốt mấy viên thuốc đắng nghét này vào miệng, chi bằng cho cô đi đầu thai luôn còn tốt hơn.

Cố Duệ đương nhiên cũng không phải người dễ chịu thua, đối phó với cô chỉ cần dùng chút mẹo là được. Cố Duệ biết Hạ Hiểu thích cái gì, nên chỉ cần dùng nó dỗ ngọt một chút, xem như thành công rồi.

"Cậu ngoan ngoãn uống hết thuốc, tớ sẽ mua cho cậu bộ màu vẽ mà cậu thích."

Hạ Hiểu vừa nghe đã lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin nhìn Cố Duệ. Bộ màu vẽ mà cô thích, là loại vô cùng tốt, giá cũng mấy ngàn tệ chứ không rẻ. Đối với cô là đắt, nhưng với anh thì nó chẳng đáng bao nhiêu, mấy đồ dùng của anh cũng tầm giá đó trở lên. Quả nhiên người giàu xài đồ không tầm thường, không thể đem ra so sánh được. Hạ Hiểu xòe tay ra nhận thuốc và nước từ Cố Duệ, ngẩng đầu nói với anh:

"Tớ sẽ uống thuốc, nhưng cậu không cần mua đâu."

Hạ Hiểu mặt nhăn mày nhíu uống hết đống thuốc trên tay. Cô rùng mình một cái, vừa định mở miệng nói chuyện thì Cố Duệ bỏ gì đó vào miệng cô. Vị ngọt trên đầu lưỡi vô cùng dễ chịu, làm át đi vị đắng của thuốc. Hạ Hiểu cười tít mắt nói với anh:

"Kẹo vải, ngon quá!"

"Ừ."

"Cậu định chừng nào đưa tớ về, ngày mai còn phải đi học nữa?"

"Buổi chiều."

Cố Duệ đột nhiên đứng dậy đi ra phía sau, Hạ Hiểu không dám ở một mình nên cũng lật đật đi theo. Cố Duệ mở cửa để Hạ Hiểu ra trước rồi mình mới theo sau. Bên ngoài là vườn hoa, những loài hoa ở đây còn đẹp hơn nhiều so với khuôn viên ngoài trước. Hạ Hiểu nhìn khung cảnh thơ mộng trước mắt đến ngây người, đột nhiên cánh tay bị nắm lấy kéo đi. Cố Duệ dẫn Hạ Hiểu vào nhà kính, bên trong đều là những loài hoa quý hiếm, chỉ có thể nuôi trồng trong nhà kính. Hạ Hiểu nhìn quanh một vòng, cuối cùng mắt dừng lại ở một chỗ. Nơi đó có một thứ đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Cố Duệ cũng đã để ý đến ánh mắt của cô, anh cười hỏi:

"Đẹp không?"

"Đẹp, rất đẹp. Nhưng mà, sao cậu lại trồng được vậy?"

Hạ Hiểu nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa hồng. Đây chính là loài hoa hồng mà bọn họ từng thấy lúc đi hoạt động ngoại khóa.

"Trước đây ba tớ được tặng mấy cây, nhưng chỉ còn lại hai cây thôi, thật sự rất khó trồng. Lần trước thấy cậu thích nên dẫn cậu đến xem. Nếu cậu thích... tớ..."

"Thích. Nhưng vẫn nên để nó ở đây đi. Tớ không biết chăm hoa, nếu nó chết thì uổng lắm."

"Vậy cứ để đây đi, sau này vẫn còn cơ hội ngắm mà."

Cố Duệ hạ thấp âm lượng xuống nên Hạ Hiểu không nghe, quay đầu sang hỏi: "Hả?"

"Không gì, dẫn cậu đi xem chỗ khác."

Hạ Hiểu theo chân Cố Duệ tham quan khắp nhà anh. Không những có vườn hoa, nhà kính, mà còn có bể bơi, phòng tập thể dục, có hẳn một phòng sách lớn... Đi tới đi lui một hồi, Hạ Hiểu về phòng mệt mỏi ngã lưng xuống giường, ngáp một cái rõ dài rồi nhắm mắt.

Cố Duệ mang theo một ly nước cam vào phòng, vừa mở miệng gọi hai tiếng "Hiểu Hiểu" đã thấy cô nằm ngủ rất ngon. Anh đặt ly nước lên chiếc tủ nhỏ bên cạnh, điều chỉnh máy điều hòa đến nhiệt độ thích hợp, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh vén lọn tóc rơi trên trán cô sang một bên, ngón tay lại không tự chủ chạm vào má. Hạ Hiểu gần đây gầy rồi, lúc trước tuy không phải là béo, nhưng má vẫn có chút thịt, bây giờ thì không còn nữa.

Hạ Hiểu xoay người nắm lấy tay anh, miệng lẩm bẩm gì đó rồi cười thật tươi. Xem ra là đang nằm mơ, còn là một giấc mơ đẹp. Cố Duệ cũng cười theo cô, cúi xuống gần bên tai cô nói:

"Thèm gà rán đến vậy sao?"

"Gà rán ngon lắm."

"Đợi cậu hết bệnh tớ dẫn cậu đi ăn."

"Cảm ơn bà ngoại."

Vậy mà lại xem anh là bà ngoại của cô. Xem ra là nhớ bà ngoại rồi, nằm mơ cùng bà ngoại ăn gà rán. Người quan trọng nhất đời này của Hạ Hiểu là bà ngoại của cô, anh biết, anh cũng biết mỗi lần nhắc đến bà ngoại, cô đều vui buồn xen lẫn.

"Bà ngoại là người quan trọng của cậu. Thật mong có một ngày, tớ cũng là người quan trọng của cậu."

Cố Duệ xích lại gần đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi anh nhanh chóng lùi ra, lấy tay đánh vào đầu mình tự mắng:

"Cố Duệ à, mày đang làm cái gì vậy chứ?"

Anh thầm cười một cái rồi mang theo ly nước cam đi xuống bếp bỏ vào tủ lạnh, đợi cô dậy rồi sẽ uống sau.