Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 29: Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra để cô ấy đi



Tô Hi tới rồi, còn mang theo một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen, anh ta nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em muốn đưa thím Lâm đi đâu?”

Hạ Tịch Quán dừng chân: “Tô Hi, anh biết là tôi sẽ đến phải không?”

“Quán Quán, anh thực sự không biết làm thế nào mà em tìm thấy thím Lâm ở đây, nhưng chúng ta đã lớn lên cùng nhau, ít nhiều gì anh cũng hiểu em.

Em quá thông minh khiến người ta phải đề phòng.

Vì vậy buổi tối anh đưa người đến đây đợi em, em thật sự không làm anh thất vọng.



Hạ Tịch Quán nhìn Tô Hi: “Vừa rồi thím Lâm nôn ra máu.

Dù tôi đã dùng châm nhưng vẫn cần đưa thím Lâm đến bệnh viện.

Có chuyện gì chúng ta có thể nói chuyện sau được không?”

Tô Hi nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của Hạ Tịch Quán tỏa sáng rực rỡ và đẹp đẽ chói mắt, anh ta lắc đầu: “Quán Quán, anh không biết trong cái đầu cáo giá của em đang dự tính gì.

Đêm dài lắm mộng.

Anh có thể đưa thím Lâm đến bệnh viện, nhưng em phải ở lại hoàn thành giao dịch mà chúng ta vẫn còn chưa hoàn thành.”

Hạ Tịch Quán nhíu mày, hiển nhiên lúc này cô không có quyền nói không.

Hai người đàn ông mặc đồ đen bước tới đưa thím Lâm vào trong xe, Tô Hi tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán kéo cô vào nhà.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Hi đẩy thẳng Hạ Tịch Quán lên giường.

Hạ Tịch Quán muốn đứng dậy, nhưng Tô Hi lại đè hai cổ tay đang làm loạn của cô lên trên đầu, rồi vươn tay cởi từng cúc áo của cô.

Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn không phát ra tiếng động cũng không cự tuyệt: “Tô Hi, tôi trốn không thoát được, anh buông tôi ra trước đi, anh làm tôi đau.”

Cô gái cố ý yếu đuối cầu xin, giọng nói trong trẻo xinh đẹp trở nên mềm mại, Tô Hi buông cô ra, tự động tay cởi áo khoác ngoài trên người mình: “Quán Quán, đừng giở trò với anh, anh thực sự không muốn làm em bị thương.”

Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé của mình lên chủ động giúp anh ta cởi quần áo.

Khóe mắt Tô Hi hơi đỏ lên, trong nhận thức của anh ta, cô gái này vốn là cô dâu của anh ta, thuộc về anh ta.

Trong vài năm qua, anh ta đã đi lại với nhiều bạn gái, trong đó có Hạ Tiểu Diệp, nhưng tất cả những gì anh ta nghĩ đến trong lúc tình mê ý loạn là cô.

Tô Hi đưa tay vén tắm màn che trên mặt cô.

Lúc bàn tay anh sắp chạm vào mạng che mặt, ánh mắt Hạ Tịch Quán trở nên lạnh lẽo, ngân châm trong tay cô xuyên qua gáy Tô Hi.

Nhưng Tô Hi nắm lấy tay cô nói: “Quán Quán, anh quá hiểu em, hành động nhỏ của em có thể giấu được anh sao?”

Hạ Tịch Quán cười lạnh: “Ò, vậy sao?”

Giây tiếp theo, cô lên gối hung hăng húc vào đũng quần Tô Hi.

Xuyt.

Tô Hi đau đớn hét lên, đổ mồ hôi lạnh trên đầu.

Hạ Tịch Quán đẩy mạnh anh ta ra co chân bỏ chạy.

Khuôn mặt điển trai của Tô Hi trở nên hung dữ và hiểm độc.

Anh ta ghét nhát cô lừa dối và phản bội anh ta.

Anh ta sải bước xuống, kéo Hạ Tịch Quán đang chạy trốn vào lòng mình, cúi đầu hôn lên mặt cô: “Quán Quán, em không nên chọc tức anh! Anh đã nói em là của anh, trái tim và cơ thể em đều thuộc về anh!”

Hạ Tịch Quán dùng sức vùng vẫy xô đầy, tránh không cho anh ta hôn.

Người đàn ông này không còn là anh Tô Hi của cô nữa.

Vừa bước xuống giường của Hạ Tiểu Diệp lại muốn bò đến chỗ cô, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng kinh tởm.

“Tô Hi, cút ra, đừng chạm vào tôi!”

Bên ngoài đột nhiên có âm thanh lạ, rồi “rầm”

một tiếng, cánh cửa nhà dân bị đạp tung.

Âm thanh to lớn ly kỳ một cách kinh tâm động phách truyền tới, gió lạnh từ bên ngoài lập tức xâm nhập, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Bỏ bàn tay bản thỉu của anh ra, buông cô ấy ra.”