Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 6: Đánh nhau là chuyện của đàn ông



Lúc này, Hạ Tịch Quán đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra.

Vương tổng ngạc nhiên, không phải nói chuẩn bị thuốc mê rồi hay sao, không phải nói phải ngủ tới hai tiếng sao, sao bây giờ đã tỉnh rồi? “Tiểu mĩ nhân, em sao Vậy… sao đã tỉnh rồi?”

Con ngươi sáng ngời của Hạ Tịch Quán tràn ra ý cười ranh mãnh mà nghịch ngợm: “Nếu em không tỉnh, làm sao có thể nhìn thấy một vở kịch sắc như vậy?”

“Em.

Hạ Tịch Quán dơ tay ra phât một cái, Vương Tổng chỉ cảm thấy mình ngửi được một mùi hương thơm kì lạ, rất nhanh cơ thể ông ta mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống thảm trải sàn.

Tay chân Vương tổng đều bị trói chặt lại, cả người ông ta không còn một chút sức lực, chỉ có thể sợ hãi nhìn vào Hạ Tịch Quán lúc này đang tươi cười với mình: “Tiểu…tiểu mĩ nhân, em muốn chơi trò gì vậy? Không bằng em thả anh ra trước, chúng ta cùng nhau chơi vui vẻ.”

Lông mày lá liễu xinh đẹp của Hạ Tịch Quán nhướn lên, một dáng vẻ đơn thuần vô tội: “Vương tổng, anh xem đây là cái gì?”

Vương tổng vừa nhìn, trong tay Hạ Tịch Quán có hơn hai cục xương: “Em… em cầm xương làm cái gì?”

“Ài, Vương tổng, Lý Ngọc Lan không nói cho anh à, Hạ gia nuôi một con chó săn rất to, con chó này rất hung dữ, thích ăn xương nhất.”

Vương tổng chính là tên háo sắc, ông ta đã thèm muốn Hạ Tịch Quán từ rât lâu rôi, một kẻ quê mùa đến từ nông thôn, lại gả cho một kẻ vô dụng, còn không phải là ông ta muốn chơi liền chơi sao? Nhưng bây giờ Vương tổng thấy Hạ Tịch Quán da đầu thế nhưng lại run lên, mắt kiểm soát run cầm cập: “Em… Rốt cuộc em muốn làm cái gì?”

Hạ Tịch Quán di chuyển bàn tay nhỏ bé của mình xuống, sau đó nhét hai cục xương vào trong quần của Vương tổng: “Vương tổng, trò chơi bắt đầu, đợi lát nữa con chó săn lớn đó sẽ tiến vào, ông cần phải cận thận một chút, ngàn vạn lần đừng để con chó săn đó cắn nhằm chỗ, cắn đứt vận mệnh của chính mình.”

“Không, tiểu mĩ nhân, bà cô của tôi ơi, tôi sai rồi, em mau chóng thả tôi ra đi… em thê này cũng quá cay độc rồi, đây không phải là trò đùa, sẽ xảy ra tai nạn chết người…”

Vương tổng sợ hãi đổ mồ hôi hột, nếu có thể ông ta đều có thể liền quỳ dưới chân Hạ Tịch Quán.

Lúc này Hạ Tịch Quán bước đến mở cửa phòng, con chó săn đó đánh hơi được mùi thịt lập tức xông vào.

Vương tổng liên tục gào thét.

Lý Ngọc Lan đang đợi tin vui ở dưới lầu, lúc này cửa gian phòng ở trên lầu đột nhiên mở ra, Vương tổng đang xách quần chạy xuông một cách vô cùng nhêch nhác.

Lý Ngọc Lan ngạc nhiên: “Vương tổng, anh thế này là làm sao Vậy?”

Vương tổng sợ tới mức tè ra quần, nước mắt chảy ròng ròng, hung hăng ném xương vào người Lý Ngọc Lan, dữ tợn nói: “Lý Ngọc Lan, đây đều là chuyện tốt mà cô làm, cô không xong với tôi đâu!”

Vương tổng vừa bực tức vừa sợ hãi bỏ chạy.

Sao lại thê này? Lý Ngọc Lan nhanh chóng lên lầu, bước vào phòng.

Trong phòng, Hạ Tịch Quán đang thoải mái ngôi trên ghê uông trà, cô ngước mắt lên, con ngươi trong vắt rơi trên khuôn mặt kinh sợ của Lý Ngọc Lan: “Di, dì đến rồi?”

Hạ Tịch Quán vẫn luôn đợi bà.

Lý Ngọc Lan ngạc nhiên, bà biết sự việc bị bại lộ rồi, nhưng không thể, Hạ Tịch Quán đã ăn bát tổ yến tầm thuốc trước mặt bà.

Phân đoạn nào mắc sai lâm? “Hạ Tịch Quán, cô đã sớm biết bát tổ yến đó có vấn đề, chẳng qua là cô đang tương kế tựu kế có đúng không?”

Lý Ngọc Lan hỏi.

Hạ Tịch Quán cong môi chế nhạo: “Tôi là muốn xem thủ đoạn của bà rốt cuộc bỉ ổi đến mức nào, quả nhiên bà không làm tôi thât vọng.”

Lý Ngọc Lan hừ một tiếng xé rách mặt, trong đôi mắt bắn ra hào quang ác độc: “Ban nãy Vương tổng tức giận rời khỏi, bây giờ tôi sẽ bắt cô lên giường của Vương tổng, nhận lỗi với Vương tổng! Người đâu!”

“Có, phu nhân.”

Năm sáu tên thị vệ mặc quân áo đen nhanh chóng tiến vào, người nào người nấy thân hình dung mãnh.

“Hạ Tịch Quán, những tên vệ sĩ này được tôi thuê với mức lương rất cao, cô có thể đấu với bọn họ sao?”

Đôi con ngừoi của Hạ Tịch Quán chợt lạnh, cô đêu ở chỗ này chờ rồi, còn sợ hãi sao? “Lên, bắt nó lại cho tôi.”

Lý Ngọc Lan ra lệnh một tiếng, một tên vệ sĩ đã vọt đến trước mặt Hạ Tịch Quán, trực tiếp dùng tay bắt lấy cô.

Đôi tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán lặng yên đặt bên hông của chính mình… Nhưng giây tiếp theo có một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng tiến tới, nhẹ nhàng chế trụ cỗ tay của tên vệ sĩ đó lại.

Răng rắc một tiếng, tay của vệ sĩ đã bị vặn gãy.

Sau đó tên vệ sĩ gãy tay bị một lực đạo lạnh thấu xương bị đầy ra, trong nháy mắt vài tên thị vệ ngã xuống đắt.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt lên, trong tầm mắt có một than hình cao to anh tuấn xông vào, Lục Hàn Đình đến rồi.

“Sao anh đến?”

Hạ Tịch Quán vô cùng ngạc nhiên.

Lục Hàn Đình không có cảm xúc, giọng nói trâm thâp từ tôn: “Xem ra tôi đã bỏ lỡ một vở kịch hay.”

Lý Ngọc Lan không ngờ đột nhiên có người xông vào Hạ gia, bà đánh giá người đàn ông bên cạnh Hạ Tịch Quán, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần đen cao lớn anh tuấn, vô cùng khôi ngô, ban nãy anh ta ra ray vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ, toàn thân che giấu sự lãnh đạm mạnh mẽ.

Với tư cách là Hạ phu nhân, Lý Ngọc Lan biết rõ tầng lớp thượng lưu ở Hải thành, bà chưa từng gặp nhân vật nào như thế này.

Ban nãy Tiểu Điệp nói với bà Hạ Tịch Quán nuôi tên trai bao, lẽ nào chính là anh ta? “Hạ Tịch Quán, đây chính là tiểu trai bao mà cô nuôi.”

Trai bao? Nghe thấy ba từ này, mày kiếm anh khí của Lục Hàn Đình cau lại, dường như có chút bất mãn, anh nhìn vào Hạ Tịch Quán: “Trai bao, cô nói với bà ta?”

Hạ Tịch Quán đánh eo, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: “Oan uỗng quá, tôi không có nói cái gì.”

Lý Ngọc Lan lại không đợi được nữa: “Các người cần ngắn người ở đó làm gì, một tên trai bao cũng không đối phó được, mau lên đi.”

Vài tên vị sĩ muốn tiến lên phía trước, nhưng Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhướng mí mắt, từ trên cao xuống do dự nhìn bọn họ một cái: “Đánh với tôi, các người?”

Vệ sĩ chỉ cảm thây tim đập nhanh, ào ào chạy trối chết.

Lục Hàn Đình nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Về ăn cơm tối,? Đi thôi.”

“Ò, được.”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đuổi theo phía sau Lục Hàn Đình và rời đi.

Lý Ngọc Lan tức đến toàn thân phát run, từ trước đến nay bà chưa từng gặp trai bao kiêu ngạo như vậy, một kẻ ăn cơm nhão, hào quang khí chất đó giống như những ông lớn ở vị trí cao, còn ở Hạ gia bà ra vào tự do.

Thật đúng là sống lâu gặp hàng loạt.

Mấy tên vệ sĩ mà bà thuê với mức lương cao đều bỏ chạy, Lý Ngọc Lan chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

Trước khi đi, Hạ Tịch Quán ở bên tai bà nói một câu: “Chuyện hôm nay, tôi sẽ ghi nhớ.”

Trong chiễc xe hơi sang trọng, Hạ Tịch Quán nhìn vào người đàn ông ở bên cạnh, thần sắc anh chuyên chú, cử chỉ tao nhã cao quý, thế nhưng không tìm thấy một chút dấu vết nào của trận đánh nhau ban nãy.

Lúc này con ngươi mắt của Lục Hàn Đình nhìn qua: “Nếu tôi không đến, cô phải làm sao?”

Hạ Tịch Quán căn môi: “Đánh nhau, tôi cũng có thể, nếu anh không đến, tôi cũng có thể xử lí bọn họ.”.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Lục Hàn Đình nhớ đến tài liệu về cô, năm chín tuổi bị bỏ lại ở quê cô bị đám trẻ con tẩy chay và bắt nạt, gọi cô là đứa con hoang không cha không mẹ.

Đánh nhau đại khái chính là luyện tập được, lại thêm vào y thuật của cô, trên tàu hỏa cô còn có thể bình tĩnh giải quyết mấy người đàn ông mặt sẹo đó, mấy tên bảo vệ này đương nhiên không thành vấn đề.

“Con gái không nên đánh nhau, đánh nhau là chuyện của đàn ông.”

“Tôi không thích ÿ lại vào người khác, nhưng mà Lục tiên sinh, ban nãy thật sự cảm ơn anh.”

Nhìn vào con ngươi mắt chân thành muốn cảm ơn của cô, Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm: “Cô chỉ cảm ơn suông như vậy thôi sao?”

Hạ Tịch Quán sửng sốt: “Vậy anh muốn tôi cảm ơn như thế nào?”

Ánh mắt của Lục Hàn Đình từ con ngươi mắt sáng của cô rơi xuống đôi môi đỏ mọng bị che bởi khăn che mặt của cô: “Phương thức phụ nữ cảm ơn đàn ông, cô không biết sao?”