Cùng Hàng Xóm Yêu Đương

Chương 8: Trao đổi quà tặng



10 giờ rưỡi buổi sáng, sau khi đã ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ thì rốt cuộc cô cũng từ từ thức dậy.

Đêm qua cô ngủ quá sâu, vốn dĩ còn lo lắng mưa rào sẽ có sấm chớp, nhưng dường như không xuất hiện, xuống giường kéo màn ra, sau cơn mưa ánh mặt trời hết sức chói lọi, vệt nước còn đọng bên cửa sổ đã nhắc nhở cô rằng đêm hôm qua đúng là có giông tố đan xen.

Cô dùng tay chải chải tóc, cảm thấy bộ dáng của bản thân cũng không quá tệ rồi mới đi dép lê rải rác ở đông một chiếc tây một chiếc vào, sau đó mở khoá cửa  phòng, lặng lẽ mở cửa ra thành một cái phùng, lén lút nhìn hướng phòng khách.

Bên ngoài quá mức yên tĩnh. 

Cô nhón mũi chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, bởi vì cô không rõ Nguỵ Hoán đang ngủ hay đã rời đi rồi nữa. 

Cô đi đến bên cạnh bàn ăn, phát hiện một tờ ghi chú dán ở đó, là do anh để lại trước khi đi. 

“Hôm nay anh muốn đi tập luyện cho nên đi hơi sớm

Bữa sáng đã chuẩn bị cho em xong rồi, là một cái sandwich lớn, còn có sữa bò bên trong tủ lạnh, em có thể tự lấy. 

Thợ mở khoá sẽ đến vào khoảng 11 giờ. 𝑇𝗋uyệ𝒏‎ hay?‎ 𝑇ìm‎ 𝒏gay‎ t𝗋a𝒏g‎ chí𝒏h‎ ﹢‎ t𝗋ùmt𝗋uyệ𝒏.V𝙉‎ ‎ ﹢

Anh đã nói qua với anh ta, anh ta sẽ gõ cửa nhà anh để gọi em trước rồi sau đó sẽ mở khoá cho em. 

Buổi diễn xuất tối nay lúc 7 giờ rưỡi, chân thành mời em tới xem.”

Cô đem giấy ghi chú bỏ vào trong túi áo ngủ của mình, sau đó lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra, ngồi bên bàn ăn thất thần mà ăn cái sandwich lớn kia, cân nhắc xem buổi tối có nên đến xem anh diễn xuất không.

Đêm qua cô đã tìm kiếm lý lịch của anh trên thanh công cụ, cũng đã cẩn thận lật xem Weibo của anh, anh đối với cô xem như cũng thành thật, nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả những chuyện này đều không thể tưởng tượng được. 

Vậy thì tối nay đi thôi! Cũng vừa lúc hiểu biết thêm về công việc của anh! Cô âm thầm hạ quyết tâm.

Cô vừa mới ăn cơm sáng xong thì thợ mở khoá đã gõ cửa, mất gần nửa tiếng cô mới trở về nhà mình, trước khi đóng cửa cô cũng thuận tiện xốc tấm thảm lên, lấy vé biểu diễn Nguỵ Hoán đặt ở phía dưới ra.

Một bên cô ăn đồ ăn vặt, một bên lại nhắn tin cho anh:

“Em đã về nhà rồi! Cảm ơn anh đã thu nhận em! Buổi biểu diễn tối nay em sẽ đến!”

Ngữ khí trong tin nhắn của cô rõ ràng là vô cùng vui sướng, không hề lộ ra cảm giác do dự gì cả. 

Buổi tối đúng 7 giờ, một mình cô tự bắt xe tới hội trường âm nhạc bên cạnh.

Lối vào của hội trường âm nhạc rộn ràng nhốn nháo, xung quanh đều là những người xem cầm vé chụp ảnh cùng nhau, vì thế cô cũng học bộ dáng của bọn họ, tự selfie với tấm vé sau đó theo dòng người chậm rãi tiến vào trong phòng. 

Vị trí của cô là ở chính giữa lầu một, nhưng vẫn cách sân khấu một khoảng.

Cô cảm thấy khá tốt, miễn cho hai bên đối mặt nhìn nhau lại ngượng ngùng và xấu hổ. 

Lúc diễn xuất kết thúc đã là 10 giờ rưỡi, rất nhiều người bên cạnh đều ùa ra, cô không nhanh không chậm chờ di động khởi động máy, thuận tiện tìm xe ở bên ngoài hội trường âm nhạc.  

Sau khi lên xe, cô gửi tin nhắn Wechat cho Ngụy Hoán:

“Buổi biểu diễn rất tuyệt, cảm ơn vé của anh! Em đã lên taxi về nhà.”

Cô cảm thấy mình dùng mấy cái gói biểu cảm ngày càng thành thạo, đặc biệt là ở phương diện biểu đạt tình cảm rất tuyệt vời. 

Cô mở cửa kính trên taxi, chờ gió lạnh thổi một lát làm cho bản thân tỉnh táo, sau đó lại gửi tin nhắn cho anh:

“Lúc anh trở về thì nhắn tin cho em nha!”

Cô lại gửi thêm mấy cái biểu tượng cảm xúc nữa, yên lặng mà cảm thán thứ này quả thật là cao thủ che giấu cảm xúc mà. 

Buổi tối 11 giờ rưỡi, cô vừa nghe tiếng thang máy mở liền cầm hộp chạy nhanh ra cửa, từ mắt mèo nhìn thấy Nguỵ Hoán ra khỏi thang máy, chờ đến khi ngoài cửa có người gõ, cô nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc của mình, ở trong lòng đếm thầm năm giây, giả bộ rụt rè rồi mới mỉm cười mở cửa.

“Anh về rồi!” Cô ôm hộp mỉm cười nhìn anh.

Lớp trang điểm trên mặt Nguỵ Hoán vẫn chưa tẩy, trên người vẫn còn mặc trang phục diễn xuất, anh đứng ngay trước cửa nhà cô, chặn hết một nửa ánh sáng.

“Cái này tặng cho anh” Cô đem hộp đưa cho anh, “Lúc chiều đi dạo phố mua được, cảm thấy rất thích hợp với anh.”

Lúc giữa trưa cô cũng nhìn giá cả một chút, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy cũng không thể để anh đưa vé miễn phí, vì thế ăn cơm trưa xong liền ra ngoài đi dạo, mất một buổi trưa mới chọn được một cái cà vạt này. 

Ngụy Hoán lẳng lặng nhìn cô, cũng không nhận quà.

“Anh đưa vé cho em cũng không phải muốn em trả lại cái gì hết”, biểu tình lúc này của anh bình tĩnh lạ thường, “Đây cũng không phải là giao dịch.”

Không khí có chút ngưng trọng. 

Cô cảm thấy có lẽ là anh đã hiểu lầm rồi, vì vậy chủ động kéo cánh tay to lớn của anh, “Anh nhận trước đi đã”, cố gắng đưa hộp cho anh, “Ý của em không phải như vậy đâu mà”, 

“Em biết —— anh muốn em hiểu thêm về công việc của anh, sinh hoạt của anh.

Em cũng đã suy nghĩ chuyện này nghiêm túc rồi. Vậy em sẽ nói với anh, em có hảo cảm với anh, lúc trước vẫn chưa xác định quan hệ, em cũng không hy vọng chỉ có một mình anh trả giá. 

Anh để cho em quyết định vấn đề, anh mời em, anh giúp đỡ em …… Những điều này đều là anh chủ động. Việc này đối với anh không công bằng chút nào. 

Em không biết trước kia anh có từng như vậy trong mối quan hệ lưỡng tính hay chưa,????

Em hy vọng hai chúng ta có thể có một mối quan hệ bình đẳng, cho nên lần này em chủ động tặng quà cho anh, được chứ?”

Cô nhìn thẳng Ngụy Hoán, hy vọng anh có thể hiểu rõ những lời cô nói.

Cả người anh sững sờ, sau đó dùng sức gật gật đầu, lại chuyển sang ôm chặt chiếc hộp, “Anh… trở về đây, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút”, anh hơi luyến tiếc không muốn trở về, vừa đi vừa vẫy tay, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô nói, “Cảm ơn quà tặng của em, cũng cảm ơn vì em đã nói với anh.”