Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 40



Chuyện Dương Lan Hoa cà trộm thẻ của Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng bị đưa ra ánh sáng.

Vẻ mặt của người nhà họ Tôn có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà chân Dương Lan Hoa cũng nhanh nhẹn, không biết trốn đi đâu rồi.

Trịnh Cẩn Dư cũng không nóng vội, dù sao thì cũng có cảnh sát đi tìm.

Tính toán thời gian, Lục Tư Sâm tới nhà họ Trịnh cũng đã hơn hai tháng, nói cách khác Trịnh Cẩn Dư xuyên sách cũng sắp ba tháng.

Đổi một cách giải thích khác thì Lục Tư Sâm sẽ nhanh chóng đứng lên.

Trong sách chưa nói Lục Tư Sâm dùng cách gì chiếm lại công ty.

Trịnh Cẩn Dư thấy anh mỗi ngày nhàn rỗi thong dong, tâm trạng rất tốt, cũng chẳng có vẻ gì là buồn rầu chuyện công ty, bất tri bất giác có nghi ngờ, rốt cuộc người này có ổn hay không?

Mỗi ngày không phải đùa giỡn cô thì chính là diễn cùng cô, không có việc gì làm còn trang điểm cho cô, khiến ngay cả cô cũng cảm thấy cái chân này của anh tàn phế thật rồi.

Nếu không phải đêm hôm đó thấy anh đứng lên đi bộ.

Chuyện của Dương Lan Hoa bị lộ tẩy, người nhà họ Tôn chắc chắn vội vã đi tìm bà ta, cho nên hôm nay Trịnh Cẩn Dư muốn tránh ra ngoài một ngày.

Ban ngày đi thẩm mỹ viện với Triệu Lỵ Lỵ, xem show thời trang, chạng vạng tối đi ăn chung với Điền Dĩnh Hòa.

Người nhà họ Tôn không ngừng gọi điện thoại tìm cô, Trịnh Cẩn Dư cố ý tắt điện thoại di động, bây giờ không ai liên lạc được với cô.

Nhưng mà chờ tới tối, cô vẫn dùng điện thoại của Điền Dĩnh Hòa gọi điện cho Lục Tư Sâm.

“Lục thiếu.” Chờ sau khi nối máy, Trịnh Cẩn Dư lo Lục Tư Sâm không biết là cô, cướp lời mở miệng trước.

Số riêng của Lục Tư Sâm rất ít người biết, cho nên thấy dãy số xa lạ lập tức nghĩ tới Trịnh Cẩn Dư, nếu không anh cũng chẳng tiếp.

“Cô Trịnh.” Anh cũng học dáng vẻ của Lục Tư Sâm, xưng hô trịnh trọng.

Trịnh Cẩn Dư cười híp mắt nói: “Tối hôm nay có phải anh rất không muốn về nhà không?”

Lục Tư Sâm nhíu mày một cái: “Tại sao?”

Trịnh Cẩn Dư: “Bây giờ người nhà họ Tôn đều đang tìm tôi, tôi định tối nay ra ngoài tránh một đêm, để bọn họ gấp gáp cuống cuồng lên.”

Thì ra là chuyện này, Lục Tư Sâm còn tưởng rằng mình bị vợ đuổi ra khỏi cửa nữa: “Được, vậy tôi cũng ra ngoài tránh một đêm.”

Nếu hai người đạt thành hiệp nghị nhanh như thế, Trịnh Cẩn Dư cũng không có gì đáng nói: “Vậy chúc Lục thiếu ngủ ngon.”

“Chờ đã.” Lục Tư Sâm ngăn cản nói.

Trịnh Cẩn Dư ngừng một lát: “Sao thế?”

Lục Tư Sâm: “Em đang ở đâu? Nếu không tôi đi đón em?”

Trịnh Cẩn Dư cảm thấy không có gì nói: “Không cần, tôi có chỗ ở rồi, rất an toàn, anh chỉ cần chăm sóc bản thân cho kỹ là được.”

Cúp điện thoại, Điền Dĩnh Hòa nghe nói Trịnh Cẩn Dư không về, vui vẻ nói: “Vậy chị qua nhà em ở đi, mẹ em đã nhớ chị lắm rồi, còn làm rất nhiều đồ ăn ngon, kêu em đưa chị qua.”

“Chị cũng biết bây giờ em vào Đậu Khấu rồi không có cách nào tìm chị cho nên liền không đi.”

Tới chỗ của Điền Dĩnh Hòa trái lại cũng tốt, nhưng mà bây giờ cô để Điền Dĩnh Hòa giám thị Tôn Đại Sơn, hai người đi ăn cũng phải cẩn thận, nếu tối nay qua đó ở, lỡ bị nhà họ Tôn biết sẽ không tốt.

Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một chút rồi lắc đầu một cái: “Vẫn là chờ người nhà họ Tôn gặp báo ứng rồi hẵng nói.”

Điền Dĩnh Hòa lo lắng nói: “Vậy chị ở đâu?’

Trịnh Cẩn Dư: “Chị vẫn nên đi tìm Lỵ Lỵ vậy, kêu cô ấy tìm một chỗ cho chị.”

Đúng lúc điện thoại của Triệu Lỵ Lỵ gọi tới vào lúc này, chắc là biết cô tắt điện thoại nên gọi thẳng tới điện thoại của Điền Dĩnh Hòa.

Quan hệ của Triệu Lỵ Lỵ và Điền Dĩnh Hòa không xa không gần, trong sách là hai người không có liên lạc gì.

Bây giờ Trịnh Cẩn Dư xuyên qua rồi, thường xuyên liên lạc hai người thì bọn họ mới dần có chút liên hệ.

Điền Dĩnh Hòa chưa nói được mấy câu với Triệu Lỵ Lỵ, còn đều là một kiểu à, vâng, rồi đưa điện thoại cho Trịnh Cẩn Dư.

“Cẩn Dư, hôm nay không về nhà phải không?” Triệu Lỵ Lỵ là người nóng tính, nghe thấy Điền Dĩnh Hòa đưa điện thoại cho cô thì hỏi.

Trịnh Cẩn Dư gật đầu một cái: “Đúng thế, chờ người nhà họ Tôn lãnh đủ rồi nói sau.”

Triệu Lỵ Lỵ lập tức nói: “Vậy mình sẽ đi đón cậu, hôm nay cùng về nhà bà với tớ.”

Về nhà bà?

Trịnh Cẩn Dư vừa muốn hỏi gì đó, Triệu Lỵ Lỵ đã cúp điện thoại.

Đầu óc Trịnh Cẩn Dư mơ hồ nhìn màn hình điện thoại, lắc đầu một cái: “Sao lại có cảm giác như Triệu Lỵ Lỵ có chuyện thế nhỉ?”

Giờ phút này ở nhà họ Trịnh.

Bà cụ một tay vịn gậy ba-toong, một tay vịn ghế sô pha, đang tức miệng mắng to: “Con nhỏ Cẩn Dư không biết điều này rốt cuộc đã đi đâu?”

“Chúng mày ngay cả một con mù cũng không tìm được à?”

Vẻ mặt Tôn Đại Sơn buồn thiu: “Có cách gì nữa, nó đã tắt máy rồi, con đã phái mấy nhóm người đi tìm.”

Dù sao thì Tôn Cẩn Tình còn trẻ, linh hoạt hơn hai người bọn họ, thở hổn hển mắng: “Chắc chắn là ở chung với Triệu Lỵ Lỵ đó, hai người đó chung một phe.”

Vừa nghe nói ở chung với Triệu Lỵ Lỵ, người cả phòng cũng im lặng.

Vẫn là bà cụ Tôn mở miệng trước: “Đáng đời, ai kêu cô ta đánh bạc chứ. Nói bao nhiêu lần là đừng để cô ta cá cược rồi. Bây giờ gây ra chuyện lớn như thế, để cô ta tự mình đi đền hoặc là ngồi tù đi.”

Tôn Đại Sơn ngồi chồm hỗm dưới đất rút hai điếu thuốc ra, trong lòng ông ta vô cùng đồng ý với câu nói của bà cụ Tôn, chỉ là không dám nói ra.

Nếu Dương Lan Hoa vào tù, ông ta có thể ly dị rồi cưới một người trẻ hơn.

Đã nhìn Dương Lan Hoa không vừa mắt từ lâu.

Tôn Đại Sơn không nói lời này, Trịnh Cẩn Dư đã nhìn thấu tâm tư của ông ta, tức giận mắng to: “Cha, không phải là cha thật sự không quản mẹ chứ?”

“Dù gì bà ấy cũng là mẹ con mà.”

Tôn Đại Sơn phiền não dúi thuốc vào gạt tàn nói: “Cha phải quản thế nào đây?”

“Chỉ cần Cẩn Dư không rút án lại thì chuyện này không ai có cách.”

Bây giờ Dương Lan Hoa tránh ở bên ngoài, ngay cả phòng cũng không dám bước ra, vừa nghe thấy còi xe cảnh sát vang lên, bà ta như một con chuột bị hoảng sợ dựng lỗ tai lên, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Nghe nói ông cụ Tôn ở trong đó khổ lắm, nói thế nào thì bà ta cũng không muốn vào.

Điện thoại của Tôn Cẩn Tình không gọi được, chỉ có thể để người nhà họ Tôn nghĩ biện pháp.

Tôn Đại Sơn và bà cụ Tôn chắc chắn không trông cậy được, không biết đang nghĩ xem đổi vợ mới nào, chỉ có thể trông cậy vào con gái và con trai của mình.

Bà ta chia ra gọi điện cho Tôn Cẩn Tình và Tôn Cẩn Lượng, khóc lóc kể bây giờ bà ta thảm tới mức nào, kêu bọn họ mau nghĩ ra cách.

Cuộc sống trốn trốn nấp nấp như thế, bà ta không muốn đợi một ngày nào hết.

Đối với nhà họ Tôn người hoang ngựa loạn, lông gà đầy đất, Trịnh Cẩn Dư có thể tưởng tượng ra được, nhưng mà cũng muốn thấy chút nào.

Bây giờ cô chỉ muốn nhàn rỗi ung dung rong chơi bên ngoài.

Triệu Lỵ Lỵ cúp điện thoại đã nhanh chóng qua đón cô, sau khi cô tạm biệt Điền Dĩnh Hòa liền lên xe của Triệu Lỵ Lỵ.

“Cậu nghĩ thế nào mà tới nhà họ Lê ở?” Trịnh Cẩn Dư ngồi ghế sau tò mò hỏi Triệu Lỵ Lỵ.

Quan hệ của cô ấy và Lê Mặc Dương không tốt lắm, theo lý sẽ không tới nhà họ Lê.

Khuôn mẫu nữ tinh anh Triệu Lỵ Lỵ lần đầu tiên hiện ra vẻ lo lắng, giọng vô cùng bất đắc dĩ: “Aiz, Mặc Dương lo thân thể ông nội anh ta không tốt, hy vọng hai người bọn mình mau chóng kết hôn, nên mẹ mình kêu mình qua chăm sóc một khoảng thời gian.”

Theo lý với tính cách Triệu Lỵ Lỵ sẽ không thuận theo cha mẹ, đừng nói là tới nhà họ Lê ở, ngay cả đính hôn rồi cũng có thể phản kháng.

Nhưng mà tim của mẹ Triệu Lỵ Lỵ không tốt, mấy năm trước đã chịu không nổi, vừa căng thẳng là sẽ dễ hôn mê, cho nên cô ấy cũng chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng, ngoài mặt giả vờ an phận.

“Vậy mình cũng tới nhà họ Lê à?” Người ta tới nhà chồng ở, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình đi cùng như thế rất dư thừa.

Triệu Lỵ Lỵ cười: “Sao thế, lo nhà họ Lê có người làm khó cậu à?”

Cô ấy dừng lại một chút, vô cùng hào phóng nói: “Mình là vợ chưa qua cửa của nhà họ Lê, cũng chẳng khác với nhà mình lắm, dẫn bạn tới thì có sao.”

Dù gì hôm nay cô cũng không muốn về nhà, Trịnh Cẩn Dư cũng chẳng quan tâm ở đâu: “Mình chỉ lo là không tiện thôi.”

“Sẽ không đâu.” Triệu Lỵ Lỵ nháy mắt, dáng vẻ rõ ràng có chuyện: “Tối nay cậu cứ ở chung với mình thôi, có gì bất tiện đâu.”

Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên hiểu chút gì đó.

Buổi tối Triệu Lỵ Lỵ muốn ở cùng cô, không phải nên ở cùng Lê Mặc Dương sao?

Bọn họ đã đính hôn từ lâu, người nhà hai người cũng không vội vã kết hôn, tất nhiên định để cho bọn họ ở chung. Bây giờ cô tới, Triệu Lỵ Lỵ đúng lúc có cớ.

Trịnh Cẩn Dư âm thầm nói câu xin lỗi với Lê Mặc Dương, tối nay phải chiếm đoạt vị hôn thê của anh ta.

Trong sách chưa nói cuối cùng hai người sẽ ra sao, chỉ nói mạnh ai nấy chơi, cũng không biết Triệu Lỵ Lỵ có ý gì với Lê Mặc Dương hay không.

Nếu như không có ý gì thì cũng chưa từng thấy cô ấy cố gắng từ hôn.

Cho dù là vì mẹ làm khổ mình, chuyện này cũng chưa từng nhắc tới mà?

Hơn nữa Triệu Lỵ Lỵ có tính cách thế nào chứ?

Cô ấy là một người một chút tủi thân cũng không chịu đựng được.

Hơn nữa tâm tư của Lê Mặc Dương thì thế nào?

Tại sao cũng không chịu từ hôn?

Anh ta là con trai độc nhất nhà họ Lê, anh ta rất có quyền phát biểu chứ.

Nhanh chóng tới nhà họ Lê, ngay trước mặt mọi người, Trịnh Cẩn Dư vẫn giả bộ như không nhìn thấy.

Bởi vì chuyện cá cược mà mẹ Lê giúp đỡ bận rộn, Trịnh Cẩn Dư cố ý cảm ơn mẹ Lê.

Tính tình mẹ Lê trái lại có chút giống với Triệu Lỵ Lỵ, đều khá bá đạo, không chịu lỗ, tính tình phóng khoáng.

Trịnh Cẩn Dư có cảm giác vô cùng thân thiết với kiểu người như thế, cho nên sau khi ăn tối xong ngồi lại trò chuyện rất lâu.

Cơm tối Lê Mặc Dương ăn ở bên ngoài, tất nhiên không thấy trên bàn cơm.

Nhanh chóng tới giờ nghỉ ngơi buổi tối, Triệu Lỵ Lỵ kéo cô về phòng ngủ từ chỗ mẹ Lê.

Giờ phút này, xe của Lê Mặc Dương và Lục Tư Sâm với vào trong viện.

Nhắc tới Lục Tư Sâm và nhà họ Lê vẫn có chút thân thích.

Mẹ Lê là dì họ của Lục Tư Sâm, năm đó khi mẹ Lục còn sống có quan hệ đặc biệt tốt với mẹ Lê.

Cho nên mẹ Lê mới vô cùng săn sóc Lục Tư Sâm, hai đứa nhỏ lại thân thiết, thường xuyên mời anh tới nhà chơi vài bữa.

Từ khi Lục Tư Sâm ra khỏi nhà họ Lục, phần lớn thời gian đều ở nhà họ Lê.

Hôm nay không về nhà họ Trịnh nên Lục Tư Sâm và Lê Mặc Dương xử lý xong chuyện ở bên ngoài liền cùng nhau về nhà.

Trong xe Lê Mặc Dương vẫn luôn mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, Lục Tư Sâm liếc anh ta, hỏi: “Làm mặt thối như thế cho ai nhìn đó?”

Lê Mặc Dương mở điện thoại lên, vô cùng tò mò hỏi: “Lão Lục, anh nói xem anh và cô Trịnh tốt lên như thế nào vậy?”

“Rõ ràng lúc qua sinh nhật của ông nội em hai người vẫn không quá quen biết, sao bỗng nhiên lại kết hôn rồi?”

Lục Tư Sâm không nói lời nào.

Không đề cập tới Trịnh Cẩn Dư, anh cũng không ý thức được điều gì, bỗng nhiên bị Lê Mặc Dương nhắc tới, trong lòng lại thấy vắng vẻ.

Đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, tối nay không có vợ ở bên cạnh.

Lê Mặc Dương lại hỏi: “Anh nói với em một chút đi, anh dùng cách gì mà lừa được cô ấy? Không phải, là dùng cách gì xin cưới, sao cô ấy đồng ý?”

Vẻ mặt Lục Tư Sâm nhàn nhạt: “Đường của hai bọn tôi không thích hợp cho cậu đi.”

Điều này Lê Mặc Dương không phục: “Sao lại không thích hợp?”

“Anh không nói cho anh em, anh em sao biết có thích hợp hay không?”

Nghĩ tới chuyện mình và Trịnh Cẩn Dư kết duyên, tâm trạng Lục Tư Sâm rất tốt, cong môi: “Tôi là người được cầu hôn.”

Lê Mặc Dương: “…”

Dùng sức nuốt nước miếng, xì một tiếng, không nói gì.

Nếu để Triệu Lỵ Lỵ chủ động cầu hôn với anh ta, trừ phi trái đất có thể đảo ngược.

Xe dừng lại, Lê Mặc Dương nhảy xuống từ trên xe trước, liếc mắt liền thấy hai cô gái đi ra từ lầu chính tới tòa nhà bên cạnh, bỗng nhiên cười: “Lão Lục, anh nhìn xem là ai kìa?”

Lục Tư Sâm nhìn sang theo hướng anh ta chỉ, dưới ánh trăng, mi mắt người đàn ông cong lên, nụ cười trong đáy mắt vô cùng sâu.