Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 45: Dời cung Hoài Cẩn



Edit: Cảnh Phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Đợi Uyển Tiệp dư rời đi, Thẩm Thư liền vào phòng để tỏ lòng kính trọng. Mấy ngày nay Cố Thanh Sương ở Tử Thần điện đều được Thái y do Hoàng để chỉ định chăm sóc, tuy nhiên hiện nay đã được tấn làm chủ vị, bên người cũng có thể có Thái y chuyên môn chăm sóc riêng. Thừa dịp Hoàng đế đang thương xót, nàng mở miệng muốn xin Thẩm Thư, Hoàng đế có vài phần ấn tượng đối với hắn, nghe được liền nhíu mày: "Y thuật của hắn không cao, nàng đổi người khác đi."

"Sao Hoàng thượng còn nói y thuật của hắn không cao chứ?" Cố Thanh Sương cố ý hờn dỗi bác bỏ ý của hắn, "Y thuật của hắn là tự mình ra ngoài trải nghiệm học hỏi, chỉ là chưa từng nghĩ lệch lạc đi khi chữa bệnh. Thần thiếp cảm thấy như vậy mới đáng tin cậy, bằng không dùng người đa tâm, ngược lại càng không yên lòng."

Lúc đó Thẩm Hi đúng lúc đang ở tủ cạnh bên pha trà. Gần đây tiểu nha đầu này ngoài đọc sách biết chữ còn học thêm chút việc hầu hạ xung quanh. Có đại cung nữ Tử Đàn dạy nó nên học cũng ra được chút hình dáng.

Rốt cuộc con bé nhớ nhà, nghe Cố Thanh Sương đề cập đến thúc thúc thì liền dựng lỗ tai lên, nhưng lại không nghe được kết quả, trong lòng cũng không đoán được.

Vì thế đợi khi trà mới được pha xong, con bé bưng tới mép giường Cố Thanh Sương đang nằm, túm lấy ống tay áo của nàng, nhỏ giọng gọi nàng: "Tiệp dư nương nương..."

Cố Thanh Sương "Ừ?" một tiếng, Thẩm Hi nhẹ nhàng hỏi: "Thúc thúc có thể tới không?"

Cố Thanh Sương nhịn không được cười, sau đó nương theo những lời này của con bé, làm nũng khẽ gọi hắn: "Hoàng thượng..."

Vốn dĩ Tiêu Trí không nghĩ sẽ đồng ý chuyện này, chỉ đơn giản ngồi trước án đọc sách, bị nàng gọi một tiếng khiến toàn thân ngứa ngáy, bực bội ném sách xuống: "Theo nàng, theo nàng hết."

Lời vừa nói ra liền thấy được vẻ mặt nàng hiện vẻ vừa lòng.

Nàng được hời còn khoe mẽ, nói với Thẩm Hi: "Đi, tạ ơn đi."

Thẩm Hi gật đầu thật mạnh một cái, liền đi tới phía trước án hắn ngồi, cực kì đoan chính mà lạy một cái.

Tiêu Trí phiền không chịu nổi liên tục nói hai tiếng "Lui ra", trong lòng lại nhịn không được mà muốn cười, ma xui quỷ khiến thế nào tưởng tượng ra việc nàng sinh được nữ nhi sẽ trông ra sao. Hai mẫu tử nếu như gặp chuyện mà cũng năn nỉ hắn như vậy, nhất định sẽ thú vị vô cùng.

Cứ như vậy Thẩm Thư bị tống cổ đi chăm sóc cung nhân lại được phục chức về chức quan trước đây, nghe nói Cố Thanh Sương rời Tử Thần điện thì hắn muốn tự mình đi tạ ơn, cũng thuận tiện bắt mạch luôn.

Cố Thanh Sương vừa để cho hắn bắt mạch vừa nói: "Lúc này ở Tử Thần điện, Thái y đều do Hoàng thượng gọi lại đây, ngày ngày Hoàng thượng tự mình hỏi đến, dĩ nhiên bọn họ đều không dám để ta xảy ra chuyện. Nhưng ngày sau, mọi chuyện lớn nhỏ vẫn phải làm phiền Thẩm đại nhân."

Thẩm Thư vội khom người: "Nương nương khách khí, thần chắc chắn sẽ dốc hết toàn bộ sức lực."

Cố Thanh Sương hơi gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa. Đợi hắn chẩn mạch xong, nghe hắn nói những chuyện cần phải chú ý để nghỉ ngơi, đều do A Thi ghi nhớ rõ. Rồi sau đó lại uống một bát canh bổ táo đỏ thì có thể ngủ được.

Một giấc này, không ngờ lại ngủ đến trời tối sầm. Vốn dĩ nàng còn nói bản thân không còn gì đáng ngại, nhìn như thế mới biết tinh lực vẫn không đủ, hồi cung, gặp người, thoáng chút đã khiến cho tinh thần lại mệt mỏi, ngủ một giấc gần một ngày một đêm.

Khi tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm hôm sau. Cố Thanh Sương vội vàng đứng dậy, phân phó A Thi: "Mau, giúp ta trang điểm, hôm nay cần phải đi vấn an Thái hậu nương nương."

Phi tần tấn đến chủ vị đều phải đến dập đầu với Thái hậu. Lúc nàng được tấn phong thì bị hôn mê, sau đó mấy ngày bị giữ ở Tử Thần điện nghỉ ngơi nên xem như có lí do. Hiện giờ đã trở về cung, còn không đi thì không ổn.

Lúc đi vào Di Ninh cung, nó vẫn là dáng vẽ yên tĩnh như trước đây. Thái giám đứng canh ở hành lang thấy nàng, lập tức chạy vào điện bẩm báo. Sau đó Cố Thanh Sương để lại mọi người ở bên ngoài, chỉ dẫn theo mỗi A Thi đi vào, dẫn đường là đại cung nữ đưa các nàng vào tẩm điện, nàng nhìn chăm chú phía trên, thấy Thái hậu đang nhàn hạ đùa với con chim anh vũ.

Dáng của con anh vũ kia rất lớn, toàn thân màu vàng nhạt, đứng ở trên giá chim nhìn rất uy phong. Thái hậu đang đút cho nó ăn, thấy có người tiến vào nên nó không ăn, ngẩng cổ kêu từng tiếng: "Có người, có người."

"Biết rồi." Vẻ mặt Thái hậu buồn cười.

Cố Thanh Sương nâng váy khụy xuống: "Thái hậu nương nương vạn phúc kim an."

Thái hậu bỏ mấy viên thức ăn cho chim còn sót lại vào trong ly nhỏ ở trên giá chim, xoay người nhìn nàng một cái: "Ngươi là chủ vị nương nương, không phải ngày lễ ngày tết, không cần hành đại lễ như vậy, ngồi đi."

"Tạ Thái hậu nương nương." Cố Thanh Sương vịn tay A Thi đứng dậy, thấy Thái hậu ngồi một bên trà tháp, nàng liền ngồi xuống thấp một bên sườn.

Lúc này anh vũ kia lại hô lên: "Đẹp, đẹp..."

"Câm mồm, ngươi nói nhiều rồi." Thái hậu trừng nó, không biết nên khóc hay cười mà nói với Cố Thanh Sương: "Trang Thái phi đưa tới thú cưng này, ngươi đừng so đo với nó."

Cố Thanh Sương cười nhạt: "Đây là nó đang khen thần thiếp mà, thần thiếp so đo cái gì?"

Thái hậu cũng cười cười, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, chăm chú nhìn một lát, chậm rãi nói: "Vào cung chưa tới một năm, ngươi tấn vị cũng nhanh."

Trừ bỏ Vinh Phi, Tĩnh Phi vào cung từ thời trẻ, cùng với vị Nam Cung Mẫn vừa vào cung là phong làm Phi ra, nàng thuộc loại tấn phong nhanh nhất.

Cố Thanh Sương nghe vậy lập tức đứng dậy, hành lễ quỳ xuống: "Thần thiếp mới vừa tấn Tần vị không lâu, lần này đang bệnh lại được tấn phong, tâm của thần thiếp cũng rất sợ hãi. Nếu Thái hậu nương cảm thấy không ổn, thần thiếp..."

"Không có gì không ổn, hậu cung thôi, toàn bộ xem tâm ý của Hoàng đế." Thái hậu nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của nàng, lúc này ngược lại không vội kêu nàng đứng dậy, ánh mắt liếc trên mặt nàng: "Nhưng chuyện này ấy, ngươi phải nói rõ cho ai gia."

"Dạ." Cố Thanh Sương mấp máy môi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra: "Trước đây thần thiếp và Quan Văn hầu có tình cảm, Thái hậu nương nương ở chùa Thiên Phúc cũng đã từng bắt gặp được hắn dây dưa với thần thiếp, thần thiếp chưa từng giấu giếm điều gì. Nhưng từ sau khi thần thiếp vào chùa Thiên Phúc thì đã cùng hắn một đao cắt đứt, sau này vì nhiều lý do đều là do hắn tự mình tình nguyện. Chuyện trong nhà thần thiếp gặp nạn, từng câu từng chữ đều là thật, nếu Thái hậu nương nương còn nghi vấn thì có thể phái người đi tra xét chuyện nhà của thần thiếp."

"Cái đó ai gia đều tin." Thái hậu nói: "Nhưng chuyện Song Lương sử và Ngân Sương là thế nào?"

Cố Thanh Sương cứng họng, chậm chạp nói: "Thần thiếp không biết."

Thái hậu nhíu mày: "Không phải người của ngươi?"

"Chuyện xảy ra đột ngột, thần thiếp cũng không có bản lĩnh thông thiên như vậy." Cố Thanh Sương cúi đầu, "Kỳ thật trong lòng thần thiếp vẫn còn nghi vấn. Thần thiếp cảm thấy, cho dù Quan Văn hầu kia viết thư cho ai thì thư này không phải xuất phát từ tay Ngân Sương. Nhưng Hoàng thượng lệnh cho Viên đại bạn tự mình đi tra, vừa đúng lúc... không biết vì sao lại như thế."

Thái hậu nhìn nàng chăm chú, sau một hồi lâu nhìn chăm chú. Cuối cũng giống như đã thật sự tin lời nàng nói, nặng nề nói: "Ngươi ấy, vẫn là tuổi trẻ."

Bà vừa nói vừa vẫy tay, các cung nhân trong điện đều lui ra ngoài. Thái hậu nghe được tiếng cửa điện đóng lại vang lên, mới chậm rãi mở miệng: "Cái này có gì khó? Ngươi không có bản lĩnh thông thiên như vậy, người nhìn chằm chằm sau lưng ngươi đã sớm có chuẩn bị. Việc này vừa xảy ra, Hạ Thanh Yến phạm phải chính là tội mơ ước cung tần của thiên tử, nếu có người đưa tin này cho người nhà của hắn, đề ra một biện pháp để khiến mọi chuyện không trở nên khó khăn, người trong nhà hắn cho dù lo lắng, dưới tình thế cấp bách cũng chỉ có thể làm thử theo một lần."

Cố Thanh Sương giật mình, tỉnh ngộ rất nhiều cũng có khiếp sợ: "Thái hậu nương nương nói bức thư kia......"

"Dù sao cũng không phải là bút tích của ngươi. Ngân Sương lại chuẩn bị trước. Dùng chữ viết của nàng ta viết lại bức thư đó rồi đốt bức thư gốc đi, Viên Giang lục soát phủ thì có thể lục soát ra được cái gì?"

Cố Thanh Sương kinh ngạc, Thái hậu bình thản bưng chén trà lên, mở nắp ra vuốt miệng chén trà. Đợi đến khi Thái hậu đặt chén trà xuống nàng mới hoàn hồn, run rẩy nói: "Nhưng nếu như thế, vậy thì đến cùng là người nào..."

"Ngươi không biết là ai, thì ai gia cũng không biết." Thái hậu cười khẽ. Ánh mắt nhìn xuống thấy trong mắt nàng vẫn còn nghi ngờ, nhịn không được cười một tiếng: "Ngươi không cần nhìn ai gia như vậy. Tuổi này của ai gia, đã lười để ý đến việc các ngươi tranh giành tình cảm hao tâm tốn sức rồi, dĩ nhiên sẽ không thể mọi chuyện đều biết được."

Cố Thanh Sương bối rối cúi đầu: "Thần thiếp thất lễ... tạ Thái hậu nương nương chỉ bảo."

Cuối cùng Thái hậu cũng đỡ nàng lên: "Không có gì mà chỉ với bảo cả. Đứa nhỏ ngươi nội tâm không xấu, lại hiểu đúng mực, ai gia mới chịu nói nhiều lời với người. Chuyện Hạ Thanh Yến sau này không cần nhắc lại, rốt cuộc ở trong cung, lời nói đáng sợ."

"Thần thiếp hiểu rõ." Cố Thanh Sương kính cẩn đồng ý, ngồi hơn nửa ngày thì xin cáo lui khỏi Di Ninh cung.

Ngồi ở trên bộ liễn, nàng nhớ đi nhớ lại lời nói của Thái hậu, càng nghĩ cảng hoảng.

Trong cung việc nhiều, nhưng có thể giấu diếm được Thái hậu cũng không nhiều lắm. Trước mắt việc này Thái hậu cũng không có manh mối, thật khiến người sợ hãi.

Nàng không chỉ không biết người sau lưng Song Lương sử là ai, cũng không rõ vị kia rốt cuộc là địch hay là bạn. Tình hình hiện tại xem ra thật giúp nàng một tay, nhưng nếu thật sự là bạn, sao không thoải mái hào phóng tới kết giao, ngược lại ở sau lưng làm người tốt chứ?

Cố Thanh Sương chỉ sợ bản thân bị đặt trong đại cục "Hoàng tước ở phía sau" nhưng bản thân lại không phải là Hoàng tước kia.

Cứ như thế suy nghĩ hơn nửa đường, tới gần cung, bỗng nhiên nàng mở miệng: "A Thi."

A Thi vội tiến lên hai bước: "Nương nương?"

Cố Thanh Sương bình tĩnh lại: "Đi gặp Vinh Phi nương nương xin một ý chỉ, nói ta cảm thấy nhớ Song Lương sử đã ra tay tương trợ, muốn nàng ta dọn đến trong cung của ta. Nếu nương nương cảm thấy khả thi, qua mấy ngày nữa ta dời cung cũng sẽ để nàng ta cùng dời đi."

A Thi ngạc nhiên: "Song Lương sử?"

Cố Thanh Sương ừ một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt.

Lúc trước nàng cảm thấy bỗng nhiên Thải Song dời cung là có vấn đề, đã từng ám chỉ khuyên bảo bản thân dù sao người này không ở cùng nàng. Nhưng hiện tại, mắt thấy kẻ ở sau lưng nàng không phải kẻ đầu đường xó chợ, ngược lại khiến nàng cảm thấy không bằng đặt người ngay dưới mí mắt mình.

Người ở chỗ Uyển Tiệp dư, ngày thường gặp qua ai, có động tĩnh gì, nàng vẫn không hề hay biết, cũng không thể phó thác Uyển Tiệp dư hao tâm tốn sức giúp nàng nhìn chằm chằm được.

Đặt ngay dưới mí mắt, tùy rằng có chỗ nguy hiểm hơn, nhưng xảy ra chuyện, nàng cũng càng dễ kịp thời ứng phó.

Vì thế qua vài ngày, thời điểm nàng đi vào Hoài Cẩn cung đã thấy Song Lương sử chờ ở trong cửa cung. Thấy nàng tới, nàng ta cúi người chào hỏi, vẻ mặt không phải không có khẩn trương.

Nàng tiến lên đỡ một cái, vẻ mặt ôn hoà nắm lấy tay nàng ta, cười nói: " Lương sử hà tất đa lễ. Ngày ấy Lương sử cứu bổn cung một mạng, nên bổn cung phải nói lời cảm tạ với Lương Sử mới đúng."

"... Thần thiếp không dám." Song Lương sử cúi đầu thật thấp, không dám nói nhiều một chữ.

Kỳ thật cũng không cần phải khẩn trương như vậy. Hiện tại ở trong mắt cả cung đều là vị Song Lương sử này cứu nàng một mạng, nếu ngày sau nàng khắt khe với nàng ta, đó mới là gây chuyện cho mình.

Chẳng qua đối với Cố Thanh Sương mà nói, nàng ta sợ hãi như vậy cũng không có gì không tốt. Nàng ta càng sợ, càng chứng minh trước đây nàng ta đã từng chịu khổ. Thời gian Cố Thanh Sương ở trong cung lâu, đại khái rõ ràng người ta ăn thiệt thòi gì ở trong cung, cũng biết làm thế nào để trấn an mượn sức những người này.

Nàng dịu dàng, nhẹ nhàng cười nói: "Ngày sau chúng ta ở cùng một cung, nên thường xuyên lui tới mới tốt, Lương sử nói đi?"

Lời còn chưa dứt, nàng thấy tay của Song Lương sử rõ ràng run lên, quả thực xem lời nói này như đang ra oai phủ đầu. Tuy là thế, nàng ta cũng không dám nói một chữ không, cố gắng mỉm cười thật tươi: "Vâng... Nương nương nói đúng, thần thiếp nên ngày ngày vấn an nương nương, không dám sơ hở."