Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 20: Ảnh đế siêu thích viết thư tình (3)



Thời Yên nằm lì ở nhà một ngày, an toàn trốn Lương Huệ Hân, tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Buổi tối cô ngâm nga câu hát, bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị ngày mai lao tới phim trường thăm chồng.

Bộ phim mới của Lục Cảnh Nhiên là bộ phim đề tài cổ trang võ hiệp, nơi lấy cảnh Vân Thôn là cảnh khu cấp quốc gia 5A, non xanh nước biếc, phong cảnh như tranh vẽ. Thời Yên tới sân bay, thấy người Đàm Ninh sắp xếp tới đón mình.

Từ sân bay đến Vân Thôn còn hơn một giờ lái xe, lúc Thời Yên sắp tới nơi, lấy mũ chuẩn bị riêng ra đội lên đầu. Xuống xe, cô không gọi điện thoại cho Lục Cảnh Nhiên mà gọi cho Đàm Ninh.

Đàm Ninh thấy số cô, mau chân đi tới một bên: "Tới rồi sao?"

"Ừ, em mặc áo thun đen, quần cao bồi, ở bên ngoài đoàn làm phim, anh thấy em không?"

Đàm Ninh ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh định vị được Thời Yên: "Thấy rồi, em đứng ở tại chỗ đừng nhúc nhích, anh tới đón em."

"Được." Thời Yên cắt đứt điện thoại, ngoan ngoãn đứng chờ Đàm Ninh lại đây. Ở trong thế giới hiện thực, cô cũng từng làm nhân vật quần chúng ở đoàn làm phim, khi cách lâu như vậy lại lần nữa đi vào phim trường, trong lòng lại ẩn ẩn có chút kích động.

Đàm Ninh xuyên qua đám người, bước nhanh đi đến trước mặt cô, thuận tay muốn giúp cô xách hành lý, bị Thời Yên ngăn cản: "Thân phận lần này của em là trợ lý của Lục Cảnh Nhiên, nào có đạo lý người đại diện xách hành lý cho trợ lý."

Đàm Ninh: "......"

Cô gái nhỏ diễn rất tròn vai.

Nhưng anh cảm thấy Thời Yên nói cũng không sai, liền thu hồi tay, dẫn cô vào bên trong: "Hiện tại đúng là Cảnh Nhiên diễn, em còn chưa xem cậu ta đóng phim đúng không, mang em qua đó kiến thức."

"Được đó được đó." Thời Yên xách hành lý, hưng phấn mà đi theo sau Đàm Ninh. Nơi nhiều người vây nhất trước mặt chính là hiện trường quay phim, Lục Cảnh Nhiên mặc một bộ cổ trang, đang diễn cùng nữ chính.

Nữ chính Giang Nguyệt cũng là ngôi sao nữ đang nổi mấy năm nay, đi con đường trong trắng tươi trẻ, người thích cô ta thổi cô ta trên bầu trời có dưới mặt đất không, phảng phất ngoài cô ta, ngôi sao nữ còn lại đều là đồ đê tiện yêu diễm; người không thích cô ta ắt nói cô ta canh loãng không có mùi vị gì cả.

Cũng may Giang Nguyệt vẫn có kỹ thuật diễn, từng được đề cử ảnh hậu rất nhiều lần, chẳng qua vận may không tốt lắm, mỗi lần đều lỡ mất dịp tốt với ảnh hậu. Lần này cô ta nhận đóng bộ điện ảnh này, chính là muốn bằng nhân vật này lại lần nữa đánh sâu vào ảnh hậu.

Thời Yên chỉ nhìn cô ta một cái rồi chuyển ánh mắt qua trên người Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên lần này sắm vai một cao thủ lánh đời nhiều năm, không màng chuyện giang hồ, gửi gắm tình cảm vào sống núi. Tạo hình của anh xác thật bộc lộ được khí chất siêu nhiên này, lại xứng với ánh mắt có chút thản nhiên của anh, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tràng ngăn cách người khác ở nghìn dặm. Nữ chính không ngừng xin anh rời núi lần nữa, bộ dáng kia quả thực là nhìn thấy mà thương, nhưng nam chính lại hoàn toàn không dao động, thậm chí một chưởng đánh qua.

Thời Yên: "......"

Kịch bản này cô thích.

Lục Cảnh Nhiên đánh xong một chưởng, đạo diễn hô ngừng: "Nghỉ ngơi mười phút, chuẩn bị cảnh tiếp theo."

Lục Cảnh Nhiên đi ra phạm vi máy quay có thể quay được, vừa nhấc mắt liền thấy Thời Yên đứng ở đối diện. Ánh mắt anh rõ ràng thay đổi một chút, Đàm Ninh nhìn mà hãi hùng khiếp vía. Giữ vững lạnh lùng chứ Lục ảnh đế! Nhất định phải ổn định!

Lục Cảnh Nhiên sau lưng thế nào người khác không biết, Đàm Ninh anh lại rõ ràng. Đừng nhìn cậu ta ngày thường lạnh lùng như núi băng, vừa nhìn thấy vợ, tựa như đột nhiên bị người ta cướp đầu óc, chỉ biết dính ở một bên cầu ôm hôn một cái.

Trước đó anh một lần hoài nghi, Thời Yên bỏ bùa gì cho cậu ta.

Lục Cảnh Nhiên ngây người tại chỗ vài giây, biểu tình cứng ngắt, nhấc chân đi tới. Đàm Ninh giả mô giả dạng nói với anh: "Đây là trợ lý mới của cậu, Thời Mỹ Lệ."

Thời Mỹ Lệ là tên Thời Yên lấy cho mình, nói cái gì tiến vào giới nghệ sĩ phải có nghệ danh. Đàm Ninh cảm thấy, loại nghệ danh này không cần cũng thế.

Lúc Thời Yên đi theo Đàm Ninh tới, chung quanh không ít nhân viên công tác chú ý tới cô, nhìn cô xinh đẹp mảnh khảnh, một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng, còn tưởng rằng là người mới dưới tay Đàm Ninh, đưa tới phim trường để học tập. Lúc này nghe anh nói là trợ lý, đều sôi nổi trêu ghẹo: "Cô gái này làm trợ lý có phải có chút nhân tài không được trọng dụng hay không nhỉ, ông chủ Đàm không tính bồi dưỡng một chút?"

Đàm Ninh ha ha cười nói: "Tôi muốn đấy, nhưng không biết người ta có nguyện ý hay không."

Lục Cảnh Nhiên nhìn anh một cái, đi về phía xe bảo mẫu: "Tôi vào xe ngồi điều hoà một lát."

Đàm Ninh ngầm hiểu, gọi Thời Yên cùng lên xe bảo mẫu. Thời Yên mới vừa lên xe đã bị Lục Cảnh Nhiên kéo vào lòng, Đàm Ninh theo sau sợ tới mức mau chóng kéo cửa xe.

Mũ trên đầu Thời Yên rơi ở trên xe, cô ngẩng đầu muốn nhìn Lục Cảnh Nhiên, nào biết mới vừa đối diện mắt anh, anh đã trực tiếp hôn lên. Đàm Ninh một bên mặt đầy hắc tuyến, ước gì trước nay mình không lên chiếc xe này.

Lục Cảnh Nhiên ôm Thời Yên hôn đủ rồi, mới thoáng buông cô ra, ngoài miệng là buông lỏng ra, nhưng vẫn ôm người vào lòng, không muốn buông tay. Thời Yên thở hổn hển mấy hơi mới ngẩng đầu lên, nhìn anh cười: "Chồng à, tạo hình cổ trang của anh cũng rất đẹp trai!"

"......" Đàm Ninh giận đẩy mạnh cửa xe, xuống xe đợi bọn họ.

Lục Cảnh Nhiên ngó cửa xe một cái, không thèm quan tâm. Anh xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Ngồi xe lâu như vậy, mệt không?"

Thời Yên nói: "Không mệt như 'lái xe' với anh."

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Vợ đáng yêu của anh khi nào trở nên lưu manh như vậy hả? Chẳng lẽ là học từ anh??

Lục Cảnh Nhiên khụ một tiếng, nhìn đôi chân trắng nõn của cô, mày nhíu lại: "Ngày mai mặc quần dài tới phim trường."

"...... Nhưng quần dài nóng lắm."

"Nơi này gần núi, nhiều muỗi, mặc quần dài tốt hơn."

"À!"

Lục Cảnh Nhiên vừa lòng lại hôn cô, cửa xe truyền đến hai tiếng "thùng thùng": "Lục đại ảnh đế, sắp chuẩn bị bắt đầu quay."

Lục Cảnh Nhiên nhíu nhíu mày, buông Thời Yên ra: "Đi xuống đi."

"Dạ." Thời Yên để hành lý trên xe bảo mẫu của Lục Cảnh Nhiên, đi cùng anh xuống xe. Thợ trang điểm một lần nữa sửa sang lại quần áo khuôn mặt cho Lục Cảnh Nhiên, đạo diễn liền tuyên bố bắt đầu quay.

Cảnh diễn tiếp theo là một cảnh đánh nhau, một chưởng vừa rồi của nam chủ cũng chọc giận nữ chính, hai người cứ như vậy đánh nhau. Giang Nguyệt lần này vì đánh sâu vào ảnh hậu, bỏ không ít tâm tư, công ty quản lý còn đắp nặn hình tượng "chuyên nghiệp" cho cô ta, tuyên bố với bên ngoài bộ phim lần này, mỗi cảnh đánh nhau đều sẽ tự mình làm, kiên quyết không cần thế thân.

Ý tưởng là rất tốt đẹp, Giang Nguyệt cũng thử nỗ lực, nhưng cô ta diễn đánh nhau vẫn luôn không đạt được yêu cầu của đạo diễn. Diễn lại vài lần, Lục Cảnh Nhiên còn chưa phát giận, Giang Nguyệt đã không chịu nổi trước: "Không tới không tới, ngày nóng nực mặc nhiều quần áo như vậy, đánh lâu như vậy còn muốn người sống hay không."

Trợ lý vội chạy lên quạt gió cho cô ta, giúp cô ta hạ nhiệt độ. Thời Yên cũng chạy lên giúp Lục Cảnh Nhiên lau mồ hôi cầm quạt mini. Thấy quần áo Lục Cảnh Nhiên đều ướt đẫm, Thời Yên nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt một cái. Người phụ nữ này thật đáng ghét, nếu không phải cô ta vẫn luôn diễn không tốt, Lục Cảnh Nhiên cũng không cần lặp lại nhiều lần như vậy.

Đại khái là thời tiết nóng bức, người dễ dàng nổi nóng, Giang Nguyệt quậy như vậy, đạo diễn cũng nóng tính: "Lúc trước là cô muốn tạo hình tượng chuyên nghiệp gì đó, nói không cần thế thân, hiện tại cô không diễn, tôi đi chỗ nào tìm thế thân cho cô bây giờ?" Thế thân không chỉ phải biết diễn đánh nhau, còn phải có thân hình xấp xỉ Giang Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là không dễ tìm một người như vậy.

Giang Nguyệt nói: "Tôi cũng muốn diễn lắm chứ, nhưng không phải vẫn luôn không đạt được yêu cầu của đạo diễn Uông sao."

Uông Chính bị cô ta chọc tức đến không chịu được, còn muốn nói cô ta hai câu, Thời Yên liền nhảy ra nói: "Đạo diễn, ông thấy tôi được không?"

Cô vừa nói lời này, không chỉ Uông Chính sửng sốt, cả Lục Cảnh Nhiên cũng sửng sốt. Anh ở trong mắt mọi người luôn luôn lạnh như băng, lần này khó được mà toát ra một tia không vui: "Em đừng quậy."

Thời Yên nhìn anh, lại nói với đạo diễn: "Tôi thật sự có thể, vừa rồi xem bọn họ diễn nhiều lần như vậy, động tác tôi đều nhớ kỹ." Thời Yên vốn chính là xuất thân vai võ phụ, dĩ vãng ở đoàn phim chính là làm thế thân đánh võ cho nữ minh tinh, hiện tại cũng chỉ là làm lại nghề cũ mà thôi.

Đạo diễn đánh giá cô vài lần, dáng người cô cùng Giang Nguyệt không sai biệt lắm, nhưng cũng không biết có phải thật sự nhớ kỹ động tác hay không: "Vậy cô đánh một lần cho tôi xem."

Thời Yên đi đến nơi trống trải một chút, khoa tay múa chân tại chỗ. Còn chớ nói, động tác thật giống Giang Nguyệt làm như đúc, còn tiêu chuẩn hơn cô ta rất nhiều.

Đạo diễn cảm thấy bản thân quả thực đào được bảo vật, kích động nói: "Được được, cô đi!"

Thời Yên bị nhân viên công tác kéo xuống thay quần áo, lúc trở ra, đã thay đổi quần áo giống Giang Nguyệt như đúc. Thế thân sẽ không lộ mặt, Giang Nguyệt sẽ quay bổ sung những cảnh lộ mặt, cho nên Thời Yên cũng không sợ bản thân trên TV bị người khác nhận ra.

Đạo diễn thấy tạo hình của cô, liên tục khen ngợi: "Không tồi không tồi." Sao lại giác còn thích hợp hơn bản chính nhỉ?

Giang Nguyệt thấy cô, sắc mặt cũng không tốt lắm, cô ta đi lên, nói với đạo diễn: "Đạo diễn Uông, vẫn là để tôi diễn đi, một người nghiệp dư như cô ta không được đâu."

Thời Yên ở trong lòng trợn trắng mắt, lấy tiêu chuẩn vừa rồi của cô cũng không biết xấu hổ nói đến ai khác không được, lúc bà cô đây ở bên đường đánh người, cô còn không biết ở đâu đâu.

May mắn đạo diễn không theo Giang Nguyệt: "Giờ cô còn nói? Người ta đã thay xong quần áo, quay một lần rồi nói."

Ông gọi Thời Yên cùng Lục Cảnh Nhiên, bảo hai người họ thử một lần trước. Thời Yên chớp chớp mắt về phía Lục Cảnh Nhiên, giơ kiếm đâm về phía anh. Lục Cảnh Nhiên nghiêng người tránh thoát kiếm của cô, một chưởng đánh về phía cánh tay cô, Thời Yên thuận thế xoay một vòng, tóc và góc áo cũng bay lên.

Trợ lý đạo diễn tiến đến trước mặt đạo diễn, nhỏ giọng nói thầm: "Đạo diễn Uông, ông có cảm thấy thầy Lục đánh dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều không?"

Ông...... cảm thấy, nhưng đây nhất định là ảo giác.

Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên thử cảnh đánh nhau xong, đạo diễn lại nhắc nhở Lục Cảnh Nhiên chú ý cảm xúc, rồi chính thức bắt đầu quay. Giang Nguyệt nhìn Thời Yên, nghĩ thầm người ngoài nghề tùy tiện múa hai cái còn được, chờ thật tới trước màn ảnh, khẳng định sẽ khẩn trương làm lỗi. Nhưng không nghĩ tới, Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên một lần đã vượt qua.

Đạo diễn vuốt cằm, nhìn Thời Yên: "Cô đúng là lần đầu tiên diễn phim?"

Thời Yên đôi mắt cũng không chớp nói: "Đúng vậy."

Đạo diễn tiếp tục sờ cằm: "Tôi thấy thế nào không giống nhỉ?"

Thời Yên nói: "Có thể là thiên phú của tôi tương đối cao!"

Đạo diễn: "......"

Ông gõ gõ kịch bản cuộn tròn trên tay, gọi Giang Nguyệt: "Quay bổ sung mấy chỗ, cảnh này đã vượt qua."

Thời Yên cùng Lục Cảnh Nhiên đi đến một bên nghỉ ngơi, Lục Cảnh Nhiên dùng thanh âm chỉ có cô có thể nghe được, hỏi cô: "Sao trước nay không nghe em nói em biết võ thuật?"

Thời Yên xấu hổ mà cười hai tiếng, cũng nhỏ giọng nói với anh: "Cũng chỉ biết chút da lông, khi còn nhỏ bố em sợ trong nhà có nhiều tiền, em sẽ bị người ta bắt cóc, cho nên tìm một thầy võ thuật dạy bọn em."

"......" Thời gia thật đúng là phòng ngừa chu đáo.