Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1149: Nguyên do trong đó




Vương Quân Ngọc và Đại bá Vương gia kể lại chuyện gần đây cùng chuyện Vương lão gia bị hộ vệ doanh Trấn Bắc quân bắt lại với Vân Trân.
Kể xong, Vương đại bá thở dài: "Ta thật sự không biết Vương gia ta tạo nghiệt gì, đắc tội ai, kẻ đó lại độc ác muốn giá họa tội danh nghiêm trọng như vậy lên đầu Vương gia ta."
Tư thông người Nhung, thông địch phản quốc.
Tội như vậy, một khi công khai, cho dù Vương gia có người sống sót, việc làm ăn cũng coi như xong rồi. Huyện Lương Khê ở Bắc địa, việc làm ăn của Vương gia đa số cũng ở Bắc địa, người Bắc địa hận người Nhung hơn bất kỳ ai ở Vấn Hán Quốc. Trên người bọn họ gánh tội danh nặng như vậy, sao có thể tiếp tục ở lại Bắc địa?
Sợ rằng ngay cả mộ phần tổ tiên cũng phải dời đi.
Việc này với Vương gia mà nói là tai họa ngập đầu.
Khó trách sau khi Vương Quân Ngọc báo cáo với Tam thúc công, Tam thúc công liền phái hắn và Vương đại bá tới thành Quán Châu.
Vương đại bá sống đến tuổi này cũng đủ khôn khéo, có thể giúp đỡ Vương Quân Ngọc.
"Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là chúng ta không biết đã đắc tội ai." Vương Quân Ngọc nói.
Cả câu chuyện, rốt cuộc do người phương nào âm thầm thao túng?
Mục đích của người nọ là gì?
Là muốn lật đổ Vương gia sao?
Hay vì lý do gì khác?
Nếu lật đổ Vương gia, vậy Vương gia rốt cuộc đã đắc tội kẻ nào? Là trên thương trường, hay vấn đề nào đó?
Nếu kết thù trên thương trường, Vương gia có thể thu hẹp phạm vi. Nhưng với tình hình hiện tại, rõ ràng không đơn giản như vậy, tuyệt đối không phải mấy thương hộ có thù án có thể gán ghép cho Vương gia bọn họ tội danh lớn như vậy.
Cho nên, Vương Quân Ngọc và Vương đại bá tới thành Quán Châu tìm Vân Trân chính là muốn mượn quan hệ của Vân Trân và Túc Vương, hỏi thăm xem bọn họ rốt cuộc đã đắc tội ai.
Chỉ khi biết rõ người mình đắc tội, bọn họ mới biết bước tiếp theo nên đi thế nào.
"Vân đại phu, ta biết việc này có khả năng khiến người khó xử..." Vương Quân Ngọc nhìn Vân Trân, "Nhưng chúng ta cũng hết đường để đi rồi."
Hai ngày nay, quan hệ nên tìm, người nên cầu xin, bọn họ đều tìm đến, vẫn không có cách cứu Vương lão gia ra, rửa sạch oan tình.
Tuy rằng trước đây ở Vương trạch Toại Châu Vân Trân nói mình có oán cũ với Túc Vương, nhưng lần trước Vương Quân Ngọc đưa Vương Kỳ Lân tới, nhìn ánh mắt Túc Vương nhìn Vân Trân, liền biết quan hệ của họ không phải như vậy.
Hơn nữa Vương Kỳ Lân năm lần bảy lượt mạo phạm Túc Vương, Túc Vương không hề trách tội nó.
Có thể thấy được địa vị của Vân Trân ở trong lòng Túc Vương.
Chỉ là hắn không biết quan hệ thật sự giữa Vân Trân và Túc Vương, không biết thỉnh cầu Vân Trân việc này có khiến nàng khó xử hay không. Nhưng hiện tại đã tới thời khắc liên quan đến mạng người, hắn cũng hết cách, chỉ có thể mặt dày tới nhờ giúp đỡ.
"Hai vị không cần như thế, thời điểm ta ở Vương gia, Vương lão gia và Vương phu nhân đối xử với ta không tệ, Lân Nhi lại là đồ đệ của ta, chuyện này ta đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn. Có điều, chi tiết cụ thể còn mong hai vị nói rõ với ta."
Vương Quân Ngọc và Vương đại bá nghe vậy, nhìn nhau, sau đó trả lời những chỗ Vân Trân không rõ.
Vân Trân nghe xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Đặc biệt là khi nàng nghe tới hộ vệ doanh và Trấn Bắc quân.
Vương gia là người làm ăn thành thật, Vương lão gia là người thế nào nàng cũng rõ. Tuy rằng thương nhân trục lợi, buôn bán ngọc Tuy Cổ là chuyện hết sức mạo hiểm, nhưng chưa đến mức thông địch phản quốc.
Nàng mơ hồ cảm thấy trong chuyện này còn có nội tình khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.