Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1201: Thi châm cứu người




Lệ Vô Ngân nhìn nàng.
Vân Trân hoàn hồn, gật đầu với hắn, sau đó xoay người lên lầu. Lệ Vô Ngân cầm hòm thuốc theo sau.
"Các ngươi muốn làm gì?" Khi Vân Trân và Lệ Vô Ngân tới cửa cầu thang, người của cửa hàng Hoàng Phù ngăn cản.
Tuy rằng người của cửa hàng Hoàng Phù ngăn cản bọn họ, nhưng lại không dám động tay chân, bởi vì trước đó không lâu, bọn họ vừa mới chứng kiến chút lợi hại của Lệ Vô Ngân.
Giờ phút này trong mắt bọn họ, Lệ Vô Ngân còn đáng sợ hơn Diêm Vương.
"Để bọn họ lên đi." Nữ tử áo vàng đứng trên lầu nói.
Nữ tử áo vàng đã lên tiếng, người canh giữ ở cửa cầu thang lập tức tránh ra.
Vân Trân nâng bước, tay giữ mũ có rèm, đi lên.
Nàng và Lệ Vô Ngân tới trước mặt nữ tử áo vàng kia.
"Ngươi là đại phu?" Nữ tử áo vàng nhìn lướt qua hòm thuốc trong tay Lệ Vô Ngân, sau đó hỏi Vân Trân.
Vân Trân gật đầu.
"Ngươi có trị khỏi cho cha ta?" Nữ tử áo vàng nhíu mày hỏi.
"Ít nhất ta biết người trúng Tam Khắc Phong Hầu không đợi được vị Hoàng đại phu kia tới." Đối mặt với sự nghi ngờ của nữ tử áo vàng, Vân Trân bình tĩnh nói.
Loại độc có tên Tam Khắc Phong Hầu kia, người trúng độc nếu trong vòng ba khắc không tìm được cách giải độc, qua thời gian đó, cho dù Đại La Kim Tiên tới cũng không cứu được.
Vân Trân không biết Hoàng đại phu kia là ai, hiện tại ở đâu.
Nhưng nhìn thời gian bọn họ đã trì hoãn, còn cả nét mặt u sầu của nữ tử áo vàng, sợ rằng người trong phòng không thể đợi đến lúc Hoàng đại phu tới.
Nghe Vân Trân nói, nữ tử áo vàng chấn động.
Người của cửa hàng không biết, nhưng nàng lại rất rõ ràng, chính vì biết rõ, cho nên nàng mới biết lời nữ tử mang mũ có rèm trước mặt là sự thật.
Nghĩ vậy, ánh mắt nữ tử áo vàng nhìn Vân Trân trở nên phức tạp.
"Ngươi vào đi." Nữ tử áo vàng lùi một bước, nhường đường cho Vân Trân.
"Tiểu thư."
"Tiểu thư, không thể."
Có người của cửa hàng ngăn cản.
Vừa rồi Đỗ Thất bị nam nhân áo đen kia cắt nửa bên tai, hiện tại, bọn họ nào dám để họ vào trong chữa bệnh cho lão gia?
Chỉ là, nữ tử áo vàng là đại tiểu thư của cửa hàng, mệnh lệnh của nàng, đương nhiên không ai dám cãi.
Vân Trân nhìn lướt qua xung quanh một vòng, sau đó nâng bước vào trong.
Sau khi vào, nàng phát hiện trong phòng ngoại trừ lão gia hôn mê bất tỉnh trên giường, bên cạnh còn có một nam nhân trung niên gầy ốm.
Nam nhân trung niên thấy có người lạ vào, không khỏi kinh ngạc.
"Tam gia, vị này là đại phu." Nữ tử áo vàng đi vào giải thích.
Tam gia nghe thế gật đầu, lui sang bên cạnh: "Đại phu, cầu xin người cứu Đại ca ta."
Vân Trân không nhìn ông ta, lập tức đến trước giường, nắm lấy tay Hoàng Phủ lão gia, bắt đầu bắt mạch.
Bởi vì biết độc ông ấy trúng, cho nên thời gian bắt mạch rất nhanh.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết, cũng chính là nữ nhi của Hoàng Phủ lão gia, nữ tử áo vàng kia ngạc nhiên hỏi: "Đại phu, người đây là..."
"Thi châm." Vân Trân nhàn nhạt nói.
Nói xong, nàng mở hòm thuốc, lấy ra ngân chân, tìm đúng huyệt đạo của Hoàng Phủ lão gia, đâm xuống.
Sau nửa khắc, Vân Trân rút ngân châm ra khỏi người Hoàng Phủ lão gia, đứng dậy.
Có lẽ do ngồi quá lâu, thời điểm đứng dậy, cơ thể nàng thoáng lảo đảo. Không đợi nàng té ngã, Lệ Vô Ngân đã vươn tay đỡ lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.