Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 2



Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vẻ thanh tĩnh trong phòng, làn khói nhè nhẹ màu tím theo bên trong lớp rèm mỏng truyền ra, gió nhẹ thổi lay động rèm cửa, gió nhẹ sau giờ ngọ, chiếu rọi lên thân thể nằm trên giường.

Trên chiếc đệm màu tím mềm mại, mái tóc đen nhánh như sóng đổ vào bờ, che lại gương mặt trắng noãn xinh xắn, khói nhẹ lượn lờ, mùi hương của hoa cỏ lan tỏa khắp phòng, làm cho người nằm trên giường nhúc nhích thân thể.

Tiếng nước chảy xa xa xao động không gian yên tĩnh trong phòng, thậm chí, còn xen lẫn tiếng chim hót thanh thúy, làn gió mát mẻ phất phơ bay đến, phá vỡ sự thanh tĩnh, mang đến một sự năng động tươi mới của nắng sớm.

Cảm giác này lại lần nữa xao động nàng, dù rất nhỏ. Thân thể trống rỗng vô lực, ngay cả muốn mở mắt cũng thấy khó, đôi môi ngâm khẽ, bật ra tiếng rên rỉ, mỗi khi lý trí của nàng muốn tỉnh táo lại, sự nặng nề lại kéo đến, nàng chỉ đành mặc kệ ý thức, không kháng cự mùi hương của hoa cỏ xông vào mũi nàng quấy nhiễu, một cảm giác say sưa cũng dần dấy lên, như muốn đưa nàng vào giấc ngủ say lần nữa.

“Aiz, hương miên mới lui được một chút, ngưoi đã giãy dụa muốn tỉnh rồi sao?”

Tiếng cười nhẹ lười biếng trong trẻo vang lên, ngón tay duỗi ra, hướng về phía mấy lư hương bên cạnh giường, trong nháy mắt, làn khói nhẹ màu tím trắng cũng dần dần bay mất.

“Xem tình hình này, ngươi chỉ mới nghe được thanh âm của bổn hoàng tử thôi.”

Thân ảnh ngồi yên bên giường, thưởng thức nhìn người kia vẫn nhắm chặt mắt, đưa tay lùa vài sợi tóc đen lõa xõa trên tóc nàng ra, nhẹ nhàng vỗ về gò má mịn màng kia.

“Tử Miên hương chẳng những làm cho người ta ngủ say, mà một khi ý thức đã thanh tỉnh, thân thể vẫn vô lực không nhúc nhích được.”

Gương mặt xinh xắn trắng nõn nà xem ra vẫn còn chìm trong mê man, nhưng hàng lông mày vắt chặt lại, tựa như đang phản kháng lại, đôi đồng tử dưới mí mắt cũng run rẩy linh động.

“Bộ dạng liều chết vùng vẫy của ngươi làm cho bổn hoàng tử thật không kiềm chế được, đừng chọc trêu chọc ta nữa nha!”

Gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết cúi xuống, cái trán duyên dáng lộ ra vẻ tươi đẹp yêu mị, đôi môi mỏng nhẹ nhàng vung lên.

“Đến giờ mà vẫn còn muốn phản kháng sao? Lần này không giống như lúc trước nha! Thiếu Sơ yêu đệ.” Tam hoàng tử Chu Dục đỡ người trên giường ngồi dậy, hài hước gọi.

Ôm thân thể mà hắn nhung nhớ suốt nửa năm qua vào ngực, gương mặt xinh đẹp tựa vào cánh tay hắn, mặc cho hắn buộc quần áo vào người nàng, chỉ yên lặng rúc vào ngực hắn.

Dung nhan vì Miên hương mà nhắm chặt lại, thoạt nhìn qua rất ôn hòa, nhưng hắn biết rõ, người trong ngực hắn có lực phản kháng mạnh như thế nào, ngay cả trong lòng suy nghĩ cái gì, cũng không để cho người ta biết nửa phần.

“Không có ở đế đô, không có ở Hoàng Thành, trưởng công chúa, hoàng huynh, tứ đại gia tộc cũng không biết được hành tung của ngươi, cách xa những lực lượng mà ngươi có thể dùng để phản kháng ta, thậm chí ngay cả võ công cũng bị phong bế, để xem ngươi làm như thế nào đây!”

Hơi thở ấm áp trêu chọc bờ môi của nàng, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên gương mặt nàng.

“Thiếu Sơ yêu đệ, nửa năm nay, ngươi đã hành hạ bổn hoàng tử nhiều lắm rồi, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể rời khỏi bổn hoàng tử, hiểu chưa?”

Giống như khi dễ nàng đã rơi vào hư không vô lực, đôi môi từ ma sát nhẹ bắt đầu mút cánh môi mỏng mềm mại của nàng, bàn tay to luồn vào bên trong áo, vỗ về thân thể mê người kia, đầu lưỡi đang định nhân cơ hội đi sâu vào, lại bị một bàn tay nho nhỏ chặn lại, không cho hắn thực hiện được ý đồ, đôi mắt chậm rãi mở ra, trong đó có vài phần khó dò.

Hai hơi thở nghênh đón nhau, nhìn thấy bóng dáng của mình từ trong đồng tử của đối phương, lửa khói dục hỏa dần dấy lên trong hắn, phảng phất như muốn thôn tính,tiêu diệt vẻ mặt thong dong bình tĩnh khó phá vỡ kia.

Kéo tay nàng xuống, hơi thở ấm áp lần nữa dán lên đôi môi của Tô Thiếu Sơ, nàng cũng không từ chối nữa, mặc hắn tùy ý để cho hai môi dán vào nhau, cơ hồ là hòa hợp lại thành một ….

“Thiếu gia, nô tỳ mang thức ăn đến cho Thiếu phu nhân.”

Ngoài cửa, hai tỳ nữ gõ cửa đứng chờ.

“Đi vào.”

Hai tỳ nữ chuyên phụ trách việc đưa thức ăn, quỳ xuống hành lễ trước tấm rèm mỏng.

“Đặt ở ngoài rồi lui xuống.”

Thị vệ, cung nữ đi theo, cho dù là nam hay nữ, đều đã sớm được huấn luyện với thân phận mới của chủ nhân.

“Còn có việc gì sao?”

Hai tỳ nữ vẫn đứng ở bên ngoài không đi.

“Hai vị tiểu thư ầm ĩ muốn tìm Thiếu phu nhân chơi.”

“Vì sợ các nàng chạy vào làm ầm ĩ Thiếu gia và Thiếu phu nhân, Yến tổng quản đang an ủi các nàng.”

“Hai nha đầu này, lúc nào cũng không chịu yên phận. Nói với chúng nó, một lát nữa ta đưa Thiếu phu nhân ra ngoài.” Chu Dục nhìn gương mặt tuấn tú trong ngực, hai hàng lông mày của nàng nhíu lại, hắn cười gian xảo một tiếng, nói: “Còn nữa, nói với chúng nó, nếu còn ầm ĩ thì không cho gặp mẹ nữa.”

“Dạ.” Hai tỳ nữ lập tức hành lễ thêm lần nữa rồi xoay người rời đi.

Thiếu gia, Thiếu phu nhân, hai vị tiểu thư… Còn – - mẹ? !

“Thế nào? Thiếu Sơ yêu đệ có lời gì muốn nói với thân phận mới này sao?”

“Ông trời quả nhiên là thích gây bất ngờ nha!” Tô Thiếu Sơ tự tiếu phi tiếu vung môi cười.

“Hửm?”

“Tỉnh lại thì có chồng, có con gái, … hạnh phúc này, trên đời hẳn là chỉ có một mình ta được hưởng, không biết là ta có đức hạnh gì nữa!” Đúng là mọi phức tạp đều tuôn ra trong lòng.

“Thế nào? Hạnh phúc đến mức làm ngươi rơi lệ luôn ư?” Nhìn thấy đôi mắt nàng lộ vẻ tinh nghịch, hắn lại cảm thấy hưng phấn lạ thường.

“Ta thật muốn chảy … nước mắt bụi trần nha!”

Bản thân chỉ là một con cá nhỏ nhoi, cần gì phải vương vấn bụi trần. Từ sau khi bị Chu Dục đưa đi khỏi đế đô, câu nói này của Nhan San San như đánh trúng vào tử huyệt của nàng, cứ quanh quẩn trong đầu óc của nàng mãi.

“Khó khi thấy Tô Tứ thiếu trước giờ tiêu sái thong dong, cũng sẽ có lúc cảm thán thở dài như thế.”

“Tỉnh lại đã bị một tên dâm ma chiếm tiện nghi, chỉ trách kiếp trước của ta tạo nghiệt quá nhiều.” Cho nên kiếp này, ông trời phái một tên Quỷ hoàng tử đến trừng phạt nàng hết thảy.

“Aiz! Chỉ trách vi phu quá yêu nương tử của mình, yêu đến mức một giây một phút cũng không muốn buông tay, giống như lúc này, nhìn môi của ngươi, ta lại không thể không nghĩ đến … Tư vị mà nó mang đến.”

Một cánh tay ôm chặt lấy nàng, một cánh tay khác không ngừng du ngoạn khám phá cơ thể của nàng, thì thà thì thầm với nàng, “Vỗ về thân thể của ngươi, lại càng nhớ thân thể xinh đẹp dưới lớp y phục này, làm người ta say mất hồn cỡ nào … Chỉ cần không ôm ngươi, đau đớn lại hành hạ ta, ta yêu ngươi thành cuồng rồi, cũng không thể nghi ngờ ta thành tên dâm ma trong suy nghĩ của ngươi!”

Ngôn ngữ phóng túng thoải mái không câu nệ, thoạt nghe thì rất nhẹ nhàng, nhưng ngọn lửa trong mắt hắn lại làm cho người khác cảm thấy kinh sợ.

“Chứng bệnh điên cuồng này, Thiếu Sơ tuy không phải danh y, nhưng cũng có cách để chữa trị.” Sự mãnh liệt của hắn, nàng đã nếm thử nhiều lần rồi.”Đông Vực kỳ độc, Ngọc Thanh, Thập Tàn độc hay Thực Tâm cổ, ngươi uống loại nào cũng được, nhất định có thể chữa bệnh vĩnh viễn cho Tam hoàng tử.”

“Nương tử, ngươi thật là ác độc nha, cam lòng độc chết vi phu, cũng không chịu thành toàn cho nguyện vọng của vi phu.”

“Nguyện vọng chỉ là vọng tưởng của một phía, chung quy cũng chỉ là mộng.”

“Mộng sao?” Vẻ mặt dịu dàng thu lại, chỉ còn vẻ đáng sợ trong đồng tử của Chu Dục. “Là vọng tưởng hay là mộng, Thiếu Sơ yêu đệ dường như đã quên một chuyện —-”

Chu Dục chợt đè nàng xuống giường, thân thể cao to đặt trên người nàng, Tô Thiếu Sơ đã sớm bị phong bế võ công, dư âm của Miên hương vẫn còn trong người nàng, giờ phút này, khí lực của nàng còn yếu ớt hơn cả một tiểu cô nương.

“Người có thể quyết định mọi chuyện bây giờ, là ta!”

Tô Thiếu Sơ cắn răng rên rỉ, bị kéo mạnh quá … Hai cổ tay của nàng bị kềm chặt, thân thể bị nhốt trong lồng vậy, không có chỗ nào là không chịu đau đớn.

“Bổn hoàng tử đã nói, chỉ cần ngươi rơi vào tay bổn hoàng tử lần nữa, tuyệt đối sẽ không có cơ hội thoát thân, có còn nhớ rõ, câu nói cuối cùng của ta là gì không?”

Chu Dục kéo một bên vạt áo của nàng ra, áo yếm màu xanh nhạt bên trong ẩn hiện, Tô Thiếu Sơ yên lặng, khiêu khích nhìn hắn.

“Không nói nữa sao? Hay là ngươi hiểu rõ, ngươi hoàn toàn không còn chút phần thắng nào nữa rồi

“Ta chỉ nghĩ…” Nàng chậm rãi nói: “Tam hoàng tử có cần một món đồ chơi đã chết hay không.”

Chu Dục cười lạnh.”Thiếu Sơ yêu đệ đến giờ vẫn muốn dùng thủ đoạn “tự sát” này để uy hiếp ta sao?”

“Ba ngày nay, hai ngày đầu nghỉ ngơi ở ‘Vân Sấu trai’, người đều thỏa mãn hết thú tính rồi, thời gian yên tĩnh thật sự rất ít.” Trên thực tế, là do Đông Vực mê hương quá nặng, làm cho nàng mất hết ý thức. “Ngày thứ ba, đã bị ngươi hạ Miên hương, lại tiếp tục làm bạn cùng cảnh trong mơ.”

“Yêu đệ muốn nói gì?”

“Ta hi vọng ngươi biết, cho dù ta muốn tính kế, muốn làm gì, cũng tuyệt đối không chơi thủ đoạn ‘tuyệt thực’ để tự sát.”

“Cho nên thế nào?”

Nhìn thấy ánh mắt hắn rét lạnh híp lại, Tô Thiếu Sơ vô tội nháy mắt.

“Ta đói bụng.” Ban nãy, nghe thấy tỳ nữ bảo đã đưa cơm lên, bụng của nàng dã bắt đầu sôi sùng sục rồi.

“Đói? !” Chu Dục nhếch môi khẽ cười, buông ra lực đạo đang kiềm chế nàng, mập mờ nói: “Bổn hoàng tử cũng đói bụng, mà chỉ có ngươi mới ăn no được, không biết Thiếu Sơ yêu đệ có đồng ý cho bổn hoàng tử ăn no không?”

“Ta nghĩ, với sự tôn quý và tính cách của bổn hoàng tử người, vào giờ phút này, vào lúc này, không nên nhẫn tâm bắt nạt một cô gái vừa suy yếu vừa đáng thương mới đúng.” Nàng dịu dàng nói, ngón tay mềm mại xoa xoa mũi của hắn, sau đó từ từ đi xuống đôi môi.

“Ăn hiếp một cô gái vừa suy yếu vừa đáng thương quả là không phải chuyện tốt, nhưng mà, đối với ngươi, ta rất có hứng thú thử một lần.”

“Aiz, thân thể này trưởng thành không dễ, nuôi nấng nó càng không dễ, kính xin Tam hoàng tử người … suy nghĩ giúp cho nỗi khổ của Tô gia, khụ khụ …”

Thân thể nàng từ nhỏ đã ốm yếu nhỏ gầy, huyết sắc không như những đứa trẻ bình thường, nhân sâm, tuyết liên dưỡng khí lại càng không rời khỏi nàng, nhờ phước trời đất ban cho, thêm một đống người ngày đêm chăm sóc cho nàng, mới giúp cho đứa thứ sáu của Tô gia thoát khỏi vận mệnh chết non.

“Khó khi bổn hoàng tử có hăng hái, muốn phá người khác cũng phải thắp hương tìm giờ lành hay sao?”

“Làm sao dám, Tam hoàng tử người chỉ để ý đến bản thân mình, mặc kệ sống chết của người khác, Thiếu Sơ không dám mơ tưởng mình được ngoại lệ, nhưng ít nhất Thiếu Sơ tin tưởng, Tam hoàng tử người đã hy sinh tình cảm, hẳn là cũng nên cho ta thành ngoại lệ mới đúng.”

“Thiếu Sơ yêu đệ, yêu hận đan xen thật sự không đủ để hình dung cảm giác nghiến răng nghiến lợi mà ngươi mang đến, ngươi hiểu rõ bổn hoàng tử yêu ngươi bao nhiêu, cho dù ngươi muốn như thế nào, cũng không được phép lấy tình cảm của bổn hoàng tử để đùa bỡn!”

“Trước giờ ta không bao giờ trốn tránh chuyện gì, nhưng bây giờ ta lại muốn trốn tránh, ví dụ như … Tình cảm của Chu Dục ngươi.”

Chu Dục nghe vậy, gương mặt nhíu lại, ngoan độc nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, tay kia kiềm chặt cổ của nàng!

“Không được phép – -” Hắn lần nữa thuật lại lời cảnh cáo, “Tuyệt không cho phép ngươi đùa bỡn với tình cảm của bổn hoàng tử, hôm nay, dù xảy ra chuyện gì cũng không thể thay đổi được tình cảnh của ngươi!”

Hắn hôn lên cánh môi đang rộng mở, không để ý đến hô hấp của nàng sững lại, rồi chuyển dần sang khó chịu, nàng càng vùng vẫy, hắn càng tàn bạo, cánh môi từ mút chuyển sang gặm nhấm, cho đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn truyền ra, hắn mới hài lòng dừng lại.

“Từ hôm nay trở đi, thân thể này của yêu đệ ngươi là của ta, cho dù là ngày hay đêm, ta đều sẽ ôm ngươi…”

Ngón cái vỗ về đôi môi sưng đỏ của nàng, thanh âm nhẹ nhàng đến kỳ lạ, nhu hòa đến mức làm cho người ta rét sợ: “Không cho phép ngươi đùa bỡn với tình cảm của bổn hoàng tử nữa, cũng không cho ngươi giở trò nữa, nếu không, hậu quả ngươi không chịu nổi đâu!”

Tình cảm của hắn đối với nàng, nàng thủy chung đều tỏ thái độ không cần; nàng vốn là không để ý đến, nếu như không phải bọn họ đã có quan hệ, thậm chí là hắn cường ngạnh cưỡng ép nàng, sợ là cả đời này nàng cũng không thuộc về hắn!

“Ngươi sợ ta sẽ không đáp lại tình cảm của ngươi, hay là sợ sẽ lại bị ta tính kế một lần nữa?” Mặc kệ gương mặt hung tợn trước mắt, Tô Thiếu Sơ nhún vai nói, “Tam hoàng tử đùa bỡn vô số người, bây giờ lại sợ bị nếm phải tư vị tình cảm bị đùa giỡn sao?”

Đôi mắt của Chu Dục tóe lửa, tay hắn đột nhiên xé vạt áo còn lại, bờ vai trắng như tuyết cùng da thịt mịn màng lõa lồ lộ ra, cái yếm màu xanh hoàn toàn bị lộ ra, làm cho bàn tay thèm khát chụp lên, không ngừng xoa nắn, ngón trỏ của nàng cũng theo đó di chuyển xuống môi hắn, Tô Thiếu Sơ nhẹ nhíu mày, như thể đang nói với một đứa bé thích phá phách, thở dài nói: “Tam hoàng tử, Thiếu Sơ đã nói, dịu dàng một chút, đừng làm tổn thương ta, nếu không, Thiếu Sơ không thể cùng ngươi say giấc mộng này đâu!”

Nàng đột nhiên vòng tay qua cổ hắn.

“Tình cảnh của ta, ngươi quyết định được sao? Ngươi làm được sao?”

Lông mi nhẹ liễm xuống, đôi mắt xao động mị hoặc, không đợi Chu Dục đáp lại, Tô Thiếu Sơ hôn lên môi của hắn, hai đầu lưỡi triền miên vào nhau như bao lần trước, chỉ là, quyền chủ động lần này là ở nàng.

Hành động của nàng làm cho Chu Dục ngẩn ra, hai tay đột nhiên ngừng lại, chuyển sang ôm chặt thân thể dính vào người hắn, đầu lưỡi đáp lại mang theo vài phần thô bạo chiếm đoạt, biết rõ trong lòng nàng tâm cơ nhiều hơn tình cảm, nàng đáp lại chỉ là châm biếm đùa cợt, nhưng nàng chủ động đến gần, vẫn làm hắn cảm thấy động lòng.

Không ngờ, hắn cũng có một ngày như thế, quyền quý cả người, mọi người xung quanh đều phải nhìn sắc mặt của hắn mà sống, thứ hắn muốn chưa bao giờ không lấy được, hắn không quan tâm người ta chết hay sống, nhưng hôm nay, hắn lại vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà cảm thấy xúc động, cảm thấy động lòng, thậm chí, vui buồn của hắn, đều liên quan đến một người khác.

“Thiếu Sơ…”

Chu Dục ngâm gọi, di chuyển xuống gò má và cổ của nàng, hai tay xoa xoa tấm lưng trắng mịn dưới lớp áo, muốn lột bỏ dây buộc ngực của nàng, nhưng lại bị nàng chặn lại.

“Chậm, chậm đã.”

“Ta đã nói, không có chuyện gì có thể thay đổi tình cảnh của ngươi!” Cầm cánh tay của nàng, thanh âm của Chu Dục vì dục vọng mà trở nên khàn khàn.

“Aiz!” Nàng tựa đầu vào lòng hắn, vừa vô tội, vừa ấm ức: “Thiếu Sơ lúc nãy đã nói, thân thể này trưởng thành có chút gian khổ, vì vậy mong người thương tình cho Thiếu Sơ một chút.”

Chu Dục nheo mắt lại.”Cũng tốt, cho yêu đệ ăn no là trách nhiệm của bổn hoàng tử, nhưng sau đó, yêu đệ ngươi cũng phải cho bổn hoàng tử ăn no!”

“Hoàn toàn không chừa lại đường sống cho người ta, Thiếu Sơ nếu không nhẫn nhục chịu đựng, thì là không thức thời rồi.” Nàng chỉ là một con người bình thường, chẳng lẽ lúc nào cũng phải ứng phó với tên dâm ma dâm dục đầy não thế này sao?

“Thiếu Sơ yêu đệ từ trước đến giờ luôn biết thời biết thế, hiểu rõ kết quả nếu chống lại ta.”

Hắn cười ôm lấy nàng, đi qua tầng lụa mỏng, mỗi một cánh cửa đều có một chiếc rèm mỏng, càng ra ngoài, gió càng mát mẻ, tiếng nước chảy róc rách cũng truyền đến thật rõ ràng.

” Thác nước ở ‘Vân Lưu các’ mang theo gió đến, càng về đêm lại càng lạnh.”

“Nơi này là…”

Không gian cực kỳ rộng rãi, không thể ngờ, có thể có một không gian rộng rãi đến thế này, trên bốn bức tường là những cánh cửa sổ hình vuông to, mỗi một khung cửa sổ là mỗi một màu sắc, một cách chạm khắc khác nhau, ánh mặt trời xuyên qua cành lá xanh mướt, màu vàng nhạt rơi vãi xuống những khung cửa sổ.

Mỗi một cánh cửa đều được làm bằng một loại trang sức quý hiếm, bên cạnh buộc một lớp rèm màu xanh mỏng, ngoài cửa sổ là cảnh sắc núi rừng, xa xa là ngọn núi cao tít mù, xa nữa là một thác nước đầy khói bốc lên, may mà khoảng cách khá xa, cho nên có thể cảm nhận được thác nước kia hùng vĩ bao nhiêu.

Đứng trên cao, khung cảnh núi rừng xanh biếc như gấm, vì thu sắp đi mà vài vệt nắng hồng như đan vào nhau, tạo thành một vòng khuyết tiễn biệt mùa thu, đón đông sang.

Dù là bên trong hay bên ngoài, tầng tầng lớp lớp vải rủ đều là điểm đặc sắc nhất, bởi qua cửa sổ được đặc chế bằng thuỷ tinh là mở ra một không gian tràn ngập ánh sáng tựa lưu ly với vẻ đẹp chói lọi, bên ngoài lại có thêm một cửa sổ thuỷ tinh che đậy, nhưng không vì vậy mà khiến nó mất đi vẻ đẹp vốn có mà lại càng đẹp hơn, mê người hơn.

“Phiếu Hà Phong núi nhìn về phía Triêu Thăng thác nước, chúng ta đang ở Vân Lưu các, tọa lạc bên sườn núi.” Đáp lại nghi vấn của nàng, Chu Dục đặt nàng xuống giường êm, nói.

“Phiếu Hà Phong … Triêu Thăng thác nước, đây là Tĩnh Hủy thành?”

Phía đông đế đô là một ngôi thành phồn hoa náo nhiệt. Tô Thiếu Sơ nhớ, ngôi thành này có nhiều nhất là Lưu Ly và hàng hóa từ tre trúc mà ra.

“Không phải là đến Giang Nam sao?” Nhớ kỹ lúc bị Chu Dục mang đi khỏi Vân Sấu trai, hắn đã nói sẽ đến Giang Nam.

“Thế nào? Suy nghĩ nên thoát thân thế nào sao?” Chu Dục nâng cằm nàng lên, hài hước hỏi.

“Không có ở đế đô, không có ở Hoàng Thành, cách xa mọi lực lượng có thể giúp đỡ ta, thậm chí võ công cũng bị phong bế, để xem ta làm sao mà trốn thoát!” Tô Thiếu Sơ vô cùng tỉ mỉ đáp lại lời ban nãy của hắn.

“Ngươi là người không bao giờ bỏ lỡ cơ hội nào, thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận.”

“A, chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà Tam hoàng tử thay đổi lộ trình, chỉ vì muốn tránh những người có khả năng cứu Thiếu Sơ sao?”

Với quyền thế và năng lực của Chu Dục, có người đến cứu thì sao! Cho dù là ai đến, chỉ tổ giúp hắn rửa sạch cơn giận ở Vân Phong năm ngoái thôi, nhất là Tô Tuyết Sơ, chỉ sợ là Chu Dục chưa từng quên chuyện đó.

“Yêu đệ nghĩ thế nào? Từ trước đến giờ, ngươi đều đánh giá mọi chuyện rất chính xác.”

“Tam hoàng tử cố tình làm vậy, Thiếu Sơ không dám đoán, cũng không đoán được.”

“Là không đoán được, hay là không muốn nói?” Chu Dục ngồi vào bên kia.

Tô Thiếu Sơ chỉ cười.”Thiếu Sơ hiện giờ chỉ thấy thức ăn.”

Trên chiếc bàn nhỏ, mấy dĩa thức ăn ngon được đặt dọc theo từng đường nét của cái khay, tôn lên vẻ đẹp của Lưu Ly, xinh đẹp đến mức không ăn cũng cảm thấy no.

“Xem ra Vân Lưu các này rất xa hoa, ngay cả bàn ăn cũng quý giá như vậy.”

Chiếc đũa màu hồng sặc sỡ cũng làm bằng lưu ly, quả nhiên là phong cách thường thấy của Chu Dục.

“Sao thế? Không hợp khẩu vị sao?” Nàng chỉ động đũa dùng đồ ăn trong chốc lát, chợt ngẩng đầu, đầy hứng thú nhìn hắn.

“Không có gì… Chỉ là cảm thấy Tam hoàng tử ngươi ít khi ‘mộc mạc’ như vậy thôi.”

Ngoài áo khoác bằng gấm vóc, hai chuỗi Lan Xích thạch bất ly thân trên tai kia, những món trang sức châu báu chói lóa kia không còn thấy trên người hắn, ngay cả tám đầu ngón tay lúc nào cũng đầy nhẫn là nhẫn, giờ ngay cả một chiếc cũng không có, với phong cách của Chu Dục, điều này thật sự hiếm thấy nha!

“Yêu đệ có lời gì cứ nói đi!”

“Rõ ràng là rất giản dị, nhưng sao vẫn cảm giác được, cả người ngươi tỏa ra … một hơi thở rất tôn quý, rất xa hoa, rõ là … không thể tin được!” Có lẽ là một thân châu ngọc từ nhỏ nên bây giờ thành tinh rồi!

“Bổn hoàng tử cũng phát hiện một chuyện khác không thể tin được.” Giọng nói của Chu Dục khàn khàn, ngước mắt nhìn nàng, ngọn lửa dục hỏa lại bắt đầu dấy lên. “Yêu đệ ngươi luôn tỏa ra vẻ thoát tục thanh nhã, nhưng ôm ngươi rồi, giờ chỉ nhìn người, bụng ta lại bắt đầu nóng lên, lại nhớ đến cảm giác đôi nhũ của ngươi trong lòng bàn tay của ta – - “

“Tam hoàng tử không dùng cơm sao?” Tô Thiếu Sơ trực tiếp cắt đứt lời hắn, hỏi.

“Bổn hoàng tử thích nhìn ngươi ăn.” Hắn tiếp tục dùng ánh mắt nóng bỏng kia nhìn nàng.

“Vậy có thể đừng làm cho Thiếu Sơ cảm giác mình là một món ăn nữa được không.” Ăn thêm một lát, nàng đành bỏ đồ ăn trong tay xuống, nghênh nhìn cặp mắt nóng bỏng kia.

“Bởi vì bộ dạng hiện giờ của yêu đệ càng làm cho người ta cảm thấy khó nhịn hơn thức ăn nhiều.”

Nhìn đôi vai trần nửa che nửa hở của nàng, áo yếm bị xé toạt ra, mơ hồ có thể thấy được hai ngực đầy đặn, cặp nhũ ửng hồng, mơ hồ có thể thấy được cặp ngực đầy đặn và hai đầu v* hồng hồng, khiến người khác không cưỡng lại được.

“Tam hoàng tử người có thể lấy y phục giúp ta, để cho cả hai ta đều không bị ảnh hưởng.” Nàng sợ hãi nhìn hắn lần nữa, cặp mắt kia nóng bỏng như muốn đốt cháy nàng vậy.

“Không được hưởng thụ ‘nhìn’ ngươi, ta không muốn làm.” Chu Dục nắm chặt đốt tay, nụ cười xảo quyệt vung lên, hai mắt không chút che giấu dục vọng, khóa chặt cảnh xuân mê người trước mắt. “Nếu không phải thời tiết quá lạnh, bổn hoàng tử thậm chí muốn ngươi không mặc y phục nữa cơ.”

“Thân thể này ngươi cũng đã có rồi, còn quan tâm đến nữa sao!”

“Chỉ cần là của Tô Thiếu Sơ ngươi, bổn hoàng tử vĩnh viễn cũng muốn.”

Chẳng biết từ lúc nào, nhìn thấy ngọn lửa rừng rực trong mắt hắn, đáy lòng của nàng lại xuất hiện một chút buồn bã, một phần bất đắc dĩ.

“Vi phu bỗng nhiên rất muốn tự mình chiếu cố nương tử ngươi.” Hắn đè tay nàng xuống, không cho nàng nhấc đũa lên lần nữa.

Đối với lời của hắn, đôi mắt trong trẻo chớp chớp, như không hiểu được hắn nói gì, một phút sau, một thìa canh nóng hầm hập đi đến trước mắt nàng.

“Mấy món ăn này là vi phu mời những vị đầu bếp nổi tiếng nhất ở Tĩnh Hủy thành đến làm cho ngươi đó, ăn thử chút canh nào! Nương tử ~”

“Khụ, Tam hoàng tử làm như vậy, Thiếu Sơ không dám nhận.”

Chu Dục thả thìa canh trong tay xuống, nói với nàng: “Nương tử hiểu rõ, với tình huống và tình cảnh trước mắt, cho dù ngươi có chịu hay không, tình thế cũng đã định, cả hai ở cùng nhau đều rất tốt, nương tử nói có đúng không?”

“Tam hoàng tử nghĩ rằng nên Thiếu Sơ nên làm thế nào?”

“Gọi thử một tiếng ‘tướng công’, học cách nghe lời, thế nào?”

“Quả nhiên là mở đầu khó khăn nha!” Tô Thiếu Sơ vô cùng tán thành gật đầu.”Chỉ tiếc Thiếu Sơ từ nhỏ đến lớn vẫn không hiểu được thấu đáo ý nghĩa của từ ‘nghe lời’, vẫn chưa lĩnh ngộ được từ ngữ này.”

“Làm sao có thể giúp nương tử ngươi lĩnh ngộ được đây?”

“Cái này thì …” Trầm ngâm suy tư, sau đó dường như xuất hiện ý hay, gương mặt sáng rỡ: “Chi bằng Tam hoàng tử nhận tội trước đi! Thân là người của Thiên gia, lại cường ngạnh bắt ép một cô gái vô tội, tội ác tày trời như thế, phải nhận tội cho tốt, nếu không, trong nhất thời khó làm cho ta biết cái gì gọi là nghe lời nha.”

“Vậy để cho vi phu nói với ngươi một cách ‘nghe lời’ khác vậy!”

Chu Dục đi tới trước mắt nàng, hai tay đặt bên hông nàng, nhìn chằm chằm vào nàng.”

“Chỉ cần biết điều uống hết chén canh gà này, thế nào?” Thanh âm mềm nhẹ dịu dàng, nhưng bên trong ẩn chứa một cảm giác uy nghiêm không cưỡng nổi.

“Đơn giản vậy thôi?” Nàng nhìn gương mặt của hắn cúi xuống gần sát.

“Đối với ngươi cũng không có gì phức tạp.”

“Chỉ tiếc, khi còn bé Thiếu Sơ đã uống thuốc quá nhiều, chén canh này không còn cần thiết nữa, ta cũng không có hứng thú uống thuốc, chỉ có thể cảm ơn ý tốt của Tam hoàng tử.”

Thìa thứ nhất múc lên, nàng đã ngửi thấy mùi thuốc không bình thường, nàng làm bạn với Nam Nguyên nữ dược sư Phong Quân Nhi, dĩ nhiên hiểu rõ mùi hương của các loại thuốc, hiểu biết không thua gì một vị đại phu.

“Khả năng của Thiếu Sơ yêu đệ cũng giống như thân thể của ngươi vậy, làm cho bổn hoàng tử vừa yêu vừa hận nha.” Hắn nâng cằm của nàng lên, nói nhỏ: “Đây là chén canh mà các ngự y đã khổ công nấu rất lâu, là thuốc thụ thai đặc biệt thích hợp điều dưỡng cho phụ nữ.”

“Thuốc thụ thai? !” Hai mắt trợn tròn, ba chữ kia, tựa như sét đánh xuống Tô Thiếu Sơ.

Mỗi ngày đều uống một chén thuốc thụ thai, hảo hảo mang thai một tiểu quận chúa hoặc một tiểu vương gia cho bổn hoàng tử, tạo nên một đứa con nối dòng …

Đây là những lời mà Chu Dục từng nói với nàng ở Vân Sấu trai. Bình sinh chưa từng có chuyện gì làm cho nàng sợ hãi, ngay cả khi đối đấu với Tam hoàng tử làm người người sợ hãi, cũng chưa từng khiến nàng có thể lùi bước, nhưng giờ phút này, tình cảm và cố chấp của Chu Dục đối với nàng, lần đầu tiên, làm cho mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán của Tô Thiếu Sơ.

“Bổn hoàng tử chỉ muốn cho Vô Ưu, Vô Sầu thêm một đứa em, để bọn chúng có thể thật sự làm tỷ tỷ, biết cái gì là thân tình anh em.”

“Từ sau khi nhận Vô Ưu, Vô Sầu làm con, Tam hoàng tử quả nhiên là người cha tốt nha … Thật sự làm cho người ta cảm thấy động lòng.” Nhưng mà thân tình anh em gì đó, tỷ tỷ gì đó, cũng đừng kéo thêm nàng vào chứ!

Năm ngoái, nàng tính kế, dùng mọi cách đưa Chu Dục vào bẫy, dùng chính thân thể của mình làm mồi dụ, nhưng lúc đó nàng có thể dựa vào kim khâu trong tay và nội lực còn lại trong cơ thể, nhưng bây giờ, trong tay nàng không có kim khâu, công lực lại càng…

“Thuốc thụ thai điều dưỡng thân thể, hôm nay là chén thứ nhất, sau này mỗi ngày một chén là được.”

“Nói vậy, Tam hoàng tử thật sự cho Thiếu Sơ uống loại thuốc này sao?”

“Xem người là là Tam hoàng tử phi, dĩ nhiên phải chăm sóc cho ngươi.”

Tam Hoàng tử phi! “Chuyện này, Thiếu Sơ đã từng từ chối rồi.”

“Yêu đệ dường như không còn sự lựa chọn nào nữa.”

Chu Dục vỗ về cần cổ trắng mịn của nàng, không ngừng vuốt ve, ngón tay như cảm giác được mỗi một phần tinh tế nơi đó, sau đó, cả bàn tay dần dần chiếm lĩnh cả cổ của nàng, ý là: nàng, nằm trong lòng bàn tay của hắn.

“Nếu yêu đệ cứ bướng bỉnh như thế, bổn hoàng tử đành phải tự tay động thủ vậy.” Chu Dục tăng thêm lực đạo trong tay, ép nàng ngửa đầu. “Thiếu Sơ yêu đệ đừng quên, đồ của bổn hoàng tử, ta tuyệt đối không cho nó mất đi, cho dù nó không còn trọn vẹn, ta cũng không thấy tiếc.”

Tô Thiếu Sơ nhấp môi cười nhạt, đôi môi của hắn cúi xuống, gương mặt nàng trầm xuống, bỗng nhiên, tay phải nàng đưa lên, khi Chu Dục bắt đầu cảm giác được sự khác thường, một cỗ xung luyện đã từ từ len lủi vào trong mạch cổ của nàng, trong nháy mắt, giống như có kình khí dẫn dắt, ngón tay của nàng, hướng thẳng về phía ngực của Chu Dục – -

Nội kình không đủ làm người khác trọng thương, nhưng cũng đủ làm cho Chu Dục lùi lại một bước, làm cho cả người hắn chấn động, nàng nhân cơ hội hắn không để ý, cả thân ảnh lập tức lao về phía cửa sổ – -

“Ngươi đi được sao – - “

Thân hình nhanh như chớp tiến đến phía sau nàng, Tô Thiếu Sơ ra tay nhanh hơn, cầm lấy cây đũa bằng Lưu Ly hướng về phía hắn, trong nháy mắt, cây đũa Lưu Ly vỡ ra thành từng bụi nhỏ, tập trung về phía của Chu Dục!

Khi bụi Lưu Ly tan mất, Chu Dục chậm rãi đặt tay xuống, đưa lưng nhìn về phía thân ảnh kia, không hề có bất kỳ cử động gì

“Thiếu Sơ yêu đệ, đúng là làm cho người ta vừa yêu vừa hận! Bổn hoàng tử muốn thương hương tiếc ngọc, ngươi lại không chịu, vậy thì đừng trách bổn hoàng tử dùng cách mà ta hiểu nhất để đối phó với ngươi.” Đối thân ảnh trước mắt, nụ cười của hắn càng trở nên âm trầm.

“Thông minh như ngươi hiểu rõ, chỉ cần ngươi dám bước thêm một bước, bổn hoàng tử sẽ không chút do dự phế đi chân của ngươi, cho dù không trọn vẹn nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi nhỉ? Ha ha!”

Tơ máu chậm rãi xuất hiện từ miệng và đùi của Tô Thiếu Sơ, lúc nàng xoay người lại ra tay, Chu Dục cũng đồng thời duỗi tay, bắn ám khí vào chân nàng, khi nàng ra tay, thật sự là bức lui được Chu Dục ba bước, ngay cả đũa Lưu Ly cũng không thể ảnh hưởng gì đến hắn, cho nên, nàng đã mất cơ hội thoát thân này!

Nếu nàng dám vọng động thêm một bước, Chu Dục nhất định không tiếc thứ gì, trực tiếp đả thương nàng!