Cùng Quân Duyên

Chương 40



Cam Tuyền Cung ban đêm và ban ngày rất khác nhau. Đứng ở trên sân thượng cao cao nơi Thanh Lương Điện, nhìn xa là bóng đèn lắc lư ở núi cao, nhìn gần chính là đèn hỏa do quan ở gần cung điện đốt lên. Đêm lặng như tờ, chỉ có tiếng vang nhẹ nhàng của gió. Mộ Sanh cúi đầu nhìn áo ngủ phiêu dật của mình một chút, không khỏi cười khẽ, tri kỉ chuẩn bị chu toàn như vậy, hiển nhiên là bệ hạ mưu đồ đã lâu.

Nhớ đến ba canh giờ trước bệ hạ nhìn thấy cái gật đầu đáp ứng kia của nàng thì lập tức bất ngờ đầy mặt. Mộ Sanh đột nhiên cảm thấy, có lẽ, nàng đồng ý cũng không vì sợ bệ hạ tức giận, mà nàng đồng ý, chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ khi hài lòng của bệ hạ.

Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, bên trong điện trải thảm dày, đi ở trên, chỉ có tiếng động nhỏ bé, đó là cung nữ qua lại trước long sàng (giường của vua), chuẩn bị triều phục, yến phục cho Hoàng Đế ngày mai.

Mộ Sanh bình lại tâm tình, nín thở nghe tiếng vang vội vã mà không loạn của các cung nữ, gò má trắng nõn trơn bóng từng chút từng chút ửng hồng, tựa như chân trời vừa lộ ra ánh bình mình vậy, xán lạn và tràn ngập hi vọng.

Người bên cạnh vua đều là người Thượng Cung Cục tỉ mỉ điều giáo đến, tay chân lanh lẹ là điều cơ bản nhất. Rất nhanh, các cung nữ liền một khắc không hơn mà sắp xếp cẩn thẩn tất cả các vật trang trí, đồng loạt lui ra, chỉ để lại hai cung nhân lưu lại ban đêm.

Hoàng Đế tắm rửa đi ra, ở trong điện nhìn khắp nơi cũng không thấy Mộ Sanh, đi tới sân thượng, mới nhìn thấy nàng đang quay lưng về phía mấy ngọn đèn dầu đứng ở bên lan can tối tăm. Quần áo trên người nàng là do mình chọn, sắc thái vàng nhạt nhìn đặc biệt ấm lòng, làn váy phiêu dật, dán vào từng đường cong uyển chuyển, quen biết đã lâu, Hoàng Đế tuy chưa từng thấy dáng vẻ nàng mang áo ngủ, nhưng cảnh tượng như vậy, nàng ấy từ lâu đã phác họa ra vô số lần.

Lúc này cuối cùng được tận mắt nhìn, lại còn đẹp hơn gấp trăm lần so với những gì nàng ấy nhìn thấy trong mơ.

Mạnh Tu Y hít một hơi thật sâu, đi lên phía trước.

Mộ Sanh nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, liền xoay đầu lại. Mạnh Tu Y mím mím môi, đi tới trước mặt nàng, giơ tay nhẹ nhàng nắm chặt bờ vai. Lòng bàn tay ấm áp dán lên vai man mát, Mộ Sanh không nhịn được run lên một cái.

Mạnh Tu Y nhíu nhíu mày: "Lạnh?"

Dáng dấp nàng ấy tinh xảo, ngũ quan rõ ràng, làm cái gì thì dáng vẻ thần thái đều rõ ràng góc cạnh, lông mày thon dài kia tập trung vào điểm giữa, nhìn ra là đang giận tái đi. Mộ Sanh không biết làm sao, chỉ biết hơi e lệ mà cúi thấp đầu, muốn lui về phía sau. Thân thể hơi động, quần áo chập chờn, lộ ra mắt cá chân trơn bóng trần trụi của nàng.

Mắt cá chân tinh xảo vô cùng kia, ánh xuống nền gạch như gương, dáng vẻ đáng yêu mê người. Hô hấp Mạnh Tu Y hơi ngừng lại, nuốt nước bọt một cái, không lãng phí thời cơ tốt, nàng ấy khom người ôm ngang Mộ Sanh. Mộ Sanh kinh ngạc thốt lên một tiếng, trở tay ôm cổ Mạnh Tu Y. Mạnh Tu Y cười đắc ý, cúi đầu nhìn giai nhân trong lồng ngực, ánh mắt nhu hòa tựa như ánh nến bên trong điện.

Hai cung nữ lưu lại bên trong điện liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc cúi đầu lui ra.

Cả hai không phải chưa làm qua chuyện người lớn, mỗi bước đi đều tự nhiên như đi uống nước. Chỉ là, thân thể xử nữ này của Mộ Sanh lại mẫn cảm đến đòi mạng, chỉ nhẹ nhàng trêu chọc một chút, liền đủ khiến nàng đỏ mặt tới mang tai, từ trên xuống dưới đều nổi lên từng vệt đỏ nhỏ bé.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ ám muội lại bỡn cợt của Mạnh Tu Y, Mộ Sanh xấu hổ vùi đầu vào đệm chăn xốp. Con ngươi dịu dàng của Mạnh Tu Y từ từ nhuốm màu tình dục.

Hôm sau tỉnh lại, canh giờ vẫn còn sớm.

Mộ Sanh mở mắt ra, màn che vàng nhạt bá đạo rơi vào tầm mắt của nàng, trong nháy mắt có hơi giật mình, không biết đang ở nơi nào. Nàng quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt Mạnh Tu Y yên ổn ngủ, mái tóc đen thui của nàng ấy tùy tiện tản ra ở trên gối ngọc, gò má nhu hòa dịu ngoan và vô hại, không giống như Hoàng Đế sở hữu thiên hạ, hệt như một tiểu thư mềm mại bên trong khuê phòng. Chỉ cần nàng ấy không mở cặp mắt nhìn như vô hại nhưng kì thực đang giấu giếm thâm ý, thì đều rất dễ thân cận. Mộ Sanh không nhịn được giơ tay lên, sờ sờ lông mày dài nhỏ của nàng.

Kí ức đã tạm quên hôm qua ập tới như thủy triều. Tiếng ngâm nga khó chịu, vòng eo vặn vẹo, lồng ngực liên tục chập trùng, da thịt trần trụi bóng loáng, mặt Mộ Sanh nóng lên, trên tay cũng như bị bỏng, vội vàng thu lại, nhắm mắt nghiêng đầu sang chỗ khác.

Trời còn tối, bên trong điện cũng chỉ có hai ngọn đèn lồng treo trước giường. Mộ Sanh lần thứ hai ngã vào giấc ngủ, cũng không nhìn thấy phía sau nàng, Mạnh Tu Y rõ ràng đã ngủ say chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi sáng sủa kia không có chút buồn ngủ nào. Nàng ấy kinh ngạc mà nhìn Mộ Sanh một lúc, nghĩ đến rốt cục đêm qua Mộ Sanh cũng thẳng thắn với nàng, không khỏi kéo kéo khóe môi, lòng tràn đầy yêu quý cùng ước ao.

Đợi đến khi Mộ Sanh tỉnh lại lần nữa, cung nữ phụng dưỡng đã giúp Mạnh Tu Y thay quần áo, nghe được tiếng động phía sau, nàng ấy quay đầu lại, nhìn Mộ Sanh còn buồn ngủ cười nói: "Trẫm phải lâm triều, ngươi có thể nghỉ lại một lát."

Giờ vào làm của Chính Sự Đường trễ hơn nửa canh giờ so với giờ lâm triều.

Mộ Sanh trừng mắt nhìn, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo, nàng vội vàng ngồi dậy, chuẩn bị rời giường. Cung nữ một bên phát hiện ý đồ của nàng, vội bưng dụng cụ rửa mặt đến, hầu hạ nàng đứng dậy, lại có mấy vị cung nữ khác cung kính dâng lên quan phục cùng mũ quan, hiển nhiên, Hoàng Đế không chỉ chuẩn bị váy ngủ cho nàng, ngay cả quan bào cũng đều có một phần.

Đây cũng giúp nàng bớt phiền phức, Mộ Sanh nở nụ cười cảm kích với Mạnh Tu Y, Mạnh Tu Y nhướng lông mày, nở nụ cười đáp trả.

Đợi hai người rửa mặt xong, dùng qua đồ ăn sáng một lượt, Mạnh Tu Y liền một thân miện phục trang trọng, ngồi trên ngọc liễn, đi vào triều, Mộ Sanh thì ở lại phía sau nhìn theo nàng ấy rời đi, sau đó đi hướng ngược lại, tới Chính Sự Đường.

Thượng triều mấy ngày nay không ngừng có chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ là hình như chuyện lũ lụt Giang Nam cứ như thế gác lại, người người đều hiểu, trước khi Hoài An Quân ở đầu kia truyền tin tức về, thì cái gì cũng không biết. Hoàng Đế tín nhiệm Hoài An Quân, người bên ngoài nói cái gì nàng ấy cũng không tin, huống hồ chuyện đê đập kia thực sự khả nghi, bên trong triều thần, phần lớn đều có mối nghi của mình.

Căn cứ vào định luật người có lợi nhất tức là thủ phạm, đại đa số đều nghi ngờ Bùi Bá An. Chẳng qua là Bùi Bá An rất thản nhiên, vào triều như thường, tham chính như thường, không một chút chột dạ, quả thực là trời quang trăng sáng, nhưng thật sự khiến một ít người không kiên định vào nhân sinh áy náy vì nghi ngờ người tốt.

Bùi Bá An bây giờ làm quan trong Trung Thư Lệnh, được người đời tôn xưng một tiếng tể thủ đại nhân. Triều đại quan chế noi theo tiền triều, chỉ là các chức vụ môn hạ* tỉnh lí bị Chính Sự Đường đoạt mất, nên giảm bớt môn hạ. Thượng Thư tỉnh cùng thư tỉnh bên trong hợp tác làm việc triều chính. Bùi Bá An đã là tể thủ nhiều năm, hai vị Thị Lang trong thư cùng bốn vị Xá Nhân và một nửa người bên trong đó coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Thượng Thư tỉnh có lục bộ hai mươi bốn tư, quan chức đông đảo, địch ta khó phân biệt.

*Môn hạ: Người làm/ tay chân của những người có quyền thế thời phong kiến.

Mạnh Tu Y luôn muốn trị tội Bùi Bá An, càng muốn nhổ sạch nanh vuốt trên người hắn. Lần lũ lụt ở Giang Nam này chính là một cơ hội tuyệt hảo, Bùi Bá An muốn dựa vào đó mà hoàn toàn chặt đứt việc quan doanh, nàng ấy cũng có thể tìm kiếm kẽ hở từ bên trong, nắm Giang Nam trong tay, sai người dẫn dắt ra những chuyện phía sau.

Mạnh Ấu Thư suốt đêm đi nhanh đến Kim Lăng, trước tiên là đi tới các quận huyện lấy vật tư, sau đó đem theo bộ phận lương thực, hướng về Giang Nam trước, các vật còn lại, thì để thuộc hạ đuổi tới sau. Đồng thời, lại lệnh ba người cầm binh phù hướng về nơi trú quân ở Kim Lăng điều thêm ba ngàn quân sĩ, hộ tống lấy vật tư. Bố trí xong chuỗi việc này, mới đi về nơi chịu thiên tai.

Vừa bước qua ranh giới hai nơi, liền thấy một mảnh đại dương, nạn dân đầy đất, thi thể trải rộng. Nạn dân bẩn thỉu hoặc đi một mình hoặc mang cả gia đình đi trên đường, hướng về vùng Hội Kê, Kim Lăng mà dời đi, Kim Lăng, Hội Kê, Quảng Lăng đã đóng cửa thành nhiều ngày trước để ngăn cản nạn dân đi vào.

Nạn dân đã nghe được tin tức, nhưng lại không thể không nắm lấy tia hi vọng mỏng manh mà đi tới những quận huyện không gặp tai họa, chỉ vì muốn một miếng cơm ăn mà tận lực sống tiếp.

Mạnh Ấu Thư ngồi trên lưng ngựa, hộ vệ cầm lưỡi dao bao quanh bốn phía, chỉ lo nạn dân biến thành bạo dân, kinh ngạc vì quân thượng đến. Nàng nhìn hộ vệ đang đề phòng cảnh giác một chút, đôi môi mím chặt. Người phụ nữ quần áo lam lũ khô vàng cả mặt ôm đứa trẻ sơ sinh gầy nhom, gian nan đi lại; ông lão tóc trắng xóa quờ quạng, từng bước một đi về phía trước; nam tử đương thanh niên trai tráng che chở một nhà già trẻ, đã đủ mệt bở hơi tai.

Bên ngoài nằm đầy thi thể chết đói chết đuối, không ai e ngại, không ai thu dọn, đã thành bình thường, trong đám người không ngừng có người ngã xuống, có một phụ nhân ngã nhào trên đất, đứa nhỏ tóc còn để chỏm bên cạnh khóc lóc nhào tới trên người mẹ, phụ nhân đã không nghe thấy, dù cho đứa bé có hô hoán ra sao cũng không động đậy nữa, các nạn dân đã xem cảnh tượng sinh li tử biệt như vậy đến quen rồi, trên mặt vô cảm, bi thương khắp nơi. Một lão ông quần áo cũ nát khom người đụng đến phụ nhân đã tắt thở kia, thở dài lắc đầu, nâng đứa bé dậy, dẫn hắn đi về phía trước, đứa nhỏ cẩn thận từng bước, khóc nỉ non rời xa thi thể mẹ mình.

Mạnh Ấu Thư hít một hơi thật sâu, truyền lệnh cho thuộc hạ: "Truyền lệnh cho thái thú* các quận nhanh chóng hướng về Lâm An Phủ, cùng bàn bạc việc cứu tế; lệnh hai đoàn tổng binh dò xét kĩ hơn, để ngừa dân biến." Nàng dừng lại một chút, nói thêm: "Thôi Vân Cơ đại nhân hiện ở nơi nào, gọi nàng mau tới Lâm An Phủ gặp mặt bản quân."

*Trong bản QT để là "quận thủ" nhưng mình nghĩ mọi người quen với "thái thú" hơn nên để vậy, hai tên gọi khác nhưng chức quan như nhau, đều là người đứng đầu một quận.

Trước thiên tai, không ai dám có một tia trì hoãn.

Mạnh Ấu Thư nhìn nạn dân thật sâu một chút, tiến hết tốc lực về phía thành Lâm An.

Tình huống thiên tai đã không còn cách nào kéo dài, ngày hôm sau, thái thú các quận tụ tập ở Lâm An, Mạnh Ấu Thư liền nhận việc lãnh đạo cứu tế, vừa phân công nhiệm vụ, vừa thống kê số người gặp tai họa. Các thái thú đều nghe lệnh làm việc, không dám có một tia dị nghị.

Nửa ngày sau, lệnh thứ sử phân phó một phần lương thực về nơi quận trì, thái thú thì lưu lại thương nghị.

Hôm sau, Thôi Vân Cơ đến Lâm An.

Mạnh Ấu Thư vội vã cứu tế, đành gặp mặt nàng vào ban đêm, hỏi về Thôi gia ra sao trước, có bị hao tổn không, tiếp theo mới nói tới việc đê đập tổn hại.

Thôi Vân Cơ ở Giang Nam đã lâu, tận mắt nhìn thấy suất thủy vỡ đê, trong lòng đã sớm có nhận định, thấy Hoài An Quân hỏi đến liền nói ra: "Việc này thực sự tinh vi vô cùng, thiên tai vừa hiện, hạ quan liền cảm thấy không đúng, lập tức tìm tới bách tính ở gần nơi bị lũ lụt hỏi, các bách tính trần thuật, ngay đêm đó, từng nghe mấy tiếng nổ rung trời."

Vẻ mặt Mạnh Ấu Thư trở nên nghiêm túc -- Đê đập là bị nổ hư!

Thôi Vân Cơ nhìn sắc mặt Mạnh Ấu Thư một chút, tiếp tục nói: "Hạ quan vốn định kiểm tra phía đê đập, ai ngờ nhiều ngày sau, nước mưa không ngừng, tới gần không được -- Cho dù có thể đến gần, chỉ sợ chứng cứ cũng bị trận hồng thủy xóa sạch rồi."

Đây là chuyện trong dự liệu, Mạnh Ấu Thư nói: "Số hỏa dược có thể nổ hư được đê đập không phải việc người bình thường có được, cũng không thể là sức lực của một người là xong, việc này hẳn có nhiều người tham gia."

Thôi Vân Cơ tán thành mà gật gật đầu, âm trầm trên mặt không nửa điểm tiêu tan: "Có thể lấy được hỏa dược, hơn nửa chính là có người trong binh lính tham dự."

Còn có quan viên địa phương, chắc chắn cũng có tham gia. Hai bên quan trường, phức tạp hơn tưởng tượng.

Việc này, vướng tay vướng chân vô cùng. Mạnh Ấu Thư ở kinh đương nhiệm là Thượng Thư Lệnh, không liên quan đến quân sư, nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Tổng binh Thích Cổn của hai đoàn ấy làm người ra sao?"

Ánh mắt Thôi Vân Cơ liền sáng lên, nói: "Là một chính phái quân tử, từng có duyên gặp mặt gia phụ một lần."

Mạnh Ấu Thư rốt cục hiện ra một chút ý cười, nói: "Mong rằng lệnh tôn có thể nói vào trong, bản quân muốn gặp Thích Tổng binh."

Được Tổng binh trợ giúp, muốn điều tra hỏa dược thiếu hụt trong quân doanh dễ dàng hơn nhiều lắm, sự tình phát sinh không lâu, hẳn có thể nhìn rõ ràng. Bắt đầu từ chuyện hỏa dược, là con đường nhanh và tiện nhất. Việc này không nên chậm trễ, Thôi Vân Cơ lập tức đáp ứng, đi suốt đêm về nhà.

Mạnh Ấu Thư đưa Thôi Vân Cơ đến cửa chính, nhìn xe ngựa nàng ấy đi vào trong đêm tối, liền xoay người về phòng, lấy ra lí lịch các của các sư môn gia thế ra xem.

Người có thể làm việc này, tất là tâm phúc của Bùi Bá An, mà phải là tâm tư kín đáo. Đợi đến hừng đông, Mạnh Ấu Thư đã chọn ra hơn ba mươi người, trong đó có cả thái thú của Lâm An Thôi Hạo.

Quan trường ở Giang Nam, hẳn là sắp phải mở ra một trận gió tanh mưa máu.

Lúc Mạnh Ấu Thư vừa cứu tế, vừa trong bóng tối mà điều tra, huyện Hải Ninh là nơi chịu thiên tai đã ổn định lại, huyện lệnh Hải Định đem mọi việc giao phó cho huyện thừa, rời đi, trên lưng mang theo bọc hành lí đơn sơ, trực tiếp chạy đi trên đường nhỏ hướng về kinh sư.