Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 11: Lời nguyền núi Thanh Sơn (11)



Editor: Thẩm Huỳnh.

Nghe tiếng vật thể rơi xuống đất vọng ra từ từ đường, hai người canh gác đang nói chuyện với anh Mập biến sắc, đột ngột đứng lên.

"Có người xông vào từ đường?"

Trái ngược với vẻ bình thản ban nãy, ánh mắt hai người đàn ông hung ác đảo qua nhóm người, anh Mập bị nhìn đến mức trái tim đập thình thịch như trống dồn.

May mắn thay họ không làm gì mà chỉ nhanh chóng bước đến từ đường.

Anh Mập cản hai người, sắc mặt như thường mà nói: "Anh Tam Căn, có khi chỉ là do có chuột hoặc có động vật nhỏ bò từ cửa sổ vào mà thôi, cần gì phải căng thẳng quá vậy? Chúng ta chưa nói chuyện xong mà."

Vẻ mặt người tên Tam Căn hơi hòa hoãn lại nhưng vẫn kiên định đi về phía từ đường. Hai người đứng ở cửa lớn móc chìa khóa mở cửa.

Cửa chính vào từ đường dùng dây xích sắt khóa lại, ổ khóa to bằng bàn tay của đàn ông trưởng thành, dùng rìu bổ còn khó mà đứt. Sau khi mở khóa xong, họ chỉ hé cửa khoảng nhỏ đủ cho một người lách vào trong. Người dân tên Tam Căn cảnh giác canh giữ bên ngoài.

Lâm Đan Đan, Vương Bái Bình và cả anh Mập đều căng thẳng, tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sau cửa rất tối, cho dù có cố rướn cổ nhìn vào thì cũng chẳng thấy gì được, đừng nói là có tên Tam Căn kia giám sát họ như hổ rình mồi, không để người ngoài lại gần hay liếc được gì.

Qua vài phút, người vào kiểm tra đi ra ngoài.

Sắc mặt anh ta hơi khó chịu, nói: "Có một con mèo nhảy cửa sổ vào làm đồ bên trong rơi xuống hết."

Tam Căn như lâm đại địch, gấp gáp hỏi: "Không có tổn thất gì chứ?"

"Không, tôi đã đặt đồ bị rơi về vị trí cũ rồi."

Hai người tâm trạng xấu, chẳng hơi đâu để ý dân xứ khác, biểu cảm có ý đuổi người.

Năm người thức thời rời đi. Thẳng đến khi rời khỏi từ đường, nhóm người chậm rãi thở phào rồi quay đầu về sường núi tìm kiếm bóng dáng Võ Dương và anh Gầy.

"Rốt cuộc trong từ đường có thứ gì? Hai người anh Võ không sao chứ?" Lâm Đan Đan sốt ruột cắn móng tay.

Vương Bái Bình chán nản hỏi: "Vừa rồi động tĩnh rất lớn, hai người đó sẽ không gặp nạn chứ?"

"Đừng nói bậy." Anh Mập buồn rầu trách cứ.

Năm người thong thả quay về, lần này họ không đi chậm để phối hợp với vận tốc của Cố Cửu mà đang cố tình kéo dài thời gian chờ Võ Dương với anh Gầy.

Đi gần hai mươi phút, cuối cùng anh Gầy và Võ Dương đi tới từ con đường khác. Hai người thoạt nhìn vẫn ổn nhưng Cố Cửu và anh Mập cẩn thận chú ý đến mấy chỗ thủng mới xuất hiện trên quần áo họ. Từ đó có thể thấy trong từ đường hẳn có điều gì đó đã xảy ra.

"Anh Võ, anh Gầy, cuối cùng hai người cũng quay lại." Lâm Đan Đan kinh ngạc mừng rỡ kêu lên.

Anh Mập chạy đến bên em trai kiểm tra, sau đó lôi phần quần áo rách lên nhìn kĩ, vết cắt bén ngọt như của một vật gì đó cực kì sắc nhọn, may thay không tổn thương đến da.

Vương Bái Bình chen lại, hỏi: "Anh Võ, hai người vào từ đường có tra được gì không? Có manh mối liên quan đến lời nguyền không?"

Mấy người còn lại quay đầu nhìn gã. Võ Dương duỗi tay ngăn bọn họ hỏi han, anh ta nói: "Chúng ta đến cửa thôn rồi nói sau."

Trong thôn có người dân đi qua đi lại khó mở lời, cửa thôn vắng vẻ, khỏi phải lo lắng bị người dân nghe lỏm. Đám người đi đến cây liễu cao lớn ở cửa thôn.

Cố Cửu nhìn phần gốc liễu, đất mùn có vết máu đỏ sậm nhưng rất ít, nếu không quan sát kĩ khó lòng nhận ra. Thổ nhưỡng ở thôn Thanh Sơn có màu đen sậm, chi dù có đổ một bát máu lên cũng khó nhìn ra sự khác biệt. Lâm Đan Đan là hộ sĩ, khá mẫn cảm với máu người. Cô ta đã xác định máu ở gốc liễu chắc chắn là máu người chứ không phải của gia cầm.

Võ Dương thuật lại mọi chuyện xảy ra trong từ đường cho mọi người nghe, ai cũng run sợ theo.

"Người dân thôn Thanh Sơn thật sự đã chết hết rồi sao?" anh Mập run rẩy hỏi.

Võ Dương và anh Gầy gật đầu. Hai người nghi ngờ người dân trong thôn ngăn cấm người ngoài vào từ đường nhằm tránh bị phát hiện cả thôn đã chết, còn cả hai con búp bê thủ hộ kia cực kì nguy hiểm, nếu không có đạo cụ đối kháng, hai người ắt phải chết trong từ đường.

"Bọn họ thật sự là quỷ? Vậy chẳng phải chúng ta sống trong nghĩa địa?" Vương Bái Bình sắp phát rồ.

Hai phó bản trước của gã tuy có quỷ quái xuất hiện nhưng số lượng không nhiều, NPC khác đều là con người, hơn nữa chỉ cần tránh được ma quỷ tấn công là có thể qua ải dễ dàng.

Lần đầu tiên gặp trường hợp giống thôn Thanh Sơn, toàn bộ đều là quỷ, phó bản này độ khó hơn hẳn hai cái gã từng chơi.

Mặt Lâm Đan Đan xanh trắng, hiển nhiên bị sự thật dọa cho sợ cứng người.

Võ Dương quan sát nhóm người, bất ngờ phát hiện so với người chơi cũ hoảng hồn thì hai người chơi mới bình tĩnh đến khác thường. Anh ta nhớ lại Cố Cửu lúc ở nhà họ Lý, cảm thấy không có gì lạ.

Võ Dương không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: "Về lời nguyền, tôi có chút manh mối."

"Manh mối gì?" Đám người chơi hớn hở nhìn anh ta.

Võ Dương không đáp ngay mà quay đầu hỏi Cố Cửu: "Cô Cố, trước khi vào từ đường cô có chú ý đến biểu cảm của búp bê không?"

"Có." Cố Cửu móc búp bê vải ra: "Lúc đấy nó không vui."

Lúc Võ Dương và anh Gầy tách ra đã nhắn cô nhớ chú ý đến biểu cảm búp bê, chúng hẳn là gợi ý nhắc nhở trong phó bản này.

Võ Dương lộ vẻ mặt thì ra là vậy, mỉm cười nói: "Búp bê này hẳn là mấy đứa trẻ trong thôn bị nguyền rủa."

Cái gì?!

Nhóm người Mập Gầy nhìn chằm chằm búp bê. Tuy cảm thấy đầu và đôi mắt phát sáng của nó rất giống với con người nhưng họ không cho rằng nó là người, chỉ nghĩ nó là vật dẫn của ma quỷ hoặc là công cụ gì đó thúc đẩy tình tiết của phó bản.

Võ Dương nói tiếp: "Hôm qua chúng ta đến nhà bà Vương bà ấy đã nói con búp bê này không do mình làm, búp bê của bà ấy có tiêu chí riêng, mọi người còn nhớ chứ?"

Mọi người gật đầu.

"Búp bê bà Vương làm chắc là người dân trong thôn." Cố Cửu tiếp lời: "Phòng búp bê của bà Vương có chứa 238 con búp bê vải."

Võ Dương tán thưởng nhìn cô: "Thôn này có tất cả 295 người, trong đó có 238 người trưởng thành và 57 đứa trẻ."

Ngày đầu tiên vào thôn, Võ Dương đã hỏi trưởng thôn về dân số cũng như điều kiện sống ở đây, mọi người cùng nghe. Tuy nhiên lúc đó họ chỉ nghe cho có, hiện tại nhắc lại mới giật mình hiểu ra.

Anh Mập chần chờ hỏi: "Ý anh là người lớn trong thôn đều đã biến thành búp bê trưng bày trong nhà bà Vương, vậy còn 57 đứa trẻ?"

"Chúng cũng biến thành búp bê, giống với con trong tay cô Cố." Võ Dương sửa lại cho anh ta: "Không phải họ biến thành búp bê mà là bọn họ bị nguyền rủa, sau khi chết linh hồn nhập vào hình hài búp bê vải và biến thành quỷ."

Cho nên trong thôn này đối tượng bị nguyền chính là toàn bộ thôn dân.

Nhưng ai là người đã nguyền rủa bọn họ?

"Quỷ núi." Lục Tật cất lời. Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy cô gái luôn lặng lẽ theo sau mở miệng.

Cố Cửu tủm tỉm cười nhìn Lục Tật, hỏi: "Cô Lục đây còn phát hiện điều gì nữa?"

Lục Tật liếc cô một cái, giọng nói khàn khàn vang lên: "Chẳng phải trưởng thôn ngày nào cũng dặn chúng ta rằng tối sẽ có quỷ núi xuất hiện câu hồn phách con người hay sao? Đây chính là gợi ý."

Lâm Đan Đan, Vương Bái Bình và anh Mập sửng sốt.

Bọn họ đâu ngờ người đầu tiên hiểu lời nhắc nhở của trưởng thôn lại là Lục Tật, ngay cả Võ Dương cũng phải liều mạng vào từ đường mới dám chắc chắn. Tuy ngày nào cũng nghe trưởng thôn dặn dò nhưng họ đa số chỉ cho rằng ông ta hù dọa mình hoặc là quỷ núi là boss lớn trong phó bẳn, căn bản không liên hệ đến lời nguyền.

"Sao cô khẳng định được lời nguyền là do quỷ núi?" Vương Bái Bình ngờ vực hỏi lại.

Lục Tật thản nhiên đáp: "Vì có Thảo Quỷ Tâm. Thảo Quỷ Tâm dùng để trị chứng mất hồn, đây là gợi ý số 2, cực kì rõ ràng."

Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình đột nhiên nghi ngờ bản thân mình rớt não ngoài phó bản, các gợi ý thật sự quá rõ sao?

Lại nhìn người khác, Võ Dương và anh Gầy vẻ mặt suy tư, anh Mập hoang mang mờ mịt, còn Cố Cửu... Cô đã ngồi ở phiến đá gần đó nghỉ ngơi, dường như không quan tâm đến điều gì.

Hai người: "..."

Trừ tiểu thư quý báu vô dụng ra, anh Mập hoang mang khiến họ cảm giác được an ủi. Không phải do họ vụng về mà là bởi quá ít manh mối nên hai người mới không liên hệ được mọi chuyện lại với nhau.

"Cô Lục nói không sai." Võ Dương nói tiếp: "Thầy Lang Xích Cước từng nói, trẻ con nhẹ vía, dễ bị quỷ núi câu hồn. Đây quả thật là gợi ý cho chúng ta, nguyền rủa là giả, quỷ núi câu hồn ghép phách vào búp bê vải mới là thật."

"Không đúng." Anh Mập phản bác: "Thầy lang kia nói là trẻ con nhẹ vía, bị câu hồn là trẻ con chứ không phải là người lớn."

Anh Gầy ngắt lời: "Nếu thầy lang kia nói dối thì sao?"

"Không đến mức đó chứ?" Anh Mập phản bác ngay: "Thầy lang Xích Cước là NPC mà NPC thì ít khi nói dối."

"Ít không có nghĩa là không có, đừng quên thầy lang Xích Cước cũng là quỷ." Anh Gầy gõ đầu anh Mập: "Nhìn ra trông rộng, cẩn thận bị NPC lừa chết lúc nào không biết."

Lời hai anh em làm người khác lâm vào trầm tư.

Lâm Đan Đan nhíu mày: "Chẳng lẽ thầy lang Xích Cước thật sự nói dối?"

"Tôi không nghĩ vậy."

Lâm Đan Đan thấy Cố Cửu ít lời đã lên tiếng bèn chất vấn: "Sao cô biết là không nói dối?"

Cố Cửu lấy khăn giấy lau mồ hôi. Đi quãng đường dài như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng. Cố Cửu thong thả trả lời: "Lúc đó nguyên văn câu Xích Cước nói là 'Đúng là có nhiều đứa trẻ bị mắc chứng mất hồn', sau đó mới là 'trẻ con nhẹ vía dễ bị quỷ núi câu hồn'. Đây là hai vế khác nhau, vế đầu là nạn mất hồn, vé tiếp mới là bị quỷ câu hồn."

Lâm Đan Đan như đi vào cõi mơ, có gì khác biệt sao?

Vương Bái Bình im thin thít, thật ra gã cũng chẳng biết khác nhau chỗ nào.