Cùng Trời Với Thú

Chương 329: Đi tới Đại Hoang giới.



Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Tiểu đệ tử của chưởng môn Đan Hà Tông mất tích trở về, khiến cho oanh động thật lớn ở Đan Hà Tông.

Đám người Sở Chước được an bài nghỉ tạm ở khách viện phụ cận động phủ của Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở Đan Hà Tông, đệ tử Đan Hà Tông dẫn đường mới vừa đi, Hỏa Lân liền không chịu nổi, mang theo mấy đứa nhỏ mò mẵm đi dạo ở chung quanh Đan Hà Tông.

A Chiếu trước kia đã tới Đan Hà Tông, Đan Hà Tông đã sớm bị nó dạo đến chẳng còn gì, ngay cả cấm địa đều mò qua mấy lần, tự nhiên không có hứng thú, ngoan ngoãn oa ở trong lòng Sở Chước ngủ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đợi chờ ở chỗ chưởng môn Khâu Vạn Đan tới bình minh mới rời khỏi.

Sau khi trở về, hắn không về động phủ của mình nghỉ ngơi, mà là trực tiếp chạy tới khách viện.

Sở Chước và Bích Tầm Châu không nghỉ ngơi, bọn họ ngồi ở hành lang khách viện nói chuyện, thấy hắn đi qua, đều hơi hơi nhướng mi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy bọn họ không ghỉ ngơi, cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn chưa hỏi nhiều, trực tiếp hỏi: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, chúng ta khi nào thì đi Đại Hoang giới?"

Dưới ánh sáng nắng ban mai, Sở Chước phát hiện hai mắt hắn có chút sưng đỏ, liền biết hắn lúc trước ở chỗ Khâu Vạn Đan khẳng định là đã khóc, hơn nữa khóc xong, quên dùng linh lực tiêu trừ dấu vết, cứ như vậy đã chạy tới tìm bọn họ.

Từ sau lúc trải qua huyễn tâm kính, tính cách Mặc Sĩ Thiên Kỳ đại biến, phương thức làm việc cũng bất đồng cùng kế hoạch dĩ vãng, tâm tư càng thêm kín đáo, giống như trong một đêm, đã bị bức bách trưởng thành. Lấy tâm tính hiện tại của hắn, hẳn là sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này, như vậy chỉ có thể nói rõ, trở lại Đan Hà Tông, làm cho nỗi lòng hắn đại loạn, không khỏi xem nhẹ cái khác.

Sở Chước ôn nhu hỏi nói: "Hiếm khi trở về, huynh không dự tính đợi ở sư môn thêm vài ngày?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng lắc đầu: "Không cần, chỉ cần sư môn bình an là được."

Sở Chước lại liếc hắn một cái, phát hiện thần sắc hắn trong hờ hững lộ ra thoải mái, giống như buông xuống thứ gì đó nặng nề, tiếp theo lại hỏi: "Khâu chưởng môn biết huynh phải rời khỏi sao? Ông ấy nói như thế nào?"

Tiểu đồ đệ một lòng ký thác kỳ vọng cao vừa trở về lại phải rời khỏi, chắc hẳn Khâu Vạn Đan sẽ rất không nỡ đi?

Những năm gần đây, hắn phẫn nộ không nhìn đệ tử khác, một lòng thiên vị tiểu đồ đệ, bất công đến không biên giới, chính là muốn cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ mau chóng trưởng thành, tương lai có thể đem Đan Hà tông phát dương quang đại, nếu như Mặc Sĩ Thiên Kỳ rời khỏi, Đan Hà Tông tìm được người thừa kế khác, tổn thất thật lớn.

"Biết, ta không giấu diếm ông ấy." Mặc Sĩ Thiên Kỳ thành thành thật thật nói: "Sư phụ tuy rằng hy vọng ta có thể kế thừa Đan Hà Tông, chỉ là nếu trói buộc ta ở trong Đan Hà Tông, chịu linh khí cùng tài nguyên có hạn, ta đối với tiến bộ đan đạo sẽ không nhanh chóng như vậy..."

Khâu Vạn Đan quả thật là luyến tiếc tiểu đồ đệ thân thiết ký thác kỳ vọng cao rời khỏi, nhưng ông cũng không phải là người ngu xuẩn, nghe xong gặp gỡ cùng kinh nghiệm từng trải mấy năm nay của tiểu đồ đệ, lại nhìn thời gian ngắn ngủn vài năm, hắn đã là luyện đan sư cấp chín, liền biết một cái đại lục Linh thế giới nho nhỏ đã không trói buộc được hắn.

Nếu như tiểu đồ đệ lưu lại, chỉ sợ thiên phú của nó sẽ bị hạn chế, không thể đi được xa hơn.

Khâu Vạn Đan sau một phen cân nhắc, cuối cùng cũng không nói lời gì kêu hắn lại lưu lại.

Trừ cái đó ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lần này mang về cho sư môn các loại tài nguyên tu luyện, còn có đan phương cực trân quý khó tìm trong tu luyện giới, đây là mấy năm nay Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự mình hoặc mua hoặc ngẫu nhiên đoạt được, sửa sang lại thành sách, giao cho sư môn, coi như là một phen tâm ý của hắn.

Những cái đó đều là tư bản cùng nội tình để Đan Hà Tông có thể phát triển, đợi một thời gian, Đan Hà Tông nhất định có thể đi được xa hơn.

Nếu Mặc Sĩ Thiên Kỳ rời khỏi, có thể mang cho Đan Hà Tông càng nhiều chỗ tốt, vì sao còn muốn trói buộc hắn ở một cái đại lục Linh thế giới nho nhỏ? Dù sao tiểu đồ đệ này là đứa tâm địa thuần khiết, mặc kệ nó đi thật xa, nó đều sẽ nhớ kỹ sư môn dưỡng dục nón, sẽ toàn tâm toàn ý mưu tính cho sư môn, vậy cần gì phải lại gò bó nó? Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Người đi hướng chỗ cao, nước chảy hướng chỗ thấp, là đạo lý giống nhau.

Sở Chước và Bích Tầm Châu nghe xong Khâu Vạn Đan quyết định, trong lòng không khỏi thở dài.

Quả nhiên, có thể trường kỳ chống đỡ một đại môn phái, rất ít có kẻ ngu dốt, Khâu Vạn Đan lấy lùi để tiến, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với sư môn lại cảm động đến rơi nước mắt, mặc kệ tương lai hắn đi thật xa, hắn đều sẽ nhớ rõ sư môn của mình, chủ động giành ưu việt cho sư môn.

Ngày khác nếu như Mặc Sĩ Thiên Kỳ trở thành luyện đan sư hoàng cấp, cho dù hắn căn bản không ở sư môn, cũng không có người nào dám bắt nạt Đan Hà Tông, đây là nguyên nhân người tu luyện không ngừng theo đuổi cường đại.

Đợi khi bọn hắn cường đại đến cảnh giới nhất định, liền có thể mang đến che chở cho gia tộc, sư môn.

Sở Chước nghĩ đến Sở gia đại lục Tấn Thiên.

Nàng là huyết mạch cuối cùng ngũ phòng chính mạch Sở gia ở lại đại lục Tấn Thiên, cuối cùng vẫn lựa chọn rời khỏi, Sở gia vẫn chưa ngăn cản nàng, cũng không thể ngăn cản. Bởi vì thế giới này mạnh hiếp yếu, Sở gia cũng hy vọng gia tộc có thể xuất hiện càng nhiều cường giả che chở gia tộc, nếu rời khỏi có thể để cho bọn họ có được tu luyện rất tốt, đi lên con đường càng cường đại, vì sao phải trói buộc bọn họ?

Cho nên mặc kệ là Tằng gia gia Sở Khai Hà của nàng, hay là phụ thân Sở Nguyên Thương của nàng, hoặc là nàng, Sở gia cũng chưa từng ngăn cản bọn họ rời khỏi.

Đây là tình huống cực kì thông thường trong giới tu luyện.

"Sở tỷ, về sau còn phải phiền toái mọi người tiếp tục chiếu cố." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười nói với nàng.

Sở Chước đáp lại một cái tươi cười, nói: "Nói cái gì phiền toái với không phiền toái, chúng ta là bằng hữu, về sau còn phải giúp đỡ lẫn nhau."

Tươi cười trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ càng phát ra sáng lạn, nắng sớm rực rỡ dừng ở trên mặt hắn, khí chất sạch sẽ trong sáng, không một chút hung ác nham hiểm lãnh khốc, bộ dạng giống như khi mới gặp.

Trong lòng Sở Chước khẽ động, rốt cục khẳng định suy đoán lúc trước.

Nói xong hết thảy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất mau trở về nghỉ tạm.

Sở Chước và Bích Tầm Châu nhìn phương hướng hắn rời đi, sau một lúc lâu Bích Tầm Châu nói: "Chủ nhân, hắn thoạt nhìn giống như buông xuống ký ức trải qua trong huyễn tâm kính."

Sở Chước vâng một tiếng: "A Kỳ cũng không phải là người ngu dốt, đối với huynh ấy mà nói, mặc kệ nơi này là ảo cảnh hay là sự thật, huynh ấy dù sao sinh hoạt tại nơi đây, huynh ấy cũng biết nếu như lại theo đuổi hỗn loạn lần lượt thay đổi ký ức trong huyễn tâm kính cùng ký ức sự thật, sớm hay muộn có một ngày có thể làm ra quyết định sai lầm, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi, không bằng tạm thời áp chế chúng xuống..."

Cho nên, cho dù là áp chế, kỳ thực đã không thể về được ban đầu.

Bích Tầm Châu im lặng, kỳ thực hắn thật đúng là rất thích luyện đan sư ngốc bạch ngọt trước kia, cho dù hắn yếu chút, cũng rất làm cho người ta yên tâm.

Sở Chước trấn an nói: "Như vậy đã rất không tệ, xem như để cho huynh ấy trải qua một lần trưởng thành thôi."

Bích Tầm Châu suy nghĩ lại, quả thật như Sở Chước nói, huyễn tâm kính vốn là là một vật rèn luyện tâm tình người tu luyện, Mặc Sĩ Thiên Kỳ coi như là có được một loại trưởng thành khác nào đó. Chính là lúc trước bởi vì uốn cong thành thẳng, tốc độ trưởng thành quá nhanh, tâm tình theo không kịp thôi.

Có lẽ có một ngày, hắn cường đại đến mức có thể phân chia rõ ràng ký ức huyễn tâm kính cùng ký ức sự thật rồi, đó là lúc hắn chân chính trưởng thành thành cường giả.

Hai người nói một lát, liền đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.

Khi Bích Tầm Châu trở về phòng, chỉ thấy Hỏa Lân ngồi ở trong phòng hắn, ánh bình minh sáng lạn theo cửa sổ rót vào, rơi đến trên người nàng, khiến cho nàng thoạt nhìn cực tuấn mỹ, giống như quý công tử danh môn đại phái nào đó.

Hỏa Lân thưởng thức hai linh quả trong tay, thấy Bích Tầm Châu trở về, nó hỏi: "A Kỳ đi rồi?"

Bích Tầm Châu liếc nó một cái, ừ một tiếng, nói: "Nếu mi lo lắng, vừa rồi thế nào không đi tìm hắn?"

Hỏa Lân rũ mắt xuống: "Quên đi, ta tính tình không tốt lắm, lỡ không cẩn thận một cái, lại chọc tức đến hắn." Nó bỏ một trái linh quả vào miệng, vừa cắn vừa hàm hồ nói: "Lão nhị, ngươi nói người ta sao có thể trở nên hoàn toàn như vậy đây? Chẳng qua là một đoạn ký ức giả dối, hắn liền biến thành như vậy, thật sự là làm cho người ta đau đầu..."

Bích Tầm Châu thản nhiên ừ một tiếng, ngồi vào bên giường.

"Trước kia ta cảm thấy hắn rất dễ bắt nạt, giống như con gà còi, ý tưởng gì đều viết ở trên mặt, đùa một chút liền tạc mao. Hiện tại hắn cũng là gà còi, nhưng có đôi khi ánh mắt vô cùng sắc bén đáng sợ, khí thế cũng bất thường... Đây có tính là ảo tâm kính làm cho hắn trưởng thành không? Lão nhị, ngươi nói câu đi!"

Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nó một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Không có gì có thể nói. Ta muốn nghỉ ngơi, mi có thể đi ra ngoài." Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com

Hỏa Lân chống lại gương mặt tiên nữ còn muốn đẹp hơn nó là yêu nữ chính tông, nhất thời mệt tim, một đôi chân thon dài thẳng tắp đứng lên, lắc lắc tay với hắn, vừa gặm nhấm linh quả vừa rời khỏi.

Bích Tầm Châu cũng mặc kệ nó nghĩ như thế nào, vẫy tay đóng cửa lại, liền giữ nguyên áo ngồi vào trên giường, bắt đầu tĩnh tọa tu luyện.

Thừa dịp trong khoảng thời gian ở Đan Hà Tông này, Sở Chước phục tu một phen xuyên chiến hạm lúc trước cướp được từ trong tay người cướp đường không gian, chữa trị tốt cái động bị A Chiếu cào rách.

Kế hoạch của Sở Chước vốn là giữ xuyên chiến hạm cho người đại lục Tấn Thiên, sau đó phát hiện Thân Đồ Hoàng có được linh thuyền, liền không cho nữa.

Cấp bậc xuyên chiến hạm cao hơn linh thuyền, ở đại lục Linh thế giới, xuyên chiến hạm có thể sử dụng được rất tốt, đại đa số là thế lực lâu đời, Sở Chước lo lắng mình để lại cho bọn họ, lấy thực lực hiện tại của bọn họ căn bản không bảo đảm, thậm chí khả năng sẽ dẫn tới họa sát thân, tạm thời ngừng tâm tư đó.

Đại lục Tấn Thiên muốn phát triển, tự nhiên phải xuất ra bản lĩnh của mình, nếu nàng đều lo nghĩ hết mọi thứ cho bọn họ, mọi thứ đều làm tốt, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?

Vì thế Sở Chước liền chưa cho, chữa trị nó xong, Sở Chước giao nó cho Bích Tầm Châu bảo tồn.

Nấn ná ở Đan Hà Tông hơn nửa tháng sau, nên giao cho đều giao cho gần như xong hết, đoàn người rốt cuộc rời khỏi.

Khâu Vạn Đan tự mình đưa bọn họ rời khỏi, dáng vẻ lưu luyến không rời.

Khâu Thiên Trinh và sư phụ cùng nhau tiễn đưa, thẳng đến bọn họ biến mất ở phương xa, nàng nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, đã luyến tiếc tiểu sư đệ, sao không giữ hắn lại?"

Khâu Vạn Đan thở dài: "Thiên phú cảu nó không phải một đại lục nho nhỏ Linh thế giới có thể vây khốn, nếu rời khỏi là lựa chọn tốt nhất đối với nó, cần gì vây khốn nó đây? Thiên Trinh, về sau Đan Hà Tông phải giao cho các con, các con nhớ kỹ, ngày khác mặc kệ Đan Hà Tông như thế nào, đối với tiểu sư đệ các con nhất định phải kính trọng."

Khâu Thiên Trinh ứng một tiếng.

Khi Sở Chước bọn họ đến đại lục Thiên Thượng Hải, gặp được không ít người tu luyện, lúc rời đi lại là lặng yên không một tiếng động.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở trong phòng khống chế, nhìn Sở Chước và Bích Tầm Châu đang xem liên hoa bảo giám, A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, thò đầu nhìn, mấy con yêu khác tán đến ngồi các nơi, dáng vẻ vô ưu vô lự.

Hắn thở dài ở trong lòng.

Lựa chọn rời khỏi đại lục Thiên Thượng Hải, trong lòng hắn đều không phải là là không khó chụy, hắn đồng dạng luyến tiếc Nguyệt Thụ và Đan Hà Tông, nhưng hắn biết, rời khỏi là tốt nhất.

Nếu như lựa chọn lưu lại ở đại lục Thiên Thượng Hải, cũng không đủ tài nguyên tu luyện chống đỡ, tốc độ tu hành của hắn sẽ trở nên rất thong thả, nếu như ngày nào đó đại lục Thiên Thượng Hải lại bị người tu luyện ngoại lai công kích, hắn chỉ có thể như "Ký ức", giống chó mất chủ mà đào vong khắp nơi.

Ai có thể biết đám người đeo mặt nạ kia có thể lại đến đại lục Thiên Thượng Hải, ra tay với ba Nguyệt Nữ tộc còn sót lại hay không chứ?

Ai lại biết âm mưu sau lưng bọn chúng là cái gì, lại sẽ có thủ đoạn huyết tinh càng đáng sợ gì nữa chứ?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ biết đại lục Thiên Thượng Hải chỉ là tạm thời an toàn, tương lai còn có thể đối mặt rất nhiều nguy hiểm, hắn không thể để mình canh giữ đại lục Thiên Thượng Hải, chậm rãi trưởng thành.

Lúc này, một cái giỏ đưa tới trước mặt: "Ăn không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẩng đầu, hai tròng mắt đen nhánh trầm liễm, khi thấy rõ ràng nữ tu bên cạnh xoay người, trên mặt lộ ra tươi cười, tự nhiên tiếp nhận, cười nói với nàng: "Hỏa Lân tỷ, cảm ơn."

Hỏa Lân cởi mở vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Không cần khách khí, luyện linh đan cho ta nhiều chút là được."

"Không thành vấn đề!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười tủm tỉm cam đoan.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mở giỏ ra, một hương vị nướng cháy tràn ngập ở trong không khí, nháy mắt bên người hắn liền hơn mấy con yêu thú.

Bé rùa, Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh đều ngồi vào bên người hắn, tỏ vẻ ngoan ngoãn chờ hắn chăn nuôi. Mặc Sĩ Thiên Kỳ buồn cười, chuyển cho một con một khối cá lát nướng vừa thơm ngon lại dẻo dai, mình cũng cầm một khối nhai theo.

Cá lát này không biết làm như thế nào, không chỉ có thơm, hơn nữa dẻo dai mười phần, thích hợp dùng để tiêu thời gian, đặc biệt là bé rùa, hai cái răng nanh của nó còn không có mọc tốt, thường xuyên cần chủ động tìm vài thứ đến mài răng. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Bích Tầm Châu sau khi biết, liền làm cho nó rất nhiều các loại thịt khô có thể mài răng. Lúc trước Bích Tầm Châu thừa dịp còn rảnh, làm mấy túi cá khô, không nghĩ tới bị Hỏa Lân đoạt một giỏ, hiện tại lại lấy ra dỗ người...

Bích Tầm Châu thoáng nhìn thấy một màn này, nhất thời không lời nào để nói.

Xuyên chiến hạm chạy đi ở trong thông đạo không gian, chung quanh hai bên là tùy ý có thể thấy được không gian loạn lưu, bởi vì không gian loạn lưu cũng không nhiều, tổn hại đối với xuyên chiến hạm cũng không lớn.

"Tầm Châu ca, chúng ta từ nơi này đi Đại Hoang giới?" Sở Chước một bên nhìn chằm chằm liên hoa bảo giám, một bên hỏi thăm.

Bích Tầm Châu cũng là lần đầu tiên đi Đại Hoang giới, căn bản không kinh nghiệm. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trước, tự nhiên chỉ có thể nhìn đến một mảnh hư không hỗn độn, hắn ho nhẹ một tiếng, thần sắc hờ hững nói: "Nghe nói giữa Linh thế giới cùng Đại Hoang giới có một đạo bình phong không gian rất mạnh, mà bình phong không gian này vô cùng lợi hại, chỉ có Tinh Linh cảnh mới có thể mở ra."

Sở Chước gật đầu, cài này đời trước nàng đã biết.

Cho nên, người tu luyện Linh thế giới, cũng không phải là người nào muốn đi Đại Hoang giới là có thể đi, trừ bỏ có xuyên chiến hạm ra, còn cần có sẵn thực lực Tinh Linh cảnh, mở ra bình phong không gian giữa hai thế giới.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người tu luyện tu luyện đến Tinh Linh cảnh, là có thể lựa chọn rời khỏi Linh thế giới hay không.

"Có Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh ở, cái này không là vấn đề." Bích Tầm Châu tiếp tục nói: "Nhưng mà, chúng ta vẫn là phải tìm kiếm một chỗ thông đạo không gian có vẻ an toàn mới được."

Xuyên qua ở trong hư không hỗn độn, sợ nhất là gặp phải không gian loạn lưu, cho nên lựa chọn một cái thông đạo không gian an toàn ổn định là rất có tính tất yếu.

Hơn nữa, Linh thế giới đến Đại Hoang giới, cũng không có ai mở thông đạo không gian an toàn, cái đó chỉ có thể dựa vào tự mình tìm kiếm.

Xuyên chiến hạm tiến vào hư không hỗn độn, đi qua ở trong hư không hỗn độn hơn nửa tháng, rốt cục tìm được một cái thông đạo không gian tương đối ổn định an toàn.

"Con đường này thế nào?" Bích Tầm Châu chỉ vào không gian bên ngoài, một cái thông đạo không gian tự nhiên hình thành.

Những người khác đều chen chúc ở trước màn thủy tinh, coi hư không bên ngoài.

Sở Chước xem xét thật lâu, bản thân mình cũng không nắm chắc chủ ý, quay đầu nhìn A Chiếu: "A Chiếu, ngươi thấy thế nào?"

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng, một đôi dị đồng tử yên lặng nhìn hư không hỗn độn bên ngoài, nói:【Liền từ thông đạo không gian này đi qua thôi.】

Được A Chiếu khẳng định, lúc này Bích Tầm Châu khống chế xuyên chiến hạm, bay đi hướng thông đạo lực không gian vờn quanh xa xa kia.

Xuyên chiến hạm sau khi tiến vào thông đạo không gian, trừ bỏ thông đạo không gian nhìn không tới cuối cùng, chung quanh chỉ có lực không gian lần lượt thay đổi, cùng với không gian loạn lưu thỉnh thoảng nhảy loạn lên.

May mà không gian loạn lưu cũng không nhiều, khiến xuyên chiến hạm ngẫu nhiên xóc nảy vài cái, không có tổn hại quá lớn.

Sở Chước chắp hai tay ở trên đầu gối, nhìn không gian bên ngoài, không khỏi nhớ tới tình cảnh đời trước nàng bị người mạnh mẽ mang tới Đại Hoang giới.

Đời trước nàng là bị người bắt buộc mang đi Đại Hoang giới, đời này cũng là chủ động đi qua, tất nhiên là không đồng dạng.

Xuyên chiến hạm có thể nói xuyên qua ở không gian hai tháng, rốt cục gặp được cái gọi là bình phong không gian.

Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh đồng loạt ra tay, dễ dàng xé mở bình phong không gian một cái cửa thông đạo có thể thông qua, xuyên chiến hạm lấy một loại tốc độ cực nhanh xuyên qua...

Hết chương 329.
Hết quyển 9.