Cược Cho Anh Thắng

Chương 19: Lật ngửa ván bài



Tối đến mỗi người đều bận rộn với công việc của riêng mình. Trong phòng gỗ nho nhỏ là tiếng lạch cạch Thanh gõ bàn phím sửa bản thảo, Dương xoẹt xoẹt mấy nét vẽ qua lại rồi vò vụn giấy vẽ trên bàn. Sương bận bịu nghiên cứu công thức cocktail mới đủ màu xanh đỏ. Chín giờ tối mà Thanh và Dương vẫn vừa uống ly nước bên cạnh chẳng rõ những mùi vị gì, vừa hì hục với công trình của riêng mình. Sương nhìn qua bản vẽ chiếc vòng cổ uốn lượn đính mấy hạt pha lê hình trái tim của Dương mà cảm thán:

- Này, cho tao đặt hàng sản phẩm này trước nhé.

Vẫn cặm cụi tẩy tẩy xóa xóa, không ngẩng nhìn lên Dương quẹt nét bút chì hờ hững nói:

- Tranh thủ quá đấy, mày biết đây là công sức bao nhiêu ngày của tao không hả?

Cố gắng níu kéo Sương tiếp:

- Nhìn hình thì đẹp, nhưng dù sao cũng phải lên sản phẩm mới biết chứ.

Dương không quan tâm nhiều, kéo cao ống tay áo lên một chút mà trả lời:

- Không cần mày kiểm chứng đâu. Tao tự biết năng lực của mình mà.

Sương liếc mắt cô bạn một cái lại quay sang bên Thanh đang gõ bàn phím lạch cạch mà bắt chuyện:

- Khi nào xuất bản hả mày?

Đẩy gọng kính lên trên sống mũi một chút nữa, ngón tay trỏ ấn liên tiếp nút xóa Thanh đều giọng:

- Chưa biết, tao đã xong đâu, chưa duyệt bản thảo mà.

Hậm hực nhìn qua lại hai cô bạn không để ý gì đến mình, Sương có vẻ hơi tức giận híp mắt lại rồi nhanh chóng cười đon đả:

- Tao đi lấy thêm đồ uống cho nhá.

Và chỉ khoảng ba mươi phút đồng hồ sau khi uống thứ nước xanh đỏ của Sương, hai cô bạn bắt đầu lè nhè, vứt hết cả cái gì mà lap top với bản vẽ luôn. Lướt khướt khoác vai nhau cười ngờ nghệch. Sương thì cao hứng chụp lại vài tấm hình “để đời” rồi nhấm nháp thành quả của mình. Cái thứ xanh đỏ mùi vị như nước trái cây này thực tế lại xuất phát từ rượu Rhum Martinique được cất từ nước mía cô đặc, có thời gian trưởng thành trong thùng gỗ cây cao su gần mười năm cơ đấy. Đừng coi thường nhé, dám không quan tâm đến chủ nhà à?

Nhưng chưa để Sương vui mừng được lâu, giọng nói lè nhè của Thanh bắt đầu vang lên:

- Chúng mày tính tao có nên mua hẳn một căn nhà ở đây mà sống không nhỉ. Ẩn dật ở thung lũng nào đó kể cũng hay.

Dương cười lăn lộn tiếp lời:

- Khoảng chừng trăm năm về sau, các bạn trẻ sẽ được học vài tác phẩm của nhà văn Hoàng Ngọc Thanh viết. Sau đó sẽ trầm trổ với cách sống rời xa nhân thế của mày ấy nhỉ. Ha ha…

Với lấy bình cocktail đẹp mắt, Thanh rót tràn đầy ba ly sau đó ngửa cổ một hơi hết sạch khiến Sương hốt hoảng:

- Điên à, đây là rượu, nghe rõ không? Rượu đấy, uống thế định đốt nhà tao à?

Nói xong vội vàng cất đi bình cocktail để khỏi rước họa, nhưng Thanh đã lấy luôn ly của Sương, cạch cùng Dương một cái rồi cả hai cạn đến nỗi nhìn rõ cả đáy ly. Sương tá hỏa kêu than:

- Tao đúng là ngu ngốc mà, tạo cơ hội cho hai con sâu rượu hoành hành.

Dương và Thanh ngửa cổ cười ha ha khiến Sương nhíu mày lắc đầu, khổ thật, chuẩn bị vào cuộc chiến rồi. Không kịp cho Sương thời gian, hai cô bạn bắt đầu lè nhè cất giọng hát lên chứng thực lời Sương nói. Thanh vừa nấc vừa lẩm nhẩm:

- Thế giới bé thế nào, mình lạc nhau có phải muôn đời… ợ…

Dương dựng thẳng lưng chen ngang:

- Dòng người vội vàng quá, chỉ có tao nơi đây chờ Thanh… ợ…

Tổ hợp lộn xộn này đúng là ngoài tầm kiểm soát của Sương, chỉ đành để cho hai cô bạn này nói năng thoải mái đi, may ra mới tỉnh được đôi phần. Nghĩ vậy Sương lập tức cắm míc bật dàn karaoke lên phục vụ. Chính cô cũng tự rót cho mình một ly cocktail mà nhâm nhi để hưởng ứng. May mà phòng này cách âm khá tốt, nếu không chắc chắn hàng xóm láng giềng gì gì, cũng đến phải sang mà đập cửa ý chứ.

Hát hò cả tiếng đồng hồ, đến khi Thanh và Dương có chút tỉnh táo thì lại chứng kiến Sương đang lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt lấp lánh trong góc phòng. Dương và Thanh hoảng hốt chạy lại phía cô bạn luống cuống:

- Sao thế, sao thế?

- Bọn tao uống có nửa bình nước của mày mà khóc thành cái dạng này cơ đấy.

Sương lấy vạt áo len của Thanh lau nước mũi tèm lem rồi nghẹn ngào nói:

- Chết tiệt, thế mà một mình tao uống hết nửa bình còn lại rồi.

- Má ơi.

Dương và Thanh đồng giọng kêu lên sau đó há miệng nhìn chiếc bình lăn lông lốc chỉ còn lại vài cục đá chưa tan hết. Sáu bóng đèn vàng tạo không khí lãng mạn nên thơ vẫn lắc lư trên sợi dây treo lơ lửng. Trên sàn nhà, ba cô gái “quá lứa” đang ôm nhau bù lại quãng ngày tháng xa cách.

- Tại sao lại chạy tới đây? Còn phải nhờ Phong và tao giúp đỡ nữa.

Dương vẫn giữ nguyên tư thế nằm thẳng nhẹ giọng hỏi bâng quơ. Thanh nhoẻn môi hồng cười ý vị trả lời:

- Mày nhớ Hải đúng chứ?

Dương nghiêng người nhìn sườn mặt bình thản của Thanh gật đầu chờ đợi.

- Duy là anh trai Hải đấy. Người đã chết trong đám cháy quán bar của Phong năm đó.

Dương tròn mắt hỏi lại:

- Người vì cứu mày mà chết, sau đó liền không biết người nhà đến nhận xác lúc nào, từ đó cũng không hề có tung tích ấy hả?

Vắt tay lên trán Thanh chấp nhận “ừ” một tiếng, không gian về đêm vốn tĩnh lặng giờ phút này lại càng sâu thẳm hơn bao giờ hết. Sương im lặng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thanh, Dương thì dịch người lại một chút, vòng tay qua bụng ôm lấycô bạn thân. Vô thanh vô thức chia sẻ với nhau đơn giản như thế mà nước mắt cô lại bất giác trào ra. Tại sao lại khóc, thương cho thứ duyên phận mỏng manh ấy, hay là nhớ anh?

- Mày yêu Duy… lắm hả?

Giọng Sương chắc chắn nhưng vẫn giấu chút tò mò vang lên, Thanh chỉ nhìn mấy chiếc đèn đã thôi lắc lư vẽ đầy những hình nghệ thuật mà cười trong nước mắt mặn chát thành thật:

- Rất yêu có tính là yêu lắm không?

Nếu không rất yêu, liệu bậy giờ tâm can Thanh có rối bời và tan nát như thế này không? Nếu không phải yêu lắm thì cô có đủ dũng cảm để rời xa anh như vậy hay không? Thanh nén tiếng thở dài, khịt mũi mấy cái rồi hỏi:

- Chúng mày có nghĩ tao nên quay về thành thật cùng anh ấy, sau đó không cho anh ấy thời gian choáng ngợp, mà cưỡng ép anh ấy ở bên cạnh tao không hả?

Câu nói đùa mà chẳng tạo nên nụ cười, hai cô bạn chỉ càng thấy thương cảm cho tâm trạng xáo trộn hiện tại của Thanh. Tình yêu đâu phải chỉ quyết tâm bên cạnh nhau mới là yêu, buông tay cũng là một hình thức yêu đến điên cuồng ấy chứ. Dương siết chặt hơn vòng ôm của mình, gục mặt vào vai gầy hơi xương của Thanh. Còn Sương lại khác hẳn cô gái nhu mì thường ngày, giọng dứt khoát nói:

- Tại sao lại không chứ? Tao ủng hộ mày làm như thế.

Sương quay sang đối diện với ánh mắt bình thản của Thanh, cũng liếc qua khuôn mặt không tin nổi của Dương, cô tiếp:

- Mày có tội hay Duy có lỗi mà phải hành hạ nhau như thế hả? Người đi cũng đã đi, cớ gì người ở lại cứ phải hành hạ nhau? Mày nên nói cho Duy biết đã, anh ấy có quyền biết và lựa chọn cách cư xử của bản thân chứ.

Dương vô thức gật đầu hưởng ứng:

- Ờ tao cũng thấy đúng đấy, mày không thể phiến diện tự quyết như thế được.

Thanh nhìn qua hai cô bạn rồi lại chung thủy với bóng đèn đang lắc lư. Đâu phải cô chưa từng có ý định ấy. Nhưng vấn đề, chính là cô biết mình chưa đủ dũng cảm để vượt qua chuyện này, có lẽ Thanh còn cần thêm chút thời gian nữa.

*

Nhưng cuộc đời luôn là những bất ngờ không thể lường trước. Thanh cho rằng mình mới là người ra đi nhưng không. Sau khi hoàn thành chuyến du lịch một tuần ở Hàn Quốc về, Thanh liền liên lạc với Tùng ý tứ dò hỏi một chút tin tức của Duy. Nhưng Tùng chỉ thở dài mà nói mấy tháng nay đều không thấy gara của Duy mở cửa. Thật ra chính Duy mới chính là người biến mất không một dấu vết gì ấy. Vậy mà khi Thanh đang bê khay đồ uống ra cho hai du khách nước ngoài ngồi ở bàn số ba, thì lại chạm mặt ngay người đàn ông vừa bước vào đó. Thanh ngẩn người chống lại ánh mắt sâu thẳm của anh. Duy chỉ hơi nghiêng đầu, nắng vàng giữa buổi đã nhanh chóng xuyên vào mắt cô thứ ánh sáng rực rỡ đủ để Thanh tỉnh táo hơn.

Nhưng trong đáy mắt anh lại không tồn tại một tia dao động, chỉ đơn giản là gật đầu chào hỏi cho đúng thủ tục. Sau đó liền giơ tay lên ra hiệu với hai người khách nước ngoài tóc vàng óng tươi cười. Duy nhanh chóng tới bên bàn số ba ngồi xuống, dường như họ đã bắt đầu nói chuyện gì đó. Thanh bỗng ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Duy đang được vạt nắng đậm màu từ cửa sổ phản chiếu lại. Anh ngồi đó, phong thái tự tin tươi tỉnh như được ướp trong thứ ánh sáng mặt trời lấp lánh đến nhức mắt. Tám tháng liệu có phải là con số dài hay không? Tại sao tâm tình cô lại trầm lắng đến mức này?

Trên người Duy chỉ là chiếc sơ mi màu tím nhạt vừa vặn, chiếc quần Jeans đen đơn giản nhưng lại mặc nhiên nổi bật một cách quá đáng. Khuôn mặt nghiêng lộ ra vành tai cứng cáp và chút ý cười tao nhã nào đó nơi đuôi mắt khiến Thanh tiếp tục thất thần. Đôi môi anh là một đường cong hoàn hảo, từng đường nét ở khuôn mặt đều toát ra vẻ chững chạc và thành thục, hòa hợp thái quá với khí chất phong trần cố hữu của anh, khiến Thanh hoặc bất cứ cô gái nào đều không thể rời mắt được. Anh thay đổi như vậy từ lúc nào nhỉ? Duy vốn là một người đàn ông rất tế nhị và ga lăng, nhưng chưa bao giờ cố ý bộc lộ sự thu hút của bản thân. Vậy mà anh của hiện tại, bỗng dưng khiến Thanh choáng ngợp và có chút chưa thích ứng kịp.

Cánh tay bị huých một cái, giọng Sương nhẹ vang lên bên tai khiến Thanh giật mình:

- Ngẩn ngơ gì nữa, còn không mau mang đồ uống và menu lại đó hả?

- À…

Thanh nhìn xuống khay gỗ với hai ly sinh tố trên tay mình mà ngạc nhiên đến ngây ngẩn. Thế mà vẫn chưa bị đổ cơ đấy. Trầm mặt di chuyển trên sàn gỗ tiến lại phía bàn số ba. Mới đầu có lẽ do quá bất ngờ nên chưa kịp có cảm giác gì, còn bây giờ cứ từng bước gần lại phía anh là trái tim liền mạnh mẽ nhảy lên một nhịp. Anh ngồi ngay cạnh cửa sổ, cách những chậu cây xanh mướt bên ngoài chỉ một tấm kính trong suốt. Hơi thở căng đầy sức sống quá mức khiến người đối diện cũng phải kinh ngạc. Thanh như người máy đã được lập trình sẵn, cẩn thận đặt đồ uống trước mặt hai người khách nước ngoài, rồi lại nhẹ nhàng đặt menu trước mặt Duy, rút bút từ trong túi tạp dề ra, tư thế sẵn sàng chờ gọi món.

Thản nhiên lật giở cuốn menu đa dạng, Duy hơi nhíu mày giống như đang cực kì nghiêm túc nghiên cứu công việc hiện tại. Chờ đợi mãi, cuối cùng giọng anh cũng trầm trầm vang lên:

- Cho một cà phê sữa nóng là được rồi. Cảm ơn!

Tiếng “cảm ơn” khách sáo một cách xa lạ và mùi hương thơm mát, pha chút gì đó cay nồng nhưng rất cổ điển, làm Thanh lại tiếp tục chìm vào dòng cảm xúc bất định của bản thân. Chỉ đến khi tiếng “excuse me!” lạ lẫm chạm vào thính giác, Thanh mới giật mình nhìn lại anh chàng da trắng tóc vàng rối rít “xin lỗi”, sau đó chạy thẳng về phía quầy. Lật đật nói với Sương:

- Cà phê sữa nóng.

Sau đó liền đi thẳng vào phía trong và lên lầu, đến hẳn hai tiếng sau cũng chưa thấy xuống làm Sương tức giận thầm mắng “con rùa rụt cổ” nhút nhát. Nhưng Sương không hiểu, cảm giác choáng ngợp này có sức công phá quá mạnh. Dù không làm Thanh rối rít tít mù nhưng cũng đủ khiến cô lao đao không đứng vững.

Anh xuất hiện ở đây là có ý tứ gì, thời gian qua anh đã đi đâu. Anh có từng tìm cô, có thắc mắc vì sao cô lại đi khỏi Hà Nội hay không… vân vân và vân vân. Những câu hỏi không theo bất cứ thứ tự nào đảo lộn lung tung nơi lý trí nên Thanh chẳng thể bình tâm lại.

Từ ban công đầy những chậu hoa xinh xắn, Thanh nhìn thấy bóng dáng Duy thong dong đi bộ chậm theo con dốc đổ dài rất bình thản. Dù chỉ có một mình, nhưng sao Thanh vẫn cảm thấy dáng dấp cao lớn ấy không còn cô đơn nữa. Từng bước giống như thăng hoa để chạm tới một miền đất mới tốt đẹp hơn. Phải chăng nơi đó sẽ không còn bóng dáng của Thanh nữa?

Có lẽ là như vậy thật, bởi hai ngày sau, báo mạng tràn ngập hình ảnh Duy cúi người, bàn tay nhẹ chạm lên đỉnh đầu cô ca sĩ nổi tiếng Hồng Ngọc đang ngồi ở một ghế đá nơi công viên nào đó. Nụ cười của anh như hoa đào lấp lánh, ánh mắt tình tứ yêu thương đến mức chính Thanh cũng phải nổi gai ốc. Thậm chí ba ngày sau trên mạng còn thêm vài hình ảnh Hồng Ngọc đang kéo cánh tay anh làm nũng điều gì và anh cứ cười, nụ cười bình thản ôn nhu nhất mà Thanh từng nhìn thấy. Lồng ngực khó chịu tới nỗi hít thở không thông, tay chân run rẩy vứt chiếc Note năm trên tay ra giữa giường, úp mặt mình vào chiếc gối trắng toát thơm mùi Downy dịu nhẹ mà Sương yêu thích.

Hóa ra hơn tám tháng là khoảng thời gian dài như vậy đấy, nó giúp cho một mối tình chẳng chút rõ ràng hoàn toàn chấm dứt. Cứ vùn vụt trôi qua, không cho người ta cơ hội luyến tiếc hay thích nghi. Sương lên đến phòng liền thấy Thanh đang úp mặt vào gối, thân hình hơi rung động chẳng rõ là khóc hay cười. Kéo lật người bạn dậy Sương mới nhận ra khuôn mặt Thanh đã tái nhợt đến kinh hoàng, mồ hôi đầy trán người lạnh ngắt. Hoảng hốt lay lay người Thanh, Sương gấp gáp tay chân luống cuống:

- Mày làm sao thế, này này… Tỉnh dậy tao xem nào!

Giọng Thanh thều thào ngắt quãng từng từ làm Sương phải cố gắng mới nghe được:

- Mày nghĩ tao nên kéo giật cổ hắn lại nói chuyện cho đoàng hoàng hay lập tức đá hẳn cho hắn một phát đã.

Sương lại càng cuống quýt hơn khi nhận ra thân hình Thanh đang run rẩy không thôi tay Thanh vô thức ôm bụng gắng gượng.

- Giờ còn nổi điên cái gì nữa thế, nói cho tao biết mày cảm thấy sao.

Thở hổn hển Thanh gằn giọng:

- Thế quái nào mà tao đau bụng quá.

Nói đến đó liền chính thức lịm đi không còn chút ý thức nào. Sương hoảng hốt chạy xuống quán tìm người giúp đỡ, vừa lúc thấy Duy “phong hoa tuyết nguyệt” hiên ngang bước. Duy chỉ vừa định ngồi xuống nơi bàn gần cửa sổ đã bị Sương phi lại, cầm ngay cuốn menu dày cộm đập tới tấp vào người, mắng mỏ om sòm:

- Chết tiệt, cái tên đào hoa nhà anh, giờ còn dám lảng vảng ở đây? Anh làm gì bạn tôi rồi? Hả?

Nhân viên trong quán thấy bà chủ thường ngày luôn nền nã tự nhiên hôm nay nổi điên không nói hai lời đã đánh khách mịt mù, thì nghệt mặt ra nhìn nhau cả phút mới chạy lại kéo Sương đang hùng hổ, tách ra khỏi Duy. Mang khí thái đường hoàng tự nhiên, tinh thần phơi phới bước vào bỗng dưng lại bị đập một trận mà chỉ có thể im lặng đưa tay lên đỡ, Duy trầm mặt không nói tiếng nào. Đang tính tiếp tục chửi mắng, Sương bỗng im bặt vì nghe tiếng động thứ gì đổ “duỳnh duỳnh” trên lầu. Lúc đó mới như tỉnh táo lại, giọng gấp gáp quay sang cậu nhân viên trẻ tuổi:

- Mau gọi cấp cứu rồi lên đây giúp tôi.

Sau đó một mạch chạy lên phòng liền nhìn thấy Thanh đã lăn từ trên giường xuống đất, đổ cả tủ gỗ nhỏ để đồ bên cạnh. Cả người Thanh co ro ôm lấy phía bụng mình, mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền run rẩy, môi tái nhợt đang mấp máy gì đó. Sương vội vàng sà xuống gọi:

- Thanh sao vậy, nhìn tao được không?

Nước mắt khắp mặt, Sương nấc lên từng hồi vừa lau mồ hôi nhễ nhại trên trán Thanh vừa nói:

- Mày sao vậy Thanh, đừng dọa tao như thế.

- Tránh ra.

Giọng nói trầm khàn mang theo ngữ điệu gấp gáp kìm nén sự hoảng hốt vang lên làm Sương ngừng khóc. Đỡ lấy Thanh từ tay Sương, Duy không nói hai lời liền bế ngang người Thanh rồi đứng lên chỉ đạo.

- Đi cùng tôi tới bệnh viện.

Sương lau nước nước mắt của chính mình, nhanh chóng chạy theo bước chân vội vàng của Khánh. Đặt Thanh ngồi tựa vào Sương ở ghế sau thật yên ổn rồi, Duy mới thẳng đường lái xe tới bệnh viện Hoàn Mỹ.

Bế Thanh chạy một mạch vào phòng cấp cứu, chỉ vài động tác khám cơ bản bác sĩ đã nhíu mày chỉ định siêu âm, lấy máu xét nghiệm tại chỗ. Kết luận cần phẫu thuật ngay, lập tức yêu cầu người nhà kí vào bản cam kết. Sương run rẩy không dám đặt bút làm Duy sốt ruột đoạt lấy cây bút hạ xuống, roẹt một cái đã xuất hiện chữ ký như rồng bay phượng múa. Nơi chú thích thân nhân anh ghi rõ ràng: “Chồng sắp cưới”. Y tá vội vàng sắp xếp và đẩy Thanh còn đang bất tỉnh về phía phòng phẫu thuật.

Duy vuốt mặt nhớ lại lời của bác sĩ vừa nói:

- Viêm ruột thừa vỡ mủ, không thể mổ nội soi. Bắt buộc phải mổ mở để làm sạch ổ bụng. Cần nhanh chóng tiến hành, tránh biến chứng viêm phúc mạc (ổ bụng) nặng nề.

Khi đèn phòng phẫu thuật sáng lên, anh mới bắt đầu cảm nhận được mình đang run rẩy. Duy chẳng còn nhớ cảm giác lúc thấy Thanh sõng soài trên mặt đất như thế nào. Hình như bản thân bỗng điềm tĩnh đến ngạc nhiên. Anh thật sự sợ rằng nếu chậm trễ chỉ một giây thôi, liền có thể mất Thanh mãi mãi. Cái gì mà phương pháp này kế hoạch nọ. Biết thế anh đã trực tiếp đến trước mặt Thanh, không nói hai lời kéo cô thẳng tới bên cạnh mình, khóa lại thật chặt chẽ cho rồi.

Chai nước khoáng được lặng lẽ đặt xuống bên cạnh, sau mấy giờ chờ đợi, Duy đờ đẫn nhìn lên khuôn mặt vẫn tái nhợt của Sương. Cô ngồi xuống cạnh Duy và nói:

- Là do tôi không để ý đến Thanh, đêm qua thấy cô ấy ra vào nhà vệ sinh mấy lần kêu là buồn ói và đau bụng. Vậy mà…

- Đau ruột thừa, ai mà tránh được. Dù sao cũng có cô bên cạnh Thanh.

Duy hờ hững nói, lại xoay mở nắp chai nước đặt vào tay Sương, sau đó mới lấy chai còn lại mở nắp uống một ngụm. Sương cứ lật đật đảo chai nước từ tay này sang tay kia khiến Duy phải thở dài an ủi:

- Được rồi, bình tĩnh một chút đi, chắc cũng sắp xong rồi.

Như để hưởng ứng lời Duy nói, đèn báo phẫu thuật tắt đi, cửa phòng mở ra. Thanh đắp chăn của bệnh viện, tay cắm dịch truyền, được y tá đẩy ra ngoài. Duy chỉ thoáng nhìn qua khuôn mặt còn đang trắng bệch chưa có lại ý thức một cái, rồi nhanh chóng hỏi bác sĩ:

- Tình hình cô ấy sao rồi ạ?

Gỡ chiếc mũ trên đầu, giọng ông bác sĩ trung tuổi trầm trầm vang lên:

- Xong xuôi hết rồi, nhưng cần nằm viện ít nhất mười ngày. Về phòng trong vòng một tiếng sau sẽ tỉnh. Khi nào bệnh nhân xả hơi rồi mới được ăn nhẹ nhé.

Duy thở phào gật đầu cảm ơn bác sĩ sau đó mới trở lại chặt chẽ nắm tay Thanh cùng cô về khoa hậu phẫu. Thời gian còn lại anh chỉ nắm tay và lặng lẽ gẩy mấy sợi tóc trước trán Thanh. Cô gái ngốc này khi nào mới biết tự biết chăm sóc bản thân đây cơ chứ.

Thanh mơ màng nhìn trấy trần nhà trắng toát và cảm nhận được mùi khử trùng đặc trưng. Cả người bải hoải tỉnh dậy hơi cựa quậy cánh tay tê rần. Vừa nhìn lên chai dịch truyền đang nhỏ giọt thì khuôn mặt nghiêm cẩn của Duy vô tình lọt vào tầm nhìn khiến Thanh giật mình:

- Anh… anh…

Duy không nói gì mà đứng dậy lấy ly nước múc một thìa nhỏ đưa đến bên miệng Thanh. Anh yên lặng đến đáng sợ khiến cô chỉ có thể vô thức nhấp môi vào thìa nước đó. Cất ly nước đi rồi, anh liền quay trở về vị trí của mình. Không gian tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có chút nắng cuối ngày nhàn nhạt hắt lại rải đều ở một góc nhỏ trong phòng. Ánh mắt Duy vẫn sâu thẳm, không chút kiêng dè chiếu thẳng vào khuôn mặt Thanh. Cô có chút quẫn bách nhìn xung quanh khắp phòng một lượt, nhưng chẳng tìm được thứ gì giúp mình chống chọi được, mới đành nhắm mắt giả như không quan tâm nữa. Vớ vẩn, anh ở đây làm mặt lạnh cho ai xem cơ chứ?

Duy không nhìn thêm cô gái có đôi mi cong vút đang rung động chấp chới kia nữa. Anh đứng dậy đi lại phía cửa sổ bằng kính trong suốt, hướng ánh mắt lên bầu trời trong vắt không gợn mây nào kia, nén tiếng thở dài bi thương trong lòng mình. Xin lỗi nhé, chắc anh phải làm theo cách của mình thôi… cô gái!

Hé mắt nhìn bóng lưng trầm ngâm và thân ảnh cao lớn đắm mình trong những vạt nắng cuối ngày nhàn nhạt, mang theo âm hưởng thê lương đến buồn bã của Duy. Thanh đang ngơ ngẩn lại thấy anh quay lưng thì giật mình, vội vàng lén lau đi giọt nước mắt vô thức ngấp nghé khóe mi. Đôi mắt còn ẩm ướt nhìn lên trần nhà hơi chớp. Duy đã đứng bên giường từ khi nào, nghiêng đầu nghiền ngẫm khuôn mặt như bị ức hiếp mà hỏi:

- Đau ở đâu à?

Không trả lời, Thanh quay mặt ra phía cửa chẳng tỏ cảm xúc gì, chỉ có cặp mắt to tròn như mới được gột rửa, vẫn linh động như cũ. Duy vòng qua bên đối diện, ngồi vào ghế chắn tầm nhìn của Thanh. Chống lại ánh nhìn gay gắt của Duy, Thanh trầm giọng:

- Anh đến đây làm gì?

- Em nghĩ anh cần đến đây làm gì?

Chẳng mặn chẳng nhạt, Duy chỉ hơi kéo đôi môi kiêu ngạo lên mà đều giọng hỏi lại Thanh. Dường như Thanh chưa bao giờ bắt gặp anh với hình tượng ngạo mạn như hiện tại nên hơi choáng ngợp. Trước đây với cô anh luôn sâu sắc, nhún nhường và hài hước còn với người ngoài thì anh lại lạnh lùng xa cách. Nhưng kể từ khi anh xuất hiện trước mặt cô, đều là những sắc thái biểu cảm Thanh chưa từng biết đến. Ánh mắt Duy sâu thẳm lướt qua khuôn mặt xanh trắng đang ngạc nhiên của Thanh, trong lòng bỗng rung cảm đau xót mãnh liệt.

Thanh bị cặp mắt khó nắm bắt nhìn đến nỗi sắp không giữ nổi kiên nhẫn, chống chọi lại với sự hờ hững, xa gần bất định, khi thâm trầm lúc thì lóe lên hứng thú sinh động. Thanh cảm thấy anh dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác, Duy của hiện tại không để mặc cho cảm xúc của mình được phơi bày dưới ánh mặt trời nữa. Như vậy nghiễm nhiên cô sẽ không hiểu được anh đang nghĩ gì, muốn làm gì và sẽ hoang mang mông lung như bây giờ đây.

- Anh… định làm cái gì vậy?

Duy cười nhạt, hơi vươn người, hành động gẩy vài sợi tóc mái thật quen thuộc, sát gần với khuôn mặt Thanh, nhướn đôi lông mày, môi mấp máy:

- Em nghĩ anh có thể làm những gì nào?

Lần này Thanh thật sự bị dọa bởi giọng nói lạnh như băng của Duy, đôi mắt phẳng lặng chỉ lướt qua tia không đành lòng, rất nhanh chóng đến nỗiThanh chưa kịp nắm bắt khiến thân hình khẽ run rẩy. Anh vụt đứng lên, ánh mắt lại hướng ra phía cửa sổ lạnh nhạt nói:

- Ngày mai anh lại tới. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn nằm một chỗ. Nếu em còn ý định trốn tránh một lần nữa… Em có tin anh dám bắt cóc em, đưa tới một nơi heo hút mà nhốt em lại không hả?

Bàn tay ngượng ngùng đặt lên đỉnh đầu Thanh, như cố gắng để cô yên lòng hơn một chút, sau đó thân hình cao lớn nhanh chóng mất hút sau cánh cửa. Cảm giác được trút bỏ bóng đen khổng lồ vô hình, Thanh thở hắt ra rồi rũ vai xuống. Hình như thuốc tê đã hết tác dụng, Thanh bắt đầu thấy có những cơn đau nhẹ ở vết mổ. Đang kéo áo bệnh nhân lên nhìn xuống đường băng trắng sạch sẽ nơi bụng mình, thì cánh cửa bị đẩy ra khiến Thanh giật mình. Nhìn đến người bước vào là Sương thì Thanh mới thở phào một tiếng.

Sương ào đến bên cạnh Thanh hấp tấp hỏi:

- Mày sao rồi, dọa tao sợ muốn chết.

Thanh chưa kịp nói câu nào Sương đã nức nở tiếp:

- Từ sau mà mày thế nữa thì á… chết với tao. Tao tuyệt giao với mày thật luôn đấy.

Thanh bật cười lại như động tới vết mổ mà im bặt hít vào mấy hơi làm Sương luống cuống:

- Được rồi, được rồi tao xin lỗi. Không nói nữa, mày nghỉ đi.

Gật đật đầu nắm tay Sương, Thanh nhẹ giọng an ủi:

- Không sao rồi, cũng chỉ là đoạn ruột thừa, cắt bỏ là xong ấy mà.

Sương hơi gắt nói lại:

- Mày ấy, cái gì cũng chủ quan. Không phải chỉ viêm ruột thừa. Mà đã vỡ mủ, nghe thấy chưa? Là vỡ mủ đó mẹ trẻ. Nhịn đau được gần một ngày, tao đến chịu mày luôn.

Thanh âm ừ, rồi ngập ngừng chuyển chủ đề:

- Sao Duy lại ở đây thế?

Sương lườm Thanh như muốn rụng hết cả lông mi cong dài kia sau đó mới hắng giọng nói:

- Vừa lúc tao xuống tìm người giúp, lại thấy anh ta phơi phới vào quán. Mà mày trước khi ngất lại hỏi tao có nên đá cho anh ta một phát không. Tao nóng máu, cầm cuốn menu bay vào đập không biết trời đất gì. Xong mày vật vã kiểu gì, té đổ cả cái tủ gỗ, tao với anh ta chạy lên. Anh ta bế mày đúng kiểu bế công chúa phi vào viện. Đấy, đầu đuôi nó vậy đấy.

Rành mạch kể một hồi, Sương làm Thanh há miệng tròn mắt nhìn trân trân vào mình, Thanh lắp bắp không tin nổi:

- Mày… mày lại đánh người cơ á?

Hất mái tóc sang một bên, Sương hếch mặt lên tự hào:

- Chứ sao? Mày nghĩ tao còn là Sương của mấy năm trước à? Chị đây muốn chửi là chửi, muốn đập là đập. Nghe chưa?

Thanh đần mặt gật đầu lia lịa, muốn tìm ngay cái Note năm của mình triệu hồi Dương lập tức. Đến đây mà xem Sương xuất đầu lộ diện. Má ơi, trước đây gặp con thạch sùng còn sợ nhảy cẫng lên. Lúc nào cũng một bộ dạng nhu thuận ngoan hiền. Mà nhìn xem… cuộc đời đã tôi luyện cho Thanh một cô bạn khí phách như thế này cơ đấy.

Đấu tranh tâm lý và nói chuyện một hồi đã là quá sức với bệnh nhân vừa phẫu thuật như Thanh, mới đó mà cô đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Trong cơn mơ màng hòa cùng nỗi đau tê tái, Thanh cảm thấy chút tóc mái trước trán được gạt sang một bên. Cỗ hơi thở nào đó mang theo mùi hương thơm mát pha trộn chút cay nồng cổ điển vừa xa lạ lại như quen thuộc tràn ngập khứu giác Thanh. Cô muốn nắm lấy bàn tay đang khẽ vờn qua lại hai bên má, ngón tay đang vấn vít mấy sợi tóc của mình kia, giữ thật chặt để không được phá quấy cô nữa. Nhưng mi mắt nặng trĩu không thể mở nổi, chút đau đớn vùng bụng hòa cùng nhức nhối nơi ngực trái ép cho nước mắt Thanh thi nhau trào ra. Có bàn tay quen thuộc gạt đi những giọt nước mắt long lanh nặng nề đó, giọng nói trầm khàn nhè nhẹ len lỏi trong thính giác, chạm thẳng vào lí trí đang mê man của Thanh một cách trực tiếp nhất:

- Hoàng Ngọc Thanh, nghe cho rõ, em là của anh. Nếu cảm giác mắc nợ anh, thì ngoan ngoãn quay về vui vẻ bên cạnh anh đi. Hiểu không?

Thanh chợt mở mắt ra vừa đúng lúc đôi môi kiêu ngạo ấy nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại mới có chút sinh khí của cô. Nâng niu, trân trọng, nhưng nhất quyết không cho Thanh có cơ hội lùi bước. Dường như mọi hoạt động đều ngưng trệ bởi nụ hôn ôn nhu ấy, Thanh ngây ngẩn cho đến lúc đôi môi kia rời khỏi mới nín thở chớp mắt. Giọng nói lạnh lùng ra lệnh phá tan xúc cảm dịu dàng vừa rồi: - -- Thở ra

Thanh tỉnh táo thở hắt một hơi, sau đó đều cố gắng hít lấy thật nhiều không khí vào lồng ngực.

Cô vốn biết Duy có sức ảnh hưởng mạnh mẽ với mình, nhưng không thể ngờ ngay đến chuyện thở hay không cũng theo sự quản chế của anh thế này thì nguy rồi. Càng lúc cô càng thấy Duy thay đổi, và bản thân thì vô dụng, cực kì kiêng dè hoặc phải nói là hơi sợ anh. Thanh cứ có cảm giác, nếu giờ mình mà không biết điều một chút, thì mặc vết thương chưa lành, anh sẵn sàng vác mình bay ra khỏi bệnh viện. Theo lời anh nói sẽ kiếm thâm sơn cùng cốc nào đó, xích cô lại cũng nên ấy chứ. Có lẽ trước đây anh đã chiều chuộng Thanh thái quá, nên cô mới cảm thấy bản thân to lớn đến vậy. Bây giờ anh bộc lộ thứ bản chất vốn được cất giấu từ lâu, làm Thanh cảm thấy mình nhỏ bé đến mức thảm thương.

Còn nhớ Duy từng nén giận nói: “Nếu mãi mãi cũng chẳng làm xong thì hoặc anh sẽ làm cùng em, hoặc em đừng làm nữa”. Thậm chí anh còn lạnh lùng cảnh cáo cô: “Em nên nhớ cả ba lần anh hỏi “cô gái này là của anh đấy nhé”, cả ba lần em đều gật đầu xác nhận. Vì vậy tất cả mọi chuyện đều có thể, chỉ riêng chuyện này thì không thể theo ý em được. Ba ngày sau anh tới tìm em.”

Thế nhưng không tiếng động báo trước, nhân cơ hội anh say rượu, cô bèn lập tức bỏ chạy, trốn anh thật triệt để. Duy vốn rất rõ, chắc chắn anh sẽ tìm được nếu Thanh bỏ chạy, nhưng ngược lại anh là người ra đi, hẳn là nửa bước chân cô cũng không thể nhìn thấy… Vậy mà anh vẫn biến mất. Một thời gian sau Duy xuất hiện trước mắt cô, xa cách và lịch thiệp giống như anh hàng xóm nhà bên. Kèm theo là một đống tin đồn kề vai sát cánh cùng “mĩ nữ”, sau đó lại bày ra vẻ mặt lạnh lẽo, đen thui với cô. Và cô lại không có tiền đồ, sợ hãi sự thay đổi chóng mặt này của Duy. Phải chăng bác sĩ gây mê đã dùng quá liều thuốc cho Thanh, nên đến giờ cô vẫn không tỉnh táo mà chống chọi được?

- Em ngây ngốc cái gì? Tính toán nên chạy đi đâu tiếp theo à?

Thanh còn ngẩn người chưa trả lời, Duy đã nhếch môi mỏng mang dáng vẻ khinh miệt đáng ghét:

- Lần này em nghĩ có thể chạy tới đâu. Anh từng nói cho em ba ngày, hiện tại con số ba ngày tăng theo cấp số nhân. Hẳn đến hai trăm năm mươi ngày rồi, em vẫn chưa hiểu vấn đề sao?

Thanh đang muốn cãi lại thì phía cửa có tiếng gõ nhè nhẹ, cô bé y tá mở cửa ra đẩy xe tiêm bước vào. Ghi lại chỉ số sinh tồn của Thanh, kiểm tra dịch ở túi dẫn lưu, sau đó còn liếc mắt vài cái về phía khuôn mặt điển trai anh tuấn nhưng lạnh lẽo của Duy, rồi mới bơm thuốc qua dây truyền dịch cho Thanh.

Y tá ra ngoài rồi, Thanh mới đưa mắt về phía khuôn mặt đang hằm hằm của Duy hờ hững nói:

- Anh nghĩ sao em cũng đâu cản được. Hơn nữa, nơi khác còn có người đợi anh. Em ở đây thì rất ổn, cũng không cần chờ đợi gì ai cả.

Duy đen mặt lừ mắt nhìn khuôn mặt cố tỏ ra tỉnh bơ của Thanh thầm mắng, vừa mới tiêm có một mũi kháng sinh mà làm như tăng lực vậy, chưa chi cái miệng kia đã bắt đầu trả treo lại rồi. Thật muốn hôn cho Thanh mịt mù trời đất luôn, đầu nhỏ kia không thể suy nghĩ được điều gì nữa là tốt nhất. Nghĩ là làm, Duy đột ngột sáp người lại khiến Thanh giật mình bởi khuôn mặt anh phóng đại ngay trước mắt. Tay Duy chế trụ cằm Thanh một cách mạnh mẽ, đáy mắt dâng lên tia áp bức kinh người. Anh nhếc đôi môi mỏng lên, giống như người đàn ông đểu cáng nhưng cuốn hút. Khí khái phong trần hòa quyện cùng hơi thở bá đạo cay nồng của người đàn ông đang tức giận. Nhìn lướt qua khuôn mặt thảng thốt của Thanh, không chờ cô có thời gian phản kháng, Duy đã miệt mài trằn trọc trên đôi môi cô. Nụ hôn này không còn dịu dàng như lúc sáng, nó mang theo mùi vị chiếm hữu và trút giận mãnh liệt. Chuyển vị trí tay đỡ lấy phía gáy Thanh, anh không cho cô có cơ hội lảng tránh. Sự va chạm mãnh liệt khiến môi Thanh tê dại, vết đau nơi vùng bụng chan hòa với nhịp đập hỗn loạn của con tim, làm cô tức giận cắn thật mạnh vào đôi môi đang càn quét quyết liệt kia. Đến khi mùi máu tươi xộc vào khoang mũi, Duy mới giật mình rời khỏi. Thanh lau chút máu còn đọng lại trên khóe môi gằn giọng:

- Anh phát điên cái gì vậy hả?

Căn phòng tĩnh lặng, đưa nhiệt độ giảm tới con số không tròn trĩnh. Duy chẳng để ý đến môi dưới đã rớm máu, chỉ cười nhạt nhìn xoáy vào đôi mắt hạnh đang lườm mình kia mà trả lời:

- Em cũng biết là anh đang phát điên hả? Em đau không? Vết mổ đau, hay đôi môi đau? Còn anh đau đến phát điên em cũng có quan tâm ư? Hoàng Ngọc Thanh, nói cho em biết. Đời này em đừng mong trốn khỏi anh. Nên nhớ, em là người của anh.

Thanh đau đầu bởi giọng nói khẳng định của Duy, bực bội nén đau mà to tiếng:

- Đồ điên, em kết thúc với anh rồi. Anh nói em là của anh em phải là của anh à?

Cười khẩy một tiếng Duy khoanh hai tay trước ngực, nhìn khuôn mặt tái mét dưới ánh điện neon trắng càng không chút sức sống, nhưng đôi mắt hạnh đen láy vẫn mang theo quyết tâm, kiên định cầm dao đâm thẳng vào trái tim anh. Anh chậm nói:

- Đúng, anh nói em là của anh thì em sẽ là của anh. Em nói em kết thúc với anh rồi, còn anh chỉ nhớ là mình chưa từng đáp ứng ý muốn của em. Anh chính là điên như vậy đấy, nên em đừng cố gắng chọc điên anh. Anh không biết khi thật sự nổi điên sẽ làm những gì đâu.

Thanh tức tối hít thở vài hơi rồi mới trầm giọng:

- Em quay lại với Phong rồi, anh đừng tìm em nữa.

Ai ngờ Duy lại ngửa cổ cười vài tiếng rồi mới từng bước lại gần cô, giọng nói trầm bổng của anh cực kì gai góc khiến Thanh lạnh cả người:

- Vậy tốt nhất em nên chia tay cậu ta rồi ngoan ngoãn về bên cạnh anh, trước khi anh phát điên cho em thấy đi.

- Anh… anh…

Thanh lắp bắt không nói được gì, chỉ có đôi mắt đen láy mang ngàn vạn ý tứ sợ hãi kia cứ xoáy sâu vào tâm can anh. Nhưng Thanh đã bình ổn lại khá nhanh chóng, giọng điệu cầu khẩn thấy rõ:

- Dù sao anh cũng có người mới rồi. Em xin lỗi khi đã chọc giận anh, nhưng giờ coi như em xin anh buông tha cho em đi được không?

Khuôn mặt bất đắc dĩ của Thanh không thể suy chuyển được ý muốn hiện tại của Duy, anh thong thả ngồi xuống ghế cạnh giường, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thanh mà mơn trớn đùa nghịch. Anh nói:

- Người mới thì sao, chỉ cần anh nói em là người của anh thì em đừng mong chạy thoát khỏi anh. Nghe thấy chưa?

Khí thế lạnh lùng mỉa mai của Duy lan tràn khắp căn phòng nực mùi thuốc khử trùng và vài thiết bị y tế đang hoạt động. Thanh dùng giọng điệu không thể tin nổi nhìn Duy vô thức nói:

- Anh đúng là điên thật rồi.

Ngón tay trỏ hơi điểm vào chóp mũi Thanh giống một cử chỉ yêu thương, nhưng ánh mắt và giọng nói lại lạnh băng khiến cô run rẩy:

- Đúng vậy, chính là bị em bức cho phát điên đấy. Vậy nên em cần phải chịu trách nhiệm với tội lỗi mình gây ra rồi.

Thanh không hiểu nổi điều gì kích động anh đến thế này, cô chỉ biết rõ mình không có khả năng phản kháng lại anh. Hình như anh đang chọn thời điểm cô yếu đuối nhất để đánh tới. Ánh mắt sâu thẳm thâm trầm đang xoáy sâu vào khuôn mặt cô, dường như muốn nói cho Thanh biết rằng, sự ôn nhu của anh không khiến cô nhu thuận, vậy hãy để sự vô tình của anh ép cô thuận tình đi. Cô mạnh mẽ phản kháng cũng vô ích, bởi anh đã cho cô thấy anh mạnh bạo và điên cuồng đến đâu. Hành động của anh chính là cảnh cáo Thanh không được cố chấp thêm nữa. Thanh có cảm giác nếu cô dám cương cứng, anh sẵn sàng bẻ gẫy cành cây yếu ớt là cô, sau đó sẽ mang về, cho vào một chậu cây nhỏ bé nuôi lại từ đầu. Anh có thể cho cô cả một bầu trời bao la, nhưng nếu cô còn dám chống đối, thì tất cả sự tự do đó sẽ bị thu hẹp lại, vừa bằng một sợi dây xích… bên cạnh anh!

Nhắm mắt biểu thị sự mệt mỏi cực độ của bản thân, Thanh vờ như không quan tâm đến sự tồn tại của Duy nữa. Nhưng anh lại rất hài lòng với hành động thu liễm của Thanh, đôi môi hơi kéo lên vài ý cười, đi gần lại phía sa lông an ổn ngồi vào đó… lướt web.

Anh cứ ở bên cạnh Thanh một cách lầm lì như vậy cho đến ngày thứ tư khiến chính Sương ra vào với Thanh cũng phải e ngại. Lúc này Thanh vẫn phải ăn lỏng và uống sữa, nhưng đã dần tập vận động tại giường và cũng đã thích nghi được với đau nhức về cả thể xác lẫn tinh thần ấy. Thanh thấy mình cũng tài thật, bị anh áp bức như thế mà vết mổ vẫn hồi phục rất tốt, thậm chí bản thân lại còn có thể hòa hợp với sự đàn áp ấy nữa chứ. Chắc hẳn là cô sắp phát điên rồi mới có thể ngày ngày giả vờ anh không tồn tại bên cạnh mình. Đôi khi nhìn anh gật gù, hàng mi dày dặn hơi rung động, cặp lông mày sắc bén khẽ nhíu lại mệt mỏi phía sa lông đối diện, tâm can không khỏi gào thét và đau đớn một hồi. Nhưng chỉ cần Thanh vừa có ý định lại gần, cô liền bắt gặp nụ cười tươi tắn của Hải đã theo mình sao nhiêu lâu mà run rẩy. Giọt nước mắt trào ra, bất giác đóng băng tất cả cảm xúc hỗn loạn. Giọng anh trầm khàn mệt mỏi, da diết vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng:

- Đến khi nào em mới có thể thành thật với anh đây?

Thanh không xác định được anh đang nói với mình hay chỉ đang mê man một điều gì đó, bởi anh vẫn duy trì tư thế điềm tĩnh như vậy. Nhưng bất chợt Duy ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sắc bén đối diện với khuôn mặt thảng thốt và mắt hạnh ẩm ướt của Thanh. Cô ngẩn người nhìn Duy mặc chiếc áo thun đen, ngồi giữa bộ sa long màu xám. Cả thân thể anh như chìm vào một nơi sâu thẳm tuyệt vọng đến cùng cực. Ánh mắt Duy tối tăm như chính tâm trạng anh hiện tại.

Nhìn người con gái đang thất thần cách mình chỉ vài bước chân, mà bản thân không cách nào chạm tới nước mắt đau khổ kia, Duy quả thật tức giận. Anh chờ đợi bao lâu mà cô ấy vẫn nguyện ý một mình gặm nhấm sự thật tàn khốc. Anh biến mất, cô chỉ tìm anh một ngày rồi lại tự phong bế cảm xúc của bản thân. Kinh ngạc nhìn anh xuất hiện trước mặt nhưng rồi lại lạnh lùng vờ như không quen, vừa tỉnh dậy liền tuyên bố dứt khoát cắt đứt với anh rồi. Duy vụt đứng lên, khuôn mặt mang theo khí thế tàn sát nguy hiểm, bước dần lại phía Thanh đang bó thân hình mảnh mai trong bộ đồ bệnh nhân khá thảm thương. Anh vươn tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh, ánh mắt lướt từ cánh môi nhợt nhạt lên ánh mắt sợ hãi vẫn vờ như quật cường kia mà cười châm biếm:

- Anh cho rằng mình cần sử dụng quyền lợi của mình thôi.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tỉ lệ nghịch với không khí đậm nắng vàng ngoài kia. Mùi vị nguy hiểm len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm tư và lí trí Thanh, khiến thân hình mảnh mai khẽ run rẩy. Tia không đành lòng xẹt qua đáy mắt Duy nhưng anh nhanh chóng che giấu được, giọng nói khàn đục dần trở nên nghiêm túc khi thấy Thanh đang nín thở chờ đợi:

- Cứ cho mạng này của em là do Hải cứu về, vậy ngoài việc trốn chạy, em có nghĩ mình nên thay Hải ở bên cạnh anh không. Hả?