Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 93: Rượu ngọt và thịt nướng



Mới mấy tuần thôi mà đã đi hai chuyến rồi nên tốc độ của cuộc hành trình lần này nhanh hơn hẳn, tâm trạng hai người họ cũng vì vậy mà càng thêm thoải mái.

Bọn họ quen đường quen nẻo, cười cười nói nói một thoáng là đã đến được chỗ nghỉ, dựng lều ở chính nơi đã cắm trại hai lần trước.

Lần này, Hà Điền mang theo một ống tre to có nắp và một túi muối và đường lớn, vào đêm hạ trại, trước khi đi ngủ, cô bắt được hai con cá mà trước đó đã nếm qua, lột da rửa sạch rồi cắt bỏ đầu và đuôi, sau đó nấu sôi một nồi nước, để ấm, đổ vào ống tre, rồi thêm muối, lại cho khoai đã rửa sạch vào, dùng đũa tre khuấy đều, tiếp tục cho muối và đường vào cho đến khi khoai lơ lửng trong nước thì cho hai con cá kia vào.

Áng chừng về đến nhà thì cá cũng đã được ướp thấm vị rồi.

Sáng sớm hôm sau, họ lại một lần nữa đến chân núi lửa.

Lần này, Dịch Huyền không đổ đầy tám bao tro núi lửa nữa, mà chỉ có hai bao.

Thay vào đó, anh đã nhặt rất nhiều đá bọt và cho vào bốn bao.

"Không phải anh tham lam, anh chỉ muốn dùng đá bọt làm gạch bê tông để lát vườn ươm, nó sẽ hút nước và giữ ấm. Năm nay chúng ta sẽ không cần nung đất nung nữa." Anh khá có lý.

Sau đó, anh nhặt một bao chứa đầy những hạt nhỏ thủy tinh núi lửa và thủy tinh bazan: "Cái này cho vào gạch đúc, nó sẽ cứng hơn. Không khác gì phiến đá bazan thật!"

So với đá bọt xốp và tro núi lửa trộn với các khoáng chất này nọ thì bao hạt đá này có vẻ hơi nặng.

Lúc xuống núi, anh lại nhịn không được nhặt thêm một số mảnh lớn thủy tinh bazan và thủy tinh núi lửa bỏ vào bao.

Hà Điền không khỏi nhắc nhở: "Chúng ta còn chưa đào củ sen đâu."

Dịch Huyền tự tin: "Em đừng lo, anh ước chừng trọng lượng cả rồi."

Cũng may là chỉ cần một bao đá bazan là đủ rồi, Dịch Huyền và Hà Điền đặt bao lên thuyền, nhìn vào mạn thuyền, quả thực là nhẹ hơn trước rất nhiều. Trọng lượng của bốn bao đá bọt tương đương với một bao đá bazan.

Nhiệm vụ quan trọng nhất của chuyến đi đã hoàn thành, lúc này cũng chỉ mới hơn ba giờ chiều, họ quay trở về trại.

Dịch Huyền mang hai bao tro núi lửa lên bờ cẩn thận cất vào một chiếc rương gỗ, còn những bao khác thì đặt trên thuyền.

Hà Điền xách một thùng nước, nhặt một ít củi tại chỗ, đốt lại lửa, nấu nồi cháo táo đỏ đã ngâm lúc sáng.

Gạo trở vào bờ nằm bên đống lửa rất ngoan ngoãn gặm vỏ cây và rễ cỏ xung quanh, nhưng còn Lúa Mì, nó bơi theo Gạo vào bờ, lông vẫn còn chưa khô, ngẩng cái đầu chó lên nhìn Dịch Huyền, rên hừ hừ mấy tiếng.

Hà Điền ngẩng đầu nhìn Dịch Huyền, thấy anh cởi áo khoác, hỏi: "Anh không mệt sao? Bây giờ muốn đi đào củ sen?"

Lúc này Dịch Huyền chỉ mặc một chiếc áo mỏng và quần dài, cười nói: "Anh không mệt thật. Giờ vẫn còn nắng, em cũng đi với anh đi, hai chúng ta đào nhanh hơn. Nếu được còn có thể bắt được gà rừng hay hoẵng này nọ nữa, vậy thì tối nay có thêm đồ ăn rồi."

Hà Điền lắc đầu: "Em bơi không giỏi bằng anh. Lúc bơi em chỉ dám ngóc đầu lên khỏi mặt nước mà thôi, em cũng không lặn dưới nước để đào củ sen đâu. Anh dắt Lúa Mì theo đi."

Nhưng mà nói đến thêm đồ ăn thì Hà Điền vẫn rất tích cực: "Gần đây chắc là có hoẵng. Hôm qua em thấy có dấu chân. Em nấu cháo xong sẽ đi tìm thử. Nói không chừng còn có thể bắt được."

Dịch Huyền nán lại một lúc cũng không thể nào rủ được Hà Điền, bĩu môi nói: "Thôi thì anh tự lực cánh sinh vậy. Em cứ đem Lúa Mì theo. Cùng lắm thì anh đào củ sen, rồi tự mình bơi trở về, xong lại bơi qua."

Hà Điền không muốn hơn thua với anh, cô đặt hai chiếc đũa dài lên nồi sắt, đậy nắp nồi lại, mang theo khẩu súng ngắn, thật sự mang Lúa Mì đi.

Mặc dù gần đó có địa nhiệt, nước trong sông hồ đều là nước nóng, nhưng trên bờ cũng chỉ đến mười lăm mười sáu độ C. Dịch Huyền mặc một chiếc áo mỏng đã lâu, đã sớm lạnh lắm rồi, thấy không còn gì vui nữa, anh đành phải đi đào củ sen một mình.

Tất nhiên là anh cũng không thật sự bơi qua bơi lại làm màu không thôi, thay vào đó, anh xách theo một chiếc thùng gỗ xuống nước, đẩy chiếc thùng gỗ bơi đến hồ nơi có bông sen và lá sen, sau đó lặn xuống, đào củ sen lên cho vào thùng. Trong thùng đã đầy gần một nửa, anh vừa đẩy thùng gỗ lên bờ thì chợt nghe thấy tiếng súng nổ trong rừng cây sau lều trại. Ngay sau đó, Lúa Mì sủa mấy tiếng. Cũng không biết là Hà Điền đã bắt được con gì rồi.

Khi Hà Điền và Lúa Mì trở về với một chú hoẵng nhỏ, Dịch Huyền đã thay quần áo, đang ngồi bên đống lửa gọt vỏ củ sen.

Trước khi đến đây, họ đã thảo luận rất nhiều về cách trồng củ sen.

Những củ sen mà mùa đông năm ngoái mang về do không biết cách bảo quản nên đã dùng đến rất nhiều cách. Cuối cùng, Hà Điền cảm thấy những củ có bùn là bảo quản tốt nhất nên củ sen năm nay sẽ không được làm sạch. Đào lên thế nào thì cứ để nguyên vậy mà mang về, ngoài ra còn phải mang thêm một thùng nước bùn về, về nhà rồi cho vào chum nước rồi chôn vài củ sen vào đó. Với lại, cũng sẽ hái thêm một vài đài sen mang về nhà. Năm ngoái, vì không nghĩ đến sẽ đào ao nên họ đã ăn hết hạt sen, hơn nữa, không ngon gì cả.

Hà Điền kêu Dịch Huyền cắt củ sen thành từng miếng nhỏ rồi cho vào cháo, khuấy đều lên. Cháo gồm gạo nếp, gạo nếp đen, đậu đỏ, gạo tẻ và táo đỏ, đã nấu chín thơm rồi nhưng vẫn còn chưa nhừ.

Con hoẵng mà cô bắt được rất nhỏ, chắc chỉ nặng khoảng chục ký, có lẽ là mới sinh năm nay. Loại hoẵng này da không dai, thịt rất ngon.

Hà Điền dùng dây thừng treo ngược con mồi lên cây, dạy Dịch Huyền lột da.

Như cô đã nói trước đây, con mồi càng nhỏ thì càng khó lột da. Lúc nhỏ Hà Điền đã từng luyện tay bằng cách lột da sóc và thỏ, vì lúc đó cô chỉ là một đứa bé và tay cũng nhỏ, bây giờ cô dạy Dịch Huyền, cũng theo thói quen mà dạy anh lột da sóc và thỏ, tập dần từng bước.

Con hoẵng hôm nay không lớn cũng không nhỏ, cùng với năm nay Dịch Huyền đã luyện tập với rất nhiều sóc và thỏ, cho nên dưới sự hướng dẫn của Hà Điền, anh lột sạch da thú một cách rất lưu loát, ​​rồi nhanh nhẹn trải phần mặt da của bộ lông lên đống lửa để hơ khô, sau đó gấp lại, cuộn thành cuộn, cho vào rương gỗ rồi mổ bụng, làm sạch nội tạng, lấy máu và xẻ thịt.

Phần nội tạng, lòng được cắt đôi, thưởng cho Lúa Mì, gan sau khi rửa sạch thì được tẩm với muối và ớt bột, xiên vào cành cây vuốt nhọn rồi nướng trên lửa.

Phần nội tạng còn lại bị vứt ra giữa sông và cuốn trôi theo dòng nước.

Gan là bộ phận rất mềm, chỉ sau một lúc mà mùi thơm đã bốc lên, Hà Điền lật qua lật lại cành cây và nướng cho đến khi màu hồng trên bề mặt gan chuyển sang màu nâu nhạt là có thể ăn được.

Vì ăn cơm trưa muộn nên hiện tại hai người đều không có đói bụng, nhưng mà gan hoẵng nướng muối mặn mềm thật sự là một món ăn dân dã khó có được, ăn như thế này cảm thấy không được thỏa mãn cho lắm.

Dịch Huyền sau khi ăn vài miếng thì thở dài: "Bây giờ mà có chút rượu để uống thì còn gì bằng."

Hà Điền nheo mắt nhìn anh: "Sao anh biết chúng ta không có rượu?" Cô nói, rồi lấy ra hai ống tre nhỏ từ trong rương gỗ đựng đồ lặt vặt, đưa cho Dịch Huyền một ống: "Rượu do chúng ta làm ra."

Kể từ lần đầu tiên thành công trong việc nấu rượu ngọt, Hà Điền và Dịch Huyền lại tiếp tục làm thêm mấy lần nữa, có bằng gạo nếp và cả gạo nếp cẩm. Rượu gạo nếp cẩm ngọt và có màu sẫm hơn. Còn có một lần, lúc nấu rượu Dịch Huyền bỗng dưng nảy ra ý tưởng, khi rượu vừa mới chưng cất xong, anh cho thêm một ít rượu mạnh mà lúc trước đã đổi được với người đàn ông lớn con kia vào, chất lượng rượu làm ra rất tốt, màu rượu hơi đỏ cam, mùi thơm hơn các loại rượu ngọt khác, nồng độ cồn cũng cao hơn một chút.

Rượu mà Hà Điền mang theo là của mẻ rượu này, cô và Dịch Huyền cụng ống trúc nhỏ với nhau, uống vài ngụm vào, cảm thấy cả người như bay bổng.

Trong lúc uống rượu, hai người cắt một ít thịt đùi hoẵng xiên vào cành cây nướng ăn.

"Em ăn gần no luôn rồi mà cháo còn chưa chín nữa."

"Vậy giờ nhắc xuống đã, đến tối lại nấu ăn."

Sau khi ăn uống xong, Dịch Huyền đứng dậy, lấy từ trong hành lý ra một cái xơ mướp, một túi nhỏ đựng xà phòng, khăn vải,... cho vào thùng gỗ, cười nói với Hà Điền: ​​"Anh đi tắm đây. Em đi không?"

Không biết là vì vừa uống chút rượu hay là do nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Điền ửng hồng, đợi cả buổi mới nói: "Anh đi trước đi."

Tình cảnh này cũng không kém so với năm ngoái bao nhiêu.

Dịch Huyền mím môi cười thầm, thoải mái cởi áo khoác ngoài ra, mang theo thùng rời đi.

Hồ nước nhỏ mà họ tìm để tắm cũng gần giống với cái năm ngoái, nước trong hồ có màu xanh đậm như nước chè đặc, sương trắng nổi trên mặt nước hồ, trên bờ có một lớp tuyết trắng bám trên những ngọn lau sậy vàng nâu.

Dịch Huyền rũ bỏ lớp tuyết trắng trên lau sậy bên bờ, treo chiếc áo mới thay lên, nhảy xuống nước, được làn nước ấm nóng trong hồ khiến cho thoải mái mà thở dài một tiếng.

Anh ngâm mình tắm cả buổi, còn làm sạch lớp tuyết, rêu xanh và bùn đất còn sót lại trên tảng đá bên bờ giống như Hà Điền đã từng làm. Lúc này mới thấy được cái đầu nhấp nhô của Hà Điền đang lặng lẽ đến gần lối đi xuống hồ nước.

Nước trong hồ bốc hơi nghi ngút, xuyên qua màn sương trắng mờ ảo, Dịch Huyền không thể nhìn thấy Hà Điền có mặc chiếc áo giống như năm ngoái hay không. Anh nở nụ cười, vẫy tay với cô một cách đầy mê hoặc: "Lại đây, anh chà lưng cho em!"

Anh cố ý trêu chọc Hà Điền, không ngờ cô lại "gào" lên không khác gì con ngỗng ngáo vậy, đưa tay ôm lấy mặt.

Lúc này Dịch Huyền mới bật cười thành tiếng, anh dựa vào đôi chân dài của mình, bước tới, túm lấy cô vợ ngỗng ngáo này: "Em làm sao vậy hả?"

Anh nắm chặt cổ tay Hà Điền, cảm xúc trơn tuột, anh biết vừa rồi vợ mình vì xuýt xoa trước vẻ đẹp của mình mà không nhịn được mới "gào" lên như vậy, nhưng cô vẫn còn gan lắm, không giống như mình năm ngoái đi tắm mà vẫn mặt áo dài tay với quần dài. Lại nhìn xuống, cái cổ trắng như ngọc của Hà Điền lộ ra trong làn nước biếc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như sắp lan đến cổ, vài sợi tóc đen bị thấm ướt, mềm mại từ bên tóc mai rủ vào trong nước.

Dịch Huyền nhìn Hà Điền, ​​cố gắng kiểm soát lắm mới không phát ra âm thanh "gào thét" giống như Hà Điền vừa rồi.

Nhưng mà, nhịp tim trong lồng ngực của anh như muốn nhảy ra bất cứ lúc nào vậy, mà khi nhịp tim tăng nhanh rồi thì, máu nhanh chóng lưu thông khắp toàn cơ thể.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Điền đỏ hồng, hai mắt sáng ngời như nhỏ nước, cô cắn môi cười, duỗi tay ra, chủ động ôm lấy eo Dịch Huyền, sau đó kiễng chân lên, môi mềm hôn lên môi anh.

Tốc độ tim của Dịch Huyền thoáng cái đã tăng từ 50 nhịp lên hơn 120 nhịp.

Nghĩ lại thì, từ lần đầu tiên ăn mật cướp nụ hôn của Hà Điền, hầu như lần nào cũng là anh chủ động dụ dỗ, đây là lần đầu tiên Hà Điền chủ động như vậy!

Vợ anh đã chủ động thế này, anh mà còn chần chờ thì còn gì là đàn ông nữa, lập tức chụp lại ôm cô vào lòng.

Thời gian mặt trời lặn trong tháng hai đã lùi lại đến hơn bốn giờ, nếu thời tiết tốt thì sau năm giờ vẫn còn có hoàng hôn ở phía chân trời.

Trong làn sương trắng xóa, mặt trời lặn không thể phản chiếu trên mặt nước hồ nước nóng, làn gió lúc hoàng hôn rất nhẹ nhàng, không thể xuyên qua đám lau sậy bao quanh hồ, chỉ có thể khẽ lay cành lá, lay động tuyết trắng trên đầu lá, làm chúng rơi xuống, tan vào nước hồ và biến mất không thấy gì.

Đợi đến lúc các vì sao xuất hiện, Hà Điền và Dịch Huyền vẫn còn đang ngâm mình trong hồ.

Cô chống tay lên tảng đá trên bờ, nghiêng đầu nằm trên cánh tay, Dịch Huyền đứng sau chà lưng cho cô.

Hà Điền hỏi anh: "Trên lưng em bẩn nhiều không?"

Dịch Huyền nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cố ý nói: "Nhiều lắm. Từng sợi từng sợi dài như sợi bông vậy."

Hà Điền buồn bã "Ồ" một tiếng, vùi mặt vào cánh tay mình: "Ôi."

"Em ôi cái gì? Không phải em đã nói đó sao, không có gì lạ cả, đây là dầu da chết tích tụ cả một mùa đông, không bẩn, chỉ thấy hơi ghê mà thôi." Dịch Huyền bật cười: "Năm ngoái em nhờ anh chà lưng thoải mái hơn năm nay nhiều."

Hà Điền lại thở dài: "Lúc đó em tưởng anh là một chị gái."

Trước mặt người mình thích, lưng bị chà ra từng cục từng cục da chết trắng, chậc chậc chậc, hơn nữa còn là sau khi hai người vừa làm chuyện thân mật như vậy, ôi, hỡi ơi. Còn gì là tình thú nữa, thành cực hình rồi!

Dịch Huyền nghe được mấy chữ "Chị gái", cười lạnh: "Đúng rồi. Anh là một chị gái đi tắm mà còn mang theo cây gậy xuống nước."

Hà Điền buồn cười nói: "Anh còn co chân lại, cố ý không đứng thẳng, mặc áo dài tay, chỉ lộ ra cổ và đầu." Cô quay đầu, cắn môi dưới, nhìn anh từ trên xuống dưới, nhíu mày, cười xấu xa, nói: "Anh khi đó..."

Dịch Huyền nhướng mày: "Anh khi đó làm sao?"

"Không có gì." Hà Điền chậm rãi nói: "Em luôn cho rằng anh là người đặc biệt rụt rè, bảo thủ và nhút nhát. Anh thường không để em đụng vào quần áo hay thậm chí là đồ lót của anh, còn nghiêm nghị nói, 'Chỗ này là ngoài trời...'. Ôi, không ngờ luôn. Á — "

Sau khi thốt ra một tiếng á, cô lại tiếp tục ư ừ vài tiếng nhỏ, đôi mày hơi cau lại, thở hổn hển.

Dịch Huyền hừ khẽ, một tay ôm eo Hà Điền, một tay đặt lên vai cô, ghé vào bên tai cô thì thầm nhắc nhở: "Đứng vững, bám chắc vào."