Cuộc Sống Hiện Đại Của Thần Hậu Hera

Chương 39



Sau khi thoát khỏi rừng cây, tâm trạng của tôi trở nên không được tốt. Dù sao cũng tạm thời thoát khỏi các âm mưu đấu đá, cho nên mấy ngày nay tôi vẫn luôn cùng kẻ không tim không phổi như Ares đi tìm thú vui. Nhưng Hephaestus đã nhắc nhở tôi, trốn tránh không phải biện pháp. Trong thế giới của tôi không chỉ tồn tại một mình Zeus.

Trước đây khi còn ở Olympus, trong mắt tôi chỉ có mình Zeus. Việc tôi làm tất cả đều là vì hắn, bất kể giết người, hạ độc, giáng ôn dịch xuống cả một quốc gia, sai rắn độc giết chết một đứa trẻ con hay biến thành một bà lão dùng lời nói ngon ngọt lừa dối một thiếu nữ ngu ngốc khiến nàng ta chết oan. Những việc trên đều xuất phát từ những phẫn nộ và ghen tuông điên cuồng khi tôi không thể chịu đựng việc Zeus cùng những người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình, cũng như việc đám con riêng của hắn giễu võ dương oai đi tới đi lui trước mặt tôi. Nếu như có năng lực giết hết những ả tình nhân của hắn, tôi tuyệt đối sẽ làm như vậy. Những lúc nhớ lại, tôi cảm thấy bản thân như bị trúng tà, trừ những ghen tuông giết chóc không còn tồn tại bất cứ điều gì nữa.

Nhìn Ares ở bên cạnh rồi nhớ lại lúc Hephaestus người đầm đìa mồ hôi chạy xuống nhân gian, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Làm một người mẹ mà dường như tôi không coi chúng là con trai, không hề dành chút tâm tư nào cho chúng nhưng lúc tôi chán nản nhất, bọn chúng lại không vứt bỏ tôi. Điều đáng châm chọc nhất là người đàn ông tôi dành hết tâm huyết sinh lực cùng trả giá lại không hề hỏi han quan tâm tôi. Lẽ nào hắn không biết thái độ của hắn có thể quyết định kết cục của tôi hay sao? Ngay cả Hephaestus cũng có thể nghĩ ra, lẽ nào hắn không hề nghĩ tới?

Tôi cười nhạt, đương nhiên là hắn sẽ nghĩ tới. Dionysus luôn là đứa con hắn yêu quý, năm đó nếu không phải hắn kiên trì thì nó đã chết từ lâu rồi. Hắn biết rõ tôi và Dionysus có mối thâm thù đại hận, nhưng lại nhất quyết phải hồi sinh Dionysus rồi đưa đến Olympus. Chẳng lẽ hắn vô cùng căm hận tôi!

“Người không cần phải lo lắng về Dionysus. Cái tên đó ngoại trừ suốt ngày điên điên khùng khùng uống rượu ca múa thì có thể làm gì. Mặc kệ hắn làm cái gì, có con ở đây, một sợi tóc của người cũng đều nguyên vẹn.”

Đại khái Ares cho rằng tôi vẫn đang lo lắng về sự trả thù sắp tới cho nên đã lập lời thề son sắt. Tôi lắc đầu.

“Ares, ta hỏi con một vấn đề. Nếu như ta không phải là mẹ của con, đơn giản là từ góc độ của một người đàn ông, con cảm thấy ta thế nào?”

Ares sửng sốt, cẩn thận nhìn tôi, chần chừ nói: “Con chỉ đùa thôi, người thực sự sẽ không đánh chủ ý lên con chứ? … Đương nhiên là không phải không thể, nhưng con cần phải chuẩn bị tâm lý…”

“Câm miệng, đừng có mà đắc ý.” Tôi đánh nó một cái, “Hãy nhớ ngươi là con của ta”.

“Zeus không phải cũng là em trai của người sao.” Nó liếc tôi, nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của tôi liền vội vàng ho khan, “À, thôi được rồi, theo ánh mắt của đàn ông, người là một mỹ nữ, đương nhiên là không phải người của bây giờ.”

Nó khinh thường soi xét thân thể hiện tại của tôi. Bỗng nhiên tôi xúc động muốn đổi về hình dáng của Hera để đánh ngã nó. Những người đàn ông của tôi, bất kể là chồng hay con trai quả nhiên đều cặn bã như nhau.

“Đủ rồi, còn có cái gì khác không?”

Tôi chưa bao giờ cùng người khác phái đàm luận về vấn đề liên quan đến sức quyến rũ của bản thân (cho dù tên khác phái này là con trai của tôi) nên bỗng nhiên tôi có chút khẩn trương. Cẩn thận nhớ lại, đời sống tình cảm của tôi quá mức thiếu sức sống, trừ Zeus, tôi không còn đối tượng khác để so sánh. Đông tử đại khái có thể tính là một trong số đó, nhưng anh ấy chỉ nhìn thấy Hera trong bộ dáng một con người, không phải nữ thần Hera cao ngạo kia.

“Những cái khác?” Vẻ mặt của Ares đầy thống khổ, hàm chứa “Làm ơn đi, mẹ của con. Ngoại trừ ngưỡng mộ người còn muốn làm sao nữa? Người đừng tưởng vị thần nào cũng có sở thích biến thái là đi thích mẹ của mình”, nửa ngày mới nói được một câu: “Hầu hết thời gian người hoàn thành khá tốt công việc của một Thần hậu. Nếu không có người, không biết Olympus sớm đã bị lão già Zeus kia biến thành nơi bẩn thỉu xấu xa rồi. Con cảm thấy việc ông ta thành công nhất trên đời này là cưới được người làm vợ.”

Nghe vậy tôi cười khổ: “Cho nên, đây chính là điều mà cánh đàn ông các người muốn nói, gia trung hồng kỳ bất đảo, tường ngoại thải kỳ phiêu phiêu lạp” (Ý là ở nhà muốn một người vợ còn bên ngoài muốn có thật nhiều tình nhân”

Ares bất mãn kháng nghị: “Người đừng đem con ra so sánh với cái tên háo sắc Zeus kia, con và ông ta không giống nhau.”

“Thôi đi, đừng tưởng ta không biết những chuyện con làm. Thần bạo lực và sức mạnh bên cạnh con từ chỗ nào mà tới? Đừng bảo với ta là từ trong đá chui ra.”

Tôi lườm nó, đối với phụ nữ, chồng làm loạn thì hận không thể giết hắn, nhưng con trai làm loạn … tối đa cũng chỉ căn dặn đôi ba câu mà thôi.

“Ta đối xử với con không được tốt cho lắm, vì sao con không giống với những vị thần khác, chán ghét mà vứt bỏ ta.”, tôi lẩm bẩm, hơi cúi đầu không dám nhìn Ares.

Nó khinh thường hừ một cái: “Những kẻ khác không phải là mẹ của con. Được rồi, mặc dù người chỉ dành phần lớn thời gian cho Zeus, mặc kệ con và những người khác, nhưng mỗi lần con xảy ra chuyện tuy người không vui vẻ nhưng vẫn tới gặp con, con không thể không có lương tâm. Hơn nữa…”

Nó nhe răng cười: “Phàm là chuyện khiến cho Zeus mất hứng con đều nguyện ý làm, ông ta càng muốn chèn ép người, khiến cho người không nơi nương tựa, con càng muốn đứng về phía người, chọc lão già kia tức chết. Đúng là lão già háo sắc không biết xấu hổ! Có một người cha như hắn, con cảm thấy xấu hổ không thể ngóc đầu lên nổi. Hừ! Còn chưa nói đến việc ông ta còn là chỗ dựa cho cái ả Athena chết bầm kia. Ông ta không quan tâm đến việc con có sống thoải mái hay không, nên con cũng không muốn ông ta sống dễ chịu”.

Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười. Xem ra tư duy của Ares vẫn luôn là một đường thẳng, tôi còn tưởng nó có kế hoạch nguy hiểm nào, hóa ra tôi đã đánh giá quá cao nó rồi. Nhưng chuyện này cũng tốt, tôi đã quá chán ghét với việc phải đấu trí với những kẻ có đầu óc quanh co khúc khuỷu.

“Bất luận thế nào, chúng ta cũng luôn là người thân. Zeus, ông ta là cái thá gì, ngoại trừ đi gieo giống thì ông ta làm được cái gì chứ. Hơn nữa, ông ta gieo giống cũng nhiều quá mức rồi. Con hoài nghi sợ rằng chính ông ta cũng không biết mình có bao nhiêu đứa con nữa.”

Những lời nói như vậy trước đây luôn khiến tôi nổi giận lôi đình, nhưng bây giờ chỉ còn đọng lại trong lòng một chút chua xót, miệng khô khan nói: “Con đừng nói về ông ta nữa, ta không muốn nghe”.

Ares thì thầm nói vài câu, nhưng không tiếp tục nói về đề tài này nữa. Tôi khoác tay của nó, cả hai đều không có việc gì gấp phải làm, bây giờ thứ chúng tôi không thiếu nhất chính là thời gian. Cho nên, dù có thể thi triển pháp lực để rời khỏi rừng cây, nhưng chúng tôi không ai đề cập đến, chậm chạp tản bộ nên tốn không ít thời gian mới ra đến đường lớn, cuối cùng mãi mới đến được chỗ đậu xe.

Ares bình thường tùy tiện cái gì cũng không để tâm, nhưng đối với chiến đấu lại luôn có một loại thiên phú bẩm sinh và yêu thích cuồng nhiệt. Cẩn thận nhìn trái phải, sau một hồi kiểm tra cẩn thận, xác định không có vấn đề gì mới cùng tôi bước vào nhà. Nếu không phải tôi cực lực ngăn cản, e rằng nó đã triệu hồi vũ khí theo thói quen rồi.

Lúc bước đến cửa, cả hai chúng tôi đều ngẩn ra, bởi vì ở bậc thang cửa chính có một người đang ngồi, một tay chống cằm tựa như đang ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy chúng tôi bước qua, cuống quít đứng dậy, nở nụ cười lễ độ nhã nhặn.

“Xin chào, Mã Tư tiên sinh cùng Hàn tiểu thư.”

Mã Tư là tên giả của Ares ở nhân gian, không cần nghĩ cũng biết có bắt nguồn từ sao Hỏa, tượng trưng cho nó, cái tên nhất quán này không có chút sáng tạo nào cả. Thế nhưng, Hàn tiểu thư… Trong lúc nhất thời tôi có chút ngẩn ngơ, gần đây gặp ai cũng gọi tôi là Hera, Hera, khiến tôi quên mất tôi còn có cái tên này.

Hơn nữa, người đàn ông trước mắt dường như chưa từng khách khí mà lạnh nhạt gọi tên của tôi như vậy. Tôi nhìn gương mặt quen thuộc này, nhớ tới những chuyện xưa trước đây, cứ như chúng đã cách xa mấy vạn năm vậy.

“Tôi không biết anh, anh là ai?” Duy trì bộ mặt không thay đổi, tôi hỏi.

Hà Cảnh Đông, vị hôn phu trước đây của tôi, cũng là người đàn ông mà Hàn Tiểu Nhạc từng yêu sâu đậm, cười xấu hổ nói: “Tôi biết mình rất mạo muội, thế nhưng có một việc kìm nén ở trong lòng tôi đã rất lâu rồi, nghĩ thế nào cũng không thông, cho nên tôi…”

Anh ấy còn chưa nói hết, Ares đã xông tới cản trước mặt tôi, ngang ngược vô lý hung hăng đẩy anh ấy khiến Cảnh Đông loạng choạng suýt ngã: “Mày đúng là dai như đỉa, có muốn tao đánh một trận thì mới ngoan ngoãn tỉnh ra hay không? Mày có biết hành vi của mày được gọi là cái gì hay không? Hành vi này gọi là đeo bám, là tự tiện xông vào nhà của người khác! Cmn, có phải mày bị bệnh hay không, cứ suốt ngày lẽo đẽo đi theo người khác, dây dưa không biết xấu hổ, coi chừng tao báo cảnh sát bắt mày lại!”

… Xem ra đứa con này của tôi ở dưới nhân gian sống rất tốt, có thể dùng từ ngữ một cách vô cùng thuần thục, vừa nghe là biết là thường hay sử dụng. Tôi kéo tay áo của nó, không muốn người đàn ông trước mặt bị khó xử. Từ đầu đến cuối, anh ấy không làm gì sai cả, người sai là tôi, tất cả đều tại tôi.

“Đừng gây khó dễ cho hắn.” Tôi nhẹ nhàng lắc đầu với Ares, cố gắng không nhìn gương mặt của Hà Cảnh Đông. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, tôi cảm thấy anh ấy gầy đi rất nhiều. Bị mất đi một đoạn ký ức dài nhất định khiến anh ấy cảm thấy kỳ quái, trong lòng sẽ cảm thấy rất thống khổ. Anh ấy là một người ôn hòa nhã nhặn và tử tế, nếu không phải vì tôi, anh ấy sẽ không gặp phải chuyện đau khổ như vậy. Ngoại trừ khiến anh ấy thống khổ, suýt chút nữa bị giết chết, thì tôi đã không làm được bất kỳ điều gì tốt đẹp cho anh ấy. Điều duy nhất tôi có thể làm cho anh ấy bây giờ là tránh anh ấy càng xa càng tốt.

Từ trước đến nay tôi không thích nợ người khác, thế nhưng đoạn tình cảm từng có này, tôi cũng không rõ phải làm sao nữa.

“Hàn tiểu thư, chúng ta thực sự không hề quen biết sao?” Anh ấy hỏi, thậm chí còn không để ý đến lời đe dọa của Ares, chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi hạ quyết tâm, lạnh lùng trả lời.

“Chúng ta chưa từng quen biết, anh nhận lầm người rồi. Tôi làm sao có thể quen biết loại người quái gở như anh.”

Cảnh Đông không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bi thương nhìn tôi. Ánh mắt đó khiến tôi chột dạ, tim đập thình thịch, muốn tới an ủi anh ấy, nhưng không! Không thể nào! Anh ấy không có khả năng nhớ về tôi. Tôi đã xóa sạch mọi ký ức của anh ấy về Hàn Tiểu Nhạc, thậm chí ngay cả người quen của anh ấy hay đồ vật, bất luận là có liên quan đến tôi, toàn bộ đều bị tôi dọn dẹp sạch. Chỉ còn lại những đồ vật rất nhỏ, không thể khiến anh ấy nhớ ra tôi.

“Chúng ta đi thôi.”

Xoay người, tôi vội vã nói với Ares. Trong lòng tôi vô cùng khổ sở. Tôi từng cười nhạo Zeus lạm tình vô trách nhiệm, nhưng không phải chính tôi cũng như vậy sao. Tôi không có cách nào lừa gạt việc bản thân không có chút tình cảm nào đối với con người này. Dù sao đây cũng là người Hàn Tiểu Nhạc yêu rất sâu đậm, lẽ nào sau khi trở về là Hera nói quên là có thể quên?!

Thế nhưng hiện thực khiến tôi không thể buông tay anh ấy. Anh ấy chỉ là một con người, tôi không thể tự tin là có thể bảo vệ anh ấy, càng không tự tin là có thể ở chung một chỗ với anh ấy. Chung quy thì người và thần không bao giờ có kết quả, càng chưa nói đến Zeus… Zeus tuyệt đối sẽ không cho phép tôi và bất kỳ người đàn ông nào có liên quan. Dù ngoài miệng hắn có chấp nhận nhưng chắc chắn trong lòng thì không.

“Hàn tiểu thư, xin chờ một chút!”

Giọng nói của Hà Cảnh Đông có chút run rẩy, nhưng rất nhanh chóng hồi phục.

“Tôi có một thứ muốn mời cô xem qua một chút. Cô chỉ cần dành một phút, không, chỉ ba mươi giây nhìn nó một chút mà thôi. Chỉ cần cô xem xong, tôi sẽ lập tức đi ngay, về sau sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa.”

Tôi nên ngay lập tức rời đi nhưng không biết vì sao lại bị ma xui quỷ khiến dừng bước, do dự một chút rồi rốt cuộc cũng quay đầu lại.

Anh ấy cố chấp giơ tay. Trong lòng bàn tay là một chiếc hộp dài hẹp, bên trong lớp gấm là một sợi dây chuyền. Tôi mở to mắt nhìn thứ bên trong mặt dây chuyền, dù cách một khoảng nhưng tôi nhìn rất rõ tấm ảnh chứa bên trong. Một gương mặt ngớ ngẩn đang cười toe toét, tay còn tạo dáng chữ V rất quê mùa.

Hà Cảnh Đông hít một hơi, tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng tôi biết anh ấy đang rất khẩn trương. Dù sao, theo mốc thời gian của loài người, tôi và anh ấy đã quen biết một thời gian rất dài.

“Lúc trước tôi bị bệnh rất nặng, khi khỏi bệnh luôn cảm thấy có gì không đúng, dường như tôi đã quên mất thứ gì đó nhưng dù cố gắng vẫn không nhớ lại được. Sáng hôm qua, chủ tiệm đồ trang sức có gọi cho tôi nói tôi đã đặt làm thứ gì đó. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, chính mình đặt làm sao lại không nhớ. Sau đó, tôi nhận được thứ này.”

Cảnh Đông đưa chiếc dây chuyền đến gần tôi, môi có chút run rẩy: “Trên mặt dây chuyền có khắc chữ, vợ của Hà Cảnh Đông, Hàn Tiểu Nhạc, còn có hình của cô. Hàn tiểu thư, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra? Chúng ta có quen biết phải không?…Vì sao em lại gạt anh? Có phải vì anh quên mất em nên em mới không muốn gặp lại anh nữa…?”

“Không phải, tôi không quen biết anh!”

Tôi kêu lên, hốt hoảng bỏ chạy. Ares hùng hùng hổ hổ giật lấy sợi dây chuyền quăng bỏ ra ngoài.

“Mày chấm dứt ngay cái hành vi lừa đảo này ngay cho tao. Cút xéo. Hàn Tiểu Nhạc là hôn thê của tao. Tao cấm mày mơ tưởng đến cô ấy!”

Sau đó, Ares thô bạo đóng sập cửa lại. Tôi lảo đảo chạy đến bên cửa sổ, cuối cùng nhìn thấy một Hà Cảnh Đong đang bi thương hồn bay phách lạc.

Tôi ngã xuống ghế, bưng lấy mặt, tâm loạn như ma. Tại sao có thể như vậy, tại tôi không biết về sợi dây chuyền cho nên mới xảy ra sai sót? Nhớ lúc trước, Cảnh Đông từng nói trước khi kết hôn sẽ làm cho tôi nhận được một kinh hỷ. Nhưng xem ra hiện tại nó như một sự trừng phạt.

“Hừ, tên kia còn làm cái quái gì không biết. Cứ đứng mãi đấy chưa chịu đi. Để con gọi bảo vệ đuổi hắn đi. Thật là, sao cứ liên tục gặp phiền phức như vậy. Hắn cũng không tự nhìn xem bản thân là cái thứ gì, là một con người mà lại muốn tạo quan hệ với một nữ thần, con nhổ vào.”

Ares đang chuẩn bị gọi bảo vệ thì lại sửng sốt khi nhìn thấy tôi.

“Hera, người làm sao vậy? Loài người kia… Người thực sự thích hắn hay sao?”

“Hả?!”

Tôi giơ tay lên, sờ soạng nơi bị Ares nhìn chăm chú. Trên gương mặt thấm đẫm nước mắt lạnh như băng.

Không thể nào! Tại sao tôi lại có thể khóc?