Cưới Giả Yêu Thật

Chương 1: Họp lớp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vàng Anh

Lúc bạn tốt Tô Ngữ gọi điện thoại tới, Lâm Miên đang vò đầu bức tóc phát sầu nhìn le que hai ba hàng chữ trên WPS.

Lâm Miên là một nhà văn vô danh sống trong cái tầng lớp chết tiệt thấp con mẹ nó nhất của giới văn chương.

Bởi vì từ nhỏ mắc chứng sợ xã hội nhẹ, cô thà ngồi trong phòng gõ chữ mỗi ngày, miễn cưỡng mới nuôi sống cho cuộc sống của mình ấm no, cũng không muốn đi ra ngoài tìm một công việc ổn định với mức lương cao hơn.

Công việc viết tiểu thuyết nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, một khi bị bí thì nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra được tình tiết gì xảy ra, giống như nặn kem đánh răng vậy viết được một đoạn lại xóa một đoạn, người đọc khó chịu, người viết càng khó chịu hơn.

Trong lúc cô đang cạn kiệt linh cảm, một cú điện thoại của Tô Ngữ đã khiến cô bừng tỉnh khỏi thống khổ.

Cô nhìn tên Tô Ngữ trên màn hình điện thoại, hơi ngẩn ngơ.

Mặc dù Tô Ngữ là bạn tốt lúc học cấp ba của cô, cũng là người bạn thân nhất trên đời của cô, nhưng sau khi tốt nghiệp tần suất liên lạc cũng giảm dần mỗi năm.

Đột nhiên lại gọi điện thoại tới, có chuyện gì xảy ra hả?

Mặc dù Lâm Miên vẫn còn mơ hồ không hiểu nhưng vẫn nhanh chóng nhấn nút trả lời: "Tô Ngữ?"

"Tiểu Miên Tiểu Miên! Tao gửi tin nhắn cho mày, mày không trả lời nên tao đành gọi điện trực tiếp cho mày thôi!"

Tốc độ nói chuyện của Tô Ngữ khá nhanh, Lâm Miên chỉ nghe được đại khái, miễn cưỡng nói, "Đang làm việc, không thấy tin nhắn. Có chuyện gì không?"

Bởi vì hai người quen nhau nên cũng trực tiếp bỏ đi mấy câu hàn huyên khách sáo, Tô Ngữ nói thẳng vào vấn đề, "Bạn học cấp ba của chúng ta sẽ họp mặt với nhau vào thứ bảy tuần tới, đến không đến không?"

Lâm Miên hơi bất ngờ, không khỏi bật cười: "Có phải quá lâu rồi không gặp nên mày quên tính tình của tao rồi hả?"

Trên thế giới này có người sinh ra đã có được ánh đèn sân khấu, sinh ra đã thích hưởng thụ cảm giác thu hút ánh mắt người khác.

Đương nhiên cũng sẽ có người như Lâm Miên chỉ muốn tránh sự chú ý của mọi người và chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người bình thường khác.

Lúc cô đi học, trừ học tập ra thì luôn không ngừng làm một chuyện, đó là giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.

Khiến bản thân trở nên bình thường không làm cho người khác chú ý, trở thành nhân vật phần lớn bạn học trong lớp cũng không nhớ nổi tên, rồi lại thuận lợi tốt nghiệp.

Với tính cách như vậy của cô thì làm sao có thể tham gia bất kì hoạt động tập thể nào.

"Tao biết, cho nên họp lớp mấy năm nay tao đều từ chối giúp mày, nhưng lần này thì khác, đây chính là lần họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, mày suy nghĩ một chút xem, rất có ý nghĩa đó!"

Lâm Miên đã quen với giọng điệu khoa trương của Tô Ngữ, cô híp mắt, nói thật: "Tao thấy không có ý nghĩa gì đặc biết hết."

"Huống chi tao cũng rất bận rộn, chắc không đi được."

Lời nói của cô đã thể hiện rõ ràng ý từ chối.

Chỉ là Tô Ngữ vẫn chưa từ bỏ ý định, cô nàng cười hai tiếng, sau đó hạ thấp tông giọng: "Tiểu Miên, nói thật với mày, thật ra lớp trưởng đã phát hiện hàng năm mày kiếm cớ không tới, nên đang nghĩ đủ mọi cách để thăm dò tin tức của mày thông qua tao."

...Cậu ấy rảnh cỡ nào mà bây giờ mới phát hiện trong buổi họp lớp hàng năm có thiếu một bạn học?

Lâm Miên đỡ trán, trong lòng càng cảm thấy phiền, dùng ngón trỏ gõ loạn xạ lên bàn phím theo bản năng để phát tiết, vừa bất mãn nói: "Để bọn họ đi đi, mày nói mày không còn liên lạc với tao nữa để cho bọn họ không thể tìm được tao."

Đầu dây bên kia yên tĩnh hai giây, Tô Ngữ phản bác lại: "Không được, Tiểu Miên, đâu phải mày không biết bọn họ là người như thế nào, nếu không tìm được mày, bọn họ sẽ nghị luận sau lưng mày như thế nào."

"Tao đã nghĩ rồi, mày chỉ tới để có mặt thôi, sau đó mượn cớ về trước là được."

"Quyết định vậy đi, mười giờ sáng thứ bảy tuần tới gặp nhau ở khách sạn Hải Tân 202."

Không chờ cho cô có cơ hội phản đối, Tô Ngữ trực tiếp ngắt điện thoại, chỉ để lại tiếng "Tút tút" cho Lâm Miên đang ở đầu dây bên này, bất lực ngã lưng ra ghế xoay: "Cái này gọi là gì ta..."

Cô luôn im lặng, ẩn núp nhiều năm như vậy, không ngờ vẫn bị người khác đoán được, còn nhất định phải lôi cô ra ánh sáng nữa.

Tính tình của Lâm Miên có thể coi như là kết quả của bẩm sinh và tác động bên ngoài. Lúc sinh ra cô đã khá trầm tính và nhút nhát, vì sinh ra có vẻ ngoài ưa nhìn nên cô không tránh khỏi việc bị người lớn trong nhà hoặc bạn bè cùng trang lứa trêu chọc từ khi còn nhỏ, cho nên càng ngày cô càng thu mình lại.

Trong quá trình không ngừng thu nhỏ bản thân, tránh xa thế giới, dần dần cô cũng kiếm được một ít bí quyết để né tránh thế giới bên ngoài.

Nếu mục đích của cô là giảm sự chú ý thì không thể tỏ ra quá lạc loài khác người. Dù sao trong một môi trường lớn có một người lạc quẻ cũng sẽ gây sự chú ý của người khác.

Cách làm của Lâm Miên rất khéo léo, cô không bám lấy người an tĩnh giống như mình mà chuẩn bị chọn cho mình một người bạn có tính cách hoàn toàn trái ngược, cam tâm tình nguyện để cô làm một vai phụ mờ nhạt bên cạnh.

Mục tiêu lúc ấy của cô là Tô Ngữ.

Tính tình Tô Ngữ hoạt bát, sôi nổi, khi ở cùng một người như vậy thì ánh sáng của cô sẽ được người đó lấn át hết, như vậy người ngoài sẽ không chú ý đến người như cô.

Cô tự nhận mình tính toán rất kĩ, người giống như Tô Ngữ, một mặt sẽ không phát hiện được cô chú ý, một mặt cũng sẽ cần một vai phụ làm nền như cô.

Nhưng điều mà cô không ngờ tới là sau khi phát hiện bị cô lợi dụng, Tô Ngữ vẫn như cũ không hề để ý hiềm khích lúc trước tiếp tục làm bạn với cô, hơn nữa còn cố gắng hết sức để giúp cô hoàn thành mục tiêu nhỏ là hoàn thành ba năm trung học phổ thông một cách nhẹ nhàng.

Nói một cách công bằng, Tô Ngữ đối xử với cô rất tốt.

Nếu cô ấy chủ động yêu cầu cô, đương nhiên Lâm Miên không thể nào từ chối.

Lâm Miên nằm trên ghế xoay, lẩm bẩm tính số bản thảo của quyển tiểu thuyết, lật đật ngồi dậy trước màn hình máy tính dùng sức gõ bàn phím.

**

Ngày hẹn họp lớp đến rất nhanh.

Vốn đã có thói quen sinh hoạt hỗn loạn, Lâm Miên đặc biệt dậy sớm, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ trang phục ra ngoài.

Không giống như tâm lý các cô gái khác thường muốn thể hiện trước đám đông trong các bữa tiệc, Lâm Miên cũng phí hết tâm tư suy nghĩ, nhưng mà suy nghĩ tìm bộ quần áo bình thường nhất trong tủ quần áo của mình.

Khách quan mà nói ngoại hình của Lâm Miên cũng có thể coi là đẹp, trông dễ nhìn.

Khuôn mặt cô có đường nét thanh tú trông như con gái cưng của một gia đình nhỏ, mặc dù không được gọi là quá diễm lệ, nhưng qua nhiều năm vui đầu học hành đã lắng đọng rèn luyện cho cô một khí chất của một người tri thức, điềm đạm không thua bất kì ai.

Vì một trải nghiệm tương đối không vui nên từ đó cô đã loại bỏ tất cả đồ mỹ phẩm, nhưng khuôn mặt không trang điểm này lại không thua kém bất kì cô gái son phấn nào.

Thật ra Lâm Miên cũng không cảm nhận gì nhiều về khuôn mặt của mình, chỉ là lúc còn nhỏ thường phải nghe mấy lời khen nửa giả tạo nửa thật lòng của người khác, nhưng mấy năm qua khuôn mặt này cũng chả mang lại được cái gì tốt đẹp cho cô, ngược lại toàn rước lấy tai họa nhờ nó.

Vì vậy nên khi học cấp hai cô cố ý để tóc mái ngố không hợp với khuôn mặt của mình, còn đeo thêm cặp kính không gọng làm cho đôi mắt vô hồn ảm đạm, luôn ngồi hàng đầu tiên trong bộ đồng phục học sinh lớn không phù hợp, quả thật không làm người khác chú ý.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp, cô đã thay đổi kiểu tóc và mắt kính, cũng bắt đầu chọn những bộ quần áo bản thân thích mặc, thật sự không có cách nào ăn mặc như người vô hình trong lớp như trước nữa.

"Không sao, những cô gái khác muốn mặc đẹp bao nhiêu thì có đẹp bấy nhiêu, không ai sẽ để ý mình."

Lâm Miên lẩm bẩm, tay buộc tóc đuôi ngựa, chọn một bộ quần áo bình thường, sau lưng tìm thấy một chiếc túi vải màu trắng, nhìn trái phải trước gương.

Khá trầm lặng, khá giản dị, hoàn toàn không giống như tham gia buổi họp lớp với bạn cũ, mà giống trang phục thuận tiện ra cửa để đi siêu thị hơn.

Bản thân Lâm Miên cảm thấy khá hài lòng với trang phục như vậy nên chuyện khó chịu vì phải tham gia hoạt động tập thể cũng vơi đi phần nào.

Vừa ra khỏi tàu điện ngầm, cô đã thấy Tô Ngữ đứng trước khách sạn hào hứng vẫy tay với cô.

Bởi vì đã không tiếp xúc với người khác một thời gian dài, nên chứng sợ xã hội của Lâm Miên xuất hiện trở lại, cô siết chặt túi vải trong tay, ba bước đi thành hai bước đi tới bên cạnh Tô Ngữ: "Tao đến rồi, mày đừng, đừng kêu nữa..."

Tô Ngữ cười cong mắt: "Được được được nghe mày. Vừa rồi còn sợ mày cho tao leo cây, tao còn lo lắng một hồi."

Người đứng cách Tô Ngữ mấy bước đi tới đánh giá Lâm Miên: "Đã lâu không gặp, tớ cũng không nhận ra, người đẹp này là..."

Lâm Miên nhận ra lớp trưởng năm đó, hơi nhíu mày, còn chưa mở miệng đã bị Tô Ngữ cướp lời trước: "Chạy chạy chạy Lâm Miên, chúng ta không chơi với cậu ấy, tao dẫn mày vào."

Lâm Miên ngơ ngác gật đầu, bất an đi theo Tô Ngữ nửa bước không rời.

Hai người một trước một sau đi qua mấy khúc quanh, Tô Ngữ đột nhiên nói: "Tiểu Miên, lâu rồi không gặp mày, mày vẫn như vậy."

Không đợi Lâm Miên đáp lời, cô nàng lại nói nhỏ một câu, giống như nói với chính mình, cũng giống như khuyên Lâm Miên: "Như vậy mãi cũng không được, lúc tớ không có ở đây, dù sao cậu cũng phải..."

"Đến rồi."

Lâm Miên vẫn chưa kịp phản ứng, Tô Ngữ nuốt lại nửa câu sau của mình, nhanh chóng kết thúc đề tài này, nói chuyện vô ích khiến cô nàng buồn bực cả buổi.

Lâm Miên lắc lắc đầu, biết Tô Ngữ muốn tốt cho mình nhưng tính tình của cô chính là như vậy, không thể lơ được ánh mắt của người khác.

Nhưng cô càng không hiểu, trên cái thế giới này, quả thực có người không cần bất kì ai che chở, không cần bất kì mối quan hệ xã hội nào, chỉ cần có thể sống thật tốt.

Lâm Miên rất muốn trở thành người như vậy.

Tô Ngữ cố ý chọn một vị trí trong góc cho cô, cô ấy cũng ngồi bên cạnh cô.

Bạn học cũ đã đến gần hết, Lâm Miên cầm ly rượu được rót sẵn lên, trong lòng luôn cảm thấy tim đập rộn ràng, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Chỉ là họp mặt bạn bè thôi, có mặt là được.

Cô an ủi bản thân như vậy.

Nhưng trên đời này, không phải lúc nào cũng như ý, cô vừa mới cúi xuống nhấp một ngụm rượu, liền nghe thấy người ngồi bàn bên cạnh nói: "Nếu đã tới đủ rồi, vậy chúng ta mở đầu bằng một trò chơi khuấy động không khí một chút được không?"

"Cái này hay, để điều chính bầu không khí, chúng ta chơi nói thật hay mạo hiểm trước đi."

Hớp rượu trong miệng Lâm Miên thiếu chút nữa khiến cô nghẹn họng.

"Đánh trống chuyền hoa, tới ai thì tính người đó."

(Đánh trống chuyền hoa: là trò chơi dân gian Trung Quốc, vài người, hàng chục người ngồi trên mặt đất thành vòng tròn, một người khác đánh trống bằng vùi quay lưng về phía vòng tròn. Khi tiếng trống vang lên, bắt đầu chuyền hoa qua từng người, tiếng trống dừng ngay người nào thì người đó được chọn.)



Trong lòng Lâm Miên nhảy dựng lên.

Theo định luật Murphy, sợ cái gì sẽ dính cái đó. Cô nhìn chai rượu làm vật bị chuyền, mí mắt lập tức nháy không ngừng.

(Nội dung của định luật Murphy chỉ có một câu ngắn gọn là: "Việc gì có thể xảy ra thì nó sẽ xảy ra", giống câu "trong cái rủi có cái xui" vậy đó mọi người.)

"Âm nhạc dừng —— đó là... Lâm Miên!" Người dẫn chương trình là ủy viên văn nghệ năm đó của lớp, cô nàng cười nhìn Lâm Miên, "Nói thật hay mạo hiểm?"

Lâm Miên nhanh chóng trả lời qua quýt cho xong chuyện: "Nói thật."

"Vậy tớ sẽ hỏi chuyện mà mọi người cũng cảm thấy rất hứng thú, sau khi tốt nghiệp bạn học Lâm Miên đẹp lên không ít, vậy bây giờ cậu có bạn trai chưa?"

"...Không có."

Dường như người dẫn chương trình đã đoán được đáp án này của cô, hỏi tiếp: "Vậy, hình mẫu lý tưởng của cậu là gì?"

"Tớ..."

Lâm Miên siết chặt ly nước trong tay, hơi do dự, trong lúc đó không ít người ngồi trên bàn cười vang lên, thần kinh cô lập tức căng thẳng.

Chỉ là giữa một tràng cười như thế, cô nghe được tiếng hít thở sâu bên cạnh —— có lẽ Tô Ngữ đang khẩn trương thay cô.

Không sao, Tô Ngữ còn ở đây, cô không cần lo lắng.

"Tớ không có hình mẫu lý tưởng."

"Tớ..."

"Là người theo chủ nghĩa độc thân."