Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Chương 236: Tấm da dê cổ




Cố Sơ Vân có hàng ngàn điều không cam lòng.
Chỉ trong một buổi tối, những vật đấu giá mà nàng ta coi trọng đã lần lượt bị kẻ khác cướp mất.
Nàng ta đến đây để kêu giá, chứ không phải để chơi một mình!
Trạch Vương cũng không cam lòng.
Hắn ta nghĩ muốn nổi bật một phen, nhưng hết lần này đến lần khác, dù có góp cả cái mạng vào thì hắn ta cũng không chi nổi con số thiên hà ấy, nên chỉ có thể tức giận mà là rùa đen rụt đầu.
Thanh Phong gãi gãi đầu.
Chủ tử đấu giá đan Trú Nhan để làm gì?
Chẳng phải chủ tử vẫn luôn chán ghét vẻ ngoài quá mức ưa nhìn của mình à?
“100 triệu lượng lần thứ nhất, 100 triệu lượng lần thứ hai, 100 triệu lượng lần thứ ba. Chúc mừng quý khách số 28 giành được một viên đan Trú Nhan”.
Cố Thanh Hy ngáp một cái, rồi liếc nhìn Dạ Mặc Uyên: Lãng phí tiền, tự dưng lại đấu giá đan Trú Nhan.
Nàng có thể luyện được đan Trú Nhan mà, vốn không cần phải bỏ nhiều tiền ra để mua nó.
“Tặng cho cô!”, bỗng nhiên, Dạ Mặc Uyên đưa viên đan Trú Nhan kia đến trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy ngơ ngác.
Đưa nàng đan Trú Nhan để làm gì?
Nàng cũng đâu muốn thứ này đâu!
Ngước nhìn Dạ Mặc Uyên, bất chợt thấy ý cười trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn, suýt chút nữa Cố Thanh Hy cho rằng mình đã nhìn nhầm.
“Cho ta?”, nàng hoang mang hỏi.
“Ừm, cho cô, nếu cô không thích thì cứ ném đi!”
Những người ở hội đấu giá đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ném đi ư?
Đó là 100 triệu lượng bạc đó!
Chẳng lẽ trong lòng vợ chồng nhà này, 100 triệu lượng chỉ là một lượng thôi ư?
Các quý phụ trong hội đấu giá đều che miệng, nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ.
“Nhìn đi kìa, vợ chồng người ta ân ái cỡ nào, thiếu niên kia vì muốn dỗ vợ cười mà ném ra 100 triệu lượng đấy, ta hâm mộ chết đi được!”
“Còn không phải, lão già nhà ta vô cùng keo kiệt, đừng nói 100 triệu lượng, e là 10 lượng mà ông ta còn tính toán đấy! Đã kết hôn nhiều năm rồi, ông ta còn chưa tặng ta được thứ gì!”
“Không so sánh thì sẽ không đau lòng!”
“Trời ạ, nếu ta là nữ nhân kia, chắc chắn ta sẽ cảm động phát khóc đấy!”
“Nhưng dường như nữ nhân kia không có vẻ gì là vui mừng? Chẳng lẽ do quá phấn khích nên nàng ta bị choáng váng à? Không nói được luôn à?”
“Theo ta thì là vậy đấy!”
Cố Thanh Hy nhếch miệng cười.
Nàng không thích đan Trú Nhan thì vui mừng cái gì.
Chẳng bằng Dạ Mặc Uyên đưa cho nàng 100 triệu lượng bạc, nàng sẽ cảm thấy vui hơn ấy chứ!
Cố Thanh Hy ngẫm nghĩ rồi do dự nói: “Hay là, ngài đổi đan Trú Nhanh thành bạc rồi tặng ta đi!”
“…”
Nụ cười trên môi Dạ Mặc Uyên cứng lại.
Thanh Phong há hốc mồm.
Tất cả người có mặt tại hội đấu giá cũng tròn mắt mà nhìn, mọi người đều cho rằng mình đã nghe nhầm.
Đối mặt với vô số ánh mắt kinh ngạc, Cố Thanh Hy vội cất đan Trú Nhan vào ngực, cười gượng và nói: “Cám ơn!”
Cứ nhận đi đã, đợi sau đó lại bán đi cũng được.
Trong hội đấu giá, tuy nàng mở miệng đòi đổi bạc, nhưng Dạ Mặc Uyên vẫn không có ý định giết nàng, điều này khiến Cố Thanh Hy có chút cảm động.
Bất kể Dạ Mặc Uyên có tặng nàng đan Trú Nhan vì điều gì thì đây cũng là tấm lòng của hắn.
Cố Sơ Vân siết chặt nắm đấm, càng thêm ghen tị với Cố Thanh Hy.
Tiểu Lộ nở một nụ cười quyến rũ và nói: “Khách quý số 28 thật sự đã gả cho một phu quân tốt, khiến chúng ta cảm thấy cực kỳ hâm mộ”.
Cố Thanh Hy cười gượng, sau đó đổi chủ đề: “Không biết vật đấu giá tiếp theo là gì?”
“Vật đấu giá tiếp theo là một tấm bản đồ. Đây là bản đồ của một vùng đất không thuộc Dạ quốc, cũng không thuộc bất kỳ quốc gia nào trong thiên hạ. Đó là một bức địa đồ cổ, có lẽ vùng đất kia đã biến mất khỏi thế giới này!”
“Tuy nhiên… cũng có thể do phòng đấu giá Phong Tương của chúng ta có kiến thức hạn hẹp, hoặc do khả năng tìm kiếm kém nên không tìm thấy nơi trong bản đồ. Đây là một tấm bản đồ bằng da dê đã có niên đại mấy ngàn năm, nó được bao bọc bởi rất nhiều lớp bảo vệ, có thể thấy được, ở mấy ngàn năm trước, thứ này chắc chắn là một món chí bảo. Chủ nhân của nó cực kỳ xem trọng nó, vì lẽ đó mà cuộn da dê này mới có thể tồn tại qua hàng ngàn năm mà không bị tổn hao gì”.
Trong lúc Tiểu Lộ nói, có người đã đem cuộn da dê cổ lên.
Từ ngay lần đầu nhìn thấy, Cố Thanh Hy đã bị cuộn da dê này và một phần nhỏ bản đồ lộ ra ngoài hấp dẫn.
Bởi vì dấu hiệu trên tấm bản đồ này là tiếng Anh.
Hơn mấy ngàn năm trước đã có anh văn à?
Nàng lại lần nữa quan sát tấm da dê, e là niên đại của nó còn cổ xưa hơn so với Luyện Đan Bách Khoa toàn thư mà nàng tìm được, chất liệu cũng tốt hơn hẳn.
Trực giác nói cho nàng biết bức địa đồ này không hề đơn giản, có lẽ nên lấy về nghiên cứu thử xem sao.
Cố Thanh Hy cảm thấy hứng thú, nhưng mọi người lại chẳng có chút hứng thú.
Một tấm da dê cổ không rõ lai lịch, dù nó có là đồ cổ thì cũng đã trải qua rất nhiều năm rồi, còn có thứ gì tốt đâu chứ?
Tiểu Lộ vẫy tay một cái, lập tức có người thu hồi tấm bản đồ cổ bằng da dê kia.
Nàng ta cười nói: “Trong tấm bản đồ này có một vài ký hiệu mà chúng ta không hiểu, có lẽ, sẽ tìm ra vùng đất trong bản đồ thông qua những ký hiệu này. Giờ bắt đầu đấu giá, khởi điểm 50 vạn lượng”.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Không có ai kêu giá.
Một tấm bản đồ không rõ lai lịch mà đòi đến 50 vạn lượng bạc, có nhiều quá không?
Có kẻ đần mới bỏ tiền ra mua một tờ giấy lộn.
“Không ai kêu giá sao? Tuy tấm bản đồ này có vẻ khó hiểu, nhưng chỉ riêng tấm da dê cổ này cũng đã có giá trị khó phân định được rồi, mọi người có thể mang nó về sưu tầm cũng được mà!”
“Dù là sưu tầm thì cũng quá đắt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.