Cường Sủng Nam Thê

Chương 12



< Cường Sủng Nam Thê > Chương 12:

--------

☆, 12. Người Doãn gia khua môi múa mép

--------

Hạ Trường Ninh không nói gì nhún nhún vai,

_ Quyết định cũng nhanh nhanh chút cho tôi biết.

Cậu nói xong liền không ngó ngàng tới người Doãn gia nữa, đứng dậy trở về phòng,

_ À.., đúng rồi, tôi đã tìm luật sư xử lý tốt mọi thủ tục theo pháp luật, ngày mai sẽ đưa tới, các người xem một chút đi, không có ý kiến, thì ký tên.

Hạ Trường Ninh nói xong đầu cũng không quay đầu lại bước đi.

Bà Doãn vừa rồi nóng nảy mà nhảy cẫng lên lớn tiếng mắng Hạ Trường Ninh không lương tâm, vong ân phụ nghĩa, súc sinh không bằng, cứ coi như bà ta không chê mệt có mắng ba ngày ba đêm, cũng không có được cái gì.

Doãn Chi Niên cúi thấp đầu một câu cũng không nói, ông kỳ thật đã thấy rõ, Bà Thương và cậu cả Thương gia thật ra sáng tỏ mọi chuyện sẽ không để Doãn gia nhúng tay vào chỗ sính lễ cho Hạ Trường Ninh, mà Hạ Trường Ninh cũng không định đem giao cái gì cho bọn họ quản lý. Cho nên có ồn ào gây chuyện thế nào cũng là vô bổ. Mẹ cùng vợ ông trách mắng căn bản không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, mà ngược lại cách làm này càng đem Hạ Trường Ninh đẩy ngày một xa hơn, thậm chí đã đẩy mọi chuyện đi xa đến mức không thể sửa chữa được.

Ông dường như lờ mờ cảm thấy tất cả mọi chuyện lần này Hạ Trường Ninh biểu hiện đều là muốn cho ông biết rõ một điều, đó chính là chỉ cần Hạ Trường Ninh bước ra khỏi Doãn gia một bước, thì cả đời này đều sẽ không quay đầu lại.

Ông và đứa con này triệt để mất hết mọi thứ liên quan, một chút cặn cũng không có.

Trở lại trên lầu, Hạ Trường Ninh đơn giản đem sự tình cùng dì Tần giảng giải một lần, để cho dì Tần an tâm, chỉ chọn những chuyện quan trọng nói rõ một lần, nhìn dì Tần an tâm, mới để dì Tần đi nghỉ ngơi.

Mặt trời dần ngả về tây, những ngọn đèn cũng từ từ bật lên. Bầu trời một mảnh đen như mực, lác đác vài ánh sao, tĩnh mịch, yên ắng vô cùng, không khí trong đêm mát mẻ mang theo chút gió nhẹ chầm chậm thổi qua, tâm tình xúc động được vỗ về an ủi.

Trí óc cậu lướt lại hết thảy sự việc trong ngày gặp mặt hôm nay, bà Thương rất khôn khéo và quyết đoán, Thương Ngự Thượng trầm ổn kiên định, Thương Quốc Chương một thân khí thế của người làm việc lớn, vợ ông ấy mặc dù nói không nhiều nhưng mà cũng là người không dễ chịu. Mà một gia đình như vậy mình gả vào thật có thể suôn sẻ sao? Sẽ thuận lợi để mình kết hôn sao?

Bà Thương cho cậu những sính lễ kia có ý gì? Hạ Trường Ninh suy đi nghĩ lại bản thân vẫn không hiểu rõ, cho dù là vì không thể cho mình một hôn lễ tốt nhưng vì vậy mà bồi thường đi nữa,.. thì những bồi thường kia cũng không phải để cho người có thể dễ dàng tiêu hóa được.

Vậy là còn có nguyên nhân gì, để bà Thương làm như vậy?

Còn có một loạt biểu hiện của Thương Ngự Thượng hôm nay cũng làm Hạ Trường Ninh không thể tưởng tượng.

Trong ký ức, cậu và Thương Ngự Thượng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, cậu không nhận thấy mình có mị lực đến mức có thể để cho một người từng thấy qua không ít khuê tú, tiểu gia bích ngọc thậm chí là hào hoa công tử.....làm cho cậu cả Thương gia đối với mình nhất kiến chung tình. Vậy anh ta hôm nay tất cả hành động là có ý gì chứ?

Nhớ tới lúc anh ta nắm lấy tay cậu, đồng tình an ủi và âu yếm, ánh mắt anh ta chất chứa quan tâm, yêu thương, Hạ Trường Ninh không phải không cảm giác được, chỉ là xúc cảm trong lòng cậu không hiểu rõ khiến tự cậu cảm thấy khó chịu. Vuốt vuốt lông mày, cậu vẫn quyết định cùng với Thương Ngự Thượng nói chuyện cởi mở chân thành một chút. Quyết định xong cậu liền cầm điện thoại định gọi điện cho Thương Ngự Thượng, ting ting hai tiếng vang lên, điện thoại được kết nối, bên trong truyền tới thanh âm trầm trầm nam tính

_ A lô, Trường Ninh.

Hạ Trường Ninh ổn định tinh thần,

_ Ừm, là tôi.

_ Có việc?

_ À ừ, tôi muốn cùng anh nói chuyện.

_ Được, ngày mai buổi sáng 9 giờ, tôi đến đón cậu.

_ Không cần, anh cho tôi biết địa chỉ, chính tôi tự qua là được.

_ Đợi tôi.

Thẳng đến khi di động truyền tới thanh âm tít tít, Hạ Trường Ninh mới phát hiện cậu còn chưa nói được lời nào, liền bị ngắt điện thoại, chớp chớp mắt mấy cái,

_ Thương Ngự Thượng thật sự là ngang ngược mà.

Khi không điện thoại đang kết nối lại bị ngắt ngang như vậy, Hạ Trường Ninh liền mở ra máy tính đăng nhập vào tài khoản, Trên QQ tin tức liền vang không ngừng, nhìn xuống chút, đều là biên tập hối thúc bản thảo.

_ Thanh Thủy à, tại sao? Tại sao? Tại sao? Trả lời, trả lời đi.

_ Thanh Thủy ơi, tại sao? Cậu còn sống không??

_ Thanh Thủy à cậu lại không nói lời nào bà đây muốn báo mất tích nha.

_ Thanh Thủy, nô gia vì "ngài" hầu tẩm, "ngài" liền ân sủng, thưởng câu gì đi.

_ Thanh Thủy, cậu lại không giao bản thảo, bà đây quyết định đêm nay đi đến trước giường cậu treo cổ cho cậu xem.

‧ ‧ ‧ ‧ ‧ ‧

Hạ Trường Ninh không tự chủ được một thân run rẩy, vẫn quyết định mau chóng giao bản thảo, không thì người biên tập này, bà cô đó thật có thể từ máy tính leo ra đến nắm lấy cổ của mình, trừng to mắt nhìn chằm chằm đến khi cậu giao bản thảo mới thôi.

Cùng biên tập trò chuyện vài câu xác định số lượng và thời gian giao bản thảo một chút, Hạ Trường Ninh bắt đầu tập trung tinh lực gõ chữ.

Từ khi lên đèn đến rạng sáng 1 giờ, Hạ Trường Ninh mới kết thúc công việc, tương lai vài ngày tới cậu có thể an tâm giải quyết chuyện hôn lễ.

Đơn giản rửa mặt, lại vội vàng tắm rửa, chỉ mặc quần lót liền vùi vào chăn mền, không quá vài phút liền tiến vào mộng đẹp.

Hạ Trường Ninh có đồng hồ sinh học rất đúng giờ, bất kể ban đêm mấy giờ chìm vào giấc ngủ, đều có thể buổi sáng lúc 7 giờ đúng giờ tỉnh lại.

Rửa mặt xong, dì Tần làm bữa sáng ngon miệng đưa lên cho cậu, ăn qua bữa sáng, Hạ Trường Ninh cầm một cuốn sách ngồi trên ghế ở ngoài ban công.

Chưa đến 8h45, di động Hạ Trường Ninh vang lên thông báo cuộc gọi đến, xem điện thoại, Hạ Trường Ninh nhếch miệng,

_ A lô, Ngài Thương.

_ Ừm, Trường Ninh, tôi ở dưới lầu.

_ Tôi xuống ngay lập tức.

Tắt điện thoại, mặc vào áo khoác, Hạ Trường Ninh xuống lầu.

Đi qua phòng khách, thấy người Doãn gia đều ở đây, lòng lạnh lùng, nhưng mà vẫn chào hỏi,

_ Bà, cha, sớm.

Bà Doãn mặt méo mó, cái mũi hừ một tiếng, Doãn Chi Niên cười cười,

_ Trường Ninh là muốn đi ra ngoài nha?

_ Ừ.

_ Là có việc gì sao?

Doãn Chi Niên truy vấn.

Hạ Trường Ninh không có biểu lộ điều gì trả lời,

_ Có chút việc với Thương Ngự Thượng.

_ Ái chà, sao mà nhanh vậy giống như quen thuộc từ lâu.

Doãn Tuấn ê ẩm đâm chọt một câu. Đối với ngày đó Hạ Trường Ninh kéo cậu ta xuống nước, cậu ta thủy chung trong lòng còn có khúc mắc, lại thêm vừa mới biết Thương gia cho Hạ Trường Ninh nhiều sính lễ quý giá, lòng liền càng không thoải mái, dựa vào cái gì chứ, Hạ Trường Ninh không phải phế vật sao? Mới gặp liền có thể đạt được người nhà họ Thương đối đãi khác biệt, mà bản thân mình bởi vì đổ món nợ đã bị ba ba ra lệnh cưỡng chế ở nhà, cắt giảm chi tiêu.

Vừa nghĩ tới Hạ Trường Ninh người trước mặt tương lai có thể tốt đẹp trong lòng liền cực độ không cân bằng, không nói vài câu đâm chọt lòng liền không thoải mái.

Hạ Trường Ninh mỉm cười,

_ Thế nào, Doãn Tuấn đố kị? Nếu không như vậy đi, thay bằng cậu gả vào Thương gia, làm "mợ cả" Thương gia, như thế nào?

_ Cậu ‧ ‧ ‧.

Doãn Tuấn trong nháy mắt mặt dày cũng phải đỏ lên, thanh âm khô khốc nói,

_ Tôi nào có số tốt như vậy chứ. Bị người đè chuyện tốt này, vẫn là cậu làm tương đối thích hợp.

_ Phải không? Vậy thật đáng tiếc.

Bất quá cậu có thể sống thật tốt cũng là bán tôi mới đổi được, cho nên đừng không phục, nên trân quý đi.

Doãn Hạo ảm đạm,

_ Cái chuyện này đáng giá khoe khoang sao?

Hạ Trường Ninh cười ha ha,

_ Không đáng khoe khoang sao? Các người dường như mua bán rất vui vẻ, có phải không? Chí ít cậu còn có thể làm tổng giám đốc của cậu, cho nên đừng quên nói chuyện phải biết khom lưng cúi đầu.

_ Cậu.......

Doãn Hạo bị nghẹn họng mặt mũi vặn vẹo.

Bà Doãn nhìn không được, bảo bối cháu trai của mình bị Hạ Trường Ninh nói đến không phản ứng được gì, bà ta không chịu được nói

_ Hạ Trường Ninh, đừng làm ra vẻ chịu thiệt thòi, Doãn gia từ trước đến nay không có đối đãi bất công với cậu.

_ Phải không? Vậy tôi đáng ra phải cảm động đến rơi nước mắt sao?

_ Hừ, đã thành sự thật không thể thay đổi, cậu cho dù nói nhiều lời cũng vô dụng, Thương gia cho cậu sính lễ đã đủ nhiều, tốt nhất đừng lại được tấc tiến một thước.

_ Tôi là xứng đáng tôi nên được, ừm.

_ Cậu nhưng đừng quên, không có Doãn gia, cậu cái gì đều không phải.

_ Không có Doãn gia, tôi sẽ so bây giờ tốt hơn nhiều, chí ít tôi sẽ không bị cái gọi là "thân tình" giả dối trói chặt, đổ trách nhiệm lên trên người tôi, dùng nửa đời sau đến trả lại món nợ đã thiếu.

Doãn Chi Niên sắc mặt chợt trắng chợt xanh, Hạ Trường Ninh nói giống như đao nhọn lăng trì lấy ông,

_ ĐỦ RỒI.

Doãn Chi Niên gầm nhẹ,

_ Trường Ninh, cha xin con thứ lỗi, là cha không bản lĩnh không thể không để con gả vào Thương gia, nhưng mà Bà Thương cũng không có đối đãi không công bằng với con, ngược lại rất là coi trọng con, tin tưởng sau này ở Thương gia con sẽ rất tốt, cha cầu con, đừng lại oán trách được không?

_ Ha ha, đúng vậy nha, nói nhiều như vậy hình như không có tác dụng gì. Buổi chiều luật sư sẽ mang theo văn kiện lại đây, ký tên một chữ thì cái gì đều không cần lại nói.

_ Trường Ninh, con nhất định muốn làm như thế sao?

Doãn Chi Niên mắt ai oán giấu không được.

Hạ Trường Ninh tâm đã lạnh đến cùng,

_ Vì sao không?

Doãn Chi Niên đột nhiên tiếng lớn hô,

_ CHA LÀ CHA CỦA CON, con như vậy, làm ra chuyện này có cái gì tốt, thật là một chút con cũng không giữ cho mình một đường lui sao?

_ Người một nhà các người thật sự là mâu thuẫn. Một mặt nói Thương gia như thế nào coi trọng tôi, nói tôi không cần sau này có gì lo lắng. Một mặt khác đem tôi bán triệt để còn muốn tôi đối với các ngươi cảm động đến rơi nước mắt, thế nào, muốn tôi làm vô gian đạo, vẫn vì các người làm máy rút tiền không thời hạn sao?

_ Con‧ ‧ ‧, Trường Ninh con quá hoang tưởng, cùng Thương gia liên hôn là bất đắc dĩ, nhưng mà Doãn gia bất kỳ lúc nào cũng đều sẽ là hậu thuẫn cho con, con không rõ sao?

_ Hậu thuẫn?

Hạ Trường Ninh quét mắt một chút những người đang ngồi kia,

_ Cha à, cha không tìm hiểu người nhà của cha sao? Nói ra cái lời này, chính cha có thể tin tưởng có thể thành sự thật hả?

Nhìn bóng lưng Hạ Trường Ninh rời đi, Doãn Chi Niên ngồi ở trên sofa. Người nhà của ông, ông sao không hiểu chứ, nhưng mà ông liều mạng nắm lấy tia hi vọng cuối cùng nhất muốn lưu đứa con này. Nhưng mà hiển nhiên ông đánh giá thấp trí thông minh đứa con này, cũng đánh giá cao vị thế của Doãn gia trong lòng cậu.

Ra khỏi cửa, Hạ Trường Ninh ngẩng đầu nhắm mắt. Tia nắng ấm áp chiếu rọi lên gương mặt thanh tú ánh lên vệt hồng trên mi mắt cậu, như một khối băng sương tan trong nắng mây mờ ngưng động.

Thương Ngự Thượng lúc Hạ Trường Ninh đi ra liền từ xe bước xuống, nhìn Hạ Trường Ninh ngẩng đầu nhắm mắt, duy trì thật lâu hành động kia, đầu hơi nâng lên, cổ cao thon dài trắng nõn, nổi lên trái cổ nhỏ có chút cuộn lại, đường cong dụ người từ cái cằm kéo dài đến cổ áo hơi mở rộng, xương quai xanh xinh đẹp ở cổ áo kia như ẩn như hiện, Thương Ngự Thượng đôi mắt càng thêm sâu thẳm, trong lòng khẽ động đậy.

Thả bước chân nhẹ đi đến trước mặt Hạ Trường Ninh, giọng nói trầm ấm thong thả cất lên,

_ Trường Ninh.

Hạ Trường Ninh cúi đầu mở hé hai mắt, trước mắt là cảnh vật và người xanh lam hiện ra, một hồi lâu ánh mắt mới khôi phục bình thường,

_ Thật có lỗi, để anh đợi lâu.

Thương Ngự Thượng tự nhiên nắm lấy tay Hạ Trường Ninh,

_ Đi thôi.

Đối với hành động Thương Ngự Thượng tự nhiên nắm lấy tay cậu, Hạ Trường Ninh rất ngượng ngùng, hai người đàn ông cao lớn nắm tay nhau, nhìn thế nào cũng khó tiếp thu, nghĩ muốn buông tay Thương Ngự Thượng ra, nhưng là anh ta cầm quá chặt, vung vẩy vài lần đều không thể, cũng may xe cách cũng không xa lắm, ngay lúc Hạ Trường Ninh muốn nổi giận, Thương Ngự Thượng đem Hạ Trường Ninh nhét vào xe, một chân đạp ga, xe chạy đi.

- -------

Hết chương 12

>>>>>>>>

Trans & edit: Chua cay tuyệt nhất

>>>>>>>>