Cường Thế Sủng Hôn: Bà Xã Đại Nhân Đừng Hòng Trốn

Chương 10



Khi Vân Hoàn tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

Cô nhìn căn biệt thự trống rỗng, giật mình ngồi dậy từ trên sô pha, bước nhanh chạy về phía phòng làm việc ở lầu hai.

Cô đẩy cửa phòng làm việc, lại chỉ nhìn thấy một ly cà phê còn chưa uống hết và thùng rác đầy giấy bỏ đi.

Cô nửa quỳ trên mặt đất, lấy những tờ giấy trong thùng rác ra, bày ra từng cái.

Mỗi một mặt trên giấy đều là vẽ váy cưới, có tờ vẽ một nửa, có tờ chỉ vẽ khăn voan, có tờ chỉ là bán thành phẩm...

Thì ra đêm qua tất cả đều không phải là mơ, Phong Cảnh Châu thật sự sẽ vì cô mà thiết kế một bộ váy cưới hoàn mỹ nhất như trong tưởng tượng của cô...

Vân Hoàn cười rộ lên, như đạt được một bảo vật mà đem những tờ giấy bỏ đi đó cất vào trong ngăn kéo của mình.

Khi ngăn kéo sắp đóng lại, cô lại thấy được một phần văn kiện trong ngăn kéo.

Nụ cười trên khuôn mặt cô dần dần biến thành nụ cười khổ.

Đây là công văn của công ty đưa ra thị trường.

Công ty thiết kế châu báu Vân Ảnh do một tay cô sáng lập, sáng lập ba năm, một tháng trước cuối cùng cũng được đưa ra thị trường.

Vốn tưởng rằng sự nghiệp của cô sẽ được bù đắp cho những thiếu sót đáng tiếc trong hôn nhân, nhưng không ngờ công ty mới vừa được đưa ra thị trường, cô đã bị chuẩn đoán bị ung thư dạ dày.

Hiện giờ, cô sống không được quá ba tháng, công ty phải làm sao bây giờ?

Vân Hoàn ngồi ở bàn sách một lúc lâu, lúc này mới đứng dậy, mang theo toàn bộ văn kiện liên quan đến công ty, gọi một chiếc xe về Vân gia.

Nhìn thấy cô tới, bà Vân vô cùng kinh ngạc.

Vân Hoàn mang theo ý cười trên khuôn mặt đi vào: “Nhìn thấy con về nhà, mẹ không chào đón sao?”

Bà Vân phục hồi lại tinh thần: “Đương nhiên hoan nghênh, mau vào đây ngồi, hôm nay sao lại rảnh về thế, công việc ở công ty không bận sao?”

Nhìn bộ dáng của bà Vân vui vẻ phấn chấn, dường như là thật sự hoan nghênh cô trở về.

Vân Hoàn lúc này mới đi vào, cô nhìn về phía mái tóc bạc đầu của bà Vân, giọng nói có chút trầm thấp: “Mẹ, rất nhanh thôi con sẽ phải cùng Cảnh Châu ly hôn, tuy rằng là con chủ động ly hôn nhưng trong lòng con cũng không chịu nổi...”

Bà Vân khẽ thở dài, cắt ngang lời nói của cô: “Hoàn Hoàn, mẹ biết con khổ, nhưng Thanh Thanh...Hazzz, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mẹ cũng không còn cách nào khác...”

“Mẹ, con không phải tới đây nói cái này với mẹ.”

Vân Hoàn lấy tất cả văn kiện trong túi ra: “Con tạm thời không có tâm tình xử lý những chuyện lung tung rối loạn trong công ty, cho nên muốn bảo mẹ và ba quản lý thay, văn kiện này mẹ ký xuống một cái, về sau cổ đông lớn nhất của công ty chính là mẹ và ba...Còn có căn biệt thự mà con ở, tuy rằng ông nội Cảnh Châu giao căn biệt thự lại cho con, viết tên của con, nhưng con dự định sẽ trả lại cho Phong gia...”

Bà Vân cầm lấy tay cô: “Hoàn Hoàn, tâm tình con không tốt thì ra nước ngoài thư giãn là được rồi, để ba con giúp con xử lý công ty cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng cũng không cần thiết phải ký tên vào cái thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần kia. Còn căn biệt thự nếu là Phong lão gia tử tặng cho con, con cứ nhận đi, con và Cảnh Châu kết hôn ba năm mới nhận được một căn biệt thự, nói ra cũng là Phong gia xin lỗi con...”

Vân Hoàn nhìn bà Vân, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Chỉ cần không xen lẫn với việc cãi nhau với Thanh Thanh, mẹ vẫn sẽ yêu cô, vẫn là vì cô mà suy nghĩ khắp chốn.

Cho nên, đem công ty để lại cho mẹ, cô cam tâm tình nguyện.

Vân Hoàn còn muốn nói thêm gì đó, của phòng khách lại bị đẩy ra, Vân Thanh Thanh chuyển động xe lăn đi vào.

“Chị, chị cũng ở đây sao?” Trên mặt Vân Thanh Thanh tràn đầy ý cười, nhanh chóng đẩy xe lăn tới bên người bà Vân: “Mẹ, con muốn nói cho mẹ một tin tốt, mẹ biết không, anh Cảnh Châu đã chuẩn bị hôn lễ của con và anh ấy, anh ấy còn vì con mà chuẩn bị một bất ngờ, con thật sự rất vui.”

Ba năm nay, đây là lần đầu tiên bà Vân nhìn thấy đứa con gái nhỏ của mình lộ ra sắc mặt vui vẻ như vậy, bà rút tay khỏi lòng bàn tay của Vân Hoàn, ôm lấy bả vai của Vân Thanh Thanh cười nói: “Bất ngờ gì vậy, đáng để con vui vẻ như thế?”

Vân Hoàn nhìn lòng bàn tay vắng vẻ của mình, môi mỏng nhấp nhấp, không nói gì thêm.

Thân chí khi nghe được Vân Thanh Thanh cố ý khiêu khích, trên mặt cô cũng không có bất cứ biểu tình nào.

Cô đã quyết ý cùng Phong Cảnh Châu ly hôn, từ nay về sau, hắn muốn cưới ai, kết hôn với ai, đều không có bất cứ liên quan gì đến cô.

“Mẹ, mẹ mau xem, đây là váy cưới mà anh Cảnh Châu thiết kế cho con, là váy cưới xinh đẹp nhất trên thế giới này đó!”

Vân Thanh Thanh đưa một tờ bản thảo thiết kế tới trước mặt bà Vân, mặt mày hớn hở miêu tả bộ váy cưới này có một không hai như thế nào.

Ánh mắt Vân Hoàn đảo tới, không thể tin mà nhìn tờ bản thảo thiết kế kia.

Ầm—

Đầu óc cô dường như bị một thứ gì đó làm cho nổ tung.

Cảm xúc cuồn cuộn như sóng to gió lớn, Vân Hoàn đột nhiên duỗi tay đoạt lại tờ bản thảo thiết kế trong tay Vân Thanh Thanh.

- --

[ Do dạo này mình khá bận và k có thời gian edit nên update muộn hơn dự kiến. Mong mọi người thông cảm nhé!🤗]

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!