Cường Thế Sủng Hôn: Bà Xã Đại Nhân Đừng Hòng Trốn

Chương 4



"Thanh Thanh, cô ta không đáng để em đối xử tốt như vậy"

Thanh âm nhàn nhạt của Phong Cảnh Châu vang lên, hắn gắp một miếng thịt cá đặt vào bát của Vân Thanh Thanh, giọng điệu ôn nhu mềm mại phảng phất như có dòng nước chảy qua:

"Cá đã gỡ xương rồi, em yên tâm ăn đi"

Vân Thanh Thanh cong khóe môi, nở nụ cười hạnh phúc:

" Anh Cảnh Châu thật tốt, thật hâm mộ chị em khi có một người chồng tốt như vậy..."

Ánh mắt Phong Cảnh Châu nhìn về phía Vân Thanh Thanh:

"Thanh Thanh, chỉ có em mới xứng đáng để anh làm vậy"

Lời nói của Phong Cảnh Châu tựa như có một bàn tay đang bóp lấy cổ Vân Hoàn làm cô hít thở không thông, hô hấp khó khăn.

Đúng vậy, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ che giấu sự khinh thường của mình đối với cô. Người vợ trên danh nghĩa này của hắn căn bản không đáng để hắn bận tâm tới.

Vân Hoàn đột nhiên đứng thẳng dậy khiến chiếc ghế phát ra tiếng động lớn.

Tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người cô.

"Chị, có chuyện gì vậy?"

Vân Thanh Thanh ra vẻ hoảng sợ mà kéo cánh tay của Phong Cảnh Châu, trên khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, mà ánh mắt kia lại mang theo tia đắc ý cùng khiêu khích.

Ba mẹ nhìn cô, ánh mắt họ hiện lên sự cảnh cáo cùng trách cứ:

"Không ngoan ngoãn ăn cơm, đứng lên làm loạn cái gì?"

Mà chồng của cô, ánh mắt đảo qua người cô, mang theo tia lạnh nhạt và thờ ơ:

"Vân Hoàn, cô tốt nhất nên thành thật một chút"

Vân Hoàn nhìn đám người trước mặt, cảm thấy mình giống như một trò đùa, một trò đùa từ đầu đến cuối!

Cô hít sâu một hơi, cố nén những giọt nước mắt đang trực chảy xuống, gằn từng chữ một:

"Phong Cảnh Châu, nếu như anh muốn ly hôn, bây giờ cùng em về nhà đi"

Động tác của Phong Cảnh Châu khẽ dừng, hắn lạnh lùng nhìn Vân Hoàn:

"Vân Hoàn, cô làm loạn đủ chưa?"

"Ly hôn? Ly hôn gì chứ?" Vẻ mặt Vân Thanh Thanh sợ hãi buông lỏng cánh tay của Phong Cảnh Châu.

"Chị ơi, thật sự xin lỗi, em chỉ là kiềm lòng không được muốn đến gần anh Cảnh Châu một chút...Cầu xin chị, đừng vì em mà ly hôn với anh Cảnh Châu..."

Ánh mắt Vân Hoàn lạnh tanh nhìn đôi mắt đẫm lệ của Vân Thanh Thanh, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.

Bởi vì Vân Thanh Thanh có thể dễ dàng khóc như vậy, cho nên mới được mọi người che chở, đúng không?

Cô thu lại tất cả sự yếu ớt mỏng manh của mình, nâng bước, đi từng bước về phía Phong Cảnh Châu.

"Cảnh Châu, cơ hội chỉ có một, em sẽ chờ anh về"

Đêm càng lúc càng yên tĩnh.

Vân Hoàn yên lặng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách như một tượng điêu khắc. Cô cứng nhắc giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian, đã hai giờ sáng.

Cô đã đợi gần mười tiếng đồng hồ, nhưng Phong Cảnh Châu...vẫn chưa trở về.

Không phải hắn luôn muốn ly hôn sao? Cô đã đồng ý ly hôn rồi, tại sao hắn vẫn không muốn trở về cùng cô nói chuyện vui vẻ một chút?

Cô chỉ muốn hỏi kĩ rằng tại sao trước khi ly hôn, hắn lại biến thành bộ dạng như vậy. Khi đó, rõ rằng hắn đối xử với cô rất ôn nhu, nhẹ nhàng...

Vân Hoàn nhìn bát mì mà cô đã tỉ mỉ chuẩn bị để ở trên bàn, quay đầu lại, nhìn thấy khoảng sân tối om bên ngoài không có động tĩnh gì, sắc mặt càng lúc càng trở nên xám xịt.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi đứng dậy, xoay người chuẩn bị lên lầu. Đột nhiên, từ trong sân biệt thự truyền đến âm thanh xe cộ, âm thanh kia lọt vào màng nhĩ cô một cách rõ ràng, lại có vẻ vô cùng mờ mịt.

Vân Hoàn đột ngột xoay người lại, ánh mắt xuyên quay màn đêm u tối và bất ngờ bắt gặp một đôi mắt cực kì lạnh lẽo. Trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, tai cô như bị ù đi, sau đó mới phản ứng lại, vẻ mặt cực kì vui vẻ:

"Cảnh Châu, anh về rồi."

Phong Kính Châu đứng ở cửa, toàn thân tản ra khí lạnh bức người:

"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Vân Hoàn giả vờ như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phong Cảnh Châu, cô vẫn làm bộ mặt tươi cười nói:

"Cảnh Châu, em có nấu mì cho anh. Anh ăn xong rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không?"

Cô đi về phía bàn ăn, bưng tô mì lên, sau đó khẽ ngẩn người:

"Mì nguội rồi, để em nấu tô khác nhé"

Cô nhấc chân chuẩn bị đi về phía nhà bếp.

"Đứng lại"

Phong Cảnh Châu sải bước tiến tới, lạnh lùng mở miệng gọi cô.

"Vân Hoàn, tôi không có kiên nhẫn để chơi trò chơi với cô đâu!"

Vân Hoàn cúi đầu, đôi môi đỏ mọng mím lại, vẻ mặt đầy chua xót:

"Cảnh Châu, em chỉ muốn cùng anh vui vẻ ăn một chút gì đó. Anh không phải thích nhất là ăn mì nấu sao? Anh còn thích thêm quả trứng luộc vào mì, còn thích cho thêm một ít rau xanh vào nữa...Em sẽ lập tức lấy một tô khác, anh chờ em năm phút thôi"

Cô hốt hoảng chạy vào bếp. Vẻ mặt của Phong Cảnh Châu càng thêm âm trầm.

Kết hôn ba năm, số lần hắn trở về đây không vượt quá ba lần, số lần ăn cơm cùng với Vân Hoàn có thể đếm trên đầu ngón tay. Bất luận là với ai, hắn cũng chưa bao giờ nói là hắn thích ăn mì nấu, càng không thể nói cho người phụ nữ mưu mô, xảo quyệt này được!

Nhưng người phụ nữ này vì yêu hắn mà lại có thể điều tra sở thích của hắn rõ ràng như thế!

Ánh mắt Phong Cảnh Châu âm u, xoay người muốn rời đi, tuy nhiên, hắn lại ngửi thấy được một mùi hương trầm lặng của gỗ đàn hương nơi chóp mũi.

Mùi hương này, quá quen thuộc...

Tại sao ở đây cũng có?

"Cảnh Châu, mì đã chuẩn bị xong, anh qua đây nếm thử một miếng nhé?"

Vân Hoàn từ phòng bếp đi ra bưng theo tô mì đang bốc khói, hơi nóng phả vào mặt cô, cả người như được bao phủ bởi ánh sáng dịu nhẹ.

Phong Cảnh Châu nhìn thấy cảnh tượng này đặc biệt chói mắt.

Không phải cô ta muốn ly hôn sao? Lại còn giả vờ nấu mì cho hắn, cô ta còn muốn giở trò gì nữa đây?

Phong Cảnh Châu bỗng nhiên duỗi tay, bóp lấy cằm cô:

"Vân Hoàn, rốt cuộc cô đang toan tính chuyện gì?"

Cằm truyền đến những cơn đau nhức, Vân Hoàn cau mày đau đớn:

"Cảnh Châu...em chỉ muốn anh ăn thử một miếng mì do chính tay em nấu mà thôi"

Cô nói xong, đôi mắt đã đỏ lên từ lúc nào. Những năm đó, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng ở trong đáy mắt, trong lòng của hắn luôn tồn tại hình bóng của cô. Bây giờ, hắn đã nhìn thấy được cả thế giới liền không cho cô một cái ánh mắt.

Không lẽ, hắn thật sự đem tất cả những kỉ niệm ấm áp trong quá khứ quên đi sạch sẽ rồi sao?

Hắn nói hắn thích nhất là món mì do cô nấu, không lẽ đây cũng chỉ là lời nói dối thôi sao?

Đôi mắt cô ươn ướt, ánh mắt nhìn Phong Cảnh Châu càng thêm u buồn thảm thiết.

Trong lòng Phong Cảnh Châu khẽ động, nhưng vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô:

"Cô cho rằng giả vờ nấu một tô mì cho tôi, tôi sẽ vì cô mà thiết kế một chiếc váy cưới sao? Cô đúng là quá ngây thơ!"

"Cảnh Châu, ăn một miếng, ăn một miếng thôi được không..."

Vân Hoàn thấp giọng cầu xin, Phong Cảnh Châu nghiến răng, hai hàng lông mày khẽ nheo lại. Hắn bàng hoàng nhớ ra những lần hắn hiếm khi về nhà, người phụ nữ này tựa hồ đều sẽ vì hắn mà nấu một tô mì. Nhưng ba năm nay, hắn chưa bao giờ nếm thử qua một miếng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn dừng lại ở tô mì đang bốc khói, vẻ mặt hơi buông lỏng. Hắn siết chặt cằm Vân Hoàn, cũng không biết lúc nào mới buông lỏng ra.

Ngay khi Vân Hoàn cho rằng hắn cuối cùng cũng nguyện ý nếm thử một miếng mì thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Đó là điện thoại của Phong Cảnh Châu.

Hắn liếc nhìn tên người gọi và ấn nút nghe.

"Cảnh Châu, không hay rồi, con mau tới bệnh viện đi, Thanh Thanh...tự sát rồi..."