Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 12: Về rồi thì cứu người



Chiếc chiếc.

Tiếng chim kêu không ngừng vang bên tai Cẩn, cảm giác nóng bỏng phủ lên gương mặt theo sau là tiếng đập cửa.

Rầm rầm.

Cùng tiếng hét.

“Cậu cẩn đã quá trưa rồi cậu mau mở cửa cho bà Hai!”

Bà Hai cái tên này sao lại quen thế nhỉ? Cẩn nghĩ thầm, từ từ mở mắt, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt làm cậu phải lật người, khó chịu chửi thầm, nhưng khi nói lại không phát ra tiếng.

Cẩn có dự cảm chẳng lành, chuyện mình nói không phát ra âm thanh nào dạo trước hình như đã từng xảy ra, kèm với câu chuyện của Người yêu hoàn mỹ.

Nghĩ tới đây mắt Cẩn mở lớn, đập vào tầm nhìn là sàn nhà bằng gỗ, tường được đóng bằng gỗ, nghiêng người một chút sẽ thấy được mái nhà cao và dốc, kiểu mái nhà sàn chẳng thể lẫn đi đâu được.

“Cậu Cẩn, cậu bị gì vậy sao lại ngủ mãi thế?”

Âm thanh này quá quen thuộc, hơi khàn lại ẩn chứa chút khó tính, nghe thôi cũng đủ hiểu người phụ nữ đang cất tiếng gọi kia là người như thế nào, ngăn nắp sạch sẽ và quy củ.

Bà Hai.

Cẩn nhẩm hai từ này trong bụng, cảm giác ớn lạnh bủa vây lấy mình, cậu đã từng xuyên không, rồi lại xuyên về và giờ lại xuyên không!

Cẩn bật người nhảy xuống giường tạo ra một tiếng động mạnh, tới mức bà Hai bên ngoài nghe thấy sợ hãi hét lớn lần nữa.

“Cậu Cẩn cậu sao rồi, mở cửa cho bà Hai đi!”

Cẩn tức đến nghiến răng, không ngờ khi cậu không biết diễn biến vị thần xuyên không lại đá cậu về thế giới thực, sau khi đọc hoàn tất, biết được bi kịch của dàn nhân vật trong Người yêu hoàn mỹ, lại tiếp tục bị sút về đây.

Này thần xuyên không ngài rốt cuộc muốn ta phải làm gì đây! Cẩn gào thét trong lòng, đáng tiếc âm thanh chẳng thể phát ra.

Cậu bất lực ngồi phịch xuống giường, tay đỡ trán, nhìn cánh cửa đang rung lên từng hồi do bà Hai đập mạnh.

Từng tiếng rầm rầm như nện vào lồng ngực, nện vào ý thức của cậu, nói cho cậu hay: Này Cẩn mày lại xuyên không. Mày đã trở về Làng cà phê, về đối mặt với hai nhân vật chính!

Cẩn chỉ muốn nằm vật xuống nhắm mắt lần nữa để tìm cơ hội trở về, cậu dù rất thương cho số phận bi đát của các nhân vật nhưng đáng tiếc, cậu không phải là chúa cứu thế cũng chẳng phải là mẹ để đã sinh ra bọn họ là Mộng Mộng, nên cậu không thích phải đối mặt với hiện thực tại Lục địa núi này, cũng không muốn ngắm nghía cuộc đời bi thương của các nhân vật chính.

“Cậu cẩn!”

Rầm, lạch cạch.

Có thứ gì đó rơi xuống sàn nhà, Cẩn ngồi bật dậy, chốt cửa đang bung ra, sức mạnh của vị nữ hầu này thật vĩ đại, nếu cậu không nhanh mở cửa rất có thể tối nay phải thay một cánh mới.

Không còn cách nào khác Cẩn mang khuôn mặt bí xị mở cửa cho bà Hai. Vừa thấy cậu bà Hai như vớ được vàng, đôi mắt đầy lo lắng, hai tay ôm lấy vai cậu bóp mạnh tới nỗi Cẩn rít lên.

Bà hai nhẹ nhẹ, cháu đau! đáng tiếc đó chỉ là câu cậu muốn nói, còn thứ thoát ra khỏi miệng lại là những tiếng ú ớ khó nghe.

May mắn bà Hai có thể hiểu được ngôn ngữ của cậu chủ mình chăm sóc từ nhỏ, vội buông tay hỏi lại lần nữa: “Cậu có sao không? Trong người mệt ở đâu ư? Có đau ở đâu không?”

Ở thế giới thực Cẩn là trẻ mồ côi, quanh năm suốt tháng chỉ có thể lủi thủi một mình, cảm tự mua thuốc uống, mệt tự nằm một mình trong căn phòng nhỏ chẳng có một ai bên cạnh. Tới nơi này lại có được bà Hai xem như con trai mà chăm, nói thật không cảm động là giả. Thế nhưng nếu được lựa chọn Cẩn xin chọn thế giới mình từng sống, xin được lần nữa sống cuộc đời cô đơn.



Đã trở lại Cẩn cũng không thể không đối mặt với thực tại, cậu theo bà Hai đi xuống phòng ăn, dùng bữa trưa cùng với bữa sáng. Có đồ ăn vào bụng, giống như một chất xúc tác, Cẩn bắt đầu nhớ lại nội dung cuối cùng của Người yêu hoàn mỹ, kết cục của Phiêu Cẩn chính là bị địa chủ Tùng Lâm nổi dậy giết chết, sau này Tùng Lâm bị An Việt giết lại.

Tuy rằng Tùng Lâm sẽ chết, nhưng điều quan trọng cậu đây sẽ chết trước, nên việc đầu tiên bây giờ chính là cố gắng để sống sót, biện pháp tốt nhất là giết Tùng Lâm trước khi hắn tạo phản.

Trong tác phẩm Người yêu hoàn mỹ, Tùng Lâm và Các Tài khai thác đá nổ rất lâu, làm ăn cùng với người tây cũng rất lâu không bị bại lộ, nhưng bây giờ Cẩn tới và đã có sự thay đổi.

Liệu rằng cậu đã chỉnh sửa được bi kịch của bản thân mình chưa?

Câu trả lời quá mơ hồ, việc bây giờ cậu có thể làm là đi bước nào tính bước đó, tốt hơn nên báo với anh trai và cha một tiếng để họ đề phòng.

Vấn đề đầu tiên đã nghĩ xong, đến vấn đề thứ hai, Lâm Thanh Thư, à không lúc này nên gọi cậu nhóc đó là Thanh Thư, cuộc đời như ‘trai ngành’ của cậu quá thảm, nếu đã được trở lại Cẩn không muốn Thanh Thư đi vào con đường đó nữa.

Cách duy nhất đó là giúp ba nhân vật, Thanh Thư, An Việt, Nhã Quỳnh tránh xa Lâm Thanh Hoài.

Dùng xong bữa trưa Cẩn nhờ bà Hai gọi ba đứa nhỏ Thanh Thư, An Việt, Nhã Quỳnh vào, nếu đã quyết định bảo vệ bọn họ, cậu phải làm gì đó, phải để bọn họ mạnh mẽ tới mức có thể chống lại được Lâm Thanh Hoài sau này.

Ba đứa trẻ nhanh chóng xuất hiện trước mắt Cẩn, vì không thể giao tiếp bằng lời nên Cẩn chỉ có thể viết giấy.

Cậu ân hận vì lúc trở về không nhanh chóng luyện ngôn ngữ người câm, nếu không thì giờ cậu cũng không cần phải cặm cụi chấm mực cỏ và ghi khốn khổ như thế này.

Trước tiên Cẩn muốn cả ba cùng theo các vị ẩn quân rèn luyện thân thể, tốt nhất là luyện ra một thân võ học, gặp ma bắt ma gặp người chém người, như thế thì không cần phải sợ nữa.

Tiếp đó là phát triển khả năng cá nhân, để cả ba thành người tài giỏi, sau này bước chân ra xã hội vì danh tiếng và tài năng mà không ai dám ức hiếp họ giống như An Việt tương lai.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

An Việt lấy xuống ba tờ giấy được Cẩn giao phát cho hai em mình, hắn hơi lo lắng vì sợ vị công tử nhà Chúa này sẽ làm gì đó với họ, nhưng nội dung trên giấy khiến hắn kinh ngạc.

‘An Việt, ngươi sẽ theo ẩn quân học võ nghệ, sau đó ta sẽ mời một vị linh mục người Tây về đây để dạy ngôn ngữ cho ngươi, ta muốn ngươi nghiên cứu đá nổ, làm ra vũ khí lợi hại nhất. Ngươi tự tin chứ, nếu tự tin ta sẽ cưu mang ngươi và hai em ngươi, chăm cho các ngươi tới khi trưởng thành đủ sức để tự do chu du khắp Lục địa núi.’

An Việt ngước mắt nhìn Cẩn. Người này có dáng dấp rất đẹp, đôi mắt và màu tóc hệt như một tinh linh, trên đời này ngoài Thanh Thư ra An Việt chưa từng gặp ai đẹp đến vậy. Người đẹp ấy đang nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt đó không hề có ác ý.

Hắn liệu có thể đặt cược tương lai, tính mạng, tự do vào tay người xa lạ này được không?