Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 38: Bức tranh không có nét vẽ



Cẩn cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, ánh mắt nhìn về phía Thành đầy cầu xin và thắng mắc.

“Thành… ha ha… Á… tại sao… anh lại làm vậy?”

Cậu cố gắng bò ra khỏi sự đè ép của tên xăm hình đang ngồi trên người mình, quần áo chẳng còn nguyên vẹn, giờ thứ còn lại trên cơ thể cậu có là lẽ là chiếc quần lót.

“Bỏ ra… á!” Cẩn gồng mình cố chống lại cánh tay đang chạm vào vùng cấm của mình.

Thành vươn tay vuốt lên mặt Cẩn, cười cợt: “Ban đầu mới vào công ty nhìn cái mông vểnh của em anh mê lắm, đang tính sẽ tán tỉnh để em tình nguyện lên giường, nào ngờ anh lại phát hiện em là một thằng tâm thần, lên cơn trong phòng vệ sinh cho nên… Anh liền quyết định chơi em một lần. Đây là hai thằng bạn thân của anh, bọn anh hay chơi chung, em may lắm mới được gặp bọn này đó. Cho nên ngoan nhé, cùng bọn anh sướng một đêm!”

“Phỉ!” Cẩn nhổ một bãi nước bọt lên mặt Thành. “Thằng chó mày sẽ không được chết yên!”

Bốp.

Thành tát mạnh vào mặt Cẩn khiến đôi môi nhợt nhạt ứa máu. Hắn gằn từng tiếng: “Đêm nay chơi hết mình đi tụi mày!”

Kẻ xăm hình đẩy Thành ra, gắt gỏng: “Đánh xong rồi thì cút, cậu em tao đang chờ ra trận đây.”

Bép bép.

Hắn vỗ mạnh vào đùi Cẩn, húc của quý của mình lên phía trước: “Nào ăn nó đi, ngon lắm đấy, hương vị rượu vang thượng hạng chỉ có anh mới có.”

Cẩn nhìn chằm chằm vào tên xăm hình, phần bụng cậu đang có một bàn tay sờ mó ngắt nhéo, nhưng lúc này Cẩn chẳng còn tâm trí nào để để ý đến cơn đau, cậu bỗng thấy mình hình như điên thật rồi, cậu muốn làm gì đó dù có chết cũng phải khiến bọn này chết chung với mình.

“Nào ngậm nó nào, mút đi nào!” Tên xăm hình bắt gặp ánh mắt thách thức của Cẩn, hắn như phát điên đâm mạnh của quý của mình về phía miệng Cẩn.

Lần này Cẩn mở miệng, cậu muốn cắn đứt thứ bẩn thỉu của hắn.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, tên xăm hình đột nhiên bay ra ngoài đập mạnh vào tường ngã lăn xuống sàn nhà, đau tới mức không thể đứng lên.

Hai người còn lại trong phòng đứng ngây ra không biết chuyện gì đang diễn ra, bọn họ nhìn nhau rồi quay đầu nhìn về phía Cẩn.

Bốp.

Thành đánh mạnh vào mặt Cẩn: “Thằng điếm mày làm gì bạn tao!”

Cẩn ôm mặt, cậu bật cười, co chân lại: “Bọn mày ác như thế, chẳng cần tao làm tụi mày cũng khó mà sống yên!”

“Thằng chó!” Tên gầy gầm lên, đôi mắt hắn chứa sự bạo ngược, hắn trong giới gay vốn nổi tiếng là một kẻ ưa quan hệ mạnh bạo, nên giờ đây hắn cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn quỷ dị như này lại sướng.

Hạ bộ của hắn đội mồ sống dậy, trướng đau đến phát cáu, hắn cần phát tiết ngay, người trước mặt đây chính là thứ hắn có thể chọc vào bây giờ.

Hắn nhảy bổ lên giường bất chấp chuyện quái quỷ vừa diễn ra với bạn mình đè Cẩn xuống giường.

“Cút! Mày cút khỏi người tao ngay!” Cẩn gào lên, hai chân quẫy đạp thật mạnh, nhưng sức cậu chẳng bằng một thằng đã lên cơn, hắn tóm lấy chân Cẩn, mở lớn miệng cắn vào bắp chân cậu đến bật máu.

“Á!!!” Cẩn kêu lên đầy đau đớn.

Vút.

Rầm!

Thằng gầy bị nâng lên không trung rồi bị quật vào tường ngã xuống. Hắn không kịp rên một tiếng cứ thế ngất lịm.

Một người gặp chuyện có thể quy cho xui xẻo nhưng ngươi thứ hai cũng như vậy thì đây chính là vấn đề.

Vật giữa hai chân Thành xìu xuống vì quá sợ hãi, hắn lùi lại nhìn khắp phòng rồi nhìn về phía Cẩn như nhìn một con quỷ.

“Mày… mày… là thứ gì…” Dứt lời hắn nhặt quần áo mở cửa lao ra khỏi phòng vừa chạy vừa tròng quần vào chân mình, khi hắn đi tới bậc cầu thang vì hành động quá vội vấp vào ống quần theo cầu thang ngã xuống, gãy mất một tay và một chân đau đến mặt cắt không còn giọt máu.

Vù.

Một cơn gió lạnh quét qua người hắn, Thành mở to mắt, hắn nhìn thấy một bóng đen kéo dài phủ qua người hắn, có tiếng người đàn ông gầm gừ bên tai hắn: “Mày dám động vào em ấy!”

“Á!!!” Thành gào lớn, một tay và một chân còn lại của hắn không tác động tự gãy, tiếng xương bị bẻ kêu lên răng rắc.

Cẩn ở trên phòng nghe tiếng hét toàn thân run lên, cậu cố gắng bò xuống giường, vơ đại chiếc quần của ai đó tròng vào, lấy áo thun của tên xăm hình mặc vào nhìn khắp phòng lẩm bẩm: “Không biết ngươi là ai… tôi không muốn tới đây… là do bọn chúng bắt tới… tôi cảm ơn vì đã cứu tôi…”

Nói rồi Cẩn hoang mang chạy ra ngoài, khi xuống cầu thang nhìn thấy Thành đau đớn nằm trên sàn nhà khuôn mặt đầy sợ hãi nhìn lên trần. Cẩn liền vòng qua hắn chạy biến.

Ngôi nhà này chắc chắn có vấn đề. Cậu bắt tắc-xi về nhà, vừa vào phòng cậu liền đóng chặt cửa khóa cứng lại, lao vào phòng ngủ ôm lấy bức hình của An Việt.

“Em về rồi… em về rồi… hức hức hức…” Cậu run rẩy ôm chặt khung ảnh khóc lớn. “Em sợ quá An Việt ơi, em sợ quá! Bọn chúng! Hu hu…”

Cậu khóc tức tưởi, hai chân co lên giường cố giấu mình vào một góc, như tìm kiếm sự an toàn.

“Đừng khóc!”

Thình lình có tiếng nói vang lên. Cẩn giật mình, cậu hình như vừa nghe thấy tiếng nói.

Cậu từ từ ngước đầu nhìn lên, người đàn ông trong bức ảnh đang mỉm cười với cậu, anh mở miệng, mấp máy phát ra âm thanh: “Đừng khóc.”

“Á!” Cẩn giật mình ném bức ảnh xuống nền nhà, nhích người sâu vào trong vơ lấy chăn quấn chặt mình nhìn chằm chằm nền nhà. “Ngươi là ai, ta không biết ngươi đừng giả thần giả quỷ…”

Bức ảnh của An Việt bỉ quỷ ám rồi. Nghĩ tới đó thôi lòng Cẩn liền thắt lại, đến chút an ủi cuối cùng thôi mà ông trời cũng nỡ cướp của cậu sao.

“Đừng sợ, là ta An Việt đây?”

Tiếng nói lại vang lên, lần này Cẩn nghe rất rõ giọng nói đó, vô cùng quen thuộc.

Nhưng Cẩn nào có thể tin được khi đã trải qua chuyện phi khoa học vừa rồi: “Ngươi đừng giả giọng anh ấy ngươi không xứng!”

“Cẩn!” Lại là tiếng gọi ôn nhu ấy, vọng tới từ chính khung ảnh trên nền nhà. “Ta tìm em lâu rồi, hôm nay ta tới đón em về nhà, em không muốn về với ta sao?”

Giọng nói này không khác An Việt một chút nào, tim cậu bắt đầu lung lay.

“Ngươi đừng lừa ta, làm ơn…” Cậu không chịu được, nếu con quỷ đó cứ giả dạng anh ấy cậu sẽ đi theo nó mất.

“Lại đây đi, em không nhớ ta sao, ta xé thời không đi tới đón em, nhanh lên năng lượng sắp không đủ rồi, nếu em còn chần chừ rất có thể ta sẽ biến mất vĩnh viễn. Cẩn xin em hãy tin ta và tới đây nào!”

Cẩn lấy lại được chút bình tĩnh, cậu đã từng xuyên không, chính điều đó cũng quá kỳ lạ rồi, cho nên chuyện An Việt có thể tới đây, biết đâu được là thật thì sao…

Cẩn nghĩ vậy lòng can đảm của cậu dâng cao, bò nhanh tới mép giường, điều kỳ lạ trong khung ảnh khiến đôi mắt Cẩn mở to, khóe môi cậu câu lên, nụ cười loan tới tận mang tai.

“An Việt người yêu của em, cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Trong khung ảnh không còn là bức vẽ khô cứng, mà là An Việt đang mỉm cười vươn hai tay về phía cậu, anh mặc bộ đồ ngày hôm ấy, cái ngày mà anh mang cậu ra giới thiệu với mọi người, anh trong khoảnh khắc ấy chính là anh đẹp nhất trong lòng cậu.

Nhân vật chính của đời cậu, anh tới rồi.

Là ảo ảnh hay là ma quỷ vào giờ phút này Cẩn đều muốn tin nó là sự thật. Thế giới không có anh ấy đối với cậu như một thế giới chết, cậu muốn đi theo người trong ảnh, đến đâu cũng được miễn là được nhìn thấy An Việt một lần nữa.

Ánh sáng màu trắng lấy bức ảnh là trung tâm bùng lên dữ dội bao lấy con người đang ngả dần xuống giường.

Ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, cho tới khi nó tan đi, căn phòng trọ nhỏ chìm vào yên tĩnh, ánh đèn điện sáng trưng chiếu rõ mọi ngóc ngách, Cẩn không còn ở đây nữa, bức ảnh trên sàn giờ đây chỉ là một khung ảnh trắng chẳng có bất kỳ nét vẽ nào.