Cửu Biến

Chương 3: Bất Quy (3)



KHÔNG NGỜ TRUYỆN TUI LƯỜI ĐĂNG NHƯ THẾ, NGƯỜI ĐỌC CÒN CHƯA THẤY MÀ MẤY ANH CHỊ TRUYENWIKI ĐÃ BÊ ĐI ĐĂNG HỘ RỒI Ạ:)) AI ĐỌC ĐẾN ĐÂY THÌ LÀM ƠN GHÉ QUA WATTPAD vivuviu ỦNG HỘ CHO TUI CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG VỚI Ạ:))

__________________________________________________________

Dường như bởi đợi lúc lâu không thấy người đáp lại, nam tử kia đi lại phía trước một bước, thấp giọng: "A Niệm?"

Tang Dạ trầm mặc lui lại phía sau, nàng cũng không rõ người đang đứng trước mặt thực ra là ai, nhưng đã là người Bất Quy lâu, hắn cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Mà đang lúc nàng tính mở miệng, chợt thấy nam tử kia nói tiếp: "A Niệm, vì sao không nói lời nào?"

Nghe vậy, Tang Dạ thoáng chốc đã hiểu rõ.

Nam tử trước mắt bị mù cho nên vừa rồi lúc hắn nhìn về phía này nàng mới cảm thấy như hắn đang nhìn xuyên qua mình tới nơi khác.

Lúc lâu sau vẫn không nghe tiếng đáp lại, nam tử rốt cuộc mất kiên nhân, hắn mò mẫn đi về phía trước, nhưng bất hạnh là nhầm phương hướng. Tang Dạ chỉ nghe được một tiếng trầm vang, nam tử kia đã đập mạnh lên cái cây bên cạnh. Hắn nhăn mày lại ấn ấn cái trán, không xác định phương hướng nữa mà mở miệng nói: "Ở bên cạnh xem trò vui lắm sao?"

Tạng Dạ nhìn cảnh tượng này, bất giác cong nhẹ khóe môi. Nàng đi đến cạnh người nọ, tốt bụng đỡ lấy cánh tay hắn, nói: "Người ngươi đang tìm là Bách Lý Niệm?" Theo nàng biết, người trong lâu này trong tên có chữ "Niệm" cũng chỉ có Bách Lý Niệm kia. Nam tử sau khi nghe thấy tiếng Tang Dạ lập tức ngơ ngẩn, hơi hơi nghiêng đầu về phía nàng, chần chờ nói: "Nghe tiếng của ngươi, ngươi hẳn là người tên Tang Dạ mới tới kia?"

"Phải, ta tên Tang Dạ"

Nam tử nhướng mày nói ngay: "Nữ nhi nhà Thượng thư đương triều, vốn dĩ phải gả cho Đại tướng quân Mạc Kỳ, lại bởi vì tội mưu phản mà bị Mạc Kỳ đuổi giết, cuối cùng bất đắc dĩ phải chạy tới Bất Quy lâu này?"

Nghe nam tử nói, Tang Dạ thần sắc hơi thay đổi, một loạt hồi ức xẹt qua trong tâm trí, thậm chí chỉ cần nghe thấy cái tên kia nàng liền thấy cả người khó chịu, phảng phất huyết hận nửa năm trước lại tái hiện trước mắt".

Đương nhiên nam tử nọ không nhìn thấy được biểu tình của nàng, lại nói tiếp: "Lời nói cho thấy tâm cơ thâm sâu, Mạc Kỳ muốn giết ngươi không phải không có lý do"

"Lời này của công tử là có ý gì?" Tang Dạ cắn chặt môi dưới nói.

Nam tử cười nhạo nói: "Ngươi vốn không nên tới Bất Quy lâu"

Chỉ nghe đến đây, Tang Dạ liền biết mình cùng người này không có gì để nói nữa. Nàng trực tiếp mở miệng ngắt lời người nọ: "Không biết công tử ở phòng nào, ngươi hai mắt không tiện, ta đưa ngươi về phòng trước". Nàng cần phải nhẫn nhịn, dù trong hoàn cảnh nào nàng đều không thể để tất cả mọi người nhìn ra mình không cam lòng tới đây.

Nam tử "Ừm" một tiếng, nói: "Gian phòng cuối cùng trong viện này".

Tang Dạ theo lời y nhìn về phía góc viện, quả nhiên thấy một căn phòng ẩn dưới bóng khuất cây đại thụ, trong phòng không có ánh đèn, cũng bởi y mắt kém nên không quan trọng gì. Mà nhìn căn phòng kia một lát, Tang Dạ cũng nhớ lại những lời Bách Lý Niệm nói với nàng vào hôm đầu tiên tới đây.

"Từ bên cạnh cửa đi vào là hậu viện, trong viện có ba người. Ở gian phòng ngoài cùng kia là lâu chủ Bất Quy lâu. Cô nương để ý một chút, ngày thường không có việc gì tốt nhất đừng đi qua đó, lâu chủ không phải người ý tứ lắm đâu".

Vậy xem ra, nam tử trước mắt này chính là lâu chủ Bất Quy lâu. Ở nơi này mấy ngày, Tang Dạ cũng đã hỏi Bách Lý Niệm tên của hắn. Hắn kêu Lận Chúc Tuyết. Bách Lý Niệm khi đó còn nhấn mạnh với nàng lần nữa, hắn là người "không quá ý tứ".

Bách Lý Niệm quả thật không hề nói sai.

"Đỡ ta trở về". Lận Chúc Tuyết bề ngoài không tệ, nhưng khi nói chuyện lại luôn mang vài phần cáu kỉnh.

Tang Dạ thấy hắn dò tay về phía mình, chợt thở dài trong lòng, lúc sau mới thấp giọng hỏi: "Thật sự muốn ta đỡ ngươi sao?"

Lận Chúc Tuyết cũng hỏi lại: "Ngươi không muốn đỡ?"

Tang Dạ không nói gì, duỗi tay cần lấy cánh tay Lận Chúc Tuyết.

Chỉ cần bị Tang Dạ chạm vào tứ chi sẽ bị nàng nhìn thấy nguyện vọng mãnh mẽ nhất trong lòng. Nếu Lận Chúc Tuyết đã muốn cho nàng xem, đương nhiên nàng cũng sẽ không khách khí. Nhưng trong nháy mắt hai tay chạm nhau, Tang Dạ lại ngơ ngẩn.

Đứng tại chỗ hầu lâu, Lận Chúc Tuyết không còn kiên nhẫn nữa. Hắn sờ soạng chạm chạm vào tay Tang Dạ, thúc giục nói: "Tại sao không đi nữa?"

Tang Dạ kinh ngạc một chút, ngước mắt lên nhìn Lận Chúc Tuyết, nhẹ nhàng lắc đầu. Chợt nhớ ra đối phương không thấy được động tác của mình đành thuận miệng nói một câu để che giấu sự khác thường của mình lúc này: "Ta đang nghĩ xem lâu chủ Bất Quy Lâu ngươi cùng người khác rốt cuộc có điểm nào bất đồng".

"Ngươi đã nhìn ra những gì rồi?" Lận Chúc Tuyết vừa theo Tang Dạ đi về phía trước vừa hỏi.

Tang Dạ nói: "Đích thực là có sự khác nhau rất lớn".

Lận Chúc Tuyết cười hỏi: "Khác thế nào?"

"Có thể ngươi không biết, trông ngươi vô cùng xinh đẹp, so với các cô nương còn xinh đẹp hơn". Tang Dạ cố ý nhấn mạnh hai chữ "cô nương", chẳng qua mới chỉ nói được mấy câu đó, nàng đã đưa Lận Chúc Tuyết về đến cửa phòng. Buông tay ra, nàng nói với Lận Chúc Tuyết: "Ta về phòng trước đây".

Ý cười trên mặt Lận Chúc Tuyết thoáng chốc thu hồi, hàng lông mày khẽ nhăn lại, hắn thấp giọng nói: "Tang Dạ cô nương cũng về nghỉ ngơi sớm một chút, ban đêm không an toàn lắm, sau này tốt nhất không cần ra khỏi phòng vào lúc này".

Tang Dạ đáp ứng một tiếng rồi xoay người trở về tiểu lâu.

Mãi đến khi đã đi vào trong lâu, nàng mới thở dài một hơi, đứng dựa vào tường. Giữa trán nàng có một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng có chút khó coi. Tất cả đều bởi vừa rồi đã chạm vào người Lận Chúc Tuyết.

Từ khi sinh ra nàng đã có chỗ khác người thường, đó là không thể đụng chạm vào thân thể người khác, bởi chỉ cần khẽ chạm vào liền có thể nhìn thấy nguyện vọng trong lòng người đó. Bởi vì điều này, lúc trước Tang Dạ vô cùng sợ tiếp xúc cùng người khác, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện, Tang Dạ bắt đầu lợi dụng năng lực này của mình để báo thù. Nàng không ngừng cùng người khác tiếp xúc, lấy việc thỏa mãn nhu cầu của người khác là điều kiện để họ trợ giúp nàng một tay. Nàng chưa bao giờ đem năng lực này của mình nói cho bất kì ai, mà năng lực này vẫn luôn tồn tại cũng ảnh hưởng rất nhiều đến nàng, mãi cho đến vừa rồi...

Sau khi chạm vào Lận Chúc Tuyết, vậy mà nàng không hề nhìn được bất cứ điều gì.

Bởi vì người nọ mắt mù lòa nên không thể nhìn thấy hay là do hắn thật sự không mong muốn điều gì?

Tang Dạ cúi đầu nhìn hoa văn phức tạp dưới mặt đất, trong lòng thầm tính toán. Mặc kệ lí do vì sao, không có biện pháp nhìn thấu nguyện vọng trong lòng Lận Chúc Tuyết đồng nghĩa với không thể bắt được nhược điểm của đối phương. Nếu là cuối cùng tìm được bảo tàng rồi, tự mình phải đối phó với người này chỉ sợ phải tốn rất nhiều công sức. Cuối cùng, nhìn thoáng qua mảnh sân yên tĩnh không một bóng người phía sau, Tang Dạ xoay người trở về phòng mình.

Sáng sớm hôm sau, Tang Dạ đang chờ Bách Lý Niệm gõ cửa đem đồ ăn tới như thường lệ, không nghĩ tới lại chờ đợi được một tin tức khác. Sau khi nghe tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Tang Dạ mở cửa, thấy khuôn mặt cười khổ của Bách Lý Niệm, hắn hướng Tang Dạ thở dài nói: "Tang Dạ cô nương, trong lâu hình như xảy ra chút chuyện, hiện tại lâu chủ đang cho gọi tất cả mọi người đến trong viện, cô nương mau cùng ta tới đó".

Nghe Bách Lý Niệm nói vậy, Tang Dạ trầm mặc giây lát, lúc sau mới gật đầu đáp ứng, nhanh chóng theo Bách Lý Niệm tới hậu viện

Đã tới Bất Quy lâu mấy ngày rồi, Tang Dạ cũng chưa từng nghiêm túc xem xét tiểu viện này. Đêm qua cũng xem không rõ lắm, cho đến hiện tại nàng mới xem như thật sự nhìn rõ toàn cảnh tòa viện này. Nơi này thoạt nhìn cũng không hề nhỏ, bốn phía là tường vây cực cao, ngăn cách toàn bộ Bất Quy lâu với ngoại giới. Tang Dạ nhìn quanh một vòng, thật vất vả mới thấy một vòm cây phía ngoài bức tường. Với hoàn cảnh này, chỉ sợ dù là người võ công cao cường cũng khó có thể trèo tường đột nhập. Đây hẳn cũng là lý do khiến Bất Quy lâu có thể tồn tại lâu đến như vậy.

Bất Quy lâu, không ai vượt được bức tường sừng sững, cũng không ai có thể phá hủy trận pháp nơi này, người ngoài nếu muốn tiến vào trong thật sự là khó càng thêm khó.

Đi đến bên cạnh cây đại thụ hôm qua đã gặp Lận Chúc Tuyết, Tang Dạ mới chú ý tới bàn đá phía dưới tán cây đã có một vài người đang ngồi. Một nữ tử che mặt bằng tấm lụa mỏng, một nam tử tuy lớn tuổi nhưng trên mặt một chút râu cũng không thấy, một trung niên gầy gò với sắc mặt đầy lạnh lùng, có cả phong lão đầu Tang Dạ đã từng gặp lần trước. Lão đầu kia đang ngẩng đầu ngồi trên mặt bàn đá, trong mái tóc hoa râm đang cài một cây trâm ngọc, chính là cây trâm Tang Dạ bị cướp mất đêm qua.

Tang Dạ trong lòng chợt động, làm như lỡ đãng đi đến chỗ lão đầu kia, muốn nhân cơ hội đem cây trâm đoạt lại. Nhưng đúng lúc này, lâu chủ Bất Quy lâu, người kêu Lận Chúc Tuyết kia cũng đã được Bách Lý Niệm đỡ qua đây. Tang Dạ ngừng động tác một lát, chần chờ nhìn về phía Lận Chúc Tuyết.

Trên trán Lận Chúc Tuyết vẫn còn vết đỏ do va vào cây hôm qua, dường như hắn vẫn chưa phát giác. Bách Lý Niệm đỡ hắn tới trước mặt mọi người ngồi xuống. Lận Chúc Tuyết vươn tay lên bàn tìm kiếm thứ gì, chỉ là lại đụng phải đùi phong lão đầu đang nằm trên đó. Hắn nhíu mày hỏi Bách Lỹ Niệm bên cạnh: "Đây là cái gì?"

Bách Lý Niệm xấu hổ cười cười, đẩy nhẹ phong lão đầu xuống bàn nói: "Khâu tiên sinh, ngài trước hết qua bên kia ngồi một lát nhé".

Khâu lão đầu kia cười hai tiếng, dứt khoát leo lên ngồi trên cành cây. Tang Dạ mắt thấy sắp sửa đoạt lại được cây trâm rồi, lúc này lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn lão đầu kia mang theo cây trâm của mình vắt vẻo trên cây.

Lúc này, Lận Chúc Tuyết lại khụ một tiếng, hỏi: "Trà đâu?"

Bách Lý Niệm lên tiếng, vừa từ trong phòng bưng trà lại đây. Lận Chúc Tuyết từ từ uống một ngụm, vẫn không hề mở miệng như trước. Nam tử trung niên khô gầy ngồi ở bên cạnh đặt câu hỏi trước: "Rốt cuộc có chuyện gì mà nhất định phải gọi chúng ta gọi vào nơi này để nói?"

Lận Chúc Tuyết khẽ cười một tiếng, nghe ra thanh âm người nói chuyện: "Diệp Hạnh, ngươi nếu thấy Bất Quy lâu này của ta phiền phức, ta cũng có thể ném ngươi ra ngoài kia, dù sao trong thiên hạ này người muốn mạng ngươi cũng không ít."

Diệp Hạnh hừ nhẹ một tiếng, có vẻ đối với loại uy hiếp này của Lận Chúc Tuyết đã nghe quen rồi, không tức giận cũng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ âm thầm liến hắn một cái rồi không nói nữa.

Thấy không ai ý kiến gì nữa, Lận Chúc Tuyết liền thì thầm hỏi nhỏ Bách Lý Niệm: "Mọi người có vẻ đã đến đầy đủ rồi?"

"Vẫn chưa, còn thiếu lão phu nhân, Khanh Chi cùng Tống Yến"

Nghe thấy Bách Lý Niệm nhắc đến hai chữ Tống Yến, Tang Dạ lặng lẽ cúi thấp đầu, cố hết sức không để người khác nhìn ra thần sắc mình có thay đổi gì. Tống Yến chính là huynh đệ ruột với Hoàng Thượng đương triều, vốn là Thái tử nhưng bởi nhiều nguyên nhân mà bị người ám hại. Cả thiên hạ đều cho rằng hắn đã chết, không ngờ hắn lại ở Bất Quy lâu. Tang Dạ đến Bất Quy lâu vốn để tìm kho báu tiền triều, không ngờ lại gặp được người này.

Trong khi Tang Dạ đang xoẹt qua muôn vàn suy nghĩ, Lần Chúc Tuyết lại lên tiếng: "Ba người kia không tới cũng đúng thôi, ta sẽ nói thẳng và sự việc". Hắn ngừng lại một lát, sau đó nói tiếp: "Sáng nay Bách Lý Niệm ở phòng bếp đã phát hiện ra một bóng người hành tung kỳ quái, thế nhưng không thể bắt được". Người nọ đột nhiên xuất hiện, nói cách khác nghĩa là đêm qua đã có người ngoài xông vào Bất Quy lâu của chúng ta".

"Trận pháp của Bất Quy lâu là do tổ tiên sáng tạo ra, thiên hạ này không ai có thể một mình phá trận. Người nọ có thể xông vào đây, chắc chắn là có người trong lâu tiếp ứng, cố ý để hắn tiến vào. Ta muốn biết, người này là ai?"

Sau khi lời này của Lận Chúc Tuyết nói ra, mọi người đều không ai nói gì.

Tang Dạ không rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, nhưng thấy thần sắc mọi người đều nghiêm túc như vậy, tự nhiên cũng cảm thấy tâm trạng trầm xuống.

Bông dưng nữ tử che mặt kia mở miệng, thanh âm hơi trầm thấp nhưng cũng vô cùng êm tai: "Ngươi nói là tối qua có người cố ý giúp hắn tiến vào, vậy thì xem xem tối qua ai ra khỏi phòng không phải là được rồi sao?"

Lận Chúc Tuyết nghe thấy vậy chợt bật cười, hơi kéo dài thanh âm nói: "Nói không sai, tối qua ta đúng là đã gặp một người tinh thần khá tốt, nửa đêm ở trong viện ngắm trăng"

Tang Dạ nghe đến đây, trong lòng chợt thở dài. Đêm qua người gặp Lận Chúc Tuyết trong viện chính là nàng, chỉ là không biết làm sao để nói rõ chuyện này đây.

VẪN PHẢI NHẮC LẠI LẦN NỮA, MONG AI ĐỌC ĐẾN ĐÂY THÌ LÀM ƠN GHÉ QUA WATTPAD CHÍNH CHỦ vivuviu ỦNG HỘ CHO TUI CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG VỚI Ạ:))

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!