Cứu Lấy Tình Yêu Buồn Của Bạn Cùng Phòng

Chương 2



7

Thứ sáu, Chu Hồi không có lớp buổi chiều nào.

Chu Hồi nằm ngủ trong ký túc xá, tôi đi đến thư viện một mình, muốn tìm một số cuốn sách về hội họa để xem.

Thật không ngờ rằng ở đây lại nhìn được một cảnh tượng rất đáng xem.

Tâm trạng tôi không ổn áp cho lắm, vậy nên sau khi lấy vài cuốn sách, tôi tìm một khu ít người để đọc.

Đang định ngồi xuống, bỗng đập vào mắt một hình dáng của người quen nào đó.

Phương Duệ.

Cùng đi với anh ta là một cô gái mặc váy đồng phục kiểu Nhật.

Hai người ngồi cạnh nhau, không chừa lại chút khoảng trống ở giữa nào, giống như được dính lại vậy, cử chỉ vô cùng thân mật, thậm chí bọn họ còn uống chung một chai nước.

Nữ sinh viên kia ngượng ngùng e thẹn, cùng Phương Duệ đọc một quyển sách, hai người còn thỉnh thoảng còn thì thầm vào nhau chuyện gì đó.

Tôi lén chụp một vài bức ảnh rồi gửi cho Chu Hồi: "Nhìn thằng bạn trai tốt của cậu xem, mình đang ở tầng trệt của thư viện, nhanh đến đi."

Vài giây sau, Chu Hồi nhắn lại: "Tớ đến ngay."

Tôi đi về phía Phương Duệ.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh ta hiện rõ vẻ mặt sửng sốt.

Bàn tay dán vào cánh tay nữ sinh kia cũng lập tức thu lại.

"Vu Miểu, cô nghe tôi nói..."

Bốp.

Không đợi thằng chó đó giải thích thì tôi đã cho hắn ăn trọn một cú tát.

"Tôi không muốn nghe, người cậu cần phải giải thích là Chu Hồi chứ không phải tôi."

"Phương Duệ, lúc trước cậu để ý đến Chu Hồi, tôi nhắm mắt làm ngơ, không biểu hiện bất kì cảm xúc chán ghét nào bởi đó là chuyện yêu đương của hai người, tôi cũng không muốn động tay vào. Nhưng tận mắt tôi nhìn thấy cậu lừa dối cô ấy, còn gian gian díu díu ở bên ngoài, tôi không thể nào bỏ qua nổi."

Phương Duệ che chỗ vừa bị tôi đánh, sắc mặt không tốt lắm.

Hắn còn chưa kịp nói gì thì cô sinh viên bên cạnh đã già mồm, "Cậu làm cái quái gì vậy? Sao lại ăn nói như đấm vào tai người khác như vậy chứ..."

Tôi liếc nhìn cô ta, khóe miệng cong lên.

"Đấm vào tai? Tay tôi vẫn còn đang hơi ngứa, cô có muốn thử cảm giác của hắn một chút không?"

Nói xong, tôi giơ tay lên.

Cô nàng lập tức khóa miệng lại.

Thật ra cô ta cũng không có tội.

Lúc tôi đứng trước mặt họ, cô ấy giương mắt nhìn tôi, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Nhưng cũng đâu phải cô ta không biết, Phương Duệ đã có bạn gái.

Vậy mà vẫn có tình dính dáng đến hắn, không được tính là vô tội nữa rồi.

Cô sinh viên đó im lặng trong hai giây rồi quay đầu nhìn Phương Duệ, "Anh có bạn gái rồi còn tới bám chân tôi? Đồ chó má này!"

Dứt lời, cô ấy cầm chai nước đổ lên đầu Phương Duệ, quay gót rời khỏi đó ngay lập tức.

Cô gái đó phản ứng rất nhanh, một câu, một nửa chai nước, khẳng định rằng bản thân là người trong sạch.

8

Trong lúc Phương Duệ đang luống cuống lau nước trên đầu thì Chu Hồi chạy tới.

Chung quanh đã có rất nhiều bạn học đang hóng chuyện.

Nhìn anh một cái, Chu Hồi nhíu mày lại, cuối cùng khẽ nói, "Trong thư viện không tiện lắm, ra ngoài rồi nói."

Dứt lời, Chu Hồi quay người đi trước

Phương Duệ không nói gì, lặng lẽ đi theo phía sau.

Tôi lấy khăn giấy ra, lau qua nước trên bàn rồi nhanh chân đuổi theo.

Lúc tôi vừa đi ra thì đã thấy Chu Hồi khóc nấc lên.

Cô chỉ vào bức ảnh trong điện thoại và hỏi Phương Duệ "Như này là sao?"

Phương Duệ lau nước trên trán, sốt ruột nói, "Anh vừa nói rồi mà, chỉ là bạn học bình thường mà thôi, cô ấy có chuyện không hiểu đến hỏi anh, ở trong phòng học thì không ổn lắm nên mới vào thư viện, chỉ là do mọi người hiểu lầm cả thôi."

Hắn cũng nói rất ấm ức.

"Còn nước thì sao?"

Chu Hồi chỉ vào một bức ảnh khác, "Bạn cùng lớp bình thường có cần uống chung một chai nước không?"

Phương Duệ nhìn thoáng qua ảnh chụp, cười một tiếng, " Bạn em lần sau chụp ảnh thì nét một chút, anh uống nước không hề đụng miệng vào đó."

"Anh khát nhưng anh không mang theo nước, mượn nước của người ta uống hai ngụm, thậm chí không chạm vào miệng chai, Chu Hồi, em có cần làm um lên như vậy không?"

Phương Duệ càng nói càng có lý, lại bắt đầu được đà lấn tới: "Chu Hồi, anh là cùng em yêu đương, không phải bán thân cho em. Không thể chỉ vì ở bên em mà không có nổi một người bạn xã giao bình thường."

Chu Hồi, một cô gái có tâm hồn ngây thơ, chỉ một loáng đã bị hắn dẫn dụ, vội vàng giải thích, "Em không có, nhưng trong ảnh hai người thoạt nhìn quá thân mật nên em mới..."

"Ảnh. " Phương Duệ cười lạnh một tiếng, "Em tình nguyện tin những bức ảnh vớ vấn ở góc độ này chứ không thèm đếm xỉa gì đến anh."

Tôi nghe không lọt nổi tai nữa, bước nhanh tới, chắn trước người Chu Hồi.

"Phương Duệ, chính anh và cô gái khác mập mờ không rõ ràng, còn không biết xấu hổ nói bậy?"

Phương Duệ trên mặt vẫn còn hằn dấu tay rõ ràng.

Anh ta im lặng nhìn tôi "Đây là chuyện của tôi và Chu Hồi, có cái thá gì liên quan đến cô."

Hắn cười lạnh, bắt đầu hắt nước bẩn lên người tôi tôi: "Vu Miểu, cho dù cô không theo đuổi được tôi thì cũng đừng có mà làm bùng beng chuyện lên như vậy, để yên cho chúng tôi đi."

9

Tôi đứng hình trong hai giây, nhếch mép lên.

"Tôi đuổi theo anh sao?"

Tôi quay đầu nhìn về phía Chu Hồi, "Cậu có tin hắn không?"

Cô bé ngốc này cuối cùng đã thông minh một lần, đối mặt với đôi mắt của tôi, cô lắc đầu, "Không tin."

Có lẽ không muốn liên lụy tôi vào, Chu Hồi thì thầm, "Miểu Miểu, cậu về ký túc xá trước đi."

Tôi nhìn cô ấy trong hai giây, "Được, có việc gì thì nhớ gọi cho tớ."

"Được."

Chuyện tình cảm này, ngay cả khi tôi thương cô ấy, cũng không thể can thiệp quá sâu.

Tôi chỉ biết âm thầm thở ra một hơi dài, quay về ký túc xá.

Chuẩn bị nước ấm, khăn giấy, và một bình nước khoáng ấm.

Quả nhiên.

Nửa giờ sau, Chu Hồi khóc lóc trở lại.

Tôi thấm ướt khăn với nước ấm, vắt khô một nửa, đưa cho cô ấy, "Lau mặt trước đi."

Cô nhận lấy rồi nói cảm ơn.

"Nói thế nào rồi?"

Nhắc tới Phương Duệ, mắt Chu Hồi càng đỏ lên

"Anh ấy không thừa nhận có quan hệ gì với cô gái kia, nói là bạn học bình thường, còn nói tớ làm chuyện bé xé ra to, nói tớ giám sát anh ấy, không cho anh ấy một chút không gian riêng tư nào cả..."

Tôi cũng đã dễ dàng đoán trước được chuyện này.

Thấy cô ấy nói đến khô miệng, tôi rót một ly nước ấm đưa qua.

Uống nước xong, Chu Hồi ngẩng đầu nhìn tôi "Miểu Miểu, cậu nói xem tớ nên làm gì đây?"

"Đơn giản lắm." Tôi kéo một chiếc khăn giấy và đưa nó cho cô ây, rồi nói đúng hai chữ: "Chia tay."

"Nhưng... tớ không nỡ. Miểu Miểu, thật lòng tớ luôn cảm thấy Phương Duệ có thể vẫn chưa đủ trưởng thành nhưng anh ấy vẫn đối xử tốt với tớ, anh ấy..."

Tôi biết.

Tôi thở hắt một cái, ngắt lời cô ấy, mệt mỏi xoa nhẹ lên mắt.

"Sau đó, nói chuyện với anh ta, nói với anh ta tất cả những gì cậu đã phải chịu đựng, nếu anh ta sẵn sàng thay đổi thì vẫn có thể suy nghĩ lại."

Nhưng tôi đoán, Phương Duệ sẽ chẳng bao giờ thay đổi

Cái thứ tình cảm, người trong cuộc có thể không nghe không thấy, người ngoài cuộc lại thấu hiểu rất rõ.

Phương Duệ không dành nhiều tình cảm cho cô ấy, lại càng không phải loại người tốt đẹp gì.

Nhưng mỗi lần khuyên bảo Chu Hồi, cô ấy đều đỏ mặt nói mình thật sự rất thích hắn.

Hơn nữa, Phương Duệ đối với cô ấy cũng không tệ lắm, cũng chưa hề động chạm quá mức với cô ấy.

Tôi hỏi cô ấy thế nào thì được tính là sai lầm không thể tha thứ, cô gái ngốc này nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói với tôi: ngoại tình và bạo lực gia đình.

Lời này cũng không sai, nhưng...

Những sai lầm "có thể tha thứ" của Phương Duệ lại có ở khắp mọi nơi chứng tỏ một điều rằng: Hắn không phải là người đàn ông tốt.

10

Chu Hồi ở lại ký túc xá "dưỡng thương", tôi sợ cô ấy buồn bực, ra đi siêu thị gần đó mua cho cô ấy một ít đồ ăn nhẹ.

Tôi lấy tất cả những món lót dạ mà tất cả chúng tôi đều thích ăn.

Tuy nhiên, khi chuẩn bị thanh toán, điện thoại di động đột nhiên hết mạng.

Mở điện thoại ra nhìn vạch wifi, siêu thị nhỏ này không có, thật sự là tôi phải hoàn hàng sao.

Nhưng chị gái nhân viên thu ngân đã quét hàng chục gói đồ ăn nhẹ, tôi thực sự có hơi bẽ mặt.

Ở gần đó cũng không có wifi, tôi lại không mang theo tiền mặt.

Đang chuẩn bị làm phiền chị gái thu ngân giúp đỡ, đột nhiên ai đó đi đến trước mặt tôi, "Tôi trả tiền cho cô ấy."

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông đưa cho chị gái của nhân viên thu ngân hai hộp kẹo cao su.

Giọng nói hơi quen thuộc.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, là anh ấy.

Trong số các sinh viên thể thao trong quán bar ngày hôm đó, người đứng ở phía trước và cũng là người chào hỏi tôi hôm đó

Trên thực tế, tuy gặp lại nhau lần nào, nhưng trong giây phút đứng gần với anh, mặt tôi bỗng ửng hồng.

Anh lấy một cái túi, sau khi trả tiền nhanh nhẹn giúp tôi cho đồ ăn vặt vào trong túi.

Tôi lấy lại bình tĩnh, vội vàng cùng anh cho đồ vào túi

"Cái đó... " Tôi nói nhỏ, "Cậu giúp tôi trả tiền, tôi thêm wechat của cậu để chuyển lại tiền cho cậu, hôm nay điện thoại tôi tự dưng hết mạng."

Anh mỉm cười, đáp lại: "Ừm."

Sau khi xong xuôi hết mọi việc, anh đưa chiếc túi cho tôi rồi cùng nhau ra khỏi siêu thị.

Tuy nhiên, khi anh trả tiền cho tôi, tôi phát hiện ra-

Điện thoại của tôi đã hiện một mạng khác.

Để thử xem mạng có ổn không, tôi thử bật một đoạn clip ngắn, chạy rất ổn.

Khi anh ấy quay đầu nhìn tôi, màn hình tôi đang chiếu hình ảnh một soái ca chân dài.

Bầu không khí hơi ngượng ngùng.

Tôi vội vàng tắt video ngắn kia.

Sau khi thêm WeChat, tôi đã biết tên của anh

Nói đến cũng trùng hợp.

Tôi tên là Vu Miểu, anh tên Cố Diễm.

Nếu ở bên nhau, chẳng phải là nước sôi lửa bỏng, như nước với lửa sao?

Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ đến vấn đề lửa nước này, nhanh chóng chuyển tiền cho người ấy.

Đồ ăn vặt vừa rồi cộng với hai chai sữa tắm dầu gội đầu, tổng cộng hơn 240, tôi đắn đo hồi lâu, sau đó chuyển cho anh ta - 250 tệ.

Chuyển khoản xong, tôi cảm thấy hơi bất ổn.

Như này không được tính là mắng người khác chứ?

Cố Diễm không tức giận, ngược lại còn cười cười, sau đó lấy lý do tôi gửi thừa tiền, khao tôi uống một ly trà sữa.

Xong việc, tôi một tay cầm đồ ăn một tay cầm ly trà sũa quay về ký túc xá.

Chu Hồi đỏ mắt lại gần nhìn tôi, "Miểu Miểu, cậu hẹn hò rồi à?"

Tôi đỏ mặt, "Tớ không có bạn trai, hẹn hò cái gì chứ."

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, cuối cùng tóm tắt bằng bốn chữ: "Vui Vẻ Bất Thường."

Tôi... rốt cục vẫn là xấu hổ không nói lại được gì.

Mặc dù không đến mức đập loạn xạ nhưng trái tim vẫn hơi lệch nhịp, dường như thực sự có một chút gì đó.

11

Sau ba ngày sau chiến tranh lạnh, Phương Duệ gửi tin nhắn cho Chu Hồi, hẹn cô ra ngoài ăn tối.

Thời gian hẹn là 9 rưỡi tối.

Trường chúng tôi vẫn quản lý khá nghiêm ngặt ký túc xá, vào lúc 11 giờ sẽ đi kiểm tra từng phòng một.

Tôi hơi lo lắng nhưng cũng không thể ngăn cô ấy, chỉ có thể chấp nhận dặn dò cô vài câu, nhớ đăng nhập vào ứng dụng bạn thân mà hai chúng tôi đã chơi vài ngày trước, ở đó có một chức năng là định vị.

Quả nhiên,

Gần 10 giờ tối, Chu Hồi vẫn chưa thấy bóng dáng.

Hơn nữa, gọi điện không nhấc máy, nhắn tin WeChat cũng không trả lời.

Tôi hơi lo lắng.

Tôi truy cập vào ứng dụng, kiểm tra vị trí của Chu Hồi. Lúc đó, tim tôi hẫng một nhịp.

Có vẻ như... chỗ đó là khách sạn...

Tôi vô cùng hoảng, nhặt áo khoác trên lưng ghế và vội vã ra khỏi cửa.

Đột nhiên, một suy nghĩ lé lên trong tôi, đi một mình rất có thể không an toàn, đắn đo mãi, tôi quyết định gửi wechat hỏi thử Cố Diễm.

Bất ngờ thay, anh ấy lại vui vẻ đồng ý.

Hơn nữa, anh còn đưa đứa bạn khá thân đi cùng.

Bốn người chúng tôi bắt taxi đến vị trí trên ứng dụng, tôi lấy lý do em gái vị thành niên bị lừa đến thuê phòng để yêu cầu lễ tân kiểm tra xem có hồ sơ đặt phòng của Phương Duệ hay không.

Nghe kể là trẻ vị thành niên, chị lễ tân kia không dám lề mề, vội vã kiểm tra lại.

Thực sự có.

Nhân viên cùng chúng tôi lên tầng kiểm tra.

Cửa phòng 307.

Các nhân viên gõ cửa phòng, không thấy có động tĩnh gì bèn mở cửa bằng chìa khóa dự phòng.

Tôi bước nhanh vào, thoáng qua đã thấy rất nhiều đàn ông và phụ nữ ở trên giường.

Chu Hồi nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, may mắn, quần áo vẫn còn, chỉ là hơi lộn xộn một chút.

Mùi rượu nồng toản ra khắp phòng

Còn thằng cha Phương Duệ thì gần như trần truồng, nửa người đè lên cơ thể Chu Hồi.

Nhìn kỹ lại, thắt lưng của hắn đã cởi ra.