Cứu Lấy Tình Yêu Buồn Của Bạn Cùng Phòng

Chương 4



16

Trận chung kết.

Sáng hôm đó, Phương Duệ đến đón Chu Hồi từ sáng sớm.

Còn làm ra vẻ thân thiết, chuẩn bị một bữa sáng toàn những món cô ấy thích.

À, hắn không chỉ làm mỗi phần của Chu Hồi mà còn chuẩn bị luôn phần của các thành viên khác trong đội.

Chu Hồi rất hạnh phúc nhưng tôi lại không thể nuốt trôi được, bữa sáng vừa được đưa đến tay tôi liền bị tôi vứt vào sọt rác.

Vào những lúc như thế này, tôi thực sự muốn mở trở thành một vương giả, đặt âm thanh độc thoại của Chung Quỳ làm nhạc nền điện thoại: rác, nên là ở trong thùng rác!

Dọc theo đường đi, nhìn hai người phía trước mà đâm ra ngán ngẩm, tôi kìm nén bực bội. Cố Diễm đến trường tìm tôi, tay anh ấy bị tôi siết chặt.

Sau đó, người đàn ông của tôi cẩn thận cúi xuống, lên tiếng, "Đừng giận, nếu không nhịn nổi thì anh cho hắn một trận?"

Tôi bị anh chọc cho đến bật cười.

"Vô duyên vô cớ đánh người ta một trận, xong lại coi như chưa có gì xảy ra, anh cũng thật là."

Cố Diễm làm ra bộ mặt nghiêm túc, "Vô duyên vô cớ đâu nào? Tất cả là do hắn làm bạn gái anh cảm thấy buồn nôn."

Cũng may là có Cố Diễm ở bên, nếu không tôi e rằng mình sẽ lên cơn đau tim khi xem trận đấu mất.

Tại trận đấu.

Tôi không đành lòng ngước nhìn.

Trận đấu của cả hai đã được định sẵn, Chu Hồi não tàn vì yêu sẽ mở đầu trước, cố ý thất bại ê chề, rồi tên bạn trai đó sẽ thuận lợi dành chiến thắng, tạo nên một cuộc đấu đi vào lịch sử.

Nghĩ đến đây thôi đã đủ làm tim tôi đánh trống trong ngực rồi.

Đúng như dự đoán, đây là một cuộc chiến gây sức ép lên đối thủ.

Nhưng...

Người thất ê chề lại không phải là Chu Hồi.

Con bé này khi lên sân khấu lại lặn mất tiêu dáng vẻ mỏng manh dễ vỡ trước mặt Phương Duệ.

Cô ấy, dù cho là nửa điểm, cũng không chịu nhường.

Mọi người phải biết rằng thời gian nửa năm sau chia tay, cô ấy không hề ngơi tay tẹo nào.

Giảm cân, chăm sóc da, học tập, làm việc bán thời gian, nghiên cứu robot.

Cô ấy không từ chối bất cứ chuyện gì.

Trái lại, tên chó má Phương Duệ kia, nửa năm qua chỉ chú tâm yêu với chả đương, còn thời gian đâu nghĩ tới sở thích cá nhân.

Vậy nên, cả ba vòng Chu Hồi đều dành được lợi thế và chiến thắng.

Một chiến thắng áp đảo

Thắng đậm đến nỗi Phương Duệ trợn mắt phồng má lại chẳng mất chút sức nào.

Ngay từ trước trận đấu, bạn tốt bụng nào đó lại lan truyền chuyện quá khứ của Chu Hồi và Phương Duệ, nên cũng không khó hiểu khi giây phút trận đấu bắt đầu, rất nhiều điện thoại được giơ lên, ai nấy đều mong chờ xem Chu Hồi "não toàn yêu đương" ngày xưa đối đầu với người yêu cũ, mềm yếu trước mặt hắn ta.

Chẳng ngờ được, Chu Hồi biểu hiện ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của mọi người.

Trên khán đài.

Cô gái nhỏ mỉm cười không chút sợ hãi, đôi mắt từ từ nhìn quanh đó, và cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Sau đó, cô ấy hướng về phía tôi, nháy mắt và nở nụ cười rạng rỡ.

Bỗng dưng tôi thấy cô ấy soái quá mức cho phép, túm chặt lấy tay áo Cố Diễm, "Nhìn kìa! Em biết ngay bạn thân iu của em không phải là một con hề mà!"

Cố Diễm cười trừ, "Rồi rồi, bạn em là thông minh nhất."

Điều thực sự làm khán đài bừng sáng là sự việc diễn ra ngay sau đó.

Không biết có phải người dẫn chương trình cũng nghe thấy âm thanh xì xào gì hay không, anh ta cố tình đưa micro cho Chu Hồi, hỏi cảm giác khi cô thắng trận đấu này.

Chu Hồi hời hợt nhìn Phương Duệ một cái, cười dịu dàng.

Sau đó.

Giọng nói của cô theo micro đập vào tai của tất cả mọi người có mặt ở đây.

"Rác rưởi."

Nói xong hai chữ này, Chu Hồi hơi gật đầu với người ở dưới, sau đó bước xuống.

Toàn bộ hội trường đã nổ tung.

17

Trận đấu hôm đó kết thúc, Chu Hồi mới nói thật với tôi.

Cô đã sớm biết Phương Duệ tìm cô là vì trận đấu, hơn nữa, cô còn biết rằng vì sao Phương Duệ nhất định phải thắng trận.

Bởi vì, Phương Duệ đang theo đuổi cô tiểu thư nhà phó hiệu trưởng, điều kiện đối phương đặt ra yêu cầu cho hắn là phải thắng trận đấu này, cô ấy mới chấp nhận cặp kè với hắn.

Cho nên Phương Duệ mới liều mạng tìm cô quay lại, bởi vì trong lòng hắn, chỉ cần quay lại với cô ấy, với bộ não toàn yêu đương của Chu Hồi, nhất định sẽ chấp thuận tất cả yêu cầu của hắn.

Cũng chính vì vậy, lúc Phương Duệ thảm hại trên sân khấu mới có thể kinh ngạc như vậy.

Tôi vẫn nhớ y nguyên biểu cảm của tên Phương Duệ trên khán đài ngày hôm đó, sốc bay màu, hèn mọn, cũng có một chút đáng thương.

Tôi nghĩ rằng việc trả thù của Chu Hồi đã kết thúc ở đây, nhưng cô nàng này đã tặng tôi một bất ngờ khác.

Từ khi thoát khỏi đoạn tình cảm đó, dường như cô thật sự thấy rõ Phương Duệ có bao nhiêu lốp dự phòng.

Vì vậy, cô ấy không hề nương tay.

Sau khi trận đấu kết thúc, thừa dịp chủ đề yêu hận tình thù giữa hai người đang nổi lềnh đềnh ở trường, Chu Hồi lại chủ động quay ra tiết lộ: Ảnh Phương Duệ đang quỳ cùng với đoạn ghi âm trên sân thể dục đêm đó.

Phương Duệ: "Em yêu, có một điều anh không biết phải với em như thế nào, anh biết vừa quay lại đã đề cập đến chuyện này có chút quá đáng, nhưng...Trận đấu này thực sự quan trọng đối với anh, vì vậy em có thể cố tình thua anh được không?"

Chu Hồi không đáp lại, hắn bắt đầu xòe bài tình cảm

"Trên thực tế, anh đã sớm muốn đến quay lại với em, chỉ là không có đủ can đảm, anh sợ em chưa tha thứ cho anh, nghĩ rằng em sẽ chối từ, không hiểu sao nghĩ đến đó người như anh đây đặc biệt rất khó chịu."

"Chu Hồi, chuyện thi đấu này em có đồng ý với anh hay không cũng không quan trọng, em chịu quay lại bên cạnh anh là điều hạnh phúc nhất rồi."

"Con người phải mất đi thì mới hiểu được cái gì là quý giá nhất, thú thực anh là con người ăn may, vẫn chưa quá muộn để sửa sai"

"Không sao, nếu em không đồng ý cũng không sao, anh sẽ tự tìm cách, thật ra nếu như em có thể đi đến cuối trong cuộc đua, anh cũng hạnh phúc thay em."

...

Dư luận bùng nổ ngay lập tức.

Không chỉ lửa trong trường học, hình ảnh và đoạn thu âm đó còn tạo ra một cơn sốt rất lớn trên mạng.

Có mỗi đoạn thu âm đó thôi mà có tới hàng chục triệu lượt xem.

Được rồi, bây giờ hàng chục triệu người trên khắp đất nước biết rằng một nam sinh trong một trường đại học nào vì một cuộc thi robot được tổ chức đã quỳ xuống giả vờ quay lại với bạn gái cũ.

Còn có anh hùng bàn phím đào lại chuyện cũ của Phương Duệ, hắn bỗng dưng trở thành người nổi tiếng.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nghe nói lãnh đạo nhà trường đã lén lút tìm Phương Duệ để nói chuyện nhiều lần.

Phương Duệ ngày đó ở trên sân thi đấu đánh mất mặt mũi người trước mặt mọi người thì không nói, hiện tại sự tình truyền khắp toàn bộ mạng xã hội, vị tiểu thư phó hiệu trưởng kia trực tiếp cho hắn vào danh sách đen.

Chỉ sau một đêm, Phương Duệ, người luôn vênh mặt lên trời, luôn âm thầm trêu đùa tình cảm của các bạn nữa, đột nhiên trở thành một trò cười nổi tiếng trên mạng xã hội.

Từ sau vụ việc đó đó, tôi không bao giờ gặp Phương Duệ ở trường nữa.

Nghe nói, hắn bỏ học.

Sau khi bỏ học, Phương Duệ đã đi đâu, không có bạn học nào biết, tất cả mọi người nghĩ rằng thằng chó kia đã về nhà.

Ai thèm quan tâm chứ.

Sóng gió qua đi, Chu Hồi đã một lần nữa đề cập đến chuyện đó trong "Hội nghị của ký túc xá".

Cô mỉm cười điềm tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, "Trên thực tế, ngay khi yêu hắn, hắn đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với tớ nhưng quả thực tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù hắn, nhưng sau khi chia tay, hắn còn dám vác mặt quay lại lợi dụng tớ."

"Nếu tớ thực sự tin hắn, trên khán dài ngày hôm đó, tớ cố tình nhường nhịn vì cái gọi là tình yêu, sau đó biến thành trò đùa trong miệng người khác, rồi sau đó thì sao? Trong khi mọi người đang chế giễu tớ, hắn có thể giành chiến thắng trong trận đấu một cách thuận lợi, bước tiếp theo là sút bay tớ, một tay thì ôm mỹ nhân trong lòng."

Chu Hồi cười, "Tớ đúng là chỉ có bộ não toàn yêu đương nhưng tớ cũng không tính là một kẻ ngốc."

18

Nhờ phúc của Chu Hồi, tình cảm của tôi và Cố Diễm vẫn luôn diễn ra tốt đẹp.

Tên tôi là Miểu, tên anh là Diễm.

Nước và lửa giao nhau nhưng lại rất hài hòa.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi gặp cha mẹ cả hai bên, khi công việc cả hai ổn định, chúng tôi quyết định đính hôn.

Tiếp theo là vội vàng chuẩn bị cho hôn lễ.

Ngày cưới, ba tôi không khóc giao tôi cho Cố Diễm, ngược lại Chu Hồi khóc bù lu bù loa hết cả lên.

Chu Hồi là phù dâu, trên sân khấu, cô ấy đứng đằng sau tôi, cắn chặt môi không lên tiếng, nước mắt lã chã rơi.

Vài phút sau, một phù rể lặng lẽ lau nước mắt cho cô ấy bằng tay áo.

Do dự trong hai giây, cũng cùng còn lau cả nước mũi cho cô ấy.

Sau đó, khi ném hoa, Chu Hồi đã thoát khỏi nỗi buồn người bạn thân của mình lấy chồng, giành được trước một nhóm các cô gái khoảng hai mươi tuổi.

Nói thật là tôi cố ý ném cho cô ấy.

Tuy nhiên...

Khi cô gái ngốc nghếch bắt được hoa, hai chân không ổn định được, chân trái giẫm lên chân phải, tay đang cầm hoa bắt đầu mất thăng bằng, một người đàn ông nhào ra ngoài.

Trong tiếng la hét, cô ấy ngã thẳng vào vòng tay của chàng trai đó.

Ngẩng đầu lên nhìn, chính là phù rể vừa lau nước nước mũi mắt mũi cho cô ấy trên sân khấu.

Mà bó hoa vừa vặn rơi vào lòng hai người.

Tôi cười thầm trong lòng, đây là trời ban nhân duyên.

Hôn lễ kết thúc, tôi kéo Cố Diễm đi nghiên cứu hồ sơ của phù rể.

Phù rể là bạn thân anh ấy, vừa về nước, nên tôi chưa từng xem qua mặt cậu ta trước đâu.

Cố Diễm nói đối phương tên là Giang Triết, dáng vẻ vô cùng đứng đắn, điều kiện gia đình cũng thuộc dạng tốt, không có sở thích xấu, hơn nữa...

Cậu ấy cũng thích nghiên cứu robot.

Thật trùng hợp.

Hai người có duyên, có cùng sở thích, chỉ thiếu người bắc cầu.

Tất nhiên rồi.

Tôi không thể từ chối mai mối.

Hai năm sau, tôi đã tham dự đám cưới của Chu Hồi.

Đám cưới của hai con người kia.

Sau đó, cả hai sau đó đã ổn định rồi sinh em bé trước cả tôi.

Đó là một cô con gái.

Tôi kéo Cố Diễm, mang theo một đống đồ dùng trẻ em, vui vẻ đến thăm con gái nuôi của tôi.

Em bé mới sinh thường có làn da hơi đỏ và nhăn nheo, nhưng con bé thì không, trắng nõn, khiến người nhà trên giường bệnh bên cạnh liên tục đến trêu chọc.

Tôi cẩn thận ôm đứa bé, vừa âm thầm đánh giá, vừa nói chuyện với Chu Hồi.

Khi nói về chuyện em bé lúc lớn, tôi vừa cười vừa hỏi, "Khi con gái nuôi của tớ lớn, cậu có yêu cầu nào vê chuyện yêu đương của con bé không?"

Chu Hồi lườm tôi một cái rồi cười "Biết rồi còn cố hỏi ——"

"Nhất định là phải sớm nói cho con bé biết yêu nhau rất quan trọng. Trong tình yêu, hai người phải ngang hàng, tôn trọng lẫn nhau."

"Ngàn vạn lần đừng để não toàn yêu đương."

- Lời từ nhóm dịch:

Đau lưng, đau lưng, đau lưng!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!