Cửu Môn Ký Sự

Chương 74:




Giọng nói này quá mức quen thuộc, Ngô Lão Cẩu liền nhận ra.
Sau đó liền nghe được một trận tiếng động trên nắp quan tài, giây tiếp theo thấy hoa mắt, một cái đèn được bật lên. Y nheo mắt lại nhìn, sau đó nhận ra gương mặt quen thuộc của Trương Khải Sơn trước mắt.
Trong lòng y thầm nói xem ra người không sao, trên mặt lại nhíu nhíu mày: “Ngài muốn đè lão tử đến chừng nào?”
Trương Khải Sơn nghe vậy cười khẽ, nhưng rất nhanh lại quay về trạng thái lạnh nhạt, sau đó đứng dậy thuận tiện kéo y dậy: “Ai cho cậu xuống đây?” Thấy những vết thương to nhỏ trên người y, sắc mặt lại trầm trầm.
Ngô Lão Cẩu ngốc lăng, nhất thời cảm thấy lòng tốt của mình bị thú ăn hết, nói: “Lão tử muốn xuống ai dám quản….” Nói chưa dứt, ngẩng đầu nhìn thấy trên cánh tay Trương Khải Sơn quấn đầy băng vải, có lẽ là vừa rồi hai người đánh nhau, trên băng vải trắng lại thấm máu. Bên cạnh hắn, một người cầm đèn đứng bên cạnh, trước ngực hình như bị thương cũng quấn băng vải, đúng là Chung Thanh.
Y nhíu nhíu mày, hỏi: “Các người đều bị thương, là do con bánh tông kia?”
“Quan tâm bản thân cậu trước đi.” Trương Khải Sơn lạnh lùng nói, ý bảo Chung Thanh đem băng vải đến, để Ngô Lão Cẩu ngồi xuống băng bó vết thương.
Kỳ thật Ngô Lão Cẩu không để ý vết thương của chính mình, chỉ là vết thương ngoài da, chưa động vào gân cốt. Nhưng Chung Thanh và Trương Khải Sơn một người bị trước ngực một người bị tay phải, tuy rằng không phải trí mạng, nhưng bọn họ đều là người tham gia quân ngũ, nếu lưu lại di chứng chỉ e là sau này khó khăn trong việc cầm súng.
Y nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói với Trương Khải Sơn: “Ngài biết rõ cái thứ kia sẽ sớm khởi thi, là vì ngài biết huyết tế trường của chủ mộ thất sẽ khiến máu của ngài sinh ra biến hoá còn có sốt cao, đến lúc đó sẽ không khống chế được con bánh tông này, vì không muốn gây tai hoạ nên để Chung Thanh cõng đi. Nhưng mà, nếu dưới này không có trứng trùng, ngài không sợ hai người sẽ chôn thân dưới vách núi này sao?”
Trương Khải Sơn cũng không ngẩng đầu: “Cậu có biết mấy cái trứng này là gì không?”
Ngô Lão Cẩu lắc đầu tỏ vẻ không biết, lúc này có vài thứ khát máu bỗng hiện lên trong đầu y, y cả kinh nói: “Là ấu trùng của kiến đen! Máu của ngài có tác dụng nhất định với kiến đen, cho nên ngài đã sớm đoán được?”
Động tác băng bó của Trương Khải Sơn rất chuyên nghiệp cũng rất nhanh, sau khi băng bó xong các vết thương, hắngật đầu nói: “Mấy thứ kia nếu là vật sống, chắc chắn sẽ có sào huyệt ngay trong mộ này. Hơn nữa phải bảo trì số lượng không thể giảm, cho nên cần sinh sản không ngừng, như vậy cách giải thích duy nhất chính là chúng nó có chỗ ấp trứng riêng, chỗ này còn phải có thông đạo với cả mộ huyệt. Lúc ở trên vách núi ta cảm thấy ý thức bắt đầu mơ hồ, chỉ biết thi kén trong huyết tế trường bắt đầu nở. Nếu một mình Chung Thanh rơi xuống vách núi nhất định sẽ gặp khó khăn, máu của ta có thể đảm bảo cho kiến đen không đến gần trong thời gian ngắn. Không ngờ lại phát hiện nơi này.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, lúc này mới chủ ý chỗ này đúng là một cái thông đạo, tuy rằng chỉ cao khoảng hai thước, nhưng không gian cũng được xem là rộng, giấu ba năm người cũng không sao, xem ra cái thạch quan không có đế ở trên là một cái lối ra. Đống giáp đồng hỗn tạp rách nát bên trên, sát bên kia vách tường lại có mấy đống tàn thi.
“Chỗ này dùng để làm gì?” Y hỏi.
“Là thông đạo cho công nhân đưa quan tài vào trong huyệt đá chạy trốn.” Trương Khải Sơn nói: “Bọn họ cố ý làm quan tài đá thông với đế quan tài, vốn nghĩ có thể chạy ra khỏi đây, không ngờ bên trên là sào huyệt của kiến đen. Dù sao đều là chết, chết trong miệng sâu không bằng chết ở đây còn có thể toàn thây.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy âm thầm thở dài, nói: “Ý ngài là chủ mộ đã sớm an bài cho những người này đi xuống đây để bị kiến đen diệt chết, khiến cho những người này chết trong huyệt đá. Như vậy, hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân.”
Trương Khải Sơn ngầng đầu nhìn y: “Bới vì bên trong huyệt đá có một bí mật không thể để người khác biết.”
“Minh Thành Tổ Chu Đệ là một tên Hoàng đế theo đuổi trường sinh bất tử, Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh là do hắn lúc còn tại vị xây nên, trong quá trình xây thành, đồng thời xây luôn lăng mộ ngầm lấy cấu trúc hoàng cung này. Lúc ấy, người tham gia thiết kế là một người rất nổi danh. Hắn nổi tiếng không chỉ vì hắn là một kiến trúc sư, mà còn nổi tiếng vì hắn là một người thiết kế lăng mộ.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Một người theo đuổi trường sinh thì hy vọng nhất là gì? Đương nhiên là không chết, lỡ mà có chết cũng muốn chắc chắn có một ngày nào đó sẽ sống lại. Bí mật này không thể lộ ra ngoài, lúc ấy trên thế giới chỉ có một người sống có thể biết được bí mật này, những người khác đều phải chết.”
Ngô Lão Cẩu cười khổ: “Tất cả những người biết bí mật, chỉ còn người thiết kế lăng mộ còn sống. Chỉ là, Minh Thành Tổ không ngờ ngàn năm sau hắn cũng không thể sống lại, trái lại lại có người vào đây nhìn thấy bí mật của hắn.”
Trương Khải Sơn yên lặng nhìn y, bỗng nhiên khẽ thở dài: “Chuyện này vốn không liên quan đến các người, chỉ là một mình ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này. Chỉ hy vọng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn có thể giữ lại được nhất mạch của Cửu Môn.”
Ngô Lão Cẩu nhìn người nam nhân trước mặt, thật sự y cũng không thể lý giải tất cả những nguyên do và ý nghĩa những việc làm của hắn, nhưng y tin tưởng hắn không phải là một người tuyệt tình, cho nên y tin tưởng những việc Trương Khải Sơn làm sẽ không phải vì bản thân hắn, mà là vì lợi ích của nhiều người. Nhưng mà, chỉ cần có lí do này, đủ để cho những người bên cạnh hắn như huynh đệ thủ hạ theo hắn làm việc, cũng đủ để cho Cửu Môn can tâm tình nguyện để hắn đứng đầu Cửu Môn.
Ngô Lão Cẩu cúi đầu nhìn miệng vết thương đã được băng bó, bỗng nhiên nở nụ cười: “Mấy con ấu trùng này là vì ngài dùng bàn tay dính máu bám vào trên quan tài nó mới chịu đi, lúc ấy sao ngài biết tôi đang ở trên đó?”
Trương Khải Sơn nhìn y một cái, cũng cười.
“Cậu gọi tên của ta rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.