Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 10: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (10)



Quý Thính chớp mắt, cười mỉm sờ sờ đầu chó: "Sao lại không cần cậu, tôi ước gì theo cậu được cả đời, vĩnh viễn không rời đi."

"Vậy cô gần đây vì sao lại khác thường như vậy?" Thân Đồ Xuyên không bị cô lừa gạt mà cho qua.

Quý Thính vô ngữ một hồi, cuối cùng suy nghĩ không ra được biện pháp gì, hàm hồ nói một câu, Thân Đồ Xuyên nghe không rõ, không khỏi ghé sát tai vào môi cô, Quý Thính lợi dụng cậu chưa chuẩn bị, hôn lên mặt cậu một cái. Thân Đồ Xuyên bỗng nhiên cứng đờ, liền trong khoảnh khắc này, Quý Thính từ dưới cánh tay cậu chui ra ngoài: "Tôi thật sự có việc, chỉ là chưa nói được cho cậu nghe, chờ mấy ngày nữa cậu sẽ biết."

Cô nói xong liền chạy, Thân Đồ Xuyên cương tại chỗ một hồi lâu, chờ đến khi ở cửa truyền lại tiếng đóng cửa mới đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng xoa chỗ cô đã hôn, mới phát hiện được khóe môi mình cong lên.

Quý Thính chạy ra khỏi tiểu khu rất xa mới dám dừng lại, vừa thở dốc thóa mạ chính mình là cầm thú, vì chạy trốn đến thiếu niên cũng không tha. Mãi cho đến khi hơi thở bình ổn trở lại, cô nhịn không được quay đầu lại xem, sợ Thân Đồ Xuyên tức muốn hộc máu mà chạy theo đánh mình.

Đến lúc ngồi trên xe buýt, cô mới hối hận hành động vừa rồi, tuy rằng là để phân tán sự chú ý của cậu, nhưng bạn trẻ này lòng tự trọng rất mạnh, lại không thích mình, sau khi bị mình hôn phỏng chừng sẽ tức giận cả mấy ngày. Nhưng lúc ấy cô thật không nghĩ ra cách nào khác, đành chỉ có thể làm vậy.

Nếu cậu ta giận lên, mình tốt nhất là đừng vội đụng vào, sẵn lúc cậu ta còn đang giận không muốn phản ứng đến mình, tốt nhất đi tìm thêm tư liệu nhanh nhanh, sau đó đi bệnh viện tìm Lý Thác. Quý Thính đã hạ quyết tâm, cho nên không lương tâm mà ném Thân Đồ Xuyên ra sau đầu, bắt đầu chuyên tâm thu thập chứng cứ trong quá khứ của hai thiếu niên.

Nhưng hình ảnh tư liệu văn bản rốt cuộc không có nhiều, cô có thể tìm được cũng chỉ hữu hạn, lại một lần nữa không thu hoạch được gì, cô không thể nhẫn nhịn được nữa. Hơn nữa hôm nay là ngày cuối cùng Lý Thác phúc tra, qua hôm nay sẽ không thể gặp nữa, Quý Thính chỉ có thể đau lòng xin nghỉ, trực tiếp mang những tư liệu có được đi đến bệnh viện.

Hiện giờ thân phận Lý Thác không giống bình thường, tự nhiên sẽ không ở phòng bệnh bình thường, Quý Thính dựa theo nguyên tác trực tiếp đi phòng bệnh VIP tầng cao nhất, vừa bước vào trong đại sảnh, bị bảo vệ ở cửa chặn lại.

"Tôi tìm Lý Thác, phiền anh vào thông báo một tiếng." Quý Thính nói.

Bảo vệ vẻ mặt không biểu tình gì: "Cô có hẹn trước không?"

"... Không có, tôi là bạn trước đây của cậu ta, anh nói cho cậu ta một tiếng là được."

"Xin lỗi, không có hẹn trước không thể thông báo."

Quý Thính đối diện với bọn họ một lát, thấy không có đường thương lượng, chỉ có thể cắn răng xoay người làm bộ rời đi, sau đó thừa cơ khoảnh khắc bọn họ thả lỏng cảnh giác, đột nhiên xoay người phóng tới phòng bệnh. Bọn bảo vệ phản ứng cũng thật mau, lập tức tiến lên truy cô, Quý Thính kêu to tên Lý Thác, một bên liều mạng chạy, rốt cuộc lúc tiến tới cửa phòng bệnh thì bị bắt lại.

Chỉ liếc mắt một cái, cô nhận ra ngay thiếu niên trên giường bệnh mặt mày ôn hòa là nam chủ Lý Thác, mà bên cạnh cậu ta, cô gái đáng yêu như công chúa là nữ chủ Dung Tinh. Quý Thính không dám do dự, trong nháy mắt khi bảo vệ kéo mình đi ra ngoài, cô hô to: "Lý Thác! Anh em của cậu vì tìm cậu mà tàn tật sống không bằng chết, cậu lại ở chỗ này hưởng thụ cuộc sống, cậu có là người không?"

Lý Thác nghe được lời cô nói, đầu tiên là sửng sốt, trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều mảnh ký ức nhỏ, cậu vội vàng gọi bảo vệ buông Quý Thính ra. Quý Thính lập tức vọt vào phòng, nhìn cậu chằm chằm: "Cậu vì sao không đi tìm Thân Đồ Xuyên?"

Bởi vì thứ gọi là mất trí nhớ này, Quý Thính chính mình hỏi xong lại chính mình yên lặng trả lời, nghĩ thầm, đã biết rõ cốt truyện lại giả vờ không biết, thật là đại vờ vịt, nhưng cũng không có biện pháp nào khác nha, ai bảo tin tức Lý Thác mất trí nhớ bị phong tỏa khắp nơi, thân phận này của cô nếu lộ ra mình biết được, thật sẽ làm người hoài nghi.

Lý Thác nghe được tên Thân Đồ Xuyên thì ngực run lên, ánh mắt dần dần mê mang, Dung Tinh bên cạnh vội nhỏ giọng giúp cậu giải thích: "Không thể trách anh ấy được, sau khi được tôi cứu thì anh ấy đã bị mất trí nhớ, chỉ biết tên của mình, những cái khác đều không nhớ được, hơn nữa tôi cũng đã giúp anh ấy đi tìm người nhà, nhưng tìm không ra được gì cả."

"Đó là bởi vì trên giấy tờ cậu ta không phải tên Lý Thác, tên này là sau này cậu ta sửa lại, cô đương nhiên không tìm ra," Quý Thính nói xong dừng lại một chút, phát hiện mình giống như đối với chuyện mất trí nhớ chuyện này biểu hiện quá mức bình tĩnh, cô nhanh nhảu bổ sung một câu: "Cậu mất trí nhớ?"

"Phải, không nhớ rõ cái gì cả." Lý Thác biểu tình có chút ảm đạm.

Quý Thính lập tức đem tư liệu cô đã chuẩn bị bày ra: "Không sao, ở đây tôi có tư liệu giúp cậu có thể khôi phục ký ức, cậu thử nhìn xem."

"... Vì sao cô chuẩn bị những thứ này?" Lý Thác nghi hoặc.

Trong lòng Quý Thính nhảy lộp bộp một chút, trên mặt cố không lộ thần sắc gì: "Bởi vì tôi cho rằng cậu lên mặt không nhận bạn bè, cho nên cầm tới chất vấn một chút, miễn cho cậu không thừa nhận."

"À, nguyên lai là như vậy."

Nam nữ chính thiện lương trong tiểu thuyết lập tức tin chuyện ma quỷ cô nói ra, hai tên nhóc tì ghé vào cùng nhau xem tư liệu, Quý Thính ở bên cạnh thường bổ sung thêm vài câu. Một buổi sáng qua đi, Lý Thác loáng thoáng nhớ lại một ít chuyện lúc trước, lập tức thỉnh cầm Quý Thính dẫn cậu đi gặp Thân Đồ Xuyên.

"Không nóng nảy, chờ cậu đem toàn bộ ký ức nhớ lại, lúc đi gặp cũng không muộn." Quý Thính đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lý Thác mặt lộ vẻ lo lắng: "Chính là tôi sợ tôi không thể hoàn toàn khôi phục."

"Cậu sẽ khôi phục, yên tâm đi." Trong nguyên tác Lý Thác sở dĩ chậm chạp không khôi phục lại là do không có kích thích từ bên ngoài, sau đó trong lúc vô tình nhìn thấy Thân Đồ Xuyên thân ảnh liền lập tức nhớ ra, cho nên Quý Thính cũng không lo lắng.

Đem tư liệu đưa cho Lý Thác, Quý Thính rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ muốn trở về công ty, nhưng tưởng tượng đến 300 đồng đã không có, buổi chiều có đi làm hay không cũng không khác nhau, cô dứt khoát xoay người về nhà.

Thân Đồ Xuyên còn đi học, Quý Thính về đến nhà chuyện đầu tiên là đi ngủ bổ sung, mấy ngày nay cô đi sớm về trễ đã quá mệt, bởi vậy vừa dính giường liền lăn ra ngủ như chết.

Mà ở trường học, Thân Đồ Xuyên bởi vì nụ hôn buổi sáng, cả ngày tâm thần đều không yên, đến buổi chiều cậu rốt cuộc không nhịn được xin nghỉ học, ở ven đường mua chén hoành thánh xách đến công ty Quý Thính. Nhưng đến nơi đó, cậu mới biết Quý Thính xin nghỉ làm một ngày, lập tức khuôn mặt Thân Đồ Xuyên trầm xuống.

Cậu xụ mặt mang hoành thánh về nhà, vừa đến nhà liền thấy giỏ xách tùy ý ném trên sô pha, đó là giỏ sáng nay Quý Thính xách đi. Cậu nhìn quanh một vòng không thấy người, liền đi gõ gõ cửa.

Quý Thính còn ngủ, tai mông lung nghe được tiếng đập cửa hừ hừ hai tiếng, lật người lại tiếp tục ngủ. Không nghe được đáp lại, Thân Đồ Xuyên đợi ở cửa một lát, cuối cùng đẩy cửa đi vào.

Trong phòng màn kéo lại, toàn bộ phòng đều là ám tối, chân giả đi trên sàn nhà, thanh âm cùng tiếng bước chân bình thường không giống nhau, lỗ tai Quý Thính giật giật, nghe ra cậu đã trở lại.

"Mấy giờ rồi, cậu tan học rồi sao?" Quý Thính hàm hồ hỏi.

Thân Đồ Xuyên lên tiếng, dừng lại ở mép giường: "Tôi mua hoành thánh cho cô, ngồi dậy ăn chút đi."

"Ừ..." Quý Thính nói xong liền không nghe tiếng nữa, hiển nhiên là đã ngủ lại.

Thân Đồ Xuyên cười nhạt một tiếng, ngồi xuống chỗ mép giường cô, nhịn không được quan sát phòng Quý Thính. Lần trước cậu tiến vào là lúc trộm lấy vân tay của Quý Thính, lúc ấy ấn xong dấu tay liền đi, cũng không nhìn kỹ, hiện tại nhìn thấy, phòng cô thật là có chỗ không đúng... Loạn.

Quá loạn, quần áo vừa mới thu để lung tung rối loạn trên ghế, trên bàn trang điểm càng là tùy tiện ném chai lọ vại bình, có cái còn không có nắp, bên cạnh còn có túi mặt nạ xé ra. Lại xem thùng rác, đã đầy.

Cậu có chút đau đầu, trong khoảng thời gian này trong nhà vệ sinh cũng là cậu dọn, nhưng là ngại đây là phòng của con gái nên cậu không vô, cũng không nghĩ sẽ loạn như vậy, Thân Đồ Xuyên nhìn Quý Thính còn đang ngủ, rốt cuộc vẫn ôm quần áo đến mép giường, bắt đầu sửa sang lại phòng.

Khi Quý Thính tỉnh lại trời đã tối, cô ngáp một cái, bật đèn, trong nháy mắt bị căn phòng không nhiễm một hạt bụi làm sợ ngây người, sau một lúc lâu nhớ tới hình như Thân Đồ Xuyên có tiến vào phòng, lúc này cô mới dở khóc dở cười rời giường.

Ở phòng khách, Thân Đồ Xuyên đang xem đá bóng, nhìn thấy cô tới thuận miệng nói: "Chén hoành thánh hư rồi, tôi vừa làm cơm chiên trứng, làm nóng cho cô nhé?"

"Không cần không cần, tôi tự mình làm là được." Sàn nhà trong phòng mình hiện tại còn muốn phản quang, cô thật sự ngượng ngùng lại bắt cậu bạn trẻ làm việc.

Quý Thính đi hâm cơm chiên trứng, Thân Đồ Xuyên liếc liếc cô liên tục, cuối cùng khi cô bưng chén trở về, ra vẻ thuận miệng hỏi: "Hôm nay làm việc mệt lắm sao?"

"Ừ, khá mệt." Quý Thính cúi đầu ăn cơm, có chút nghi hoặc, cậu có vẻ không vì chuyện sáng hôm nay mà tức giận.

Thân Đồ Xuyên không vui, môi mím lại thành một đường, đứng dậy đi về phòng, Quý Thính vẻ mặt vô tội hỏi: "Trận bóng còn chưa kết thúc, cậu không xem tiếp sao?"

"Không xem!" Cậu vừa dứt lời, cửa phòng ngủ liền đóng lại rầm một tiếng, hiển nhiên là giận dữ.

Quý Thính theo cửa đóng mà run lên một chút, sau đó chậc chậc hai tiếng, làm như thật, tổng kết: "Quả nhiên là giận." Nếu đã giận, vì sao vừa rồi còn làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh? Hiện tại trẻ em đều nháo tới như vậy sao?

Bất quá vì trong thời gian này không bị truy vấn mỗi ngày đi đâu, Quý Thính quyết định tạm thời không cần đi dỗ dành cậu, cho nên cơm nước xong liền vô tâm vô phổi trở về phòng ngủ.

Thân Đồ Xuyên lại không ngủ được, tưởng tượng đến Quý Thính lừa cậu thì trong ngực buồn đến sinh đau, rất muốn đi sang phòng cách vách chất vấn, nhưng mà cậu cơ bản lại sợ, sợ hỏi ra đến đáp án mình không muốn nghe. Nói đến cùng, cậu vẫn không tin tưởng, cảm tình của Quý Thính đối với cậu là tới quá nhanh làm cậu vẫn luôn không có cảm giác chân thật, bởi vậy trong lòng không yên ổn chút nào.

Loại không yên ổn này theo thời gian càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, cho nên mỗi khi cô có chút biểu hiện không đúng, cậu sẽ nghi ngờ ngay lập tức, chẳng hạn như hiện tại cô nói dối với cậu, cậu đã hoài nghi ngay bên ngoài cô có người khác.

Trong đầu Thân Đồ Xuyên hiện lên 800 hình ảnh khác nhau mình sẽ bị vứt bỏ như thế nào, lăn qua lộn lại đến trời sáng mới miễn cưỡng ngủ được một chút, khi tỉnh lại đã hơn 9 giờ, vốn là cuối tuần nghỉ ngơi, lại không thấy Quý Thính đâu. Sắc mặt Thân Đồ Xuyên lạnh xuống, trong lòng lại như có lửa, cho đến buổi tối Quý Thính trở về, cậu cũng không nói với cô một lời.

Nhưng mà cậu biểu hiện tức giận đến rõ ràng như vậy, Quý Thính cũng không tới dỗ dành, chuyện này trước kia căn bản là hoàn toàn không xảy ra. Thân Đồ Xuyên lại một lần xác định, Quý Thính là thay lòng đổi dạ.

Giằng co như vậy mấy ngày, cậu Quý Thính không thể lại chờ đợi, nhất định phải đi tra ra cho minh bạch.

Lại là một ngày làm việc.

"Công ty tôi có việc, đi trước nha." Quý Thính ngậm cái bánh chạy ra bên ngoài, không đợi Thân Đồ Xuyên trả lời liền biến mất.

Thân Đồ Xuyên cắn chặt răng, chén cũng chưa rửa liền đi theo.

* Tác giả có lời muốn nói: Xuyến: Cô xong đời, lần này mười cái hôn cũng không dỗ dành được.