Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 4: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (4)



Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, lạnh giọng hỏi: "Cô nói cái gì?"

"Cởi quần, tôi muốn nhìn..." Quý Thính sốt đến mơ hồ, đôi mắt mênh mông ướt át, hoàn toàn không có vẻ sắc bén như trước mà lại nhiều phần nhu nhược đáng thương.

Mà hiện tại cô dùng điểm nhu nhược đáng thương cầu một cậu thanh niên mười bảy tuổi cởi quần.

Đồng tử Thân Đồ Xuyên đen nhánh nhìn cô chằm chằm, trong lòng hơi hơi động, vừa muốn nói cái gì, bác sĩ trực ban đã tới, cậu chỉ có thể ngồi dậy, lãnh đạm chỉ vào cô gái trên giường: "Cô ấy phát sốt."

Nói xong liền lui lại ngồi xuống trong một góc, không giống như trước xoay người rời đi. Bác sĩ đo nhiệt độ cho Quý Thính, không khỏi kinh ngạc: "Hơn 39 độ, nóng như vậy sao bây giờ mới kêu tôi?"

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, ánh mắt dừng ở con hổ vải trên tay mình, cô ấy vẫn không nói có lẽ là vì muốn giúp cậu giặt con hổ. Trái tim cậu trong phút chốc bỗng nhiên như nứt ra, làm cậu rõ ràng nghe được tim đập của chính mình.

Lúc trước thân thể cậu còn hoàn hảo cũng chưa bao giờ được yêu như thế, hiện giờ chân trái tàn tật ngược lại có người quan tâm đến cậu không màng tình cảm. Thân Đồ Xuyên nghĩ lại những việc đã trải qua ngày hôm nay, đột nhiên phát hiện cả ngày đều được cô bảo hộ.

...... Nhất kiến chung tình?

Khóe môi Thân Đồ Xuyên gợi lên, đáy mắt một mảnh hờ hững.

Quý Thính được uống thuốc đã ngủ say, bác sĩ dặn dò Thân Đồ Xuyên vài câu những việc cần chú ý, sau đó xoay người đi, phòng bệnh lại một lần nữa chỉ còn hai người.

Thân Đồ Xuyên an tĩnh ngồi ở trong một góc, trong chóp mũi truyền đến mùi hương từ hổ vải, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ửng đỏ của Quý Thính. Cô chau mày, dường như không thoải mái, ngủ không bao lâu bắt đầu nói mê.

Lúc này Thân Đồ Xuyên nhớ lại lúc trước, cậu không đi qua để nghe cô nói gì, nhưng Quý Thính lại không an phận, ở trên giường lăn một hồi sau đó lăn bùm rơi xuống đất. Nghe thanh âm có điểm đau, Thân Đồ Xuyên vô ngữ chớp mắt một cái, lạnh mặt đi qua kéo người lên trên giường.

Quý Thính rầm rì một tiếng: "Nước..."

Vốn dĩ định ngồi trong một góc, Thân Đồ Xuyên cứng đờ, cắn răng rót cho cô một ly nước, nhưng Quý Thính không tỉnh, hiển nhiên không thể tự mình uống. Giằng co một lát, cậu chỉ có thể nén đi hỏa khí nâng người dậy, banh miệng cô ra đổ như vậy vào, tuy rằng uống không được nhiều, nhưng Quý Thính vẫn thỏa mãn, bẹp miệng tiếp tục ngủ.

Thân Đồ Xuyên không biết lý do gì lại nhẹ nhàng thở ra, sau đó cậu tự sửng sốt, mặt đen thui, xoay người trở về ghế dựa trong góc.

Vừa lúc cậu đến bên ghế dựa, phía sau lại truyền đến một tiếng "Bùm".

"......"

Chỉ có hai người trong phòng bệnh, Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình đối mặt bức tường đứng đó một lúc lâu, cho đến khi đùi cậu sắp chống đỡ không được mới quay trở về chỗ giường, lạnh mặt đem Quý Thính trở lại trên giường, ôm cô nằm xuống. Lúc này đây nhờ Thân Đồ Xuyên cố định, Quý Thính mới thành thật nằm yên lại.

Thân Đồ Xuyên tắt đèn, phòng bệnh lập tức chìm vào bóng đêm. Trong khoảng thời gian này cậu đã trải qua quá nhiều chuyện vẫn luôn không thể nghỉ ngơi thật tốt, lúc này vừa nằm xuống, cơ thể mệt mỏi làm ý thức thật mau trở nên mơ hồ.

Cậu ngửi được hương vị chanh nhàn nhạt trên người Quý Thính, cảm thấy loại hương vị này thật quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra đã ngửi được ở đâu. Cho đến khi sắp ngủ cậu mới nghĩ ra, đây hình như là hương vị bột giặt, trên người hổ vải cũng là loại mùi này.

Thân thể cô ấm áp, cho dù là người đã lâm vào hắc ám cũng muốn đi ôm một chút.

Vì thế Quý Thính bị ôm một đêm, lúc tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt ở trong gang tấc, cả người đều mộng bức. Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Quý Thính mới vừa tỉnh, Thân Đồ Xuyên liền mở mắt, nhưng đồng tử vô thần hiển nhiên là còn chưa ngủ tỉnh, chỉ là bản năng cảnh giác buộc cậu tỉnh lại. Quý Thính lần đầu tiên thấy bộ dáng mơ hồ của cậu như vậy, không khỏi cảm thấy muốn chơi vui, đang chuẩn bị niết mặt cậu một chút, Thân Đồ Xuyên đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt cũng dần dần rõ ràng lên.

Quý Thính tự nhủ, may mắn mình không động thủ, giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngày hôm qua là sao vậy? Vì sao chúng ta ngủ chung?" Cô đã quan tâm, mặc kệ Thân Đồ Xuyên nói cái gì, cô phải cắn răng không thừa nhận.

"Cô phát sốt." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh mở miệng.

Quý Thính vẻ mặt vô tội: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó muốn cởi quần của tôi."

"......"

Quý Thính sửng sốt, trong đầu nhớ lại một chút, sau đó một lúc trong chăn phát ra thanh âm run run, lại còn ra vẻ trấn định: "Không, không có khả năng, tôi không có việc gì phải muốn cởi quần cậu, khẳng định là cậu nhớ lầm."

Khóe môi Thân Đồ Xuyên giơ giơ lên một cung không rõ ràng, chỉ trong nháy mắt độ cung này biến mất, cậu nói: "Tôi đói bụng."

Quý Thính vội chui ra từ dưới chăn, tay chân luống cuống mở di động ra gọi cơm: "Cậu muốn ăn cái gì tôi mua cho cậu."

"Bánh bao nhân nước, canh trứng gà."

|Thang bao (bánh bao nước) là món ăn rất độc đáo ở Thượng Hải nói riêng và Trung Quốc nói chung, bởi cũng là chiếc bánh bên ngoài là bột mì, vỏ mỏng, bên trong là nhân thịt như biết bao loại bánh dim sum khác, nhưng để ăn được thang bao, bạn nhất định phải nhờ đến sự trợ giúp của chiếc ống hút.|

"Được......" Quý Thính mới vừa đáp ứng, sau ý thức được cái gì đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía cậu, "Cậu đồng ý ăn cơm tôi mua? Tự nguyện?"

Thân Đồ Xuyên quét cô liếc mắt một cái, sau một lúc lâu chậm rãi mở miệng: "Tôi đồng ý đề nghị của cô ngày hôm qua."

"Cái gì đề nghị?" Quý Thính ngạc nhiên.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nguy hiểm lên, nhưng thấy Quý Thính giống như thật sự không biết gì, cậu nhẫn nhịn lạnh giọng nhắc nhở: "Cô hôm qua nói muốn dưỡng tôi, có lẽ hiện tại đã hối hận?"

Bị cậu nhắc như vậy, Quý Thính lập tức nhớ ra, vội vàng lắc lắc đầu: "Không hối hận, không hối hận, tôi sao có thể hối hận, cậu đáp ứng làm tôi cao hứng còn không kịp, chỉ là cậu ngày hôm qua còn cự tuyệt, hôm nay tại sao lại thay đổi chủ ý?"

Cô thật đúng là khá tò mò, vì cái gì làm cậu đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.

"Không đáp ứng là cảm thấy cô có dụng tâm kín đáo, đề nghị của cô sẽ làm tôi bị nguy hiểm, nhưng hiện tại xác định lời cô nói là thật." Thân Đồ Xuyên châm chọc liếc nhìn cô một cái, "Nóng hơn 39 độ còn nhớ đến cởi quần của tôi, xem ra cô thật thích tôi."

"...... Chuyện này chúng ta đừng nói đến có được không?" Quý Thính khóc không ra nước mắt, cô như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện mình muốn nhìn cái bớt của cậu, thế mà trong lúc vô tình lại làm cậu tin lời nói dối của mình, tuy rằng kết quả là tốt, nhưng nghĩ đến thật có điểm... mất mặt.

Nhìn đến khuôn mặt phiếm hồng của Quý Thính, Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, xuống giường đỡ đi từ từ đến ghế dựa ở góc, kỳ thật cậu có thể nhảy một cái qua, nhưng tự tôn không phép cậu làm như vậy. Quý Thính nhìn bộ dáng gian nan của cậu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cho nên cậu thật sự đáp ứng tôi?"

Thân Đồ Xuyên thân thể cứng đờ, chờ đến góc ngồi xuống ghế dựa, banh mặt mở miệng: "Nếu là đề nghị ngày hôm qua của cô, tôi đáp ứng. Trước khi tôi trở thành độc lập, tiền cô dùng trên người của tôi, tôi sẽ nhất định ghi sổ, đến lúc đó tôi trả lại cô gấp đôi."

Đã có ngốc tử tự nguyện vô tư phụng hiến, cậu không có lý do gì cự tuyệt, chờ sau khi cậu chịu đựng được qua khoảng thời gian khó khăn này liền sẽ cắt đứt quan hệ này.

Đây có phải là nói rõ với cô là cậu sẽ không động tâm với cô hay sao? Vậy quá tốt, khó trách cậu nhỏ như vậy làm người đọc thích, chuyện gì làm cũng đều hợp ý mọi người.

"Không cần trả gấp đôi cũng được." Quý Thính ôn nhu nhìn cậu.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt: "Gấp đôi."

Sách, thật ngoan cố. Quý Thính nở nụ cười: "Được, gấp đôi thì gấp đôi, tôi tin tưởng tương lai cậu sẽ đặc biệt lợi hại, chút tiền ấy khẳng định sẽ kiếm được dễ như trở bàn tay."

Vị này chính là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cuối cùng thế lực có thể uy hiếp đến nam chủ, cho nên cô thật tín nhiệm năng lực của cậu.

Thân Đồ Xuyên cảm nhận được tín nhiệm là cô phát ra từ nội tâm, không khỏi nhìn cô một cái, lại một lần nữa xác định đây là một cô gái yêu đương xuẩn ngốc. Hiện giờ cậu hai bàn tay trắng, lại tàn phế, phỏng chừng thế giới này chỉ có một mình cô ấy tin tưởng mình có thể thành công.

"Thật tốt, về sau tôi cũng có người nhà." Quý Thính cười tủm tỉm nhìn cậu.

Thân Đồ Xuyên bị những lời này chọc tới chỗ đau, cậu đạm mạc liếc cô một cái: "Người nhà thật sự đều có thể vứt bỏ cô, huống chi là dùng tiền đổi lấy, tôi khuyên cô tốt nhất đừng hãm quá sâu."

Quý Thính vừa nghe, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng: "Biết rõ tôi hãm đến càng sâu, cậu được càng nhiều thứ tốt, nhưng cậu vẫn nhắc nhở tôi không cần hãm sâu, vậy tôi quả nhiên không nhìn lầm, cậu là một thiếu niên tâm địa thiện lương."

Cho nên ngày hôm qua chủ nhà đã không đánh sụp cọng rơm lương tri cuối cùng của cậu, hiện tại cậu còn không bị hắc hoá.

Tâm tình Quý Thính rất tốt.

Thân Đồ Xuyên cổ quái liếc cô một cái, càng cảm thấy cô gái này điên điên khùng khùng. Đang lúc trầm mặc, có tiếng đập cửa, Quý Thính vội đi mở cửa, chỉ lát sau xách hai cái túi quay lại: "Cơm tới rồi, ăn cơm đi."

Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, tuy rằng trên mặt vô cảm, đôi mắt lại giống như dính trên cái túi. Quý Thính nghĩ tới lòng tự trọng của thiếu niên, kéo ghế dựa đến bên cạnh cậu ngồi xuống, để bữa sáng lên bàn, sau đó đưa cái thìa đến tay cậu.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới 'miễn cưỡng' bắt đầu ăn cơm, khi cái bánh bao nóng xuống tới bụng, dạ dày như được giãn ra, tốc độ ăn của cậu bắt đầu nhanh lên.

Quý Thính vừa mới hạ sốt xuống, không ăn uống được nhiều, cô chỉ an tĩnh ngồi nhìn Thân Đồ Xuyên ăn.

Lúc Thân Đồ Xuyên bắt đầu ăn cái bánh bao cuối cùng, Quý Thính đột nhiên mở miệng: "Chút nữa chúng ta đi đến khoa phục hồi đi."

Thân Đồ Xuyên ngẩn ra: "Làm gì?"

"Ngày hôm qua tôi có hỏi thăm một chút, bên kia có thể cung cấp tay chân giả, nhưng yêu cầu số liệu cụ thể của cơ thể cậu, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, đeo chân tay là có thể hoạt động giống người bình thường." Quý Thính ôn nhu nói, vốn tưởng rằng Thân Đồ Xuyên sẽ cao hứng, không ngờ sắc mặt của cậu đột nhiên âm trầm đi.

"Tôi không cần! Cô ghét bỏ tôi là người tàn phế? Một khi đã như vậy, quên ước định kia đi, về sau đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!" Thân Đồ Xuyên căng mặt ra, đứng lên đỡ ghế dựa đi ra ngoài.

Quý Thính vội vàng đi qua đỡ lấy cậu, Thân Đồ Xuyên buồn bực ném tay cô đi, lúc này thân thể cậu so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, cùng một cái đẩy, ngày hôm qua Quý Thính không bị sao cả nhưng hôm nay cô lại ngã xuống. Đầu bị đụng vào bức tường, phát ra một tiếng trầm vang, cô "oái" một tiếng ôm lấy đầu.

Thân Đồ Xuyên đột nhiên ngừng lại, đáy mắt hiện lên một tia không thể tin tưởng, hiển nhiên không nghĩ tới mình sẽ làm cô bị thương. Vô thố một lúc, cậu lạnh giọng nói: "Là cô tự tìm."

Tuy nói như vậy nhưng đáy lòng lại ẩn ẩn cảm thấy bất an, Quý Thính hai mắt đẫm lệ nhìn về phía cậu, lập tức cảm giác được cảm xúc cậu thay đổi, trong lòng cô vô cùng được an ủi. Thật không tồi, bạn trẻ, còn biết đau lòng người, chứng tỏ nỗ lực hai ngày hôm nay của cô không uổng phí.

Quý Thính hít sâu một hơi, che cái ót lại đứng lên: "Cậu đứa nhỏ này như thế nào tính tình cùng lượng cơm ăn giống nhau thật lớn nha, tôi nếu là ghét bỏ cậu thì tại sao lại giúp cậu nhiều lần như vậy?"

Thân Đồ Xuyên lạnh mặt không nói lời nào.

Quý Thính thở dài: "Ngay cả cậu cảm thấy chính mình không cần cũng nên suy xét cho tôi một chút, về sau chúng ta ở chung, cậu chính là đàn ông duy nhất ở trong nhà, việc nặng nhọc không thể cứ để cho tôi làm, ít nhất đeo chân tay giả vào, cậu có thể giống như người bình thường làm việc."

Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống không muốn nhìn cô, trong lúc vô tình đảo mắt qua chỗ góc tường cô vừa té xuống, phát hiện nơi đó có một vết máu, đầu ngón tay cậu run lên một chút.

"Hơn nữa có tay chân giả, cậu đi học sẽ thuận tiện rất nhiều, tìm công việc cũng dễ dàng hơn, trong lòng cậu cũng không muốn nghĩ cùng tôi ở cả đời, vậy làm tự mình độc lập lên đi. Hiện tại bước độc lập đầu tiên chính là làm cho mình giống như một người bình thường." Quý Thính nhẫn nại giải thích, trong lúc này cái ót như bị tước mất đi nửa da dầu thật là đau, nói chuyện cô cũng phải cố hết sức.

Mặt Thân Đồ Xuyên âm trầm, không đáp lại lời cô nói. Quý Thính thở dài một tiếng, đứng dậy duỗi tay sờ sờ tóc cậu: "Cậu biết tôi không có ác ý."

Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quay mặt đi: "Cô xử lý vết thương trên đầu trước đi."

"...Ừ."

Phí miệng lưỡi nhiều như vậy, còn bị té đau cái ót cũng chưa khuyên được người, Quý Thính tâm tình trầm trọng đi ra ngoài, vừa vặn chốt cửa đang muốn đi ra ngoài, người phía sau đột nhiên mở miệng: "Mau chóng trở về, sau đó chúng ta đi khoa phục hồi."

Quý Thính sửng sốt, sau đó cao hứng quay đầu lại: "Thật tốt! Nhưng cậu đừng đổi ý nha, tôi sẽ thật mau quay trở về. Á..." Không chú ý làm một động tác quá lớn, làm vết thương sau đầu đau đến vặn vẹo, cô vội vàng đi tìm bác sĩ.

Phòng bệnh chỉ còn một mình Thân Đồ Xuyên, một lúc sau cậu cười nhạt một tiếng: "Đồ ngốc!"

Đầu Quý Thính bị rách nhưng miệng vết thương không lớn, cho chút thuốc xong đã quay trở lại, hai người không ai nhắc lại chuyện bị thương, Quý Thính mượn xe lăn đẩy Thân Đồ Xuyên đi khoa phục hồi.

Bác sĩ vẫn là người bác sĩ hôm qua, nhìn thấy Quý Thính tới, hiểu rõ nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Tới rồi à, ngồi đi."

Thân Đồ Xuyên nhìn về phía Quý Thính, Quý Thính cười cười: "Ngày hôm qua tôi có tới nói chuyện với bác sĩ."

...... Nói cách khác ngày hôm qua đã nghĩ tới giúp mình làm tay chân giả? Thân Đồ Xuyên nói không ra trong lòng là cảm giác gì, chỉ là nhịn không được lẩm bẩm một câu "đồ ngốc", sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều.

Làm xong một loạt kiểm tra và đo lường đã tốn hai giờ, sau đó là chọn chân giả. Đối mặt với những cái chân giả, Thân Đồ Xuyên cực kỳ không kiên nhẫn, cậu dường như nhìn thẳng vào thân thể khuyết tật của mình, mà sau khi chân bị cắt cậu chưa bao giờ chính mình nhìn đến chỗ chân trái bị cắt.

"Cô chọn xong thì đi ra, tôi ra ngoài chờ cô." Thân Đồ Xuyên xụ mặt xuống, nắm lấy xe lăn đi ra ngoài.

Quý Thính buông tiếng thở dài, bắt đầu thảo luận với bác sĩ các vấn đề kỹ càng tỉ mỉ, cuối cùng dựa theo ý đã bàn từ ngày hôm qua, tuyển một cái tốt nhất. Bác sĩ gật gật đầu: "Cái này tính linh hoạt tốt nhất, chất lượng cũng tốt nhất, gần giống với cơ thể con người, chính là giá cả có chút khó chấp nhận được, nếu có thể trả thì chọn cái này là lựa chọn thích hợp nhất."

Thân Đồ Xuyên ở bên ngoài chờ đến không kiên nhẫn vừa muốn đẩy cửa tiến vào liền nghe được câu này, sau đó nghe được Quý Thính trả lời: "Vậy chọn cái này đi, còn có yêu cầu mua gì thêm cho thành bộ hay không? Làm phiền bác sĩ giúp chúng tôi tuyển cái tốt nhất, giá cả cao cũng chấp nhận."

Biết cậu có khó khăn, cho nên tận dụng khả năng tiêu tiền trên người cậu, về sau hoặc là cậu phải trả gấp đôi, hoặc nếu cậu không gượng dậy nổi vẫn phải lưu tại bên người cô, người con gái này thật ra khôn khéo so với cậu tưởng rất nhiều. Thân Đồ Xuyên trào phúng cong cong khóe môi, vừa muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe tiếp được giọng của Quý Thính.

"Đúng rồi bác sĩ, bạn nhỏ nhà tôi lòng tự trọng rất lớn, nếu về sau cậu ấy hỏi giá cả chân giả, phiền bác sĩ báo thiếu một số 0, tôi sợ cậu ấy cảm thấy có gánh nặng."

Tay Thân Đồ Xuyên nắm then cửa chợt cứng đờ, trước mặt xuất hiện một khoảng trống rỗng.

Cuối cùng Thân Đồ Xuyên không đi vào, chờ đến khi Quý Thính đi ra, cậu hỏi nhàn nhạt một câu: "Tay chân giả bao nhiêu tiền?"

"Thật mắc nha, cả một vạn." Quý Thính nói như thật.

Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng không nói gì, Quý Thính còn không biết chính mình đã bại lộ, tung tăng chạy đi mua cái gậy chống, sau đó hai người đi về nhà cô.

Nhìn đến khu dân cư cũ nát, đáy mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm, mua chân giả cho cậu có thể trả đến mười vạn, cậu còn tưởng cô là người có nhiều tiền, không nghĩ tới cũng chỉ là có gia cảnh bình thường.

"Nghĩ cái gì thế?" Quý Thính muốn đi lên lầu lo lắng cậu chống gậy sẽ bị ngã, tự giác đi phía sau, thấy cậu phát ngốc lên, cô không thể không hỏi một câu.

"Nghĩ tới cô."

"Tôi có gì phải nghĩ đến?" Quý Thính ngạc nhiên, đứa nhỏ này không có việc gì còn sẽ nghĩ đến cô?

Thân Đồ Xuyên dừng lại, quay đầu trào phúng liếc nhìn cô một cái: "Nghèo đến như vậy, còn giả vờ bao dưỡng trai trẻ, cô thật đúng là có tinh thần đại gia."

"......" Ngài sắp phải đi xin cơm, có cái gì tư cách cười nhạo ta nghèo?

* Tác giả có lời muốn nói: Quý Thính: Tổn thọ nha, xin cơm ngại nghèo ngủ đường cái, quả thực là bệnh tâm thần!