Cứu Vớt Tiên Tôn Hắc Hoá

Chương 1: Thiên Tuyệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khải Nguyên năm 4020, đảo Thiên Tuyệt.

Sóng biển vỗ lên vách đá chênh vênh hết đợt này đến đợt khác. Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt nước biển xanh ngắt khiến người ta thấy loá mắt.

Nhưng chuyện xảy ra trên bờ biển lại khác hoàn toàn với cảnh biển yên bình này, Mục Vân Quy cầm kiếm chống lại sự tấn công của Thiết Văn Quy, toàn bộ các đòn tấn công của yêu thú cấp hai đều dồn về phía Mục Vân Quy, lúc ấy nàng kêu lên một tiếng, trong lồng ngực dâng lên mùi máu tanh.

Nơi này là đảo Thiên Tuyệt, được bao quanh bởi biển cả, ngăn cách với người đời. Mục Vân Quy sinh ra ở chỗ này, từ khi lớn lên đến giờ nàng chưa từng thấy người ngoài nào trên đảo. Môi trường của Thiên Tuyệt rất ác liệt, bất cứ lúc nào cũng có hung thú biển cả tập kích đảo nhỏ, từ khi sinh ra trẻ nhỏ trên đảo đã phải học cách để tránh né ma thú. Mà mẫu thân của Mục Vân Quy vô tình lạc đến đảo Thiên Tuyệt trong khi đang mang thai, các nàng không phải người trong tứ đại gia tộc của đảo Thiên Tuyệt, hơn nữa thân thể mẫu thân nàng không tốt, Mục Vân Quy đã tự học cách quản gia từ lâu. Năm mười lăm tuổi mẫu thân mất, Mục Vân Quy càng phải tự lập hơn.

Hôm nay trúc mã Nam Cung Huyền và tiểu sư muội Đông Phương Li nhất quyết đòi đến đảo Kỳ Tiên lén lút săn Thiết Văn Quy, Mục Vân Quy không đồng ý mạo hiểm, nhưng sư muội Đông Phương Li cứ luôn nhấn mạnh Thiết Văn Quy đang trong thời kỳ đẻ trứng, bị mất sức tấn công, bọn họ trộm trứng ma thú xong sẽ chạy ngay, không có bất cứ nguy hiểm nào cả. Mục Vân Quy bất đắc dĩ bị kéo đến đây, nhưng trên đường rút lui tiểu sư muội lại làm kinh động đến Thiết Văn Quy, cho nên tình huống mới biến thành như bây giờ.

Mục Vân Quy nuốt ngụm máu trong miệng xuống, hét lên với đồng bạn đang sợ hãi đến choáng váng dưới chân: “Đi nhanh đi!”

Lúc này đồng bạn mới tỉnh táo lại, sử dụng cả tay lẫn chân chạy đến bên vách núi, dùng sức bò lên trên. Người trên vách đá vội vàng kéo đồng bạn lên, Đông Phương Li nhìn Mục Vân Quy vừa đánh vừa lùi, bước từng bước một đến gần chỗ dây mây, bỗng nhiên nàng ta nhíu mày, vội vàng la lên: “Không ổn, Mục sư tỷ gặp nguy hiểm.”

Tiếp theo, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Đông Phương Li đã nhảy xuống vách núi, đi trên nham thạch giúp Mục Vân Quy đánh Thiết Văn Quy. Vốn dĩ Mục Vân Quy đã sắp thoát thân được rồi, không ngờ Đông Phương Li lại đột nhiên chạy xuống, Thiết Văn Quy bị chọc giận nên tấn công càng điên cuồng hơn, nham thạch dưới chân bắt đầu rung động, chẳng mấy chốc nữa sẽ sụp xuống.

Dù tính tình Mục Vân Quy có tốt thì lúc này nàng cũng muốn mắng Đông Phương Li chỉ tổ thêm phiền. Mà lúc này, Đông Phương Li còn đang ở bên cạnh lại kêu lên đầy hoảng sợ bối rối: “Làm sao bây giờ, Mục sư tỷ, ta không chịu nổi nữa rồi.”

Trong lòng Mục Vân Quy thầm nghĩ nàng ta là Tinh Mạch bậc một, lại đi hỏi một người cấp không như nàng làm gì? Nhưng dù sao đối phương cũng vì cứu nàng nên mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, Mục Vân Quy nói: “Không sao, Thiết Văn Quy không bò lên vách núi được, chỉ cần chúng ta đi đến chỗ dây mây là an toàn.”

Tuy Thiết Văn Quy là ma thú cấp hai, nhưng lực tấn công của nó không mạnh, ngay cả một mình Mục Vân Quy cũng có thể chống đỡ được một lúc, theo lý thì một đại tiểu thư có pháp khí tốt, đầy đủ trang bị phòng thủ như Đông Phương Li sẽ không đến mức đánh không lại. Nhưng cố tình là Đông Phương Li lại không đi được, Mục Vân Quy vì chờ nàng ta nên không thể không ở lại tiền tuyến. Đông Phương Li phóng sai hướng pháp thuật, lập tức đập lên trên mặt đất, dưới vách đá lung lay sắp đổ là một đám cá sấu răng độc đang vẫy đuôi, nhìn chằm chằm vào thức ăn ngon ở phía trên.

Nam Cung Huyền nhìn từ trên cao xuống, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chỗ này sắp sập rồi, các ngươi mau đi đi, ta đi cứu các nàng.”

Nói xong, Nam Cung Huyền nắm lấy dây mây, lao từ trên cao xuống. Đông Phương Li thường xuyên mắc lỗi, một mình Mục Vân Quy đỡ lấy toàn bộ các đòn tấn công của Thiết Văn Quy, nàng hét lên với Đông Phương Li: “Mau đi đi, ngươi leo lên vách núi trước đi.”

Đông Phương Li xoay người chạy, nhưng sau khi chạy ra khỏi phạm vi tấn công của Thiết Văn Quy nàng ta lại đột nhiên ngã xuống đất, nhìn có vẻ như đã bị trẹo chân. Nam Cung Huyền bay từ trên vách núi xuống, hắn do dự giữa Đông Phương Li và Mục Vân Quy một chút, cuối cùng hắn vẫn đổi hướng chọn cứu Đông Phương Li trước.

Hắn và Mục Vân Quy đã từng hợp tác với nhau rất nhiều lần, lúc trước hai người từng ra biển giết ma thú, Mục Vân Quy tự chống đỡ thêm một lúc cũng không sao. Nhưng Đông Phương Li lại là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bây giờ chân nàng ta còn bị thương, có thể sẽ dính đòn.

Mục Vân Quy không ngờ trước khoảnh khắc sống chết Nam Cung Huyền lại chọn Đông Phương Li ở khoảng cách xa hơn. Hai ngày trước Mục Vân Quy mới vừa đột phá thành tinh thất bại, bây giờ cố chống đỡ mấy đợt tấn công của Thiết Văn Quy, thân thể nàng đã nỏ mạnh hết đà từ lâu. Một tay Nam Cung Huyền nắm dây đằng, một tay kia dắt Đông Phương Li, hai người bay đi như một đôi thần tiên quyến lữ. Một mình Mục Vân Quy ở lại trên vách đá, đột nhiên dưới chân rung lên, vách núi sập.

Mục Vân Quy với đá lở cùng rơi xuống sóng biển đang cuồn cuộn. Phía trước là đám đồng môn đã đi xa, phía dưới là ma thú cá sấu răng độc cấp ba được gọi là sát thủ trong biển đang kết bè kết đội.

Gió biển lướt qua bên cạnh Mục Vân Quy, cuốn mái tóc dài của nàng lên. Đôi mắt của Mục Vân Quy bị tóc quật vào thấy hơi đau, nàng cố sức mở to mắt, phát hiện Nam Cung Huyền ôm Đông Phương Li treo trên vách đá đang hét lớn về phía nàng. Đông Phương Li dựa vào Nam Cung Huyền, ôm mặt như thể đang khóc, nhưng Mục Vân Quy lại nhìn thấy rõ ràng khoé môi Đông Phương Li lặng lẽ nhếch lên.

Hoá ra nàng ta cố ý. Mục Vân Quy đã nói mà, một đại tiểu thư nhà Đông Phương từ nhỏ đã được hưởng tài nguyên tốt nhất trên đảo Thiên Tuyệt, tiến vào học đường được một tháng đã có thể đả thông tinh mạch Thiên Xu, sao nàng ta có thể là kẻ hèn nhát đến ma thú cấp hai cũng không đánh lại được. Hoá ra, Đông Phương Li cố ý muốn Mục Vân Quy chết.

Trên đoạn đường rơi xuống, tất cả các giác quan của nàng đều chậm lại, dường như Mục Vân Quy có thể cảm nhận được gió biển đang chảy qua đầu ngón tay của nàng, tiếng bọt sóng vỗ lên trên nham thạch. Thậm chí Mục Vân Quy còn nghe thấy một tiếng “leng keng” nhắc nhở vang lên trong thân thể Đông Phương Li: “Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ ‘giết chết ánh trăng sáng của nam chính’.”

Nam chính? Ánh trăng sáng?

Mục Vân Quy bùm một tiếng rơi vào trong biển, bọt nước bắn rất mạnh lên sống lưng nàng. Nhưng Mục Vân Quy hoàn toàn không kịp kêu đau, nàng cố gắng nâng tay lên để chiến đấu với đám cá sấu răng độc ở xung quanh. Tuy nhiên ít người thì sao có thể chống lại được số đông, chẳng mấy chốc từng vệt máu đỏ đã nổi lên mặt biển. Mục Vân Quy nhìn về phía mạch nước ngầm ở bên cạnh, nàng cắn răng lao vào trong xoáy nước.

Vùng biển xung quanh đảo Thiên Tuyệt rất phức tạp, chỉ một mạch nước ngầm đơn giản thôi cũng có thể lấy mạng người khác, không một ai biết mạch nước ngầm sẽ đưa bọn họ đến đâu. Nhưng Mục Vân Quy không còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể đánh cược một lần.

Mục Vân Quy vừa mới tới gần xoáy nước đã bị một lực hút rất lớn kéo vào, thân thể của nàng liên tục va trúng đồ vật, mất máu, bị thương nặng lại còn va chạm, Mục Vân Quy nhanh chóng mất phương hướng. Trong lúc choáng váng mơ hồ, dường như Mục Vân Quy đã mơ một giấc mơ.

Nhân vật chính trong giấc mơ là người quen của nàng, Nam Cung Huyền trúc mã cùng lớn lên với nàng. Cảnh trong mơ là một số việc Mục Vân Quy biết, ví dụ như thời thơ ấu bất hạnh của Nam Cung Huyền, là một phế vật; Nhưng có một số việc Mục Vân Quy không biết, ví dụ như thật ra Nam Cung Huyền đang giả heo ăn thịt hổ, hắn là nam chính của một quyển tiểu thuyết phế vật tu tiên thăng cấp tên là《nghịch thiên kỷ》, một đường nghịch tập vả mặt, cơ duyên pháp bảo dồi dào, sau này hắn trở thành người đầu tiên đả thông được mạch Thất Tinh trên đại lục, mạnh nhất thiên hạ, không ai địch lại được hắn. Hắn sáng lập ra Đế Quốc của riêng hắn, làm tất cả bá tánh và tu sĩ khắp thiên hạ phục tùng hắn, từ đây chân dẫm thiên chi kiêu tử, ngự trên ba nghìn giai nhân, sống trong cuộc sống say gối đùi mỹ nhân, nắm quyền thống trị thiên hạ.

Mà Mục Vân Quy chính là ánh trăng sáng mà nam chính Nam Cung Huyền cầu mà không được. Sở dĩ cầu mà không được là bởi vì Mục Vân Quy mất sớm.

Lúc Nam Cung Huyền bị coi là phế vật, bị nhà Nam Cung bắt nạt, chỉ có một thiếu nữ vươn tay giúp đỡ hắn. Sau này Nam Cung Huyền bị Đông Phương Li từ hôn, còn bị người theo đuổi của Đông Phương Li hung hăng sỉ nhục một trận, cũng là Mục Vân Quy bảo vệ che chở cho hắn, cầm kiếm dạy dỗ mấy tên chó săn kia. Sau đấy trời mở ra, bọn họ rời khỏi đảo Thiên Tuyệt đi đến địa lục Tiên giới xa xôi, cũng gia nhập một tông môn mới ở nơi đó. Nam Cung Huyền ở một đại lục mới mở ra cuộc đời Long Ngạo Thiên (1) loá mắt, mà Mục Vân Quy cũng vì cứu Nam Cung Huyền mà chết trong một bí cảnh.

Thật là một người công cụ từ đầu tới cuối, trao ấm áp đến kỹ càng tỉ mỉ. Mặc dù sau này Nam Cung Huyền thê thiếp thành đàn, hắn vẫn không quên được thanh mai thời niên thiếu, Mục Vân Quy trở thành ánh trăng sáng mà trong lòng Nam Cung Huyền mong muốn nhưng không thể, cũng trở thành kẻ địch chung của toàn bộ hậu cung của nam chính.

Mục Vân Quy trong giấc mơ thấy nghẹn họng, nàng hoàn toàn không cảm thấy được nhớ thương là chuyện gì tốt. Nhưng thứ còn nực cười hơn vẫn ở phía sau, Nam Cung Huyền làm nam chính đại phế vật, hắn không chỉ có một đám người nhà không biết nhìn hàng mà còn có một vị hôn thê kiêu ngạo ương ngạnh. Vị hôn thê này chính là Đông Phương Li, lấy sỉ nhục nam chính và cưỡng ép từ hôn để lên sân khấu, rồi xuống sân khấu với tình trạng huỷ dung cụt tay đến xác cũng chẳng còn, chết còn thảm hơn cả Mục Vân Quy.

Vốn dĩ đây chỉ là một câu chuyện chớ khinh thường thiếu niên nghèo, ai mà ngờ vị hôn thê kia lại xuyên sách. Khi nữ xuyên sách kia đến thì vừa đúng ngày từ hôn, sau khi đọc được cốt truyện, nàng ta lập tức diễn một vở người thay đổi loanh xoành xoạch ngay tại chỗ từ hôn, không chỉ khen Nam Cung Huyền một đống mà còn xé rách thư từ hôn ngay trước mặt mọi người, buông lời hùng hồn cho dù có sống hay chết thì Đông Phương Li nàng ta là chính thê của Nam Cung Huyền.

Nhìn những lời này xem, đẳng cấp cao thật, không chỉ có trói chắc bản thân là nữ nhân của cường giả mà còn khoá cứng vị trí chính thê. Sau đấy, Đông Phương Li sửa lại tính tình khắc nghiệt ương ngạnh khi trước, đổi cho bản thân thiết lập đại tiểu thư kiêu ngạo, cả ngày quanh quẩn bên cạnh Nam Cung Huyền, hỏi han ân cần với Nam Cung Huyền, đưa tài nguyên đưa trang bị, còn vì hắn mà gia nhập học đường ngoại môn, trở thành sư muội của Nam Cung Huyền và Mục Vân Quy.

Cảnh trong mơ đến đây dần tiêu tan, nhưng Mục Vân Quy đã hiểu rõ. Nàng biết ngay mà, vì sao Đông Phương Li lại đột nhiên thay đổi như biến thành người khác, hoá ra thân xác kia thật sự bị người khác đoạt xá (2). Bắt đầu từ tháng giêng từ hôn, Mục Vân Quy đã cảm thấy Đông Phương Li rất kỳ quái, nhưng mọi người xung quanh lại cảm thấy đại tiểu thư Đông Phương kiêu ngạo đáng yêu, không hề cảm thấy nàng ta ngốc nghếch như trong tin đồn. Sư phụ huấn luyện cũng khen Đông Phương Li không ngớt miệng, đồng bạn đã từng đồng sinh cộng tử tranh nhau kết đội với Đông Phương Li, ngay cả ánh mắt Nam Cung Huyền nhìn Đông Phương Li cũng càng ngày càng dạt dào hứng thú.

Dường như những người xung quanh Mục Vân Quy đều bị Đông Phương Li cướp đi, nàng trơ mắt nhìn bản thân dần dần bị xa lánh trong vòng xã giao khi trước. Vốn dĩ Mục Vân Quy không hiểu vì sao Đông Phương Li lại có ác cảm lớn đến thế với nàng. Tất cả tài nguyên trên đảo Thiên Tuyệt đều bị tứ đại gia tộc độc chiếm, Đông Phương Li là con gái duy nhất của Đông Phương gia, là gia chủ đời kế tiếp đã định sẵn. Mà Mục Vân Quy lại chỉ là một người ngoài vô tình lạc đến đảo Thiên Tuyệt, nhiều năm qua nàng và mẫu thân sống nương tựa vào nhau, năm mười lăm tuổi mẫu thân cũng qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình Mục Vân Quy.

Ngay cả Nam Cung Huyền, lúc Đông Phương Li nói ra câu “cho dù là sống hay chết thì ta cũng là người của Huyền ca ca”, Mục Vân Quy đã tự giác giữ khoảng cách với Nam Cung Huyền, ít khi ghép đội ra biển hơn. Nếu không phải lần này Nam Cung Huyền nghe lời Đông Phương Li xúi giục, nhất quyết phải đến đảo Kỳ Tiên lén lút săn Thiết Văn Quy, Mục Vân Quy cũng sẽ không đi ra ngoài với Nam Cung Huyền.

Ai ngờ đến tận mức ấy rồi mà Đông Phương Li vẫn không yên tâm, nhất định phải giết Mục Vân Quy. 

Mục Vân Quy có cảm giác như bản thân đã đụng trúng thứ gì đấy, nàng dùng chút sức lực cuối cùng để leo lên. Trong bóng đêm, Mục Vân Quy cố gắng mở mắt ra, nàng không thể nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh mà chỉ có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt ở phía trên.

Hình như đây là một hang động.

Cả người Mục Vân Quy đầy máu, chồng chất vết thương, trên người còn trúng độc của cá sấu răng độc. Nàng cảm nhận được máu đang chảy ra ngoài từ miệng vết thương, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, không bao lâu nữa nàng sẽ chết.

Trước khi Mục Vân Quy ở mất đi ý thức, trong lòng nàng vẫn nghĩ, cớ gì phải làm thế?

Nàng không có tình yêu nam nữ với Nam Cung Huyền, chứ chưa nói đến sau này Nam Cung Huyền chấp nhận nhiều nữ nhân như thế, Mục Vân Quy và hắn hoàn toàn không có khả năng. Nếu là trong nguyên tác, Mục Vân Quy còn sống mà nhìn thấy Nam Cung Huyền gặp một người là nạp một người thì nàng chắc chắn sẽ đường ai nấy đi với hắn luôn.

Chẳng qua, Mục Vân Quy chết sớm nên mới bị bắt nạt thôi. 

Không ngờ nàng trong nguyên tác mất sớm, sống lại một lần nữa vẫn không chạy thoát được.

Mục Vân Quy có cảm giác như đã ngủ rất lâu, sau khi tỉnh lại nàng hoảng hốt nhìn bóng tối một lúc, mới nhận ra bản thân lại không chết.

Mỗi khối xương trên người nàng đều đau, Mục Vân Quy cố hết sức bò dậy, miệng vết thương lại nứt toạc ra. Máu tươi men theo khe đá thấm vào dòng nước, chảy ra ngoài hang động. Ngoài cửa hang động có mấy con cá sấu răng độc đang loanh quanh, chúng nó ngửi thấy mùi máu, không ngừng quay cuồng gầm rú, nhưng không có con nào dám xông vào.

Chỉ một động tác đơn giản như thế đã tiêu hao gần hết sức lực của Mục Vân Quy. Mục Vân Quy đỡ vách đá thở dốc, nàng chú ý tới cá sấu răng độc đang lững thững bên ngoài, không khỏi ngẩng đầu cẩn thận đánh giá hang động đá vôi này: “Đây là đâu, vì sao chúng nó lại không dám tiến vào?”

Ma thú cấp thấp không có trí tuệ nên chỉ hành động theo bản năng. Chúng nó ngửi thấy mùi máu mà không dám tiến lên, vậy chứng tỏ bên trong hang động đá vôi này có thứ còn nguy hiểm hơn. Chuyện tới nước này rồi, Mục Vân Quy cũng nghĩ rất thoáng, nàng đã thế này, bất kể trong hang động này có gì thì nàng đều bất lực, chẳng thà nàng thanh thản ổn định điều tức. Nếu lỡ có gặp phải ma thú cấp cao hơn, coi như mạng của nàng chỉ đến đây thôi vậy.

Mục Vân Quy không còn sức để chọn chỗ, nàng tìm một tảng đá phẳng gần đấy ngồi khoanh chân đả tọa. Linh lực vận hành một vòng giữa các huyệt trong cơ thể nàng, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được vết thương trên người liền lại không còn tiếp tục mất máu. Trên người nàng không có Bổ Linh Đan nên chỉ có thể dựa vào đả tọa để khôi phục tinh lực. Nàng không biết mình đã ngồi bao lâu, miễn cưỡng lắm mới bổ sung được một nửa linh lực trong cơ thể.

Một nửa còn lại nàng thật sự không thêm được, không biết hang động đá vôi này có gì kỳ quái mà linh khí cực kỳ mỏng manh, chút linh khí tích cóp được sẽ bị một  lực lượng vô hình rút ra. Mục Vân Quy thử rất lâu, nàng thật sự không làm gì được lực hút kì lạ kia. Nàng biết cứ tiếp tục như thế cũng vô dụng, chờ đến khi khôi phục được sức mạnh để tự bảo vệ, nàng đứng lên thử đi vào bên trong.

Cá sấu răng độc ở bên ngoài như hổ rình mồi, Mục Vân Quy chỉ có thể đi vào bên trong, tuy có khả năng bên trong sẽ càng nguy hiểm hơn.

Địa hình của hang động đá vôi rất kỳ quái, nếu không phải bên trên còn còn có nước đang nhỏ giọt xuống, suýt nữa thì Mục Vân Quy đã nghi ngờ đây là mặt đất, chẳng qua bị người đè nén sâu xuống dưới lòng đất. Càng đi vào sâu thì lực lượng hút linh khí kia càng rõ ràng. Mục Vân Quy ra một quyết định nguy hiểm là đi theo lực hút này, nàng muốn xem thử xem thứ gì hút linh lực.

Mục Vân Quy đi rất lâu, đột nhiên nàng phát hiện xung quanh không còn nước nhỏ giọt, bốn vách tường biến thành băng lạnh buốt, thậm chí khi đi vào sâu hơn đến cả mặt đất cũng có một lớp băng. Mục Vân Quy chịu đựng cơn rùng mình, khó khăn đi vào sâu bên trong. Nàng vừa tiến vào trong đã hoảng sợ trước cảnh tượng bên trong.

Trước mặt là một căn phòng rộng lớn, vách tường mài giũa san phẳng, trên mặt đất đóng một lớp băng rất dày, có thể nhìn thấy hoa văn trận pháp mờ mờ ẩn dưới lớp băng. Ở chính giữa căn phòng có một khối băng khổng lồ.

Ánh mắt Mục Vân Quy vững vàng bình tĩnh, một tay nàng ấn trên thân kiếm, thong thả tới gần giường băng. Khối băng này cao bằng nửa người, mỗi một bước đến gần đều có thể cảm nhận được sát khí dày đặc như thể đang từ chối sự tiếp cận của người khác. Mục Vân Quy mới đi được một nửa, nàng thật sự không thể đến gần hơn, nhưng khoảng cách này đã đủ để nàng nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Vậy mà bên trong khối băng khổng lồ kia lại có một người. Nàng cách quá xa nên không thấy rõ khuôn mặt, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong sườn mặt cực kỳ rõ nét của hắn, bị phong ấn trong băng, thật sự có cảm giác thánh khiết như băng sơn tuyết liên (3).

Sao ở đây lại có người? Mục Vân Quy cảnh giác theo bản năng, thử gọi: “Ngươi là ai?”

Giọng nói của Mục Vân Quy quanh quẩn trong hang đá, không có phản ứng gì. Mục Vân Quy quan sát vết nước xói mòn trên mặt đất, không nhìn thấy vết kiếm, nàng đoán có lẽ hắn bị đóng băng trong tình huống hoàn toàn không có chút phản kháng nào. Nếu không thì không thể nào trên mặt đất lại không có dấu vết đánh nhau.

Mục Vân Quy yên tâm, không đánh nhau vậy chắc là sẽ không có ma vật. Mấy năm nay chưa từng có người ngoài đến đảo Thiên Tuyệt, khả năng người tu tiên trả thù cũng không cao lắm. Nếu lùi lại một bước để đoán, kể cả khi có là kẻ thù trả thù thì ân oán của bọn họ cũng không liên quan đến Mục Vân Quy.

Bây giờ ma vật tàn sát bừa bãi, người phàm và tu sĩ sống cực kỳ khó khăn, loài người lại là thể cộng đồng, có lẽ sẽ đề phòng lẫn nhau. Nhưng bất cứ ai nhìn thấy một tu sĩ bị thương cũng có nghĩa vụ giúp đỡ, dù sao thêm một người là nhiều thêm một phần lực lượng, nếu không chẳng bao lâu nữa trên thế giới này sẽ không còn người nào sống sót.

Mục Vân Quy muốn cứu trợ đồng môn, nhưng phong ấn này lại cực kỳ kỳ quái, Mục Vân Quy dùng thử mọi cách mà nàng biết nhưng vẫn không thể phá được. Ngón tay nàng xoa cổ, khi chạm đến vòng cổ bên dưới lớp quần áo, nàng do dự một lúc.

Đây là món đồ cuối cùng mẫu thân để lại cho nàng, nếu sử dụng ở đây thì nàng sẽ không còn di vật nào của mẫu thân nữa. Nhưng Mục Vân Quy nghĩ lại, dù gì di vật chỉ là vật chết, người lại là một sinh mạng đang sống sờ sờ, nếu mẫu thân ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ đồng ý với cách làm của nàng.

Mục Vân Quy hạ quyết tâm, lấy chiếc chìa khóa do mẫu thân để lại ra đọc nhẩm khẩu quyết, sau đó nàng cắn ra một giọt máu trên đầu lưỡi rồi nhỏ lên trên chìa khóa. Chìa khóa có khắc sương hoa màu bạc bắt đầu sáng lên, cuối cùng biến thành một tia sáng trắng chìm vào hẳn bên trong lớp băng, một lát sau, lực áp chế vô hình bên trong hang đá biến mất.           

Mục Vân Quy thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiến lên, dùng sức lấy kiếm phá lớp băng. Thể lực của nàng tiêu hao quá nhiều, hơn nữa vừa trúng độc vừa bị thương, mới phá được một lúc thôi đã thở hồng hộc. Nàng xoa dịu cơn choáng váng trong đầu, chờ đến khi đôi mắt có thể nhìn thấy rõ đồ vật, nàng lại cầm kiếm lên.

Nhưng lần này khi nàng cúi đầu, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt.

_______

1, Long Ngạo Thiên là 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối… 

2, Đoạt Xá là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy. Sau một thời gian tương tác với nhiều hình thức khác nhau khiến cho tinh thần người ấy sa sút trầm trọng, lúc này chân hồn ấy sẽ tấn công đẩy chân hồn của xá thân kia văng khỏi xá thân của mình, rồi chiếm đoạt, sống một cuộc sống mới với thân xác ấy.(cre: page Tam Giới Hoàn Thư)

3, Băng sơn tuyết liên (thiên sơn tuyết liên)