Cứu Vớt Tiên Tôn Hắc Hoá

Chương 2: Vạn năm



Không biết người bên trong lớp băng mở mắt từ khi nào, hai người cách lớp hàn băng, lặng lẽ đối diện nhau.

Vừa nãy Mục Vân Quy đã cảm thấy người này rất đẹp, hiện tại hắn mở to mắt, Mục Vân Quy mới nhận ra được sức tưởng tượng của nàng vẫn còn quá cằn cỗi. Tuổi của nam tử này khoảng chừng Nam Cung Huyền, nhưng không có cảm giác ngang tàng như Nam Cung Huyền. Vóc người hắn rất cao, thân hình chơi vơi giữa thiếu niên và nam nhân, bả vai dày rộng giống nam nhân đã thành niên, nhưng phần lưng lại hơi gầy thon chắc giống như thiếu niên. Làn da của hắn rất trắng, cách một lớp băng cũng không làm mờ đi được, tóc dài như mực, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, nhưng môi hắn lại đỏ, dáng môi rõ ràng.

Nhưng xuất sắc nhất trên gương mặt hắn là đôi mắt. Lông mi hắn nhỏ dài, đôi mắt tuyệt đẹp sắc bén, đuôi mắt hơi vểnh lên cao, có vẻ hứng khởi mà lại câu hồn. Khi nhắm mắt hắn thuần khiết vô hại, nhưng khi hắn mở mắt ra, đôi mắt ấy lập tức sáng ngời, sát khí bức người.

Mục Vân Quy hoảng sợ, lui về phía sau một bước, suýt chút nữa té ngã. Mục Vân Quy sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười nhìn người trong lớp băng: “Ngươi cũng bị thương sao? Không sao để ta cứu ngươi ra ngoài.”

Trong lòng Mục Vân Quy âm thầm kinh ngạc, rõ ràng diện mạo người này nhìn qua trông băng tư ngọc cốt*, chính nghĩa lẫm liệt, vì sao lại có cảm giác hung ác điên cuồng như vậy? Nàng thật sự đang cứu một người tu tiên đúng không?

Trong lúc Mục Vân Quy do dự, người trong lớp hàn băng cũng đang quan sát nàng.

Giang Thiếu Từ chưa từng nghĩ tới hắn có thể tỉnh lại.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của hắn chính là trận Đồ Ma máu chảy thành sông, Côn Luân Tông cuồn cuộn linh khí. Trong một đêm thiên tài vang danh đại lục trở thành yêu ma cấm kỵ, rất nhiều người tới Côn Luân Tông quan sát hành hình. Đôi tay của hắn bị treo trên đài Đồ Ma, xích sắt dày bằng cổ tay xuyên qua xương bả vai hắn, chỉ khẽ cử động thôi máu tươi đã chảy đầm đìa. Sư tôn mặc y phục trắng hơn tuyết đứng trước trận Đồ Ma, hỏi: “Giang Tử Dụ, ngươi đã biết sai chưa?”

Sai? Hắn sai ở đâu?

Thái độ của Giang Thiếu Từ chọc giận tiên môn, hắn đã từng là kỳ tài hiếm thấy, bây giờ lại trở thành khối u ác tính đe dọa đến Tiên giới. Hắn bị rút sống tinh mạch, móc kiếm cốt, chính tay sư tôn của hắn dùng thuật sưu hồn lên người hắn, phế đi thức hải của hắn. Mỗi một loại đều là cực hình trong Tu chân giới, nhưng Giang Thiếu Từ vẫn không kêu rên một tiếng nào, cuối cùng hắn bị mười đại tông môn hợp tác phong ấn.

Vốn dĩ hắn còn tưởng những người đó sẽ giết hắn trong lúc hắn ngủ say.

Chứ không phải như hiện tại, một thiếu nữ yếu ớt đến mức không cảm nhận được linh khí, dùng một loại phương pháp rất ngu xuẩn nói với hắn muốn cứu hắn.

Ánh mắt Giang Thiếu Từ liếc qua Mục Vân Quy quan sát xung quanh. Hắn nghĩ đây là nơi những người đó phong ấn hắn, nhốt hắn là băng Minh Hàn, trên mặt đất vẽ trận Tuyệt Linh, không ngờ bọn họ lại kiêng kị hắn đến thế, sợ sẽ có một sợi linh khí chui vào cơ thể hắn.

Đáng tiếc bây giờ phong ấn đã bị phá.

Bọn họ không giết hắn, chính là tai họa suốt đời này của bọn họ.

Ngón tay Giang Thiếu Từ giật giật, Mục Vân Quy dốc hết sức đến khi kiệt sức mới có thể phá lớp băng thành mảnh nhỏ. Cuối cùng Giang Thiếu Từ cũng có thể hoạt động tự do, hắn chống người lên nhìn xuống tay mình, ánh mắt u ám khó đoán.

Trước khi vào trận Đồ Ma, năm mười chín tuổi hắn đã đả thông được sáu tinh mạch, trở thành kỳ tài có một không hai có tu vi cao nhất trên đại lục, tu hành nhanh nhất. Chỉ vung tay thôi là hắn đã có thể dời non lấp biển, nhưng hiện tại hắn lại yếu đến mức này.

Mục Vân Quy cứ nghĩ thể lực của hắn đã đến giới hạn, nàng định đến dìu hắn: “Ngươi cẩn thận một chút.”

Nhưng khi tay Mục Vân Quy sắp sửa chạm đến tay hắn, thì lại bị hắn né tránh. Giang Thiếu Từ lạnh lùng nhìn Mục Vân Quy, ánh mắt tối tăm thâm trầm như mạch nước ngầm cuồn cuộn: “Ngươi là ai?”

Ánh mắt sâu không thấy đáy như vậy, như đang chực chờ Mục Vân Quy nói một câu không đúng thôi hắn sẽ giết chết Mục Vân Quy. Mục Vân Quy sững sờ, một lúc sau nàng mới phản ứng kịp, nói: “Ta là Mục Vân Quy, ta vô tình ngã xuống biển trong lúc đuổi giết thú biển, rồi bị mạch nước ngầm cuốn đến chỗ này. Ngươi thì sao, ngươi gặp phải chuyện gì thế, sao lại đóng băng vậy?”

Giang Thiếu Từ hoàn toàn không để ý đến câu hỏi cuối cùng của Mục Vân Quy. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên các dòng họ Mộ, Mục, Mộc, Mục và Mộc đều là họ bình thường, không phải gia tộc tu tiên lớn gì, thật ra Mộ gia có, nhưng lại ở Bắc Cảnh xa xôi, không có khả năng sẽ xuất hiện ở bờ biển. Quan trọng nhất chính là Mộ gia có thù oán với hắn.

Giang Thiếu Từ mơ hồ có cảm giác phong ấn biến mất sau khi thiếu nữ này tiến vào. Nếu nàng là người của Mộ gia thì có lẽ sẽ không rộng lượng đến mức cởi bỏ phong ấn cho hắn.

Giang Thiếu Từ lặng lẽ nhìn Mục Vân Quy, thiếu nữ tóc đen da trắng như tuyết, mũi cao môi đỏ, khung xương sinh ra đã thon dài tinh tế, khi không nói lời nào nàng giống như một bức tượng mỹ nhân khắc từ ngọc, nhưng khi cử động, đôi mắt cong cong lập tức hòa tan cảm giác lạnh lùng tinh xảo kia. Giang Thiếu Từ tạm thời bỏ đi suy nghĩ sẽ giết nàng, cho dù nàng có âm mưu gì thì chắc chắn chuyện phong ấn được cởi bỏ có liên quan đến nàng. Huống hồ nàng yếu như thế, có giết hay không cũng như nhau.

Thiếu niên giương mắt liếc nhìn xung quanh, phán đoán địa hình từ tin tức lấy được trong câu nói của Mục Vân Quy, môi mỏng khẽ mấp máy, hỏi: “Đây là Nam Hải hay Tây Hải?”

Vốn dĩ hắn cứ nghĩ đây chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng Mục Vân Quy lại lắc đầu, nói: “Ta không biết. Chúng ta chỉ biết biển trong và biển ngoài, còn về việc đảo Thiên Tuyệt ở vị trí nào…… Phu tử chưa từng dạy, trưởng lão cũng chưa nói, có lẽ là bọn họ cũng không biết rõ.”

Đảo Thiên Tuyệt? Hàng lông mày xinh đẹp của thiếu niên nhíu lại, một lát sau, hắn lại hỏi: “Bây giờ đang là năm bao nhiêu?”

“Khải Nguyên năm 4020.”

Biểu cảm Giang Thiếu Từ hơi giật mình, sau đấy hắn hỏi: “Kỷ nguyên trước là gì?”

Mục Vân Quy biết cái này. Tuy bọn họ sinh ra ở Khải Nguyên, sinh ra đã phải đối mặt với linh khí loãng, tài nguyên khan hiếm, hoàn cảnh ác liệt, nhưng cũng không cản trở bọn họ hướng tới Tu Tiên giới đã từng phồn hoa hưng thịnh kia. Ánh mắt Mục Vân Quy lấp lánh, nói: “Là kỷ nguyên Thiên Tỉnh.”

Giống như suy đoán của hắn, Giang Thiếu Từ giật mình, một lát sau hắn cười khẽ: “Không ngờ đã lâu vậy rồi.”

Khi hắn bị phong ấn là mùa xuân năm 4040 Thiên Tỉnh, hắn đến điểm cuối của cực Bắc lấy hoa thánh Sương Ngọc Cẩn của Mộ gia, để sư tôn có thể tăng mạnh cảnh giới. Nhưng sau khi trở về, thứ chào đón hắn lại là đao kiếm của đồng môn.

Hoá ra đã qua một vạn năm rồi.

Tiếng cười của hắn ngắn ngủi mà lại lạnh lùng, không giống như đang vui, mà  như thể đang châm chọc. Mục Vân Quy cẩn thận nhìn hắn, ngập ngừng hỏi: “Ngươi là ai thế?”

Mục Vân Quy muốn hỏi từ lâu rồi. Nhưng mà nhìn có vẻ tính tình thiếu niên này không được tốt lắm, vừa rồi còn túm lấy nàng hỏi chuyện, Mục Vân Quy cũng ngại ngắt lời. Cuối cùng bây giờ nàng cũng tìm được cơ hội để hỏi.

“Ta?” Nét mặt thiếu niên tuấn tú lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh cháy lên ngọn lửa thù hận và xa lánh không hoà hợp với thế giới: “Gọi ta là Giang Thiếu Từ đi.”

Giang Thiếu Từ… Trong lòng Mục Vân Quy lặng lẽ nhẩm lại cái tên này, hỏi: “Ngươi không phải người của đảo Thiên Tuyệt?”

Giang Thiếu Từ quay đầu lại, trong ánh mắt lại hiện ra sát ý mờ nhạt: “Sao thế?”

Thiếu Từ là tên thế tục được hắn sử dụng khi chưa gia nhập Côn Luân Tông, sau khi bái sư vào tiên môn, người tiếp dẫn đã ban cho hắn cái tên Dụ. Những năm hắn ở Tu Tiên giới, thiên hạ không có ai không biết đến Giang Tử Dụ, nhưng lại có rất ít người biết đến cái tên Thiếu Từ.

Đến cả sư phụ, bạn tốt và vị hôn thê của hắn cũng chưa từng chú ý đến, cho nên Giang Thiếu Từ mới dám báo ra tên họ. Không ngờ thiếu nữ người phàm này lại lộ ra biểu cảm suy tư như vậy.

Giang Thiếu Từ lại lần nữa nổi lên sát khí, nàng lại có phản ứng lớn như thế với cái tên của hắn, hay là nàng biết hắn? Ngón tay Giang Thiếu Từ chậm rãi uốn cong, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Tuy một vạn năm có dài, nhưng đối với những đối thủ một mất một còn của hắn thì lại không phải quá dài. Đa phần những người đó vẫn còn sống, hơn nữa còn đứng trên đỉnh cao của quyền lực và sức mạnh, tu vi của Giang Thiếu Từ bị huỷ, hiện giờ hắn gặp phải người quen cũ chắc chắn không phải chuyện tốt.

Hắn không thể để bất cứ kẻ nào tiết lộ tin tức hắn đã tỉnh lại.

Giang Thiếu Từ suýt chút nữa ra tay, nhưng bất ngờ chính là đôi mắt của thiếu nữ trước mặt lại chợt sáng lên, nàng híp mắt, cười nói với hắn: “Thật tốt quá, mấy năm nay trên đảo chỉ có một mình ta là người khác họ, làm gì cũng lẻ loi một mình, cuối cùng bây giờ cũng có thêm ngươi. Sao ngươi tìm được đảo Thiên Tuyệt thế? Bên ngoài trông ra sao vậy? Ta chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài bao giờ đâu.”

Mục Vân Quy chú ý tới tay Giang Thiếu Từ, tò mò hỏi: “Tay ngươi sao thế? Ngươi muốn bắt thứ gì sao?”

Giang Thiếu Từ buông ngón tay ra, nhẹ nhàng bóp khớp xương xinh đẹp tinh tế, nói: “Không sao. Nơi quỷ quái không an toàn, ra ngoài trước đã.”

Mục Vân Quy đồng ý, nàng cũng thấy thế. Mục Vân Quy xoay người đi ra ngoài, Giang Thiếu Từ đứng dậy từ khối băng, mới đi được hai bước thì tự dưng lại té ngã.

Mục Vân Quy hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại dìu hắn: “Ngươi sao thế?”

Một tay Giang Thiếu Từ chống lên lớp băng, một tay kia quệt qua môi, hung hăng lau đi vết máu trên khóe miệng. Giọng hắn không vui, lạnh lùng nói: “Không sao. Đi trước dẫn đường.”

Mục Vân Quy nhìn gương mặt tái nhợt và bàn tay dính máu của Giang Thiếu Từ, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống như không sao. Nhưng sự tự tôn của Giang Thiếu Từ rất lớn, có làm thế nào cũng không chịu để Mục Vân Quy đỡ. Mục Vân Quy hết cách nên chỉ đành đứng lên, tốc độ bước đi chậm lại, nói: “Bên ngoài có cá sấu răng độc, có khả năng trong động còn có ma thú khác, ngươi tự cẩn thận đi.”

Giang Thiếu Từ mới tỉnh lại được một lúc mà đã nghe thấy rất nhiều từ hắn không hiểu. Hắn chưa từng nghe nói đến đảo Thiên Tuyệt, cá sấu răng độc hay ma thú bao giờ. Giang Thiếu Từ không bộc lộ ra gì, hắn ngủ say một vạn năm nên không biết gì về thế giới bên ngoài. Hình như hiện giờ Tu Tiên giới cũng không giống lúc trước, trước khi hiểu rõ tình hình, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Giang Thiếu Từ lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng trước mặt, thiếu nữ hoàn toàn không biết gì cả, còn đang nghiêm túc dẫn đường. Xem như nàng còn ít giá trị lợi dụng, giữ lại nàng thêm mấy ngày.

Vốn dĩ Mục Vân Quy đề phòng trong hang động còn có ma thú cấp cao khác, nhưng may mà ngoại trừ một trận pháp và Giang Thiếu Từ nằm giữa khối băng ra thì không còn thứ gì khác. Nhìn thấy phía trước là cửa động, Mục Vân Quy nắm chặt kiếm, lặng lẽ nhắc nhở Giang Thiếu Từ: “Phía trước chính là cá sấu răng độc, ngươi nhớ cẩn thận.”

Nàng còn chưa kịp dứt lời thì một bóng đen xông ra khỏi mặt nước tĩnh lặng, cái miệng rộng mang mùi tanh nồng nặc ập về phía Mục Vân Quy. Trong miệng quái vật có ba lớp răng nanh gập ghềnh tinh mịn, giữa kẽ răng còn có thể nhìn thấy thịt vụn dính máu. Mục Vân Quy dùng kiếm cản lại con cá sấu răng độc, hét lên với người phía sau: “Ta cản nó, ngươi mau đi đi.”

Giang Thiếu Từ yên lặng nhìn động tác của thiếu nữ, hắn đã phát hiện dưới mặt nước có dao động từ lâu rồi, hắn còn tưởng Mục Vân Quy biết, kết quả nàng lại không biết. Giang Thiếu Từ bất giác nhớ tới, nàng không phải tu sĩ, mà là một người phàm chưa đả thông tinh mạch.

Người phàm không thể nghe thấy tiếng động dưới nước, có thể miễn cưỡng hiểu được.

Mục Vân Quy giằng co với cá sấu răng độc, đột nhiên nàng rút kiếm, bởi vì quán tính nên cá sấu răng độc lùi về phía sau. Lợi dụng khe hở trong chốc lát này, nàng quay đầu lại nói với Giang Thiếu Từ: “Đi theo con đường bên phải, trên đường chú ý ngã rẽ, đừng tới gần mặt nước, đi nhanh đi.”

Mục Vân Quy thấy Giang Thiếu Từ đứng yên, nàng còn tưởng Giang Thiếu Từ đang sợ hãi. Thật ra, Giang Thiếu Từ cũng cảm thấy Mục Vân Quy là đồ ngốc.

Từ lúc Giang Thiếu Từ tu đạo tới nay, bất kể là tỷ thí hay săn giết, hắn chưa bao giờ đứng phía sau người khác. Nhưng bây giờ hắn lại được một nữ nhân bảo vệ sau lưng, nàng còn liên tục ngăn cản con cá sấu xấu đau xấu đớn kia, không ngừng thúc giục hắn rời đi. Cái cảm giác này… Giang Thiếu Từ không hình dung được, chỉ có thể nói là rất mới lạ.

Giang Thiếu Từ không thể nhịn được nữa, nói với công cụ lợi dụng của hắn: “Dùng thuật Hỏa Long đi.”

Tuy nàng chưa đả thông tinh mạch, nhưng đã vào đạo môn, có lẽ trong cơ thể sẽ có linh khí. Loại yêu thú thuỷ sinh vừa xấu xí vừa cấp thấp này chỉ cần một chiêu thuật Hỏa Long là tiết kiệm được sức lực với thời gian, một lát là có thể đốt sạch sẽ, đến cả xác cũng không cần xử lí.

Mục Vân Quy nghe thấy vậy thì sửng sốt, suýt chút nữa bị cá sấu răng độc đánh trúng. Nàng rút lui sang bên cạnh, kinh ngạc nhìn về phía Giang Thiếu Từ: “Ngươi nói gì cơ?”

Phải sau khi đả thông một tinh mạch mới sử dụng được pháp thuật loại lửa, nhưng muốn thật sự có hiệu quả tấn công thì phải đạt đến hai tinh mạch hoặc là cao hơn. Còn về thuật Hỏa Long, đó là một loại pháp thuật quy mô lớn chỉ có thể sử dụng trước khi linh khí chưa khô cằn, hiện giờ đã biến mất 6000 năm.

Có phải Giang Thiếu Từ ở trong băng lâu quá nên đầu hắn cũng bị đóng băng đến hỏng rồi không thế, hắn đang nói gì vậy?

Giang Thiếu Từ cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, nhìn thấy cái thứ xấu xí kia lại xông đến, hắn tức giận không chịu nổi, trách mắng: “Đừng có nói nữa, nhìn đằng trước đi!”

Giáp da của cá sấu răng độc cứng rắn, ranh mãnh khó chơi, hơn nữa chúng nó có đủ năm chi, có thể tự do di chuyển trên cạn lẫn dưới nước. Mục Vân Quy là một người phạm chưa thành tinh, chỉ dựa vào sức lực để đối kháng với cá sấu răng độc đã là quá sức. Mục Vân Quy dây dưa với cá sấu răng độc, vô ý vấp phải cái đuôi của nó. Bàn tay Mục Vân Quy cọ trên mặt đất bị rách da, mùi máu tươi hấp dẫn thêm nhiều ma thú đến. Mục Vân Quy thầm than toi đời, đang muốn bò dậy thì cái miệng ngoác rộng của cá sấu răng độc đã xông về phía nàng.

Mùi hôi thối tanh tưởi ập vào mặt, Mục Vân Quy giơ kiếm lên định hi sinh một tay để đánh bừa. Khi cá sấu răng độc sắp cắn nàng, bỗng nhiên một cánh tay khác của Mục Vân Quy bị người nắm lấy, ngay sau đó một nguồn lực mạnh mẽ truyền đến.

Mục Vân Quy bị người thô lỗ kéo ra phía sau, lảo đảo mấy bước mới đứng vững được. Giang Thiếu Từ thật sự không thể nhịn được nữa, hắn kéo đồ ngu xuẩn kia ra, nhấc chân, đạp một phát về cái miệng to đầy máu của cá sấu răng độc.

Đôi mắt Mục Vân Quy trợn tròn, cuống quít nói: “Mau……”

Nàng muốn nhắc nhở hắn mau dừng lại, hàm răng của cá sấu răng độc không chỉ cứng mà còn có kịch độc, kể cả có là tu sĩ nhị tinh thì cũng sẽ bị cắn. Nhưng nàng chỉ mới xoay đầu đã nhìn thấy cá sấu răng độc bị đá gãy răng, lăn lông lốc ra phía sau, đâm sập vào tảng đá.

“…… Thu chân……”

Mục Vân Quy đờ đẫn trợn tròn mắt, không hiểu nổi mình đã thấy gì. Rõ ràng trên người Giang Thiếu Từ không có dao động của linh lực, hắn có thể bị thương nặng mất hết tu vi, hoặc là một người phàm chưa từng tu luyện gì, nhưng cho dù có là tình huống nào thì cũng không thể xuất hiện chuyện một chân đá gãy răng cá sấu răng độc – sát thủ trong biển khiến tu sĩ vừa nghe đã sợ vỡ mật.

Khi Giang Thiếu Từ đá sang ngang, chân nâng lên vừa cao vừa thẳng, eo bụng ổn định, hơi thở dài lâu, có thể thấy lực lượng trung tâm rất ổn. Hơn nữa tốc độ vung chân của hắn cực kỳ chính xác ổn định, chắc chắn không phải chỉ luyện qua loa là được.

Mục Vân Quy cắn môi, lại lần nữa nghi ngờ rốt cuộc nàng đã cứu người nào ra?

——

*冰姿玉骨(băng tư ngọc cốt): thành ngữ Hán ngữ, bính âm là yù gǔ bīng zī, có nghĩa là xương như ngọc, da như băng. Tả vẻ đẹp làn da của người phụ nữ.