Dạ Hành Ca

Chương 48: Trò chơi



Nhìn người nằm ngã trên đất yếu ớt vô lực, mồ hôi rỉ ra từng giọt. So với màn bi thảm khiến người ta sợ hãi lúc trước, tin tức nghe được lại càng khiến cậu suýt nữa không đứng vững.

Rốt cuộc cậu cũng đã rõ Lệ Đoạn Trường là độc gì. Không màu không mùi, hòa vào nước thì chẳng một ai hay, nhưng dùng nhiều lần thì sẽ hao mòn nội lực của người luyện võ, bất tri bất giác sẽ biến thành người bình thường, dù là cao thủ đến đâu thì khi trúng độc cũng trở thành cá trên thớt, mặc người mổ xẻ.

Màn anh hùng cứu mỹ nhân buồn cười ấy chẳng qua chỉ là cái bẫy người khác bày ra, mục đích thật sự là mượn sự hồ đồ của cậu để vào Bạch gia, thành công hòa độc xuống giếng.

Bạch gia rất khắt khe với hạ nhân, không tùy tiện tuyển người ngoài nên không lợi dụng được sơ hở. Nhưng nếu là người do ngũ công tử Tạ gia đem về thì khác, Bạch Côn Ngọc cố ý qua lại nên không đề phòng âm mưu tính toán, thành ra mới có họa hôm nay.

Nạm quân vương thế tử là chủ nhân của Sương Nhi.

Dày công sắp đặt mọi thứ chỉ vì để nhổ sạch đồng minh mật thiết nhất của Tạ gia, thủ lĩnh của xứ Hàng Châu – Bạch gia.

Ngoài hiên bỗng ồn ào hẳn, như thể có rất nhiều người đến, tiếng quát mắng liên tục vang lên, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hét chói tai.

“Đến nhanh thật đấy.” Ca Dạ nhíu mày, một tay giữ lấy người đang định xông ra.

“Buông ra!” Vành mắt Tạ Thanh Lam như muốn nứt ra, bao phen tự trách cùng ảo não gần như nhấn chìm cậu.

“Giờ ngươi đã mất hết võ công, ra ngoài để chịu chết ư?” Ca Dạ chế giễu ra mặt, rút kim châm ra châm vào mấy yếu huyệt. Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cậu nổi điên giãy giụa, đan điền lại khôi phục chút chân khí.

Ca Dạ rút kim châm về, nhưng vẫn bấm vào mạch cổ tay cậu: “Tạm thời áp chế được chút, nhưng không có thuốc giải thì vẫn không được.”

“Buông ta ra!” Không vùng ra được, Tạ Thanh Lam nổi điên lên.

“Bớt nói nhảm đi.” Ca Dạ làm như không nghe thấy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, “Ta chỉ đồng ý là trông nom ngươi thôi.” Nói cách khác, người Bạch gia sống chết thế nào không liên quan tới nàng.

“Ngộ nhỡ Bạch gia có bất trắc gì, ta thà chết chung với họ.” Tạ Thanh Lam cắn răng nghiến lợi, giậm chân giận dữ, “Yêu nữ như ngươi làm sao hiểu được, không cần ngươi phải giả mù sa mưa cứu ta!”

“Tiếc là ta đã đồng ý với Tạ Vân Thư rồi.” Tiểu quỷ thất thường đúng là đáng ghét, nàng cũng lười nói nhiều, điểm vào mấy huyệt đạo rồi ném đến trong góc tường, mặc cậu ta giận dữ trợn mắt, nàng đổi chỗ nấp rồi quan sát động tĩnh bên ngoài.

Đợi tiếng ồn ào nhỏ bớt thì kéo mấy người lại vặn hỏi, đại khái đoán được tình hình.

Dùng Lệ Đoạn Trường rất hữu hiệu, hầu như không có gì cản trở. Duy chỉ có Bạch Côn Ngọc vì xã giao bên ngoài nên mới trúng ít độc, nhưng khi thấy thanh đao gác trên cổ phụ thân và muội muội thì đã buông tay chịu trói, sau khi lĩnh một đao thì bị kéo đến võ trường của Bạch gia cùng người nhà.

Chỉ có đệ tử với mấy hộ vệ đi cùng ở bên trong là chết, còn thành viên Bạch gia tạm thời không sao, nhưng tạm thời bao lâu thì không biết, lần này Nam quận vương thế tử đích thân đến, dốc hết tinh nhuệ có ý giết gà dọa khỉ ở Giang Nam. Suy đoán từ cách hành sự, chỉ e là kết cục buồn.

Im lặng nhìn quanh một vòng.

Có không ít kẻ đến, nhân lúc đêm tối giơ đuốc cầm gậy. Kỷ luật nghiêm khắc huấn luyện nghiêm chỉnh, phân rõ chức trách.

Đèn đuốc hừng hực chiếu sáng võ trường rộng lớn. Trên sân rất tĩnh lặng, người nhà họ Bạch ngồi trên mặt đất, dù là Bạch lão gia tử vốn hào sảng thì nay cũng nhếch nhác vô cùng, râu dính đầy máu. Một trai một gái quỳ bên cạnh, đoàn thê thiếp run run nấp sau lưng, Bạch gia ở Hàng Châu rất có danh tiếng, nay gặp phải tình cảnh này, các cô nương nhát gan đã sụt sịt nước mắt nước mũi, khóc không ngừng nghỉ.

“Thật sự đã thất lễ.” Một thanh niên quý phái nho nhã gật đầu, như cảm thấy rất áy náy, “Hạ nhân ra tay hơi quá, đã dọa các vị phu nhân sợ hãi rồi.”

“Tiêu Thế Thành.” Ba con chữ thốt ra giữa kẽ răng, như ba miếng sắt đập mạnh xuống đất.

“Mới lần đầu gặp mà Bạch lão gia đã nhận ra rồi, Tiêu mỗ lấy làm vinh hạnh.” Nam quận vương thế tử vẫn ung dung mỉm cười.

“Ngươi và ta không thù không oán, vậy mà lại hạ độc ám hại cả nhà ta, chém giết người vô tội, đúng là xứng với thân phận ngươi.”

“Hôm nay tại hạ lấy thân phận người giang hồ làm việc.” Tiêu Thế Thành thong thả đáp, “Bạch lão gia cũng nên biết rõ quy tắc giang hồ là thắng làm vua thua làm giặc chứ nhỉ.”

“Đuổi người hạ độc thì anh hùng cái gì.” Bạch Phượng Ca tức giận mắng chửi, “Thì ra hôm đó ở trong đình ngươi đã nhận ra chúng ta, nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế hãm hại.”

“Danh tiếng Bạch gia nổi như cồn, nhiều năm tổ chức đúng là có chỗ hơn người, không dùng kế này chẳng phải uổng mạng của thuộc hạ ư. Nhị tiểu thư phải biết ‘việc quân cơ không nề dối trá’ chứ.” Tiêu Thế Thành đáp, tự có cái rộng lượng của kẻ thắng, “Lần gặp gỡ ở đình trú mưa chỉ là vô tình mà thôi, đúng dịp ta có hẹn đánh cờ với Huyền Trí đại sư, là do các ngươi đến đấy chứ.”

“Bây giờ các hạ muốn thế nào.” Bạch Côn Ngọc che cánh tay bị thương, mơ hồ choáng váng, mà cũng chẳng thể trách hắn được, tình thế tệ hại thế này, hơn phân nửa đã mất đi may mắn.

“Ta và Bạch gia nước sông không đụng nước giếng.” Tiêu Thế Thành tiến lên mấy bước, nói với vẻ tiếc nuối, “Tạ gia ở Dương Châu mới là họa của ta, mà Bạch lão gia cứ kiên quyết từ chối ý tốt của ta, cố ý dựng đồng minh với Tạ gia, Tiêu mỗ không biết làm sao nên mới đưa ra hạ sách này.” Hắn lại nhìn mọi người với ánh mắt ra chiều suy nghĩ, “Trừ Tạ trước rồi đến Bạch, dù gì cũng phải làm, Bạch công tử cảm thấy có lý không?”

“Đồ tiểu nhân bỉ ổi.” Bạch Phượng Ca mắng chửi, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

“Rốt cuộc vẫn là người Bạch gia, dù là cá trên thớt vẫn chẳng hề sợ hãi, đúng là khiến người khác bội phục.” Tiêu Thế Thành nhẹ vỗ tay, không khỏi tán thưởng, “Trong quý phủ người đông môn đồ nhiều, mai này diệt hết cũng tiếc lắm.” Nói rồi đổi lời, “Nếu lão gia bảo đảm từ nay thành tâm giúp sức Nam quận vương phủ, thề không lưỡng lập với Tạ gia, giup ta hoàn thành nghiệp lớn là thống nhất võ lâm Giang Nam, thì ta sẽ lập tức cởi trói, tôn làm trưởng giả.”

Râu tóc hoa râm song khí thế vẫn còn đó, yên lặng một hồi, Bạch lão gia phá lên cười, tiếng như đá vàng.

“Bạch mỗ há là người thất tín bội nghĩa.” Lời nói ra kiên định rạch ròi, hào khí không giảm, “Đừng nói đến ta và Tạ gia có mấy chục năm giao tình, mà dù là lúc này, cũng sẽ không cúi đầu trước lưỡi dao, chôn vùi thanh danh một đời của Bạch mỗ. Dã tâm của ngươi có ai không biết, hôm nay diệt Bạch gia ta, sau này nhất định sẽ bị quả báo, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, Bạch mỗ ở dưới cửu tuyền mỏi mắt trông chờ.”

“Bạch lão gia phải biết, loạn hôm nay tất cả đều do ngũ công tử Tạ gia dẫn sói vào nhà, nên ta mới có cơ hội.” Tiêu Thế Thành chắp tay, khẽ khích bác.

Ông lão hừ một tiếng, “Tiểu bối ngốc nghếch, đâu địch nổi mưu hại của ngươi, lão phu chết thì chết thôi, không có gì trách móc đời sau cả.”

“Lão gia không tiếc mình thì thôi, nhưng chẳng lẽ con cũng không lo sao? Thằng bé này chỉ mới bốn tuổi nhỉ.” Thuận tay nhấc con thơ của Bạch gia lên như xách một vò rượu, bất cứ lúc nào cũng có thể ném đi.

“Đồ cầm thú!” Trong sân gào to, Bạch Côn Ngọc lẫn Bạch Phượng Ca đều hốt hoảng, nhìn chằm chằm ấu đệ lắc lư lảo đảo. Ấy vậy mà thằng bé không hề khóc, còn cố ngẩng đầu lên, bĩu môi ra vẻ rất không thích tư thế hiện tại.

Ông lão đỏ mắt, “Dù gì Bạch gia cũng không còn khả năng sống, cần gì phải ra vẻ, cứ làm cho sảng khoái đi.”

“Được.”

Tiêu Thế Thành dừng một chốc, rồi cười với vẻ đầy tàn nhẫn.

Đứa bé lập tức bị ném về phía cối xay đá bên cạnh, song ngay lúc thê thảm không nỡ nhìn thì một bóng người vụt ra đỡ lấy đứa bé, chặn thảm kịch lại.

Ca Dạ bất đắc dĩ thở dài, xem ra ra tay quá nhẹ, tên kia phá được cấm chế mà xông lên.

Người đứng trong sân ôm chặt đứa bé suýt nữa bỏ mạng, khuôn mặt trẻ tuổi nổi giận đùng đùng.

Chính là Tạ Thanh Lam.

“Tạ ngũ công tử.” Tiêu Thế Thành nhướn mày như không ngoài suy đoán, giọng đầy chế nhạo, “Rốt cuộc cũng chịu ra rồi? Ta đang đoán xem ngươi còn muốn nấp đến khi nào đây.”

Thiếu niên không đáp, đẩy đứa bé vào trong góc, hình như nó cũng biết không ổn nên ngoan ngoãn không vùng vẫy.

“Chạy trốn mới sáng suốt chứ nhỉ.” Đối phương vẫn là cái dáng vẻ thờ ơ đấy, “Dựa vào mình ngươi thì cứu được ai? Theo như mật báo thì ngươi cũng đã trúng Lệ Đoạn Trường, còn lại bao nhiêu công lực hả?”

“Cháu không cần phải quan tâm đến nhà ta, có thể thoát được thì cố gắng mà thoát, dù gì cũng phải giữ lại một mạng, như thế sau này còn có cơ hội trả thù thay Bạch gia.” Người Bạch gia mơ hồ dấy lên hy vọng thì đã bị lời nói vô tình dập tắt, lão nhân tinh thông hiểu đời, sớm biết vô vọng nên cất giọng nhắc nhở.

Tạ Thanh Lam rút kiếm ra, mặt mũi tức giận, thề quyết tâm liều chết.

“Trưng cái điệu bộ đấy ra làm gì.” Tiêu Thế Thành chỉ cảm thấy buồn cười, hết sức đả kích, “Trừng ta làm gì, họa là do ngươi ra cả. Tạ ngũ công tử học người ta đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không ngờ lại dẫn vào mầm họa giết nhà diệt tộc, món nợ này nên tính trên đầu ngươi mới đúng. Nhắc đến cũng phải cám ơn, nếu không có ngươi ngây thơ thì kế hoạch này không dễ thi triển thế đâu.”

Thân hình thẳng tắp bắt đầu run lên, như bị sức mạnh vô hình giày vò.

“Ngươi tưởng giang hồ là gì, là trò chơi gia đình ư? Để ngươi thỏa sức chơi trò hành trượng nghĩa? nếu võ lâm Giang Nam đều như ngươi thì ta đã không cần hao tâm tổn trí xâm chiếm từng bước.” Tiêu Thế Thành chế giếu, giơ tay chỉ vào từng người Bạch gia, “Thấy gì không, những cái mạng này đều thắt trên đầu ngươi cả, kẻ hại chết họ không phải ta, mà là ngươi.”

“Im miệng!” Tạ Thanh Lam lạc giọng quát to.

Lời của Tiêu Thế Thành rất có hiệu quả, thiếu niên vừa bước chân vào đời bị một áp lực nặng như núi đè bẹp. Dùng sức nắm chặt kiếm, khớp xương trắng bệch hiện lên vết xanh.

“Rút kiếm ra đi.” Từng chữ từng chữ thốt lên qua kẽ răng.

“Đấu với ngươi, còn chưa đến lượt ta phải ra tay.” Tiêu Thế Thành khinh miệt nhìn cậu, chỉ coi như là châu chấu đá xe, “Đừng có nói ta không cho cơ hội đấy.” Đùa bỡn như mèo vờn chuột, có vẻ sảng khoái như nắm chắc phần thắng, “Nếu có thể luân phiên thắng được năm người trong tay ta, ta sẽ thả toàn bộ Bạch gia. Thế nào?”

“Ngươi nói rồi đấy.” Đột nhiên có cơ hội, hai mắt thiếu niên sáng vụt lên.

“Dĩ nhiên, ta lấy danh nghĩa Nam quận vương phủ bảo đảm.” Nam tử tủm tỉm chắp tay, “Ngươi cứ thể hiện bản lĩnh đi, để ta xem con cái Tạ gia có công lực thế nào.”

Bạch Phượng Ca như ngừng thở, Bạch Côn Ngọc và phụ thân lại cùng cúi thấp đầu.

Lấy một địch năm, chẳng qua chỉ là trò chơi tàn nhẫn đến đỉnh điểm. Có lẽ đối với Tiêu Thế Thành mà nói, giày vò ý chí tinh thần của Tạ Thanh Lam mới thực sự là thú vui.

Theo tiếng vỗ tay, tùy tùng đầu tiên bước ra.