Đại Đế Cơ

Chương 100: Mở cửa




Đất cát như nước, ngay cả hô hấp cũng dừng lại rồi, vậy mà trong chớp mắt đã tràn ngập hết cả mũi miệng.
Tiết Thanh hít thở không thông nhưng lại bị đất cát như nước đẩy ra, cây sắt trong tay còn đang đâm xuống phía dưới, giống như bổ ra một con đường, rồi xuyên qua đất cát, xoạt một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Đất? Đất cát chính là đất, cát trong đất làm sao còn có đất, Tiết Thanh cúi đầu hai tay hai chân chống trên mặt đất, ngẩng đầu bốn phía tối đen như mực, trên đỉnh đầu vẫn còn có đất cát như mưa phùn rơi xuống nhưng có thể cảm nhận được không khí đang lưu động... Nàng lấy đồ nhen lửa ra nhẹ nhàng đốt, ánh sáng nhất thời tràn ngập, mặc dù đã đoán nơi này sẽ có cơ quan nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cho nàng khiếp sợ. 
Nàng rơi xuống trong một cái hang động lớn, ánh sáng nhỏ nhoi từ đồ nhen lửa không cách nào chiếu sáng hết nhưng nơi này cũng không hề trống rỗng, đồ nhen lửa chiếu vào một cái giá gỗ khổng lồ giống như cánh tay lần lượt thay đổi.
"Transformers à", Tiết Thanh kinh ngạc nói, đứng lên di chuyển nhìn khắp bốn phía, theo ánh lửa chiếu rọi càng nhiều giá gỗ đập vào tầm mắt.
Chúng được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, lại lần lượt thay đổi ngang dọc lưu loát giống như tự nhiên, giống như bàn tay, khe hỡ giữa các ngón tay chính là xiềng xích quanh co, lúc này tay nắm ở giữa, xiềng xích giống như trang sức bình thường quấn quanh trên ngón tay đặt trên giá gỗ, bốn phương tám ướng kéo dài xuống trong bóng tối… 
Tiết Thanh quay một vòng, thấy bản thân mình đang ở xoay quanh trong bàn tay, mà trên đỉnh đầu chính là nơi nàng rơi vào, nàng ngẩng đầu, đất cát rơi xuống đã ngừng lại, chắc là cơ quan bị đụng phải vừa khép lại, chỉ thấy xiềng xích quấn quanh trên tay gốc giống như bức rèm che phủ xuống...
Những thứ lan tràn phía trên giống như đến từ phía chân trời nhưng thật ra là xiềng xích đến trên mặt đất, chính là những thứ buộc chặt trên chân những người may mắn sống sót ở Huỳnh Sa Đạo này.
Có một bàn tay bất ngờ hé mở, là xiềng xích bị kéo căng... Cái này là cái trói Hoàng Cư chăng? Khiến xiềng xích bị kéo động ra ngoài giới tuyến Huỳnh Sa Đạo, bàn tay đang nắm sẽ mở ra, đong đưa, đập lên trên xiềng xích của hắn... Hẳn là lúc nàng rơi xuống đã đụng phải cái bàn tay này, khiến cho nó dừng lại rồi. 
Tiết Thanh nhìn giá gỗ khổng lồ bên cạnh, cẩn thận không dám đụng vào, sợ kích động cơ quan thần bí nào đó.
"Cảnh tưởng này thật quá huyền ảo rồi, nơi này thậm chí còn có cơ quan cao siêu như vậy, người máy? Xe gỗ? Có lẽ bây giờ mới mở ra chân tướng..." Nàng lầm bầm làu bàu: "Ta thật ra là đã xuyên không đến một thế giới huyền huyễn".
Nàng giơ tay lên, vết thương trên tay dính đầy huyết nhục mơ hồ... máu... là máu... không thể lãng phí, nàng lần nữa nhìn bốn phía, tìm bàn tay cuối cùng... giá gỗ lần lượt thay đổi ngang dọc nhìn như lộn xộn nhưng thật ra là có trật tự của mình. 
Đại Hoàng Nha lúc đầu đã nói một câu, xiềng xích đến từ địa cung.
Vậy nghĩa là, đi theo xiềng xích liền nhất định có thể đến địa cung sao nên nàng mới lựa chọn thử một lần. Nhưng cái này cũng không nên thử cho lắm vì muốn tìm được gốc rễ của cơ quan xiềng xích nhất định sẽ phải động đến cơ quan... Những người may mắn sống sót gầy yếu đáng thương kia ở Huỳnh Sa Đạo sao có thể chịu đựng được đây, ngoại trừ Hoàng Cư.
Bóng dáng đang tung bay ở trong bầu trời đêm kia. 
Hắn chính là cơ hội duy nhất.
Nhưng cũng là cơ hội cực kỳ nguy hiểm.
Hy vọng đứa trẻ kia có thể giữ được một mạng, Tiết Thanh trong lòng im lặng một khắc, rồi lập tức lên tinh thần, không có thời gian đau thương, hiện tại nàng xuống đất, địa cung ở đâu dưới này? 
Ánh mắt Tiết Thanh tìm kiếm, cẩn thận xem xét, khe hở giá gỗ nơi hắc ám khổng lổ này giống như một con kiến.
Không biết đi bao xa, giá gỗ càng ngày càng ít, ánh sáng từ đồ nhen lửa mặc dù dần dần nhỏ đi nhưng phạm vi chiếu sáng càng lúc càng lớn, điều này cho thấy huyệt động đã nhỏ đi rồi, từ rộng rãi đến nhỏ hẹp, cũng có nghĩa là sắp đến điểm cuối rồi, mặc dù không biết phía cuối kia có phải là tử lộ hay không.
Tiết Thanh cố nén sự đau nhức của vết thương vừa mới tạo ra do ngã lúc nãy chồng chất lên vết thương cũ, cẩn thận nhìn bốn phía, giá gỗ càng ngày càng ít nhưng xiềng xích càng ngày càng dày đặc, sự mất trật tự lúc trước dần dần chỉ ra một phương hướng... 
Đồ nhen lửa lúc này cháy phực lên mấy cái rồi vụt tắt.
Tiết Thanh còn chưa kịp kêu rên một tiếng, lại phát hiện tầm mắt lúc này cũng không hề rơi vào bóng tối, ngược lại còn trở nên sáng hơn, cả người Tiết Thanh vì vậy cũng căng thẳng hơn, toàn thân lo sợ, cây sắt trong tay đưa qua đưa lại.
“Thật đúng là huyễn hoặc.” 
Tiết Thanh nắm chặt cây gậy sắt trong tay: “Châm đèn thì nhìn không rõ, đến khi đèn tắt thì sáng ngời, ai mà ngờ được.” Giơ tay lên chắn, nhìn khắp bốn phía, chợt một khuôn mặt hiện lên. May là Tiết Thanh vốn đã nhìn quen sinh tử, vậy mà cũng căng thẳng sợ hãi, gậy sắt trong tay chắn qua.
Mặt người đờ đẫn bất động.
Tiết Thanh chăm chú nhìn, mới phát hiện ra đây là một xác chết, treo ở trên vách tường đã thành thây khô, hẳn là có phương thức bảo trì đặc thù nên mới không bị rữa nát hóa thành bạch cốt... Không chỉ một cái xác, hai bên cũng đều có, xếp hàng chỉnh tề vây quanh, hình dạng bọn họ cũng không đồng nhất, số tuổi không đồng đều, mặc áo màu nâu đơn giản, vẻ mặt an tĩnh, tư thái nhún nhường... 
Tiết Thanh nuốt ngụm nước miếng.
"Rốt cuộc là Transformers hay là Đạo mộ bút ký đây, người nhát gan nhất định bị hù chết rồi", nàng lẩm bẩm: "Tiếp theo có phải là mở ra một cánh cửa đến hành tinh khác hay không đây?"
Tầm mắt của nàng nhìn về phía trước, ánh huỳnh quang hai bên chiếu rọi xuống, xiềng xích chi chít tụ tập lại một nơi, đó là một mặt vách tường, trên vách tường đục chi chít lỗ thủng, xiềng xích từ trong đó xuyên qua không biết đi tới những đâu... 
Tiết Thanh nhìn một chút, dùng cây sắt trong tay thử đâm tới.
Phụt.
Một tiếng vang nhỏ, mặt đất không có chấn động, vách tường không hề sụp đổ, bốn phía cũng không có ám tiễn “vù vù” bay ra. 
Tiết Thanh giơ cây sắt lên lần nữa.
Phụt.
Đất cát tung bay... cũng không phải là đá tảng. 
Phạch phạch.
Phạch phạch phạch...
....
Một tiếng keng vang lên…
Cái đục ở dưới hòn đá lăn xuống, rớt phía trước chỗ Tống Nguyên đang đi tới, đất cát tóe lên.
"Đại nhân cẩn thận", hộ vệ hai bên vươn tay che chở, cây đuốc chiếu sáng khuôn mặt đang giật mình của Tống Nguyên. 
Tống Nguyên lấy tay bảo vệ Tống Anh ở phía sau.
"Không sao chứ?" Hắn ân cần hỏi han.
Tống Anh giơ tay lên phủi đá vụn trên bả vai, lắc đầu nói: "Không sao". 
Người thợ đang leo lên trên Viên Khâu hết sức lo sợ hãi nói lời xin lỗi.
"Cẩn thận một chút", Tống Nguyên nói: "Kêu các ngươi tới sửa chữa, chứ không phải là tới phá hỏng".
Thủ lĩnh thợ thủ công đứng ở một bên cung kính thi lễ đáp: "Đại nhân yên tâm, bên trong đều tốt, chỉ có bên ngoài hơi hư hỏng, cần phải tu bổ, đảm bảo sáng ngày thi quân tử kết thúc, những hư hỏng này sẽ được sửa chữa không còn chút vết tích nào, người nào nhìn cũng không ra". 
Sau khi quân tử thí kết thúc còn phải đến nơi này tế lạy trước hoàng hậu rồi mới có thể rời đi, nhất định phải khôi phục nguyên trạng.
Tống Nguyên gật đầu hài lòng.
Nhìn cô bé đứng ở phía sau Tống Nguyên được áo choàng bao bọc không thấy rõ mặt mũi, thủ lĩnh thợ thủ công lấy lòng nói: "Đại nhân, nơi này nguy hiểm, ta sẽ ở lại xem xét, đại nhân đi nghỉ ngơi đi". 
Tống Nguyên cười nói: "Ngươi không hiểu sao, nơi này mới là an toàn nhất", dứt lời quay sang nói với Tống Anh: "Chúng ta đi vào...", lại duỗi tay ra bốn phía dương dương đắc ý: "Nơi này toàn bộ đều là Hắc Giáp vệ... đừng nói người, ngay cả kim châm cũng không thể nào lọt tới, chúng ta ở trong này đợi đến ngày mai, sau đó trở về trình, không cần lo lắng những hung đồ kia nữa..."
Vừa nói vừa hướng về phía trong đi tới, Tống Anh theo sát phía sau.
"Quý Trọng, ngươi canh giữ ở cửa", Tống Nguyên lại nói. 
Quý Trọng lên tiếng nhận lệnh, đứng ở cửa canh gác, đợi ngay mai khi tảng đá bên trên xây xong che đậy hoàn toàn cửa động.
Hắc Giác vệ ở bốn phía khuôn mặt không chút thay đổi, không hề lơ đễnh, thủ lĩnh thợ thủ công len lén cúi đầu bĩu môi, vị Tống Nguyên này đúng là bị ám sát dọa cho vỡ mật, cũng muốn trốn vào trong lăng hoàng hậu rồi... Chẳng khác gì một con chuột lớn, vừa đáng thương vừa buồn cười, hắn lắc đầu rồi bận rộn đi xem xét tình hình.
Thợ thủ công ở lăng hoàng hậu cũng đã rời khởi, lối đi giả từng dùng để dụ Ngũ Đố quân cũng được dọn dẹp, khôi phục lại bộ dạng vốn có, trong thông đạo chật hẹp không có đuốc chiếu sáng, vách tường hai bên lộ ra ánh sáng yếu ớt. 
"Hóa ra nơi này chính là như vậy".
Tống Anh nói, tháo mũ trùm đầu xuống, nàng không hề mang khăn che mặt, ánh sáng âm u chiếu vào trên khuôn mặt nàng, vết sẹo trên mặt trông giống như một khối đất bùn bám trên mặt tường trơn bóng.
Tống Nguyên nhìn bốn phía nói: "Những thứ ánh sáng này là để cho hoàng hậu nương nương cùng công chúa điện hạ dễ thấy đường mà đi". 
Tống Anh nhìn về lối đi phía trước, nàng cất bước đi về phía trước, Tống Nguyên nhìn về phía sau một chút rồi cũng nhanh chóng đi theo, tiếng bước chân vang vọng ở bên trong thông đạo, ánh sáng âm u dường như không có điểm tận cùng cho đến khi màu đen xuất hiện ở trước mặt.
Trong một mảnh ánh sáng âm u đột nhiên sừng sững một màu đen giống như cửa lớn địa ngục mở to miệng.
Đây chính là một cánh cửa, tảng đá một màu ngăm đen, kĩn kẽ giống như trời sinh vốn vậy đang đứng sừng sững ở nơi này. 
"Đây là cửa lớn của địa cung sao", Tống Anh nói, giống như vừa dò hỏi lại giống như cảm thán, đứng chắp tay ngẩng đầu nhìn.
Tống Nguyên đi theo sau cũng ngẩng đầu nhìn theo, tò mò mà kinh sợ, thấp giọng nói: "Cửa đá này chỉ hoàng lăng Đại Chu mới có, cái này là đặc biệt vận chuyển từ hoàng lăng tới", dùng sức mở căng mắt có thể nhìn thấy trên toàn thân ngăm đen trên cửa đá trải rộng những đường nét kỳ quái, hắn giơ tay: "Những đường nét này chính là ổ khóa cửa đá mà chìa khóa chính là máu của Đại chu thiên tử".
Tay vươn về phía trước nhưng không dám đặt lên trên cửa đá, giống như có một bức bình phong ngăn cách vô hình. 
"Ngoài ra không có người nào có thể mở được, cửa đá này không phải chỉ dùng công cụ đục bởi còn có thể dẫn đến sụp đổ... Lần trước ở nơi này đã đè chết rất nhiều người rồi, nghe nói cho dù thợ thủ công chôn cùng trong hoàng lăng sống lại cũng không thể mở ra".
Tống Nguyên vừa nói lòng vẫn còn sợ hãi.
Tống Anh không nói gì, bốn phía rơi vào yên tĩnh, nàng nhìn đá đen phía trước mặt, nghiêm túc mà chăm chú, chợt quay đầu thấp giọng: "Bên trong giống như có tiếng động?" 
...
Phịch một tiếng, một khối đất cát bị một cước đạp từ trên vách tường rơi xuống, xiềng xích bên cạnh lay động... rồi rất nhanh liền quay về yên tĩnh.
Tiết Thanh đi tới phía sau giá gỗ. 
"Ta là kẻ xuyên không", nàng giơ cây sắt lên, ánh sáng âm u hai bên chiếu xuống vẻ mặt nghiêm túc: "Dựa vào quy luật xuyên không, rơi xuống vách núi sẽ nhặt được bảo vật, trên đường đi gặp tên ăn mày thì hắn nhất định là tuyệt thế cao thủ, cơ thể chấn động, tứ phương bái phục, thế nên bây giờ ta chui qua đây cũng sẽ không bị sập bẫy, càng không bị chết".
Bốn phía chỉ có thây khô, bọn họ bị treo ở trên vách tường, yên tĩnh chăm chú nhìn vào nàng, không có đồng tình cũng không có khinh thường, nhìn nàng thu hồi cây gậy sắt không chút do dự từ từ nạy cửa động bò sang.
Có một cái động khác, giống như dự đoán. 
Tiết Thanh đứng ở bên cửa động bị nạy nham nhở, nhìn... bức tường kín trước mắt.
Bốn bề vẫn là ánh sáng âm u như cũ nhưng thứ được chiếu sang không còn là cửa động đơn sơ bị đào bới mà là một đình viện đã trải qua tu sửa tỉ mỉ, tường đen trước mắt chỉnh tề, giống như là tường xây làm bình phong ở cổng, Tiết Thanh xoay người, quả nhiên nhìn thấy mình chui ra được phía trên sơn động, bên ngoài vẽ hoa văn màu sơn nước, mái hiên cùng với cửa lớn.
Trên cửa có tám mươi mốt chiếc đinh cửa, không hẳn là cửa đinh thật sự, mà là lỗ thủng, vả lại còn bị Tiết Thanh nạy ra một mảnh, những chiếc xiềng xích kia chính là từ nơi này xuyên tới tám mươi mốt cái lỗ thủng, sau đó chia trên dưới như lưới kết tản ra ở hai bên bức tường đen. 
Phía sau vách tường đen là một vách tường khảm hợp, kín kẽ, không có cửa cũng không có lỗ thủng, xiềng xích dường như dễ dàng dính sát vào phía trên tường.
Đây chính là điểm cuối của xiềng xích sao?
Thiết kế của mộ táng cổ đại dựa theo thiết kế khi còn sống, nếu như bên này là cổng chính, bức từơng này xây làm bình phong ở cổng, vòng qua bức tường xây làm bình phong ở cổng chính là chánh điện... 
Tiết Thanh nghiêng đầu xem xét nghiêm túc phía trước, dùng cây sắt gõ vách tường, thế nên bức tường xây làm bình phong ở cổng này có thể mở ra sao? Sau khi mở ra có thể giải khai những thứ xiềng xích kia? Bức tường đen này làm sao có thể mở đây? Nếu như nói đây chính là bức tường xây làm bình phong ở cổng... thì mở ra phía sau chính là chánh điện, quan tài của hoàng hậu liệu có ở đây không? Chính là địa cung sao? Địa cung... máu của Đại chu thiên tử.
Tiết Thanh lui về phía sau một bước, nhìn tảng đá đen, lại nhìn tay mình một chút, vết thương vốn chảy máu đầm đìa nay đã có chút đọng lại...
Liệu có được hay không? Có đáng tin không chứ? Tiểu thuyết huyền huyễn chân thật à? Nàng đứng trước tảng đá đen chần chờ một chút, lại đem cây sắt cầm chặt ở trong lòng bàn tay... nếu rạch vết thương ra lần nữa nhất định sẽ rất đau... Tiết Thanh chậc chậc hai tiếng, rốt cuộc cũng không đủ can đảm đành bỏ cuộc, lần nữa nhìn hắc thạch, chợt đôi mắt mở to, tiến sát lại nhìn, trên hắc thạch có các đường vẽ... vô số đường vẽ rắc rối giao nhau. 
Tiết Thanh nhìn gần hơn, mở lớn mắt, ánh sáng âm u ở dưới hắc thạch thâm thúy, ánh sáng âm u phản xạ lên ẩn hiện mơ hồ, giống như vũ trụ mênh mông... vũ trụ.
Tiết Thanh lần nữa lùi phía sau một bước, mắt nheo lại rồi lại mở to, đây là... bức tranh tinh tượng!
Không sai, mặc dù thoạt nhìn rất cổ quái, cùng với bức ảnh các vì sao của thời hiện đại thường thấy có chút không giống nhau... Ông nội năm đó cất giấu một vài bức ảnh tinh tượng thời cổ đại, có Tây Chu, có Liêu Đại, có Thanh Triều... sai biệt không quá lớn. 
Nơi mộ táng đúng là thích dùng tranh tinh tượng, nhất là hoàng tộc, vì người bình thường không cho phép xem sao, thần bí mới đại biểu cho sức mạnh, Tiết Thanh tiến lên một bước, như vậy hắc thạch này chính là một bức tranh tinh tượng... nàng nheo mắt nhìn, dùng cây sắt trong tay chọn các địa điểm.
"Nơi này... tới đây...", nàng lẩm bẩm trong miệng, cây sắt hoạt động dọc theo các nét vẽ hỗn độn trên hắc thạch.
Cây sắt di chuyển trên hắc thạch, nàng cũng không dùng quá nhiều sức nhưng hắc thạch lại giống như đá lấy lửa, bị cây sắt lướt qua dường như có ánh lửa sáng lên. 
Tiết Thanh sửng sốt, cũng không quá kinh hãi nắm lại cây sắt, lại đang nghĩ tới một khả năng, nàng hít sâu một hơi, nắm chặt cây sắt trong tay, nghiêm túc cẩn thận xem xét nét vẽ hỗn loạn càng ngày càng nhiều trên hắc thạch, từ đó tìm ra điểm mấu chốt.
"Lại đến đây..."
Cây sắt di chuyển trên hắc thạch, không một tiếng động, chỉ có ánh sáng nhợt nhạt âm u ẩn hiện. 
Một cái, hai cái, ba đường... đốn điểm, liên tuyến, lên, trái phải, gãy, vượt qua, giơ lên...
Cho đến gần cuối, Tiết Thanh đem cây sắt chống ở trên hắc thạch, rơi vào điểm giữa của đường vẽ kia.
"Sao xử nữ", nàng nói, đem cây sắt dừng lại một chút, sau đó thu hồi. 
Vốn là ánh lửa theo cây sắt lập lòe nhất thời mai một, hắc thạch khôi phục trạng thái như ban đầu, dường như cái gì cũng chưa hề xảy ra. Thế nhưng trong lúc Tiết Thanh muốn hít thở không thông, hắc thạch chợt bừng sáng, dường như có lửa từ bên trong thiêu đốt, càng ngày càng sáng...
Tiết Thanh không hề nhắm mắt cũng không lùi lại, mà là nghênh đón ánh lửa chui ra từ hắc thạch, giơ cây sắt lên.
"Vừng ơi, mở ra", thanh âm nàng bình tĩnh. 
Két một tiếng, hắc thạch vốn bằng phẳng giờ giống như bị sét đánh, ở giữa vỡ ra, ánh sáng chói mắt từ trong khe hỡ chen chúc ra, giống như hồng thủy vỡ đê mà lao tới, khí thế không thể đỡ.
Tiết Thanh phải nhắm nghiền hai mắt, bị ánh sáng bao trùm vây quanh.
Đợi cho ánh sáng chói mắt dần trở nên nhạt hơn, nàng chầm chậm mở mắt ra, thấy hắc thạch vốn kín kẽ giờ giống như cánh của mở ra thành hai mảnh, trong đó có ngọn đèn dầu sáng ngời, một toàn cung điện hoa lệ chiếu sáng rực rỡ. 
Đã đến địa cung.
Tiết Thanh cúi đầu nhìn tay mình một chút: "Quả nhiên mê tín phong kiến là không được, vẫn là phải tin tưởng vào khoa học".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.