Đại Đế Cơ

Chương 96: Sôi nổi




Trong đại điện yên tĩnh đến mức kỳ lạ, không khí dường như đông cứng lại, hít thở như không thông, sự yên tĩnh không khỏi khiến cho người ta cảm thấy bất an, không khí như hoang mạc, không ít thí sinh không nhịn được mà nuốt nước bọt, đôi môi dần khô.
Mà các thiếu niên áo bào trắng lại vẫn giống như nước, không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn chăm chú viết chữ hoặc vẽ tranh.
Tác Thịnh Huyền một mặt cầm bút vẽ tranh một mặt nhìn ra bốn phía, cười thầm: "Thất Nương vẽ tranh nha, cũng không dám nhìn... Hắn có thể ở trong hoang mạc sâu ngồi xổm ba ngày ba đêm... người đi theo nhìn sẽ chết", tự hào mà đắc ý, tầm mắt quét qua vừa hơi ngẩn ra, người ở nơi xa trong điện chỉ bị ảnh hưởng một chút, còn những người ở bên cạnh hoặc là bán phần hoặc là toàn bộ tinh thần đều nhìn Tần Mai. Thế nhưng duy nhất chỉ có một người trẻ tuổi, tướng mạo trung hậu đàng hoàng, đang ở bên cạnh Tần Mai, tầm mắt chuyên chú vẽ tranh. 
Nếu như nói Tần Mai đang ở trên đất thì người trẻ tuổi kia lại là trên trời.
Đây là... Tác Thịnh Huyền nhận ra rồi, mặc dù không biết tên là gì nhưng biết là thí sinh của phủ Trường An, thường xuất hiện bên cạnh Tiết Thanh thế nên hắn chuyển sang mến mộ. Tiết Thanh kia, bạn bè của hắn cũng không hề tầm thường...
...
Tiết Thanh ngồi ở trường rạp nhìn vào trong điện.
"Có thể thấy được cái gì?" Thanh âm Bùi Yên Tử ở bên cạnh vang lên.
Tiết Thanh nói: "Khí của trời đất". 
Bùi Yên Tử liếc hắn một cái: "Ý là cái gì cũng nhìn không thấy?"
Tiết Thanh bật cười, quay đầu nhìn hắn: "Này, lần này cao thủ xuất hiện lớp lớp, ngươi có nắm chắc không? Trận tiếp theo đến phiên ngươi đấy".
Bùi Yên Tử nhìn về phía trong điện: "Ta không tranh giành cáu gắt vô cớ đâu, những cao thủ lớp lớp xuất hiện kia có liên hệ gì đến ta". 
Tiết Thanh lần nữa cười ha ha, dùng tay chọc hắn một chút: "Ngươi định viết chữ hay vẽ tranh?"
Bùi Yên Tử nói: "Ngươi bớt lo chuyện thiên hạ đi:
Tiết Thanh nhướng mắt: "Nếu như ngươi viết chữ... có cần ta làm giúp ngươi bài thơ từ, chữ tốt xứng thơ hay, dệt hoa trên gấm nha". 
Bùi Yên Tử nói: "Được!"
Liễu Xuân Dương ở phía sau bọn họ vẫn yên tĩnh không phát ra tiếng động, nghe thấy thế sửng sốt hỏi: "Yên Tử thiếu gia người là hạng người như vậy sao?"
Bùi Yên Tử quay đầu nhìn: "Người đầu cơ trục lợi sao?" Không đợi Liễu Xuân Dương trả lời liền quay đầu về phía trước: "Trên đời này ai mà chẳng vậy". 
Liễu Xuân Dương bĩu môi.
Tiết Thanh cười nói: "Lại đây, ta nghĩ được một bài, ngươi nghe qua trước một chút rồi nghĩ xem nên viết như thế nào".
Liễu Xuân Dương nói: "Ta cũng muốn". 
Tiết Thanh cười ý bảo hắn ngồi xuống, suy nghĩ chọn ra hai bài thơ của mình phù hợp với bọn họ, ngoài điện trường các thiếu niên hạ rạp yên tĩnh thì thầm, ánh nắng theo thời gian dần nghiêng lại, cước bộ Tần Mai trong điện dần dần hoạt động, tờ giấy dưới chân cũng di chuyển theo hắn, trên tờ giấy trắng đã xuất hiện nhiều loại hoa...
Có mấy người giám khảo đã rời khỏi đài cao, đứng ở bên này chuyên chú nhìn.
Thiếu niên kia vẫn không hề đứng dậy, ngay cả đi đổi bút mực cũng là ngồi xổm rồi nhảy cóc, dường như rất bướng bỉnh, sau đó cúi đầu ôm đầu gối co lại thành một cụm chuyên chú vẽ bức họa dưới chân, từng đường từng đường mổ, chậm rãi như trâu già gặm cỏ, nhưng hình ảnh trên giấy lại nhanh chóng xuất hiện... Bên đám mây, tiên nhân như ẩn như hiện, bên kia cầu nhỏ nước chảy uốn lượn, phố xá người ngựa tấp tập, thiên thượng nhân gian. 
Hình ảnh trên giấy càng ngày càng đầy đủ, khoảng trống để thiếu niên giẫm lên càng lúc càng nhỏ lại, trên trời tiên nhân ca múa, thiên nữ khẽ cười nhìn trộm nhân gian, nhân gian nước sông nhẹ nhàng chảy, người đi đường chầm chậm, ông cụ chắp tay sau lưng dắt la, trẻ nhỏ cưỡi trâu ngắt dương liễu, trước cửa phụ nữ trêu con chó vàng, xa xa có tiếng cười người bán hàng rong rao hàng... Trước mắt náo nhiệt, bên tai trở nên huyên náo, tiếng cười tiếng nói tiếng chửi bậy vang khắp nơi... Thí sinh nắm bút ngơ ngác theo bản năng nhìn bốn phía, hắn đang ở đâu? Đây là cái gì?
Lạch cạch một tiếng, có tiếng bút rơi xuống, mực đậm vẩy trên tờ giấy trắng tạo thành một vết bẩn, bức tranh vốn đã vẽ được một nửa giờ đành phải bỏ đi.
Thí sinh bên cạnh nhìn sang, nhất thời thấp giọng. 
"Hư rồi".
"Phải làm sao bây giờ? Không còn kịp nữa rồi".
Mọi người không nhịn được nhìn người thí sinh xui xẻo này, thí sinh chừng bốn mươi, mặt mũi gầy gò, lúc này vẻ mặt dại ra, dường như bị sợ đến mức choáng váng. 
"Vẽ tranh chắc không thể kịp nữa, viết chữ may ra còn có cơ hội", có thí sinh không đành lòng vội vàng nhắc nhở.
Hạn định một canh giờ, rất nhiều người cũng lựa chọn viết chữ, cũng là bởi vì thời gian ngắn.
Thí sinh lấy lại tinh thần, nhìn qua một chút bức vẽ của mình, rồi nhìn về phía mọi người, chợt cười nói: "Ta chủ ý lánh đời rèn luyện kỳ tài mười năm, lần này muốn đến biểu diễn tay nghề để ai cũng phải kinh ngạc, bây giờ nhìn lại đúng là đã khiến mọi người chê cười... Ngay cả một đứa trẻ cũng không bằng". Nói xong nhìn về phía Tần Mai đang ngồi xổm cúi đầu trên giấy, giơ tay lên thi lễ: "Đa tạ chỉ giáo, ta vẫn luôn cho rằng lánh đời mới có thể dốc lòng học tài nghệ nhưng thì ra tài nghệ tinh diệu nhất lại ở trên phố xá, Cố Tam Minh ta nay đã nhận ra được chân lý". Dứt lời phất tay áo cười to bỏ đi. 
Đây là bỏ thi?
Mọi người trong điện kinh ngạc, chợt vang lên một tiếng nghị luận, không ít thí sinh vẻ mặt trở nên phức tạp, do dự, cúi đầu nhìn bản vẽ của mình, miệng lẩm bẩm...
Chuyện này cũng không đúng! 
“Bang”... Trên đài cao một tiếng to giòn vang lên, mọi người không khỏi giật mình nhìn sang, Trần Thịnh vẻ mặt đầy nghiêm khắc nói: "Các ngươi là tới dự thi, không phải tới tỉ thí tài nghệ, nếu nói quân tử lục nghệ là tu thân dưỡng tính, không phải là tranh cường háo thắng, lục nghệ khảo thí của chúng ta là nhìn thấy tài nghệ của từng cá nhân các ngươi, có thể quyết định vị trí cao hay thấp của các ngươi chỉ có thể do chính các ngươi mà thôi..." Lại cười nhạt: "Dĩ nhiên lựa chọn thi cử hay là tu hành, tất cả đều là lựa chọn của cá nhân các ngươi, chỉ cần hiểu rõ là được rồi".
Hiện tại chính hắn cũng hiểu rõ nên giọng nói càng thêm nặng, các thí sinh trong điện vốn có chút hoảng sợ dần dần hiểu rõ, đúng vậy, tự mình bước đường đi của mình có đúng hay không, không bằng người khác cũng là chuyện bình thường, bọn họ không phải là không muốn thử thách một chút, chính là đợt thi cử lần này, từ tài nghệ của bản thân nắm lấy số phận tốt hơn...
Huyên náo trong điện dần lắng xuống, không khí trở nên an tĩnh. 
Chỉ là vẫn có một thí sinh ngẩng đầu có chút mông lung.
"Xảy ra chuyện gì?", Bàng An không hiểu, nhìn lên đài cao hỏi.
Khảo quan đứng bên cạnh liếc hắn một cái, chẳng lẽ tiểu tử này lại không bị thiếu niên áo trắng vẽ tranh kia quấy nhiễu, ngược lại bị mộc gỗ của Trần Thịnh làm phiền? 
"Không có chuyện gì, chuyên tâm thi cử đi", một khảo quan nói.
Bàng An quả nhiên không hề nhìn đông nhìn tây tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, tập trung chuyên chú, dáng người thoải mái, thỉnh thoảng còn xoay xoay bả vai, giống như đang ở thư phòng nhà mình.
Thật là bình tĩnh. 
Chẳng qua nếu nói về bình tĩnh... Tầm mắt của bọn họ lần nữa rơi vào người thiếu niên đang ngồi xổm trên đất.
Kể từ khi hắn đem cuộn giấy dài một trượng hai trải trên mặt đất, sau đó cầm lấy bút liền không hề nâng lên. Người ta vây xem nhìn chăm chú, người khác khiếp sợ, bất an hoảng loạn, thí sinh đột nhiên bỏ thi, Trần Thịnh đập đường mộc gào thế, hắn đền không thèm để ý tới. Giống như đã không còn tri giác với bốn phía xung quanh, tờ giấy dài trượng hai mà hai chân hắn đạp lên chính là thiên địa của hắn, trong đất trời của hắn chỉ có hắn...
"Lúc bắt đầu ta còn nghi ngờ hắn là cố ý làm ảnh hưởng đến tinh thần của những thí sinh khác..." Một quan khảo thí thấp giọng nói: "Hiện tại ta biết ta sai rồi". 
"Hắn vẫn đang vẽ tranh", một quan khảo thí khác gật đầu thấp giọng nói, vừa tò mò vừa kích động nhìn lên mặt giấy trên đấy ngày càng hiện rõ đường nét, giống như một thế giới thu nhỏ trước mắt đang được khai mở, tâm không khỏi nhảy lên một nhịp, mong đợi quá.
Bởi vì Trần Thịnh vừa đập đường mộc nhắc nhở, nhóm quan khảo thí đang ở dưới vì không muốn ảnh hưởng đến thí sinh liền rời đi, một lần nữa trở về đài cao, một quan khảo thí vừa rời đi liền quay đầu lại.
"Chỉ là, cái tư thế này, thần thái này..." Hắn lẩm bẩm: "Dường như đã nghe qua ở đâu đó..." 
Là nghe qua, không phải là gặp qua, bởi vì nghe qua mà cảm thấy gặp qua nên suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn, hắn lắc lắc đầu, mình đúng là hồ đồ rồi, sau đó thu lại tầm mắt.
Thiếu niên áo trắng ngồi cạnh lối đi trên điện giống như một khối đá, nếu có thêm một cây thông già, cũng không khác hoang mạc là bao.
...
Thời hạn sắp đến.
Tiết Thanh quay đầu nhìn ánh mặt trời một chút.
Trong chính điện thỉnh thoảng có thi sinh đi ra, mặc dù quy định là một canh giờ nhưng đại đa số mọi người đều dùng không hết, nhất là thư pháp, hội họa thì tốn nhiều thời gian hơn một chút. 
"Sao lại có ít người ra vậy?"
"Vẻ mặt thí sinh lần này cũng cổ cổ quái quái".
"Đã xảy ra chuyện gì?" 
Trình độ kỹ năng viết chữ vẽ tranh của mình như thế nào trong lòng tự bản thân hiểu rõ, có thể nói là trước khi thi liền đã biết đại khái kết quả, không nên buồn vui rõ ràng như vậy a.
"Đợt này thế nhưng có một người rất lợi hại... Trấn áp được tất cả mọi người..."
"Đã nhìn thấy Cố Tam Minh chưa? Đây không phải là đã thi xong mà là nhìn thấy thí sinh vẽ tranh liền trực tiếp bỏ thi luôn rồi..." 
"Lợi hại vậy sao!"
"Thí sinh phòng này đúng là xui xẻo, nếu như ngồi cùng phòng với người lợi hại nhất thì nhất định sẽ chịu ảnh hưởng..."
Nghe những lời bàn luận kia, Tiết Thanh cùng Liễu Xuân Dương liếc mắt nhìn nhau. 
"Là thiếu niên xinh đẹp kia", Liễu Xuân Dương nói.
Tiết Thanh ừm một tiếng: "Chính là hắn".
Liễu Xuân Dương vừa tò mò lại vừa kinh ngạc nhìn về phía đại điện: "Lợi hại như vậy sao? Sẽ không phải là nói quá chứ?" 
Tiết Thanh cười cười nói: "Nếu tự mình biết kết quả rồi, tất nhiên là rất lợi hại".
Hai người đang nói chuyện thì trong điện truyền đến một tiếng trống vang lên, đợt thi thứ tư của kỳ khảo thí kết thúc.
Thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất nhảy dựng lên, đem hai chiếc bút cầm trong tay ném đi, chuẩn xác rơi vào trong giá bút, mực nước lung la lung lay rơi vài giọt trên mặt đất. 
Lễ quan không khỏi đè nén tức giận, hắn vừa mới thiếu chút nữa không nỡ đánh trống xuống, nhìn thiếu niên đang vẽ trên giấy kia, e sợ sẽ không kịp vẽ xong.
Bên cạnh có rất nhiều thí sinh đã làm xong, lề mề không giao bài không chịu rời đi, tầm mắt đều nhìn về thiếu niên áo trắng, nhìn hắn vẽ càng lúc càng nhanh, nhìn trên giấy từ phố xá phồn thịnh đến cửa thành càng lúc càng thưa thớt người, cho đến viễn sơn rừng rậm chim bay... Chân của hắn vẫn luôn giẫm trên giấy, đến cuối cùng áo bào quấn lên chỉ có hai chân nhón xuống đất, hắn ngồi cạnh lắc lư lảo đảo, tựa như tảng đá muốn vỡ vụn bên bờ vực... Mọi người không khỏi nhỏ giọng, e sợ hắn trượt chân phá hủy bức tranh.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh... Nhanh lên, nhanh lên, không kịp rồi, không kịp rồi... 
Một khắc tiếng trống vang lên, rất nhiều người nín thở, cho đến khi thấy thiếu niên kia nhảy dựng lên, hai cán bút như vô ý nhè nhẹ lung lay... Dưới chân vốn là rất nhiều chỗ trống do chân hắn giẫm lên giờ đã có thêm một cái cộc gỗ, bên cạnh có con cừu nhỏ có sợi dây buộc ở cổ.
Oa, không biết ai là người hô lên đầu tiên, sau đó vang lên tiếng bước chân các thí sinh chen lấn qua muốn nhìn bức tranh.
Nhóm văn lại bước lên phía trước ngăn cản. 
"Không được chen chút".
"Lui ra, lui ra".
Trong đại điện trở nên huyên náo hỗn loạn, phải một lúc sau mới ổn định đưa các thí sinh ra sân, trong điện chỉ còn lại khảo quan văn lại, nhóm quan khảo thí xúm lại một vòng nhìn bức tranh trên mặt đất, liếc mắt nhìn dường như rất rườm rà, thiên thượng nhân gian, tiếng động phát ra trên mặt giấy. 
Trong điện yên lặng như tờ.
Chỉ một lúc sau, Trần Thịnh khẽ thở dài: "Đợt ta chấm điểm xong rồi đem ra ngoài treo lên" Rồi dừng lại một chút: "Không nên để cho các thí sinh đợi bên ngoài thấy được".
Một quan khảo thí nghe vậy vê râu cười khổ nói: "Đúng vậy, nếu thấy được, không biết có bao nhiêu thí sinh sẽ bỏ thi đây, bao nhiêu tâm ý không cách nào chuyển đạt được…" 
...
"Đi ra!"
Cùng với một tiếng la, các thí sinh nhất thời phóng mạnh về phía chính điện, quan binh bận rộn ngăn cản duy trì trật tự, văn lại cầm một cuốn tranh cuộn lại đi qua. 
"Là người nào?"
"Người nào thế?"
"Cho chúng tôi xem một chút" 
Các thí sinh rối rít hô, tiếng của lễ quan bên kia cũng bị thí sinh áp đảo, bất kể là kẻ thi xong hay là đợi vào thi cũng không kịp, văn lại bước nhanh, bọn họ nhìn chằm chằm bức tranh đang cuộn lại trong tay... chỉ hận mắt không thể nhìn thấu.
"Thi xong có thể rời sân rồi", lễ quan la lớn.
Bởi vì Hắc Giáp vệ canh phòng nghiêm ngặt, quan nha đại môn không mở thêm một đợt nữa khi đợt thi kết thúc, tránh cho quan viên ra vào hỗn tạp nên hôm nay vốn là quy định đợi toàn bộ thí sinh thi xong hết mới cho rời sân. Thế nhưng nếu bây giờ để cho những người này ở lại quan nha, chỉ sợ bàn luận huyên náo ảnh hưởng đến đợt thi kế tiếp. 
Các thi sinh ồn ào huyên náo, ngươi đẩy ta chen, đi theo nhóm văn lại hướng ra phía ngoài.
Thí sinh đột nhiên xông ra khiến cho quan nha và dân chúng bên ngoài cũng sợ hết hồn, mơ hồ mà đi hỏi dò nguyên nhân, lại nghe nói trong đợt thi thứ tư của kỳ thi có một tác họa cực kỳ lợi hại, liền đi theo ra ngoài.
"Tiểu thư, muốn đi xem sao?" Quý Trọng gặng hỏi. 
Tống Anh không nói gì, chỉ xem chỗ treo tranh lên, tranh của đợt thi thứ tư từng bức một được treo lên, đám người nghị luận rối rít hết nhìn đông lại nhìn tây.
"Bức nào?"
"Các thí sinh nói về bức tranh nào?" 
"Chúng ta cũng không biết, chưa từng thấy?"
"Cái này cũng không tệ, vẽ cây trúc thật đẹp".
"Chữ này viết cũng đẹp lắm". 
Tiếng tán thưởng vang lên giữa tiếng cười.
"Ý, cái này, rất thú vị..."
"Đến xem bức này, đây là bức số bảy của đợt thi thứ tư... Người ở trên đây rất giống ta". 
Tiếng bàn luận kỳ quái như vậy càng lúc càng nhiêu, người tụ tập trước bức tranh cũng càng lúc càng đông.
"Ha ha, con chó này rất giống nhà ta..."
"Người đẩy xe này đang gãi ngứa..." 
"Phu nhân ở phòng kia đang làm bánh nướng áp chảo..."
Tiếng bàn luận, tiếng cười nói râm ran, quan sát hết sức chăm chú nhưng không hề có một câu tán dương khen đẹp.
Tống Anh chầm chậm cất bước sang, Quý Trọng đi ở phía trước che chắn, rất nhanh liền đến nơi trải bức tranh, khoảng cách hơi xa, nhân vật cảnh trí trên bức tranh rất nhỏ, rậm rạp chằng chịt, không thể nhìn rõ hình dung nhưng cảm giác rất sống động, đó là một bức tranh có chiều rộng, không phải vẽ núi sông cũng không phải là nhân vật, mà là... 
"Mỗi người một vẽ", Tống Anh nói, mặc nhiên dừng bước.
Quý Trọng quay đầu lại nói: "Tiểu thư, không qua sao?"
Tống Anh nhìn dân chúng đang cười nói trong bức tranh, lắc đầu: "Không cần xem, ta không bằng" Dứt lời xoay người, Quý Trọng đuổi theo, hai người rất nhanh đã đi xa. 
Nhìn đám người bên kia náo nhiệt, Bàng An nói: "Muốn xem qua một chút không? Tài nghệ ra sao mà lại khiến người ta hoảng hốt?" Lòng cũng rất tò mò.
Tiết Thanh hí mắt nhìn về phía bên kia: "Không cần.. Dân chúng mắt sáng như tuyết, bọn họ mới là người giám định và thưởng thức cao nhất". Ừm, ở nơi này cũng có thể nhìn thấy đại khái bức vẽ ấy, dù sao cũng rất lớn... một canh giờ ngắn ngủn dường như đã vẽ ra toàn bộ thanh minh thượng hà đồ, còn ai có thể sánh bằng?
"Vậy ngươi còn chờ kết quả sao?" Bàng An hỏi. 
Tiết Thanh nhìn sắc trời một chút: "Đợi chứ, đợt tiếp theo cũng đã thi xong, trước khi trời tối có thể có kết quả".
Bàng An cười nói: "Thì ra trong lòng ngươi cũng không hề bình tĩnh".
Tiết Thanh lấy tay giữ trước ngực: "Đúng vậy, sắp nhảy ra ngoài, rất hồi hộp". 
Bàng An cười ha ha, đa số thí sinh cũng không hề rời đi, một số đi quanh mấy tấm bảng thưởng thức tranh, một số chờ đợi kết quả kỳ thi, kết quả kỳ thi lần này thật khiến người ta hồi hộp.
Nhưng cũng có người không thèm để ý đến kết quả, một ít người đã rời đi trước khi thiếu niên áo trắng phá lệ khiến người khác chú ý, hơn nữa lại tăng thêm một người so với lúc trước.
"Ngươi xem, người kia thật xinh đẹp". 
"Chính là hắn, chính là hắn".
Mấy lời xì xào bàn tán chỉ trò nhưng xét thấy thân phận là thí sinh Tây Lương nên cũng không có người tiến lên hỏi thăm kết giao, thiếu niên áo bào trắng cũng không có ý cùng người khác kết giao, tầm mắt của hắn thậm chí không hề nhìn đến những người xung quanh, bị các thí sinh Tây Lương đẩy về phía trước, chợt quay đầu nhìn về hướng kia.
Các thí sinh phủ Trường An tập trung ở chỗ này, bắt gặp ánh mắt nhìn sang, thiếu niên áo xanh ở trong đó khẽ mỉm cười. 
Thiếu niên áo trắng nhìn nàng, chợt đưa tay cử động giơ lên hai ngón tay... Mắng người, ai lại không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.