Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 230: Cấp cứu trên chiến trường (1)




Ặc, rốt cuộc lão bán than mồm rộng đó đặt điều gì về mình thế này, có mỗi một lần, thế mà cũng nói lão tử phong lưu đào hoa gì chứ, tới giờ mới chỉ một lần suýt biết vị nữ nhân thôi, oan quá mức, Tả Thiếu Dương thấy mình phải đính chính thanh danh của mình một chút, lớn giọng nói đầy hào khí:
- Binh sĩ các vị đánh trận là vì an uy của bách tính, ta chỉ góp chút sức mọn thôi, không đáng gì. Không biết bây giờ có cần giúp không, ví như cứu chữa thương binh.
- Cứu chữa thương binh thì lúc nào cũng cần, chỉ là hiện giờ bên ngoài đang kịch chiến, không thể ra được, khoảng đất trống thành lâu phía trước và dưới tường thành bên trái có bố trí chỗ cứu thương tạm thời...
Lưu hỏa trưởng chỉ hướng cho bọn họ:
- Tất cả y quan theo quân đều đang đợi ở đó cùng với mấy trăm dân tráng tình nguyện, tiểu lang trung, cậu tới đó đi, đánh trận xong sẽ cần đấy.
Nghe vị Lưu hỏa trưởng này nói cười thoải mái, chẳng hề có chút căng thẳng nào, Tả Thiếu Dương lờ mờ đoán ra được:
- Đây là cái bẫy phải không, nói thế quân địch bị chúng ta dụ tới rồi?
Lưu hỏa trưởng có chút ngạc nhiên:
- Không ngờ tiểu lang trung cậu cũng hiểu chuyện nhà binh, đúng thế, đây gọi là dụ rắn rời hàng, bề ngoài chúng ta đi đánh huyện Song Hòe, thực chất là để dụ địch, quân địch biết tin thế nào cũng thừa cơ đánh úp thành. Quân ta đã mai phục sẵn sàng rồi, thế gọng kìm đã hình thành, chuyến này phản quân đố thoát được, nhất định sẽ diệt sạch bọn chúng.
Vậy là phản quân trúng kế rồi, quan binh đi đánh huyện Song Hòe là giả, lúc này đã quay giáo trở lại, cùng quân trong thành bao vây, Tả Thiếu Dương nghe mà hưng phấn, nếu thành công thì Hợp Châu giải vây rồi, không phải nơm nớp lo sợ vì số lương thực kia nữa, phấn khích nói:
- Thương binh không thể đợi được, chảy máu quá nhiều sẽ chết, cứu về sớm một chút nói không chừng còn giữ được mạng, ta phải ra ngoài đó cứu chữa.
- Cậu nói cũng đúng, nhưng không thể tùy tiện ra ngoài như vậy, ảnh hưởng tới quân đội tác chiến, để ta đi báo đoàn chính đã.
Nói xong Lưu hỏa trưởng đi vào một căn nhà dưới thành lâu, chẳng bao lâu sau đi ra, mang theo một bộ khải giáp màu trắng:
- Được rồi, đoàn chính đã đồng ý, thương binh không thể đợi, sớm cứu về là thêm phần hi vọng. Hạ lệnh phái quân lính bảo vệ một phần dân tráng và y quan, cùng với cậu ra ngoài thành cứu chữa thương binh, nhất định cẩn thận, không nên tiến quá gần nơi giao tranh, cũng không nên đi quá xa thành, chú ý rất có thể gặp phải kẻ địch lọt khỏi vòng vây.
- Nhất định ta sẽ chú ý.
- Nhớ điều này nữa, phản quân và quân ta trang phục giống nhau, để phân biệt, tất cả phản quân đều buộc chiếc khăn đỏ ở cổ, thương binh không có khăn đỏ mới là quân ta, đừng cứu nhầm.
- Nhớ rồi.
Tả Thiếu Dương gật đầu:
Lưu hỏa trưởng đưa cho Tả Thiếu Dương bộ khải giáp trắng:
- Đây là khải giáp nhẹ của y quan đi theo quân, ngại quá, vì khẩn cấp nên chỉ tìm được một bộ thôi. Mọi người sơ cứu thương binh xong cứ sai dân tráng khiêng cáng đưa thương binh về.
Lúc này một nhóm chừng hơn trăm người bao gồm cả binh sĩ bảo hộ, dân tráng và y quan tới nơi, đông người như thế, Tả Thiếu Dương an tâm hơn rất nhiều, y chỉ định góp chút sức lực thôi, chưa tới mức sẵn sàng quyên mình vì nước:
- Tướng quân, cho ta mượn thêm ba lá chắn và hai thanh đao được không?
- Cái này không thành vấn đề.
Lưu hỏa trưởng sảng khoái đồng ý, phất tay bảo bĩnh sĩ giao vũ khí cho bọn họ.
Tả Thiếu Dương nhận lấy áo giáp, đại khái giống cái áo ba lỗ, đại bộ phận làm bằng da, trước ngực sau lưng có hai tấm sắt hình tròn, có thêm một ít mảnh sắt mỏng ghếp chồng lên nhau, phần áo sam ngoài thì màu trắng, trước ngực có chữ "Y" lớn, đưa áo giáp cho Bạch Chỉ Hàn:
- Cô mặc vào đi.
- Không cần.
Nha đầu này thường ngày tỏ ra rất ngoan ngoãn, cứ tới lúc quan trọng lại cãi lời mình, cứ như chỉ chực đợi làm mình tức điên thôi vậy, Tả Thiếu Dương nghiêm mặt:
- Cô muốn theo ta ra ngoài thì mặc vào, nếu không lập tức trở về, đây là mệnh lệnh của thiếu gia.
Bạch Chỉ Hàn liếc y một cái, lặng lẽ nhận lấy khải giáp mặc vào.
Tả Thiếu Dương thì mặc cái đoản sam có chữ Y, tay cầm lá chắn, Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn mỗi người cầm lá chắn và đao theo hai bên, cùng đội ngũ ra ngoài.
Ra bên ngoài không khí khác hẳn, bên trong tường thành che chắn phần nào tầm nhìn, cảm giác an toàn, lúc này tiếng hò hét tiếng trống trận càng thêm đinh tai nhức óc, làm tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, một trăm người bọn họ trở nên vô cùng nhỏ bé. Tuyết lất phất rơi như tinh linh nhảy múa trong đêm, gió đưa tới mùi máu tanh khiến người ta lợm giọng, trên mấy ngọn đồi phía trước, khắp nơi là những đống lửa lớn cháy ngùn ngụt, ánh lửa mà bọn họ nhìn thấy chính là từ những đống lửa và ngọn đuốc hai bên phát ra, từ đó có thể hình dung quy mô cuộc chiến lớn thế nào.
Hai bên đánh giáp lá cà nên không có cảnh mưa tên bay rợp trời, thi thoảng cũng có vài mũi tên lạc bay tới, có điều hết đà, binh sĩ đi theo bảo vệ dễ dàng gạt bay, đi được một quãng bắt đầu gặp thi thể và thương binh nằm la liệt, người rên la hô cứu mạng thì ít người nằm im không nhúc nhích thì nhiều.
Rất đơn giản, thời này đánh nhau bằng binh khí lạnh, thương tích đều là vết thương mở, mất máu nhanh, loại vết thương này bình thường khó tự cứu được, mà y quan không bao giờ là đủ, lại quá quý giá, quan quân sẽ không liều lĩnh cho bọn họ tiếp cận quá gần chiến trường, cho nên thương binh đa phần không được cứu chữa kịp thời.
Tả Thiếu Dương phát hiện ra nhiều tử thi thương tích không phải ở chỗ hiểm, nguyên nhân cái chết đơn giản là do mất máu quá nhiều, trong lòng rất nặng nề, không chút trậm chế, bắt đầu kiểm tra thương binh còn cử động hoặc kêu cứu.
Quả nhiên là hai bên ăn mặc rất giống nhau, chỉ khác ở khăn đỏ đeo cổ, Tả Thiếu Dương nhận ra, có vẻ quan binh thương vong nhiều hơn phản quân, có điều lúc này không suy nghĩ gì, cứu người quan trọng hơn.
Mặc dù học chuyên nghành Trung y, song Tả Thiếu Dương cũng học Tây y cơ sở, hơn nữa bản thân Trung y cũng có nội dung cấp cứu, phần lớn tương thông với Tây y.
Cấp cứu chiến trường và cấp cứu phòng bệnh tương tự nhau, ở chiến trường tình huống đặc thù hơn một chút, chủ yếu do nhân số nhiều hơn, cho nên nguyên tắc cứu chữa là "tiên sơ hậu cứu, tiên trọng hậu khinh, tiên gấp hậu hoãn, tiên cận hậu viễn", cần phải phán đoán chuẩn xác kinh trọng hoãn gấp. Đối với thương binh xuất huyết lớn, thần chí mơ hồ hoặc ngừng hô hấp, mạch không còn, phải cứu mạng trước, trị thương sau. Với người bị thương nhiều chỗ, phải giữ hô hấp thông suốt, tiến hành cầm máu, đề phòng nội tạng tổn thương.
Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn giúp cảnh giới, Tả Thiếu Dương theo nguyên tắc mà trị thương, một thương binh nhìn thấy y mặc trang phục y quan liền cao giọng gọi:
- Ở đây, đau chết mất.
Tả Thiếu Dương ngồi xuống:
- Bị thương ở đâu?
- Đầu gối trái, đau quá.
Tả Thiếu Dương thấy quần chỗ đầu gối hắn không rách rõ ràng, khả năng do vũ khí cùn gây ra, vén quần lên, thấy đầu gối đã lõm vào, xương bị đánh nát, thành nhiều mảnh nhỏ, độ khó chữa trị cực cao, với điều kiện trang bị hiện nay, y không có năng lực chữa được thương tích loại này, thương tích không phải nguy tới tính mạng, nên trấn an hắn rồi để lại cho dân tráng khiêng về phía sau.
Binh sĩ bị thương tiếp đó là trúng tên, chỉ cần không rút ra thì có thể giữ được thời gian dài, vẫn tạm thời bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.