Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 31: Đế vương thiết huyết (1)



"Một hai một, một hai một..."

Trên dòng sông băng và cánh đồng tuyết bất tận, mọi thứ đều trắng xoá mờ mịt, chỉ khi dùng tầm mắt của đại bàng mới có thể thấy được một bóng dáng nhỏ bé đang chạy như bay như một bóng ma, xuyên qua thung lũng sâu hun hút.

Đó là một con tuyết hồ!

Đây là một con cáo non chỉ bé bằng hai bàn tay, bộ lông toàn thân trắng như tuyết, chỉ có phần tứ chi mang sắc đỏ diễm lệ đến lóa mắt, ba chiếc đuôi dài vươn cao trong gió lạnh, những miếng đệm thịt nho nhỏ chạm vào lớp tuyết dày, nhảy xa hơn mười mét, nhìn từ xa trông như một đường đạp lửa mà bay, linh thiêng mà lộng lẫy!

Con tuyết hồ có giá trị nhan sắc cực phẩm kia không phải ai khác, chính là Ân Thần ở giấc mộng thứ ba.

Trong lòng nàng lúc này đang suy sụp vô cùng.

"Ngươi la hét cái gì! Tự ngươi nhìn xem có chạy cùng một nhịp với ta không!" Lần thứ tư bởi vì theo bản năng muốn thăm dò địa hình mà vấp ngã, suýt rơi xuống vách núi - Ân Thần gào lên: "Nếu còn theo giọng điệu chậm rì rì này của ngươi, tám trăm năm nữa ta cũng không chạy đến đích được! Ngươi ngoài việc cản trở ra còn làm được tích sự gì không!"

Quy Tắc rất nghe lời mà dừng loại khẩu hiệu lười biếng này lại, ngáp một cái: "Yêu cầu nhiều như vậy, ta cũng không thông thạo việc này, nếu không ta truyền lại hết cho ngươi rồi ngươi tự mình lên ha? Cái kia hăng hái như vậy, có thể làm ngươi một ngày lướt tám ngàn dặm."

"Không ba hoa với ngươi nữa!" Ân Thần mất kiên nhẫn: "Còn bao xa nữa vậy?"

"Không xa, chỉ cần qua ngọn núi này." Quy Tắc nhìn bản đồ, chậm rãi "Ừm" một tiếng: "Ta cảm thấy ngươi nên tăng tốc một chút, hiện tại có một bầy sói đang vây quanh hắn..."

"Này! Sao ngươi không nói sớm!"

Bạn trai sắp bị sói gặm rồi! Ân Thần cuống hết cả lên, cố nén đau nhức từ cơ thể mà tăng tốc, thân hình như lưu quang xẹt qua nền tuyết trắng.

Đầu bên kia ngọn núi là một cánh đồng tuyết rộng lớn, ngàn dặm sương phủ trắng xóa, bao la hùng vĩ.

Nhưng lúc này, trên mặt tuyết chỉ có một đống lộn xộn - xác vài ba con sói xám máu thịt lẫn lộn nằm trên mặt đất, máu chảy như suối bị đông cứng lại thành băng, ở giữa bọn chúng là một bóng dáng cao gầy.

Đó là một thiếu niên chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt tuấn tú khí chất thanh quý, rõ ràng trông như một công tử quý tộc không nhiễm bụi trần, nhưng nét mặt lại toát ra vẻ lạnh lùng sắc bén làm cho người sợ hãi.

Dưới chân hắn là áo khoác lông chồn sớm đã bị sói trảo xé rách; áo bào trắng nguyên bản đẹp đẽ quý giá tinh mỹ trên người cũng bị xé ra loang lổ vết máu, từng giọt máu tươi theo cánh tay, cọ qua mũi kiếm rơi xuống, nhỏ ở trên nền tuyết giống hoa mai nở rộ diễm lệ một màu đỏ tươi chói mắt!

Phía đối diện còn có năm con sói đói, thể lực của hắn đã gần hao hết vì trận chiến trước đó, nhưng hắn không hề lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hay tuyệt vọng, chỉ lạnh nhạt lau đi vết máu trên mặt, chậm rãi nắm chặt trường kiếm, nhìn chằm chằm Lang vương ở trước mặt, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, bén nhọn hơn cả thanh kiếm trong tay.

Ba đồng bạn chết dưới tay con mồi nho nhỏ này, năm con sói tuyết rõ ràng có chút bối rối, nếu là ngày thường có lẽ chúng sẽ rời đi, nhưng trong mùa đông buốt giá ở núi Bắc Sơn này, mấy ngày nay chúng nó chưa thể tìm được thức ăn, nếu hôm nay không ăn con mồi này, chúng nó sẽ chết đói!

Bản năng đói khát chiến thắng mọi thứ, ánh mắt của bầy sói lóe lên tia sáng xanh đầy hung ác, chúng nó từ từ vây quanh thiếu niên đang bị thương, Lang vương chợt hú lên một tiếng dài, bọn chúng không chút do dự mà nhào lên!

Thiếu niên lạnh lùng cầm kiếm xông ra, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào con sói đang vồ tới ở phía đối diện! Con sói kêu rên một tiếng đầy đau đớn, móng vuốt sắc bén cũng rạch ra một vệt máu dài trên ngực hắn trong lúc vùng vẫy, nhưng thiếu niên lại chẳng bận tâm, hắn đẩy xác sói rồi nhanh chóng xoay người, may mắn thoát được cái miệng to như bồn máu của Lang vương đang cắn tới trong gang tấc!

Hắn lấy hết sức để rút kiếm ra nhưng nó lại bị mắc kẹt trong xương cốt của xác sói, bầy sói thấy có cơ hội liền lao tới, nét mặt thiếu niên vô cùng lạnh lẽo, trực tiếp bỏ kiếm mà rút một con dao găm từ sau thắt lưng, khuỵu gối rồi ngả thân trên ra phía sau tạo thành một độ cong đáng sợ, lúc một con sói bổ nhào qua người hắn, hắn lập tức dùng dao găm hung hăng đâm thẳng vào cổ nó!

Máu tươi tanh hôi phun lên khắp mặt hắn, trong mắt chỉ còn lại màu máu, hắn lại thấy răng nanh dữ tợn của Lang vương ngay trước mắt.

Hắn tránh không được!

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng hắn không có sợ hãi hay tuyệt vọng, chỉ ngập tràn cảm giác không cam lòng.

Làm sao hắn có thể chết ở đây được?!

Hắn còn chưa kịp báo thù cho mẫu thân cùng ngoại tổ phụ! Hắn còn chưa khiến cho những kẻ kia chết không chỗ chôn! Hắn vẫn chưa có thực hiện khát vọng và dã tâm của mình, trọng chấn vinh quang của Đại Chu!

Lửa hận ngút trời khiến cho hai mắt hắn đỏ như máu, hắn không chút do dự buông dao găm ra, dùng tay không túm lấy cổ của Lang vương, sức mạnh bộc phát trong chớp mắt kia từ mười ngón tay thật sự xuyên thủng lớp lông dày của sói, đâm vào da thịt khiến máu tươi tràn ra khắp nơi.

Đây là muốn đồng quy vu tận!

Trong mắt hắn, khuôn mặt dữ tợn của Lang vương ngày càng phóng đại, răng nanh sắc nhọn cắt qua gò má của hắn, ngay lúc chuẩn bị cắn tới hắn, một cỗ uy áp đánh úp tới, đánh bay cả thân thể của Lang vương văng ra xa hơn mười mét!

Chút sức lực cuối cùng đã cạn kiệt trong một đòn này, thiếu niên lảo đảo hai bước, khuỵu một gối xuống, cả người đều co rút vì mất sức.

Hắn thở hổn hển, nâng tay lên lau vết máu đầm đìa trên mặt một cách khó khăn, mờ mịt nhìn thấy Lang vương ngã nhào xuống sườn dốc phủ tuyết, không còn hơi thở, phía đối diện chỉ còn lại ba con sói tuyết đang chần chừ không dám tiến lên, dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn về phía trước hắn...

Thiếu niên từ từ cụp mắt xuống, nhìn thấy một con tuyết hồ nho nhỏ đứng cách mình hai mét.

Một viên tuyết tròn nho nhỏ, móng vuốt đỏ rực giẫm lên nền tuyết, ba cái đuôi dài đầy lông dựng thẳng lên, rõ ràng nhìn rất non nớt, nhưng lại khiến ba con sói tuyết ở phía đối diện phải khϊếp sợ không dám tiến lên.

Nó đang bảo vệ hắn ư?

Kì lạ thật, thiếu niên không nghĩ ra con tuyết hồ ba đuôi này là loại yêu quái gì, cũng không hiểu tại sao tiểu tuyết hồ này lại muốn bảo vệ hắn, nhưng vừa nhìn, trong lòng hắn tràn ra một loại cảm giác an tâm cùng vui sướng mà hắn không cách nào hiểu được!

Lúc này, tiểu tuyết hồ đột nhiên quay đầu lại.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đen láy mà linh hoạt của nó, dường như nó cũng đang quan sát hắn, khi nhìn thấy bộ dạng đẫm máu của hắn, ánh mắt sáng ngời lập tức tựa như bị mây mù che khuất, chỉ còn tràn ngập sát ý lạnh như băng.

Nó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đám sói trước mặt, ba con sói kia dường như cảm nhận được điều gì đó, chúng quay đầu bỏ chạy không chút do dự, nó lao thẳng lên, những sợi lông dài mềm mại trên ba chiếc đuôi bỗng biến thành gai nhọn, dùng lực phóng đi, hung bạo đập nát gân cốt của ba con sói, máu thịt lẫn lộn rơi trên mặt đất.

Một cú đánh cực kì tàn bạo mà mạnh mẽ!

Mối nguy hiểm đã được loại bỏ, cuối cùng thiếu niên cũng có thể thả lỏng, cơn đau nhức và kiệt sức như thủy triều ập tới khiến hắn choáng váng, hắn chậm rãi ngồi xuống, hơi thở lạnh lẽo trong không khí ngưng tụ thành làn sương trắng.

Hắn nhìn tiểu tuyết hồ xoay người chạy về đây, đứng cách hắn chưa đầy một mét, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn.

Đôi mắt của nó đã quay trở lại dáng vẻ linh hoạt rực rỡ như ánh mặt trời, khi nhìn vào lại khiến cho hắn không thể giải thích mà cười rộ lên.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta." Hắn ngồi một cách thoải mái, sát ý lui đi, mặc dù trên người đầy máu nhưng dần dần lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú của công tử nhà danh gia vọng tộc.

Hắn vươn tay về phía nó, cười dịu dàng: "Ta là Ngụy Nguyên Hành."

Ân Thần nghiêng nghiêng đầu, vốn còn đang lo lắng bạn trai ở vị diện phong kiến này sẽ bị một con yêu quái như mình làm cho sợ hãi, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của hắn liền cảm thấy yên tâm.

Nàng vui vẻ bước lên hai bước tới bên chân hắn, nâng chân trước lên vỗ vỗ vào lòng bàn tay hắn.

Ngụy Nguyên Hành thấp giọng cười một tiếng, vừa cười liền ho khan, máu theo khóe môi chảy xuống, trước mắt hắn bỗng mơ hồ, một lời còn chưa kịp nói liền hôn mê ——

Ân Thần thấy Ngụy Nguyên Hành sắp ngã quỵ trên mặt đất, vội chạy đến, dùng cái đuôi mềm mại của mình đỡ lấy đầu hắn, quấn một vòng quanh người hắn.

Trên người hắn toàn là vết thương, chỗ ngồi của hắn bị máu loang xuống nhuốm thành màu đỏ, khiến cho da đầu người xem tê dại.

Ân Thần cũng không biết làm thế nào mà một thiếu niên mười bốn tuổi lại ở núi Bắc Sơn đầy hung hiểm, mở một đường máu thoát khỏi bầy sói đói khát mà kiên trì cho tới tận bây giờ!

Nàng chạm vào khuôn mặt đang dần lạnh đi vì mất máu của hắn, không dám chậm trễ, trực tiếp dùng đuôi cẩn thận quấn lấy hắn nâng giữa không trung, hướng về một phía chạy đi.

.....

Ngụy Nguyên Hành tỉnh dậy trong một cơn đau đớn.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, nhìn thấy bức tường đá được ngọn lửa chiếu sáng ở phía đối diện.

Đây là một hang động rộng lớn, ở giữa có một đống lửa đang cháy, trên đó còn có vài cái bát bằng đá, vị trí của hang động bị một tảng đá cao bằng hai người chặn lại, trên đỉnh có một lỗ hổng khoảng một mét để thông gió, xuyên qua đó còn mơ hồ nghe thấy tiếng gió lạnh rít gào bên ngoài. Ngụy Nguyên Hành quan sát bốn phía, theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng của tiểu tuyết hồ.

Trước khi mất đi ý thức, hắn mơ hồ nhớ rằng nó đã quấn hắn đi, lẽ ra phải ở đây mới đúng.

Nhưng tiểu tuyết hồ không có ở đây.

Ngụy Nguyên Hành nhíu mày.

Ngày đông giá rét ở Bắc Sơn là nơi khắc nghiệt và bí ấn nhất trong thiên hạ, trăm năm chưa có ai bước vào mà có thể bước ra, chính vì vậy mà những kẻ đuổi gϊếŧ hắn khi thấy hắn ngã xuống thung lũng tuyết mới từ bỏ việc truy đuổi, không ai cảm thấy hắn có thể sống sót trở về.

Quả thật là như vậy, chưa nói đến đàn sói mà hắn gặp phải hôm nay, nếu tối hôm qua không nhờ vào may mắn mà tìm được một hang động chắn gió, đốt lửa và dùng nội lực bảo vệ cơ thể thì hắn đã sớm chết cóng trong đêm lạnh giá rồi!

Tuy tiểu tuyết hồ kia có thực lực mạnh mẽ nhưng lại nhỏ bé như vậy, không biết đã đi đâu lúc nửa đêm gió rét thế này khiến hắn thực sự lo lắng.

Ngụy Nguyên Hành mím môi, muốn đứng lên đi ra ngoài xem xét, nhưng vừa mới nhúc nhích liền đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh.

Lúc này, ngoài sơn động lại vang lên vài tiếng cào xé, hắn lần theo tiếng động, nhìn thấy một khối lông trắng như tuyết xuất hiện ở lỗ thông gió.

Ngụy Nguyên Hành thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng gọi: "Ngươi mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Tiểu tuyết hồ nhìn hắn một cái, nhưng không vào, thay vào đó vươn móng vuốt về phía tảng đá lớn kia, bâng quơ vẽ một đường ở phía trên tảng đá, sau đó nhẹ nhàng đẩy nó ra.

"Ầm ầm ——"

Tảng đá rõ ràng cao hơn mười mét bị chia làm hai nửa rất gọn gàng, nửa trên lăn ra, tạo nên âm thanh vang vọng nặng nề như sấm, gió lạnh ngay lập tức từ trong khe hở tiến vào, thổi cho đống lửa phía xa kia lung lay một trận!

Ân Thần kéo cái đuôi của nàng vào, lúc này Ngụy Nguyên Hành mới phát hiện, thế nhưng nàng lại tha về một xác linh dương trưởng thành có kích thước gấp mười lần nàng!

Kéo xác linh dương vào trong, Ân Thần lại nhảy ra, cuộn một tảng đá lớn lên, đẩy tảng đá vào khe hở, gió to đột nhiên dừng lại.

Lúc này Ân Thần mới vẫy đuôi, vui vẻ chạy đến bên cạnh Ngụy Nguyên Hành.

Nàng đặt chân trước của mình lên chân Ngụy Nguyên Hành, ngẩng đầu nhìn hắn, Ngụy Nguyên Hành cũng cúi đầu nhìn xuống, trông thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, nếu không phải bị thương nặng đến mức không thể di chuyển, hắn thật muốn vươn tay ra chạm vào nàng.

Ân Thần nhìn bộ dạng suy yếu của bạn trai, trong lòng không khỏi xót xa.

Nàng đau lòng vỗ vỗ tay hắn, chạy đến bên đống lửa, cuốn lấy bát nước bằng đá, vui vẻ chạy tới đưa lên môi hắn.

Ngụy Nguyên Hành mỉm cười, ngoan ngoãn cúi đầu uống, nước ấm làm dịu đi đôi môi và cổ họng khô khốc của hắn, lướt qua phần phổi lạnh như băng, cả người đều trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Bát đá rất lớn, sau khi Ngụy Nguyên Hành uống xong vẫn còn lại rất nhiều nước ấm, Ân Thần liền nghiêng người qua... Uống vài ngụm, Ngụy Nguyên Hành mỉm cười nhìn nàng, cũng không tỏ ra chán ghét.

Sau đó, nàng liền bám đuôi lên người hắn, bắt đầu cởi bỏ quần áo của hắn.

Ngụy Nguyên Hành ngây ngẩn cả người!

Dân gian có rất nhiều lời đồn đại về quỷ quái, nói rằng hồ ly có thể biến thành nữ nhân mỹ mạo đi quyến rũ những thư sinh đi ngang qua để hấp thụ hồn phách, hồ ly cũng được xem như một loại yêu quái tà ác, nhưng điều đó ở nước Chu lại không tồn tại. Mà ngược lại, hồ ly, đặc biệt là tuyết hồ luôn được coi là một biểu tượng thiêng liêng tại Đại Chu.

—— Bởi vì tương truyền rằng, tổ tiên sáng lập ra nước Chu đã được một con Cửu Vĩ Tuyết Hồ phù hộ, có thể thống trị thiên hạ, thành lập nên một thế hệ bá nghiệp làm chủ giang sơn. Huống hồ, hắn cũng không cảm thấy một con tuyết hồ mang đôi mắt trong sạch như vậy sẽ có ý xấu đối với hắn.

Chiếc đuôi khéo léo kéo thắt lưng của hắn đi, ngọc bội bên hông được nàng bắt lấy trước khi rơi xuống, để qua một bên, cởi bỏ trung y loang lổ vết máu, lộ ra bên trong là bộ dạng thiếu niên thon chắc đơn bạc nhưng đã mơ hồ có đường cong cơ bắp trắng nõn đẹp mắt.

Mặc dù biết rằng nàng không có ý đồ khác, nhưng thiếu niên hiếm khi lộ da thịt như thế vẫn hơi đỏ mặt, ngược lại, so với Ân Thần, người đã tiến hóa thành tài xế già kỳ cựu ở hai vị diện trước có vẻ cởi mở hơn nhiều.

Hơn nữa thân thể bạn trai chằng chịt vết thương, làm cho nàng đau lòng chết đi được, cái gì kiều diễm đen tối đều gạt qua một bên đi.

Nàng dùng đuôi nhúng vào nước ấm, nhẹ nhàng lau vết máu trên người hắn, chiếc đuôi trắng tuyết lập tức bị bẩn một mảng, Ngụy Nguyên Hành nhìn thấy thì giật mình, theo bản năng nói: "Đừng…"

Ân Thần mặc kệ hắn, cẩn thận lau sạch vết máu đã đông lại, lộ ra đầy rẫy vết thương.

Lúc này phải cảm ơn thời tiết lạnh lẽo nơi đây, bởi thế nên miệng vết thương không bị nhiễm trùng nhanh chóng, nơi này không có thuốc, chỉ có thể dựa vào thể chất cố gắng chịu đựng, điều này đủ để làm Âm Thần thở phào một hơi.

Nàng duỗi cái đuôi thứ ba ra, bên trong thế nhưng lại có một vài loại thảo dược màu xanh nhạt.

Ngụy Nguyên Hành đã ở núi Bắc Sơn hai ngày, trong lớp tuyết dày đến cả cỏ dại còn hiếm đến đáng thương, càng miễn bàn là thảo dược —— Hắn không biết nàng đã tốn bao nhiêu công sức mới tìm được những loại thảo dược này.

Ân Thần bỏ thảo dược vào trong miệng, nhai một chút rồi đắp lên miệng vết thương của hắn, vết thương do móng vuốt sói gây ra rất sâu, nhất là vết dài trên ngực, sâu thêm chút nữa sẽ thương tổn đến xương cốt, cho dù nàng làm rất nhẹ tay, hắn vẫn đau đến thân thể co rút lại.

Ngụy Nguyên Hành nhắm mắt lại, cắn chặt răng.

—— So với nỗi đau thể xác đơn thuần, bộ dạng này của hắn trông như nhớ lại một điều gì đó vô cùng đau đớn trong quá khứ, nội tâm tràn đầy thống khổ cùng tuyệt vọng.

Ân Thần nhẹ nhàng liếm lên mu bàn tay không bị thương của hắn, muốn dịu dàng trấn an hắn, Ngụy Nguyên Hành sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng một cái thật sâu, rồi mở lòng bàn tay ra, nàng lại nhẹ nhàng liếm vào lòng bàn tay hắn.

Vẻ mặt hắn thay đổi, một sự dịu dàng khó tả đang lấp đầy trái tim hắn, khiến cho trái tim vốn đã lạnh giá trong cung thành từ khi biết tin mẫu thân qua đời, lại chậm rãi đập nhanh từng hồi.

Hắn cử động ngón tay, cuối cùng cũng chạm vào bộ lông mềm mại của nàng, giống với tưởng tượng của hắn, mang theo sự ấm áp của ánh mặt trời.

Ngụy Nguyên Hành chậm rãi nở nụ cười.

Ân Thần thấy hắn lộ ra vẻ tươi cười, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau khi đắp xong thảo dược, nàng liền chạy tới bên xác con linh dương, trong miệng ngậm một cái bát rỗng, móng vuốt sắc bén khẽ cắt qua vết thương đã đông cứng, máu loãng lưu loát chảy vào trong bát, sau khi lấy khoảng hai cái bát lớn, máu loãng cũng được rút hết sạch sẽ, lúc này nàng mới cắt vài miếng thịt, cùng máu, thảo dược và nước tuyết cho vào trong bát, treo lên trên đống lửa để hầm canh.

Quy Tắc ho khan hai tiếng: "Ngươi hơi quá đáng rồi đấy, yêu hồ có khả năng nhóm lửa còn chưa tính, thế mà ngươi còn đi hầm canh! Ngươi còn chưa có thành tinh đâu!"

"Ta là một con yêu hồ thông minh tuyệt đỉnh được chưa!" Ân Thần, người đang trên bờ vực sụp đổ vì hình tượng nhân vật, như đại bàng giương cánh mà nói vô cùng hợp lý: "Ngươi nhìn bạn trai của ta xem, chỉ là một đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi, cả người đầy thương tích, ngay cả đồ nóng cũng không uống nổi! Ngươi có ý chí sắt đá cũng không sao cả, còn ta thì không chịu được!"

"....." Quy Tắc không biết nói gì, hàm súc bảo: "Ngươi thật đúng là quá mẹ nó thông minh."

Ân Thần không thèm để ý đến nó, chờ hầm canh xong liền tránh đi tầm mắt của Ngụy Nguyên Hành, đưa móng vuốt vào trong miệng cắn một cái, máu chảy ra đem hòa vào trong canh, sau đó liếm miệng vết thương, không để lại bất cứ dấu vết gì, lúc này mới dùng đuôi cẩn thận cuộn lại đút cho Ngụy Nguyên Hành ăn.

Máu của yêu hồ có thể sánh với thuốc tiên, Ngụy Nguyên Hành uống xong, cuối cùng trên mặt đã có một chút huyết sắc.

Ân Thần thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất, nhẹ nhàng nhảy vào trong lồng ngực của hắn, cuối cùng Ngụy Nguyên Hành đã có chút sức lực, hắn cố hết sức nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chậm rãi vuốt ve cái đuôi to lớn bông xù của nàng.

Hai chữ cảm ơn rất nông cạn, thậm chí hắn không nghĩ lại nói

Gió lạnh như băng, hang động tĩnh mịch, ánh lửa leo lét, chỉ có hơi ấm mềm mại trong lồng ngực mới là chân thật tồn tại.

Trong bầu không khí như vậy, những tức giận, hận thù và ủy khát vốn dĩ bị bịt kín ở nơi sâu thẳm trong kí ức luôn rỉ máu, lúc này lại không thể kìm được mà bộc lộ ra bên ngoài.

"Ta là Tam hoàng tử của nước Chu, đích tử do Hoàng hậu sở sinh, đằng ngoại của ta là phủ Đại tướng quân đời đời trấn giữ biên cương chống cự ngoại địch cho nước Chu." Ngụy Nguyên Hành ngẩng đầu, đôi mắt thâm sâu mờ mịt: "Nước Chu trước lập Đích sau lập Trưởng, đại ca trên danh nghĩa của ta là con của Quý phi, phụ vương sủng ái Quý phi, khiến cho nàng ta dần mang những ảo tưởng không thực tế.

Tham vọng của nàng ta vừa nông cạn vừa lố bịch, cho dù mẫu tộc của mẫu hậu biết, nhưng vẫn luôn không cho là gì, bọn họ đều nói, phụ vương tuy rằng yếu đuối đa tình, nhưng tóm lại vẫn là một quân vương đúng cách, không ai trong chúng ta nghĩ đến, ông ta lại hồ đồ và nhẫn tâm như thế…."

(Lập Đích lập Trưởng: xuất phát từ Công Dương truyện, từ câu "Lập Đích dĩ Trưởng bất dĩ Hiền" (立嫡以長不以賢). Câu này ý nói cùng là Đích tử (con trai của chính thất), thì ngôi Thái tử hoặc Thế tử nên chọn Đích tử đảm nhiệm chứ không nên xem ai hiền tài hay không.)

Ngụy Nguyên Hành trầm giọng một chút, cho đến cuối cùng gần như im lặng.

Hắn còn nhớ rất rõ, cách đây hai tháng, phụ vương đích thân trao cho hắn Thượng Phương bảo kiếm, ra lệnh cho hắn thay mặt vua điều tra khu vực phía Bắc, thiên hạ đều nói, đây là sự tín nhiệm và ưu ái của phụ vương dành cho hắn, cuối cùng ông ta đã quyết định phong hắn làm Thái tử rồi.

Nhưng đúng vào hai tháng ấy, mẫu hậu của hắn chết bất đắc kỳ tử trong thâm cung, ngoại tổ phụ cùng mấy vị thúc thúc đều tử trận sa trường, mười vạn binh quyền bị đoạt lấy, mà bản thân hắn đang trên đường vội vã trở về thì bị thích khách đuổi giết, ngã xuống thung lũng tuyết ở núi Bắc Sơn.

Đây quả thực là chuyện Quý phi gây ra, nhưng một âm mưu to lớn lại chấn động như thế, Chu vương nói hoàn toàn không biết gì cả, ai tin?

Phụ vương của hắn, người chỉ mở một mắt nhắm một mắt, đã đẩy hắn vào địa ngục!

Ân Thần kinh ngạc nhìn hắn.

Đối với nàng, đây chỉ là một vị diện nhân gian trong mộng, nhưng đối với hắn mà nói, mỗi một kiếp người đều là những điều mà hắn phải trải qua trong cuộc đời của mình.

Đối với một thiếu niên mười bốn tuổi từng muốn gì được nấy, đây là chuyện tàn nhẫn biết nhường nào!

Nàng không biết nên nói gì để an ủi, chỉ có thể nằm trong lồng ngực hắn, lẳng lặng làm bạn.

Cuộc nói chuyện này gần như làm cho hắn hao hết sức lực, hắn mơ màng ngủ thϊếp đi, ngay lúc Ân Thần cũng chuẩn bị ngủ liền phát hiện nhiệt độ của người dưới thân mình tăng lên.

—— Hắn phát sốt!

Với vết thương nghiêm trọng như vậy, Ân Thần sớm đoán được hắn sẽ không thể có một đêm ngon giấc, vì thế đã chuẩn bị tốt từ trước, nàng cuốn lấy một cái bát, bên trong là nước tuyết đã được đun nóng, nàng dùng đuôi nhúng vào trong nước, lau người cho hắn để hạ nhiệt độ.

Nước ấm làm da nóng lên, xoa hết lần này đến lần khác, Ân Thần ở bên cạnh chăm sóc hắn cả đêm, chốc chốc lại kiểm tra nhiệt độ của hắn, mãi đến rạng sáng hôm sau, nhiệt độ cơ thể của hắn mới từ từ giảm xuống. Ân Thần chậm rãi thở ra một hơi, mệt mỏi làm tổ trên ngực hắn.

Nàng bây giờ chỉ là một tiểu hồ ly, mấy ngày nay chạy đi chạy lại, cho dù là yêu tinh cũng sẽ mệt mỏi.

Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào sau gáy mềm mại của nàng, thiếu niên nửa tỉnh nửa mê ôm lấy nàng, áp chặt vào lòng.

Ân Thần khẽ liếm cổ tay hắn, đột nhiên nghe thấy tiếng hắn nỉ non: "Đừng rời bỏ ta…"

Ân Thần dùng bàn chân nhỏ vỗ vỗ hắn.

Ai rời bỏ hắn, nàng đều sẽ không rời bỏ hắn — Nàng đến đây vì hắn đó!

Tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng dường như hắn có thể cảm nhận được, ngón tay trắng nõn đang nắm chặt bỗng buông lỏng, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười trong cơn mê man.

Đừng rời bỏ hắn.

Chờ hắn tỉnh lại, chờ hắn trong tương lai, chờ hắn có thể đem chính mình báo đáp nàng!

Sau tất cả, lúc hắn chỉ có hai bàn tay trắng bị vây hãm ở chốn vực sâu, chỉ có nàng bảo vệ hắn, làm bạn với hắn, cứu rỗi hắn…

…..

Ánh nắng chói chang của buổi sớm hắt vào từ cửa hang, chiếu sáng sơn động u ám, xua tan màn đêm lạnh lẽo như băng.

Ngụy Nguyên Hành chậm rãi mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu vào trong mắt, làm cho hắn ý thức được rõ ràng tư vị của việc còn sống.

Ký ức hỗn loạn đêm qua cũng theo đó mà tỉnh dậy, Ngụy Nguyên Hành cúi đầu, nhìn thấy tiểu tuyết hồ đang ngủ say trong lồng ngực hắn ——