Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 33: Thiết huyết đế vương (3)



Khuôn mặt của thiếu nữ đang ngủ ửng hồng, đẹp đến mê hoặc lòng người, nàng khẽ siết chặt vạt áo trước ngực của hắn, hơi thở ấm áp phả vào cổ áo lỏng lẻo của hắn khiến hắn bất giác căng thẳng.

Ánh trăng từ lỗ nhỏ nơi cửa động lọt vào, trong không gian nửa tối nửa sáng, hắn thấy được một khoảng da thịt sau lưng non mềm trắng nõn tựa mỡ dê tuyết ngọc, cái đuôi lông tơ trắng như tuyết của nàng tựa như dải lụa quấn quanh cống phẩm tinh xảo, tùy ý đắp lên người nàng, nửa che nửa lộ, dị thường mãnh liệt dụ dỗ người ta mở ra khám phá.

Thiếu niên chưa trải sự đời bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt vốn tràn đầy bất lực cùng xấu hổ giờ lại trở nên sâu thẳm, hô hấp cũng dần dồn dập.

Đêm tối chính là chất xúc tác tốt nhất, nó thôi thúc ma quỷ trong lòng người, phóng thích tất cả những kiềm chế, những cấm kỵ, tất cả dục vọng đã nghĩ hoặc không dám nghĩ!

Có thể trong một cái chớp mắt, cũng có thể là rất lâu sau, hắn dường như không thể nhịn được nữa, từ từ vươn tay ra đặt lên tấm lưng trần của nàng.

Quanh năm luyện võ, luyện kiếm khiến những khớp ngón tay khớp xương rõ ràng, những vết chai mỏng trong lòng bàn tay ngập ngừng cọ xát nơi gáy tuyết mảnh mai. Cái chạm vào mềm mại lạ thường khiến hắn run lên, tai và gò má đỏ bừng, ánh mắt hắn càng ngày càng cháy bỏng.

Lúc này, trong khi ngủ, Ân Thần đang cảm thấy ngứa ngáy ở lưng, trong tiềm thức duỗi thẳng cái đuôi ra gãi, Ngụy Nguyên Hành sững người tại chỗ, cảm nhận được cái đuôi xù lông của nàng lướt qua mu bàn tay của mình, trong lòng chợt nảy ra một ý niệm điên cuồng.

Khi cái đuôi sắp thu lại, hắn mở lòng bàn tay, bình tĩnh giữ lấy cái đuôi, bụng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve chóp đuôi.

Hắn đã từng chải chuốt cho nàng rất nhiều lần như thế này, lúc đó hắn chỉ cảm thấy nàng khá đáng yêu, hay nói cách khác, hắn chỉ có thể cảm thấy nàng đáng yêu; nhưng đêm nay, giống như phá vỡ một điều cấm kỵ nào đó trong lòng hắn, mọi thứ về nàng ấy trong mắt hắn đều hoàn toàn khác với trước đây.

Tựa như việc tấm vải vẫn luôn che giấu chiếc lồng đã bị xé rách, cuối cùng hắn cũng có thể làm càn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng một cách trọn vẹn.

Tay nàng rất nhỏ, ngón tay thon dài, nhưng trên mỗi ngón tay đều có da thịt mềm mại, giống như phần đệm thịt phấn nộn của nàng, khi nắm ở trong tay ngắm nghía thật kỹ, dường như chỉ cần nàng cào cào làm nũng một chút là có thể cào vào tận đáy lòng hắn.

Đuôi của nàng rất mềm, khung xương thon dài xinh xắn nhưng phần lông dày bao phủ bên ngoài lại xoã tung bồng bềnh và mềm mại, khiến toàn bộ phần đuôi trông bụ bẫm và đáng yêu, phần đầu đuôi sẽ hơi vểnh lên khi được xoa thoải mái giống như đang e thẹn trốn tránh, hoặc như câu dẫn người ta tiếp tục.

Người thiếu niên nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nắn bóp phần xương cùng tinh tế nơi hông, từng chút từng chút một.

Cứ như vậy.

Cái đuôi bỗng dựng lên như bị điện giật, Ân Thần bất giác rên khẽ —— khi lọt vào tai của chàng thiếu niên lại giống như tín hiệu cho phép điều gì đó.

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng như có một ngọn lửa tàn bạo xen lẫn dịu dàng khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí.

Hắn nhẹ nhàng dùng ngón cái và ngón trỏ quấn lấy đuôi nàng, càng thêm cẩn thận, dịu dàng và kiên nhẫn vuốt ve, tay kia chậm rãi vòng qua eo nàng, ôm nàng vào lòng. Khi nàng khẽ lẩm bẩm, hắn cúi đầu, nhẫn nại lại phóng túng hôn lên đôi môi hơi hé mở kia...

........

Sáng hôm sau, Ân Thần uể oải mở mắt, trở lại vóc dáng của một tiểu loli tám tuổi.

Nàng vui vẻ tự nhiên lăn lộn trên lồng ngực của người thiếu niên mình đang dựa vào, quay người lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt rũ xuống nhìn mình của Ngụy Nguyễn Hành.

Hắn có lẽ cũng vừa mới ngủ dậy, trên khuôn mặt hiếm khi lộ chút ý vị thoả mãn lười biếng, đôi mắt hắn đen láy, ánh mắt nhìn nàng có chút thâm sâu khó mà nắm bắt.

Ân Thần nghiêng đầu cười rạng rỡ với hắn.

Ngụy Nguyên Hành ngừng lại, vươn tay sờ sờ mặt nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt, không dấu vết lại ngầm có ý suồng sã mơn trớn khóe môi phấn nộn của nàng.

Nàng vẫn mang biểu tình đơn thuần vui tươi lại tràn đầy ỷ lại thân mật, tỏ ý muốn ôm một cái, muốn thân thân, chỉ cần hơi chút xa cách liền thút thít tủi thân.

Nàng sẽ không hiểu dày vò của hắn, sẽ không hiểu tham dục của hắn, sẽ không hiểu được những ý nghĩ xằng bậy không thể nói của hắn.

Mười bốn năm qua, thế nhân ca tụng hắn tuổi trẻ tài cao, có khí tiết lỗi lạc của bậc quân tử cùng hùng tâm tráng chí của đại trượng phu, đều có khí phách quân chủ vương hầu. Hắn chưa từng nghĩ tới rằng một ngày kia, hắn sẽ bị ma quỷ ám ảnh điên cuồng mơ ước một tiểu yêu có tâm tính hãy còn trẻ thơ.

Nàng tựa như đóa anh túc bọc đường, thoáng nếm một chút liền thực tủy biết vị*, ngứa ngáy tận xương.

* Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng lý trí và ý thức của mình đang dần sụp đổ, dục vọng chiếm hữu và cướp đoạt bùng cháy hừng hực.

Nhưng đáng sợ là hắn không chỉ không có sức ngăn lại, mà còn ẩn ẩn mong chờ được bộc phát hoàn toàn.

Hắn vọng tưởng có một ngày được đối xử với nàng giống như một nam nhân đối với nữ nhân của mình, quang minh chính đại ôm nàng, hôn nàng, muốn để nàng khóc hay cười cũng chỉ ở trong lồng ngực hắn, trong lòng hắn, muốn trong ánh mắt trong veo của nàng vĩnh viễn luôn có hắn.....

Hắn muốn khinh nhờn Yêu Linh thần thánh mà thuần khiết này.

Chính nhân quân tử, vương hầu đoan chính thì có cái gì tốt? Hắn dùng mười bốn năm, dùng cả tính mạng mẫu tộc để chứng minh đó là sai lầm! Ở thời thế loạn lạc này, chỉ có trở thành kiêu hùng mới có thể có tất cả.

Hắn muốn thiên hạ, càng muốn có được nàng!

..............

Tiểu ngốc tử Ân Thần không hề nhận thức được những thay đổi trong lòng của Ngụy Nguyên Hành.

Thật ra nàng cũng không phải ngu ngốc, nhưng bạn trai còn non nớt chẳng phải vẫn là bạn trai sao, ngay từ đầu nàng đã coi hắn là bạn trai, với quan niệm này, nàng không nghĩ có vấn đề gì với cách cư xử ngày càng thân mật một cách không rõ ràng cũng như ánh mắt càng ngày càng chăm chú của thiếu niên... Đúng không?

“Ta cứ có cảm giác lạnh sống lưng” Ân Thần dùng chân trước gãi gãi mặt, nghi ngờ nhìn lại, ngoại trừ Ngụy Nguyên Hành lẳng lặng đi theo thì cũng chỉ có một vùng tuyết trắng mênh mông, không có một chút dấu vết của sự sống: “Lại là ảo giác của ta?”

Quy Tắc lặng lẽ liếc nhìn về phía sau Ân Thần một cái. Ngụy Nguyên Hành môi mỏng mím chặt đang nhìn chăm chú vào nàng với ánh mắt sâu thẳm mờ mịt, dứt khoát im lặng giả chết –- đại lão kia nó không thể trêu nổi! Cứ để cho cặp vợ chồng diễn sâu này tự dày vò lẫn nhau đi thôi!

Ân Thần dẫn Ngụy Nguyên Hành đi suốt ngày đêm, cuối cùng cũng đến cánh đồng tuyết dưới chân núi Bắc Sơn trước thời gian quy định, tại đây bọn họ liền trông thấy binh lính nước Chu đang tìm kiếm trên núi ở phía xa.

Đích hoàng tử duy nhất của Chu, Tam hoàng tử Ngụy Nguyên Hành nổi danh thiên hạ với tài mưu lược cùng chiến công hiển hách bị thích khách mưu hại, mất tích ở núi Bắc Sơn. Để bịt miệng thiên hạ, thậm chí Chu Vương còn cử hàng nghìn binh lính truy tìm ngày đêm, tỏ rõ sự hậu ái đối với đích tử thiên tư anh kiệt này.

Lý Tất phụng mệnh Chu vương, dẫn đầu đội quân tìm kiếm khắp Bắc Sơn đã nửa tháng nay.

Họ dọc theo dấu vết ở rìa Bắc Sơn tìm kiếm nhiều lần, nhưng cũng không tìm thấy gì ngoài một số mảnh hoa phục dính máu.

Lý Tất tự mình dẫn đội, muốn tiếp tục thâm nhập để tìm kiếm sâu hơn, phó tướng ngăn hắn lại, tận tình khuyên bảo: “Tướng quân, Bắc Sơn là nơi bị cô lập, trăm năm nay chưa bao giờ có người có thể sống sót đi ra, cho dù Tam hoàng tử thật sự ở bên trong, thời gian dài như vậy chỉ sợ cũng...... Ngài tội gì phải mạo hiểm mạng sống của mình!”

“Vì ta nếu đã phụng lệnh đến đây, đương nhiên cần tận trung cương vị dốc sức mà hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tam hoàng tử đang ở trong ngọn núi này, sống phải thấy người chết phải thấy xác!” Võ Uy tướng quân Lý Tất trời sinh vạm vỡ cường tráng, lúc này lại trầm giọng, ngữ khí kiên định.

Hắn mặc áo giáp, cầm trọng kiếm trong tay, đi nhanh về phía trước, phó tướng bắt lấy cánh tay hắn, nhìn bốn phía xung quanh, hạ giọng khuyên nhủ: “Tướng quân! Ngài hà tất phải cố chấp như thế! Ý tứ thật sự của Vương thượng không phải ngài không rõ, đây chẳng qua chỉ làm theo thông lệ, toàn bộ vương thất nhà Chu, không ai nghĩ tới cũng không ai hy vọng Điện hạ còn có thể trở về!"

“Nhưng vẫn còn rất nhiều người ở nước Chu mong ngài ấy trở về!” Lý Tất lạnh lùng nói: “Tam hoàng tử là Đích hoàng tử của nước Chu, là cháu ngoại Phàn Lão tướng quân, là người đã xông pha chiến trường, đánh lui quân địch vì nước Chu ta, là thiếu niên anh tài được dân chúng Chu quốc yêu mến và kính trọng! Nước Chu cần một vị hoàng tử như vậy! Bất kể như thế nào, ta cũng phải cho hắn một công đạo! Cũng phải cho thiên hạ một lời giải thích!

“Tướng quân...”

“Ý của ngươi ta hiểu được." Lý Tất vỗ vai phó tướng: “Nhưng ta không thể làm trái lương tâm của mình."

Phó tướng giật giật khóe môi, cuối cùng nặng nề thở dài: "Một khi đã như vậy, ta sẽ cùng Tướng quân vào núi"

Hàng ngàn binh lính tiến dần vào Bắc Sơn, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn trong nền tuyết thênh thang lại nhỏ bé tựa như đàn kiến đang di chuyển, chỉ có thể khó khăn giẫm lên tuyết cao ngang thắt lưng để tiến về phía trước.

Ân Thần đã nhìn thấy họ từ xa.

“Bọn họ là vì cứu Ngụy Nguyên Hành mà tới, có thể tin tưởng” Quy Tắc biết Ân Thần không yên tâm, cố ý nhắc nhở một chút: “Để Ngụy Nguyên Hành đi cùng bọn họ thôi."

Ân Thần dừng lại một chút, sau đó xoay người nhìn về phía Ngụy Nguyên Hành.

Hắn cũng đang chăm chú nhìn bên kia, vẻ mặt đầy u ám phức tạp.

Những người đó đến đây là để đưa hắn ra khỏi nơi tuyệt cảnh này, và họ cũng sẽ đưa hắn trở lại trung tâm của vòng xoáy quyền lực kia, khiến hắn phải đối mặt với hận thù cùng phản bội một lần nữa.

Hắn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Ân Thần, cúi đầu, chậm rãi quỳ một gối xuống, giang hai tay về phía nàng.

“Theo ta đi đi” Hắn nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng”

Từ nay về sau, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nguy hiểm nào, hắn cũng sẽ không để nàng đi theo vết xe đổ của mẫu thân.

Hắn sẽ thay đổi, quyết tuyệt tàn độc cũng được, mưu toan tính kế cũng thế, sẽ không từ thủ đoạn để bảo hộ người hắn yêu và đoạt lấy những gì hắn nên có!

Cảm xúc chân thành tha thiết và tình cảm mạnh mẽ trong mắt người thiếu niên đủ để làm tan chảy băng tuyết, nhưng Ân Thần lại chỉ có thể lùi về phía sau hai bước, lắc lắc đầu.

Ánh mắt Ngụy Nguyên Hành đang chờ mong đột nhiên đông cứng lại.

“Tại sao.. ” Hắn chậm rãi buông tay: “Nàng luyến tiếc nơi này, hay vẫn không tin tưởng ta ư?”

Nhưng rõ ràng, trước đó nàng thích hắn như vậy, vì hắn cả ngày lẫn đêm bôn ba ở giữa gió tuyết, hết lần này đến lần khác cứu mạng hắn, ban đêm nhất định phải ngủ ở trong vòng tay hắn, ăn cái gì cũng đều do hắn đút, thân thiết với hắn tựa như không phải hắn thì không thể... Khiến hắn cho rằng hắn thật sự là người quan trọng nhất của nàng!

Ân Thần có thể trả lời như thế nào?

Nàng không thể nói cho hắn đây là quy tắc an bài, bọn họ nhất định phải chia cắt tại đây, cho đến khi thời điểm cốt truyện tiếp theo xuất hiện.

Bị quy tắc điều khiển, phải gánh chịu tai ương, cho dù bọn họ từng là thần minh có sức mạnh thấu trời, giờ khắc này cũng chỉ có thể thuận theo.

Nàng nhìn hắn cúi gằm, mái tóc che khuất mắt hắn làm nàng không thể thấy rõ sự lạnh lùng băng giá dưới đáy mắt hắn.

Nàng chỉ xuất phát từ bản năng, ma xui quỷ khiến mà mở miệng nói:

“Ngô*... Cùng Chu... Cùng hưng….”

Ba cái đuôi cáo dài dựng thẳng lên, lắc lư phía sau thân hình nhỏ nhắn của nàng, giọng nói kỳ ảo như có như không, cuốn bay trong tuyết, như thể bị ngăn cách bởi núi non mà đến:

“Ngày Chu hưng... Cùng quân... Tái kiến...”

Cho nên ngươi mau chóng nỗ lực trở thành Thiên Cổ nhất đế thật nhanh đi!

Nói xong, nàng nhìn hắn thật sâu, xoay người nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên, biến mất trong làn tuyết.

Ngụy Nguyên Hành yên lặng quỳ một gối nhìn hướng nàng biến mất, một lúc sau mới trầm giọng cười một tiếng: “Thì ra là như vậy."

Hóa ra, là do hắn chưa đủ tư cách sao!

Đúng vậy, một kẻ vô quyền vô thế, lưng đeo huyết hải thâm thù, chỉ có cái danh hoàng tử vô dụng thì có tư cách gì có được Tuyết Sơn Yêu Linh?

Hắn chậm rãi đứng lên, những bông tuyết nhỏ rơi xuống từ trên người hắn, hắn nhìn những ngọn núi phủ đầy tuyết phía sau, tham vọng trong mắt dần dần thiêu đốt cháy rực.

Cùng Chu cùng hưng, cùng Chu cùng hưng!

Một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho vinh quang của nước Chu một lần nữa vang khắp Cửu Châu tứ hải! Lấy danh Đế vương thống nhất thiên hạ, dùng mười dặm gấm vóc đất Phạn, đàn hát đón nàng nhập Chu.

Nghênh nàng, cam tâm tình nguyện, tới bên hắn.

...........

Khi mọi người nhìn thấy người thiếu niên từ trong gió tuyết chậm rãi đi tới, họ đều trợn tròn hai mắt!

Bọn họ vâng theo lệnh của vua và tướng quân vào núi, nhưng họ đều nghĩ nếu may mắn thì cùng lắm là tìm được xác chết bị xé thành mảnh nhỏ của Tam hoàng tử để báo cáo kết quả, căn bản không nghĩ tới hắn còn có thể tồn tại trở về sau khi mất tích một tháng ở Bắc Sơn.

Nhưng hiện tại, kỳ tích này lại đang xảy ra trước mặt họ!

Lý Tất ngơ ngác nhìn Ngụy Nguyên Hành, trên mặt dần dần hiện ra sự vui mừng khôn xiết.

Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!

“Tam điện hạ!” Lý Tất hô to, phó tướng đột nhiên túm lấy hắn, chỉ vào đỉnh núi xa xa phía sau Ngụy Nguyên Hành, run rẩy nói: “Tướng quân! Ngài xem!”

Lý Tất nhìn theo hướng hắn chỉ, bỗng ngây người tại chỗ.

Sau lưng Ngụy Nguyên Hành có một ngọn núi tuyết trắng cao ngất, nơi đó trời đầy gió tuyết đan xen, trước mắt đều trắng xóa mịt mù, nhưng trên đỉnh núi tuyết trắng kia, một đạo hồng quang tựa như ngọn lửa đột nhiên bộc phát!

Tuyết bắt đầu lở, thiên địa nổ vang, lấy ánh quang đỏ rực như đốt cháy bầu trời làm nền, giữa ánh sáng đỏ từ từ ngưng tụ thành hư ảnh của một con hồ ly khổng lồ! Chín chiếc đuôi dài giống như khổng tước xòe đuôi, phác thảo nên một bức tranh tuyệt đẹp và tráng lệ trên đỉnh mây.

Lý Tất ngây ngốc nhìn rất lâu, lẩm bẩm: “Tổ tiên nước Chu, được Cửu Vĩ Yêu Linh phù hộ, thống trị thiên hạ, thịnh thế hơn hai trăm năm......"

“Thần tích... Là thần tích a...”

“...Là Cửu Vĩ Yêu Linh hiển linh..”

Những người lính phía sau ông mê muội nhìn cảnh tượng chấn động nhân tâm trước mắt, bất chấp trời tuyết băng giá, sôi nổi quỳ xuống dập đầu, thanh âm cuồng nhiệt mà si ngốc.

Nhưng Lý Tất biết, không chỉ bọn họ mà trong phạm vi ngàn dặm, vạn dặm, tất cả những ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ phát cuồng vì nó! Tin tức Tam hoàng tử nước Chu được Cửu Vĩ Yêu Linh phù hộ, kỳ vọng sẽ tái hiện Đế nghiệp huy hoàng của tổ tiên sẽ lấy khí thế mạnh mẽ mà lan truyền khắp thiên hạ chư quốc!

Định mệnh bắt đầu từ ngày này, Ngụy Nguyên Hành sẽ không còn chỉ là Tam hoàng tử của nước Chu, hắn sẽ trở thành một tồn tại đặc biệt được con dân Chu quốc hết sức kỳ vọng và tán tụng trên thần đàn, kể cả Chu vương cũng không thể lay chuyển sự tồn tại đặc biệt này!

Mọi lo lắng trước đây của Lý Tất bỗng chốc được rũ bỏ, hắn gần như thoải mái cười to:

Trời phù hộ Đại Chu ta!

Ngụy Nguyên Hành xoay người, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng chói lọi trên đỉnh núi, hình ảnh cửu vĩ hồ đầy khí thế bàng bạc uy nghiêm!

Vào thời khắc nhiệt huyết như vậy, hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh nàng đang uể oải hất ba cái đuôi, đôi mắt to trong trẻo đầy vẻ tin tưởng, và vẻ mệt mỏi khi say ngủ trong vòng tay hắn khi yêu lực của nàng đã cạn kiệt....

Hắn nâng tay lên, dùng sức đè mạnh lên ngực. Dưới lòng bàn tay, tiếng tim đập càng lúc càng dữ dội.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, từ đại bi đến đại hỉ.

Không phải nàng không cần hắn.

Thậm chí so với dã tâm cùng tham dục của hắn, nàng đối với hắn chỉ có càng chân thành tha thiết càng lặng lẽ, nhưng nàng lại cố gắng hết sức để chúc phúc và bảo vệ hắn!

Thế gian này làm thế nào lại có một sự tồn tại tốt đẹp như vậy.

Phải may mắn đến mức nào mà một kẻ ti tiện như hắn lại nhận được sự ưu ái của nàng!

Hắn chớp chớp mắt, vừa rồi lửa giận vẫn còn ngập tràn, bỗng nhiên trào lên một luồng nhiệt mềm mại, chảy xuống tim phổi, có cái gì đó ẩm ướt trong hốc mắt âm thầm biến mất.

Đây sẽ là lần cuối cùng hắn rơi lệ trong kiếp này.

“Ta sẽ không làm nàng thất vọng” Hắn nhẹ nhàng đưa ra lời hứa hẹn nặng nề nhất trong cuộc đời: “Chờ ta, chờ ta trở về”

Chờ ta, chờ đến một ngày có thể quang minh chính đại nắm lấy tay nàng, vĩnh viễn không buông!