Đại Tình Hiệp

Chương 34: Nước chảy vô tình



Bọn thị nữ tất nhiên phải vâng mệnh, bèn khiêng kiệu đi ngay.

Tư Đồ Ngọc nhác thấy đã hiểu ngay là Ngọc Kiều Nga đã phát động xuân tình muốn giở cái trò phong lưu ra tấn công mình đây chăng?

Chàng nghĩ thầm:

“Nếu Ngọc Kiều Nga không có cái ý phong lưu ám muội đó thì đối với việc ngoạn cảnh là tất phải giấu người, đến nỗi phải đuổi bọn thị nữ khiêng kiệu đi trước tới ngoài mười dặm mà đón đợi?”

Trong lòng Tư Đồ Ngọc đã có ý phòng bị, thầm tính toán đã phải dùng thủ đoạn nào để xử trí với vị Thiên Ma Yêu Nữ này?

Trong lòng Tư Đồ Ngọc liền nảy ra cái ý hạ độc thủ, giết phăng Ngọc Kiều Nga đi. Chuyện này xem ra chẳng khó khăn chi lắm, nhưng nhân vật nghĩa hiệp lại quyết chẳng làm cái việc giết người một cách vô cớ như vậy.

Tư Đồ Ngọc đã biết rằng Ngọc Kiều Nga xuất thân ở chốn Ma giáo mà ra, nhưng những vết tích làm điều ác thì tịnh chưa thành hình. Như vậy thì tội cũng chưa có gì đáng chết.

Giết nàng ta đi ư?

Tư Đồ Ngọc thấy bất nhẫn, không thể làm được.

Mà đả thương nàng ta cho đến thành tàn phế thì chàng thấy cũng chẳng nỡ lòng.

Rốt cuộc chàng nghĩ trong ba mươi sáu kế, chỉ có trốn chạy là hơn cả.

Chạy trốn là một việc, đương nhiên dễ dàng hơn là việc giết Ngọc Kiều Nga hoặc đả thương nàng đến tàn phế.

Nhưng cái kế chạy trốn đó đối với Tư Đồ Ngọc lúc này lại thi hành không được, vì bên mình còn có Trình Di Siêu đương cần bàn tay Tư Đồ Ngọc giúp đỡ để tìm thầy chữa bệnh, mà công việc đó thì chưa thành.

Tất nhiên Tư Đồ Ngọc không thể đơn độc mang theo Trình Di Siêu chạy trốn. Vấn đề chính là vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa cuối cùng có chịu ra tay cứu Trình Di Siêu hay không?

Mà cho dầu vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa này có chịu ra tay khử độc cho Trình Di Siêu đi chăng nữa thì liệu có hiệu quả không?

Điều này hẳn không thể nào nắm chắc cả mười phần trong tay được.

Tư Đồ Ngọc tư lự suy nghĩ hồi lâu, sau cùng cũng có quyết định cầu vị Thần Y ra tay cứu chữa cho Trình Di Siêu, còn tự mình đối với Ngọc Kiều Nga thì sẽ phải hết lòng nhẫn nại, ngọt nhạt vuốt ve nàng ta cho qua chuyện.

Tóm lại, tất cả sách lượt của Tư Đồ Ngọc là tìm mọi cách để kéo dài thời gian.

Chàng rắp tâm sau khi tới Tiên Hà lãnh cầu vị Thần Y chữa cho Trình Di Siêu được hoàn toàn khôi phục, thì chàng sẽ lập tức cao bay xa chạy. Đối với Ngọc Kiều Nga chàng đành như nước chảy vô tình bỏ mặc cho hoa rơi một phen mà thôi.

Mưu lượt đã tính sẵn rồi, Tư Đồ Ngọc liền lộ vẻ thản nhiên như không, khẽ dắt tay Ngọc Kiều Nga cùng với nàng tới ngồi bên một tảng đá xanh để ngoạn cảnh.

Ngọc Kiều Nga không thể tưởng tượng được rằng cái anh hùng Tư Đồ Ngọc tuấn tú kia lại có cử chỉ thân thiện với nàng ta đến thế, trong lòng tự nhiên như bừng nở một mùa xuân khẽ cất giọng oanh vàng thỏ thẻ nói :

- Ngọc đệ có thấy cảnh sắc đêm khuya nơi đây thật là tuyệt mỹ không?

Tư Đồ Ngọc cười đáp :

- Tuyệt mỹ lắm chứ.

Rồi Tư Đồ Ngọc liền ngâm nga mấy câu thơ:

Không sơn tan vụ hậu

Thiên khí vãng lai thu

Minh nguyệt tùng gian chiếu

Thanh tuyền thạch thượng lưu.

Tạm dịch:

Cơn mưa vừa tạnh non đoài

Gió thu muộn thổi sai ai lạnh lùng

Ánh trăng chiếu lá kẻ tùng

Bên trên ghềnh đá suối trong chảy hoài.

Ngọc tỷ có thấy thi ý trong mấy câu thơ của Vương Nguyên Cát thật hợp với cảnh trí nơi đây không?

Ngọc Kiều Nga khẽ nở một nụ cười rất tươi, nói :

- Bài thơ của Vương Nguyên Cát này hình như là một bài thơ làm theo ngũ luật. Vả lại, còn một nửa sao Ngọc đệ lại không ngâm nốt đi!

Tư Đồ Ngọc khe khẽ gật đầu, đoạn tiếp tục ngâm:

Trúc tuyên quy uyển nữ

Liên động hạ ngư châu

Tùy ý xuân phương biết

Vương tôn tự khả lưu

Tạm dịch:

Trúc reo sào sạc bên tai

Giặt xong cô gái khiến vai về thuyền

Thuyền câu đôi chút ngả nghiêng tròng trành

Khí xuân vừa dứt mong manh

Khách vương tôn thấy chưa đành bỏ đi.

Ngâm tới câu này Tư Đồ Ngọc khẽ thở dài một tiếng, hướng vào Ngọc Kiều Nga lắc đầu mà rằng :

- Tiểu đệ giang hồ du hiệp, phiêu bạt quanh năm, cho tới ngày nay thật chưa có nơi nào có thể lưu được gót chân của tiểu đệ.

Ngọc Kiều Nga chẳng bỏ lỡ cơ hội, tươi cười nói tiếp lời nói :

- Ngọc đệ hà tất phải cảm thương cho thân thế như vậy. Ngọc đệ đã biết Thiên Ma phủ của tỷ tỷ, vậy chẳng hay Ngọc đệ thấy cảnh sắc nơi đó như thế nào, có hợp với ý của Ngọc đệ chăng?

Tư Đồ Ngọc khẽ cau đôi mày kiếm lại, khẽ tươi cười nói :

- Thiên Ma phủ phong cảnh tuy là tuyệt mỹ đấy, nhưng đáng tiếc nơi đó cũng chẳng lưu được tiểu đệ bao lâu.

Ngọc Kiều Nga có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi :

-Ngọc đệ nói thế là nghĩa làm sao? Ngọc đệ... tại sao Ngọc đệ lại chẳng ưng chịu lưu lại một thời gian lâu dài tại nơi tệ phủ?

Tư Đồ Ngọc khẽ vỗ vào bàn tay mềm mại của Ngọc Kiều Nga, thở dài một tiếng, rồi nói :

- Chẳng phải tiểu đệ không có lòng lưu lại tại đó một thời gian lâu dài, mà chỉ vì tiểu đệ chẳng có lý do nào lưu lại ở đó mà thôi. Cái lý do giản dị là tiểu đệ không phải là người ở trong quý phái.

Tư Đồ Ngọc vừa nói tới đây thì Ngọc Kiều Nga đã tươi cười tiếp lời :

- Ngọc đệ, Ngọc đệ có ưng chịu gia nhập Thiên Ma phái của ngu tỷ không?

Tư Đồ Ngọc cố làm ra vẻ vui mừng, kêu lên một tiếng nói :

- Ngọc tỷ, cứ như lời Ngọc tỷ nói thì chẳng lẽ Ngọc tỷ đã có ý giới thiệu và bảo đảm cho tiểu đệ gia nhập quý phái đó ư?

Ngọc Kiều Nga cất giọng oanh thỏ thẻ :

- Đương nhiên là tỷ tỷ có ý đó. Với tư chất tuyệt vời của Ngọc đệ thế này, cả sư phụ tất nhiên là phải thương mến Ngọc đệ khác thường, mà rồi thể nào cũng tận truyền Thiên Ma tuyệt kỹ cho Ngọc đệ.

Tư Đồ Ngọc làm ra vẻ cao hứng như muốn nhảy bắn người lên, lôi tay Ngọc Kiều Nga ù té chạy, miệng tươi cười kêu lên :

- Ngọc tỷ, chúng ta chạy mau! Chạy mau!

Ngọc Kiều Nga đang muốn nhân dịp tình tự thuận tiện này nhảy vào lòng Tư Đồ Ngọc mà nũng nịu, để Tư Đồ Ngọc ôm lấy nàng, nàng sẽ giở thủ đoạn phong lưu ra mê hoặc, khiến Tư Đồ Ngọc phải khâm phục dưới gót chân nàng.

Nhưng thấy Tư Đồ Ngọc có dáng điệu đó thì chẳng khỏi ngạc nhiên, nàng bèn cất giọng ai oán hỏi :

- Ngọc đệ, Ngọc đệ làm gì thế? Tại sao lại cần phải rời khỏi nơi đây?

Tư Đồ Ngọc liền đứng dừng lại, giương cặp lông mày cười đáp :

- Tiểu đệ nghĩ chúng ta cần thiết mau tới Tiên Hà lãnh Bách Thảo nham thỉnh cầu vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc tiền bối chữa khỏi bệnh cho Trình Di Siêu đại hiệp để giục ngựa quay đầu trở về Võ Di sơn rồi Ngọc tỷ tỷ giới thiệu tiểu đệ gia ngập Thiên Ma môn phái. Như vậy có phải là tiểu đệ sẽ được vĩnh viễn không rời khỏi vị Ngọc tỷ tỷ này một bước không?

Mấy lời nói của Tư Đồ Ngọc đó thật là ngọt ngào nhưng cũng thật là ranh mãnh.

Ngọt ngào đến độ Ngọc Kiều Nga nghe thấy mà trong lòng cảm thấy dễ chịu bội phần.

Nhưng lại rất ranh mãnh ở chỗ cũng mấy lời nói đó có những lý do chính đáng khiến cho Ngọc Kiều Nga nghe thấy mà không thể nào bác bỏ được đành thả chân chạy theo Tư Đồ Ngọc.

Trong lúc này, Tư Đồ Ngọc cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng lâng lâng, vì thấy mình đã chủ động mà khiến cho một trận phong lưu ghê gớm này đã khỏi xảy ra.

Tuy vậy, riêng Ngọc Kiều Nga thì trong lòng chẳng khỏi có điểm hơi thất ý, nhưng đồng thời lại cũng có điểm đắc ý.

Thất ý là vì ý nguyện sắp đặt bỗng chảy tan thành mây khói, mà đắc ý là vì đã khiến cho Tư Đồ Ngọc tự chủ động xin gia nhập Thiên Ma phái. Nhất là thấy Tư Đồ Ngọc đã bộc lộ tình ý thắm thiết đối với mình.

Mười dặm đường chỉ thoáng cái đã tới ven rừng, nhưng bốn phía tịch mịch chẳng có bóng người, chẳng thấy kiệu của Trình Di Siêu đâu, mà cũng chẳng thấy vết tích của mấy ả thị nữ đâu cả.

Tư Đồ Ngọc thốt ra “ối chà” một câu, trừng mắt kêu lên :

- Ngọc tỷ, Trình đại hiệp đâu mà chẳng thấy? Hoặc là bọn họ nghe lệnh của tỷ tỷ có điều gì sai lầm chăng?

Ngọc Kiều Nga lắc đầu nói :

- Nhất định không có điều gì có thể nghe lầm được. Trên cái kiệu có dấu hiệu của Thiên Ma phủ, thì trong khoảng chi vi một trăm dặm thuộc vùng Võ Di sơn này nhất định chẳng thể có kẻ nào dám ăn gan báo mật hùm mà đốt đầu tới...

Lời nói của nàng chưa dứt, thì ở bên trên sườn núi đột nhiên có tiếng cười lạnh lùng vọng xuống đỡ lời :

- Con ả đầu này thật là khoác lác vô cùng. Ta xưa nay chưa từng nghe thấy ba chữ “Thiên Ma phủ” và chẳng biết Thiên Ma phủ là cái trò trống gì!

Ngọc Kiều Nga lửa giận bừng lên, nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên sườn núi có một dáng người oai nghi hùng kiệt đang lăng không hạ chân xuống.

Tư Đồ Ngọc đứng một bên để quan sát. Người vừa tới tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, vũ khí thật là hiên ngang, diện mạo đoan chính thân hình khôi vĩ.

Cứ nhìn thân pháp người đó từ trên sườn núi hạ chân xuống đủ thấy khinh công của người đó vào hạng khá cao. Rõ ràng là một nhân vật hiệp nghĩa chứ không phải là kẻ phàm phu tục tử.

Ngọc Kiều Nga xẵng giọng nói :

- Xin bạn hãy thông báo danh tánh, xem bạn ở tông phái nào?

Đại hán vừa tới cười lớn mà rằng :

- Ta là Đoàn Thiên Hùng đệ tử của Thiết Tản tiên sinh Triển Đại Chiêu ở Bắc Thiên Sơn.

Tư Đồ Ngọc đã biết Trình Di Siêu cũng là đệ tử của Thiết Tản tiên sinh Triển Đại Chiêu, nên vừa nghe thấy nói như vậy chàng mới biết vì Đoàn Thiên Hùng này chính là là huynh của Trình Di Siêu.

Đoàn Thiên Hùng tiếp tục nói :

- Cô nương, xin cô nương cũng thông báo danh tánh cho tại hạ được rõ.

Ngọc Kiều Nga đáp :

- Tôi họ Ngọc tên là Kiều Nga, đệ tử của Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương.

Đoàn Thiên Hùng tuy chưa được biết cái tên Thiên Ma phủ, nhưng lại đã biết Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương đã ẩn tích khá lâu và là một vị cái thế ma đầu, chàng khỏi giật mình, đưa mắt ngắm nhìn Ngọc Kiều Nga kỹ lưỡng.

Ngọc Kiều Nga giương cặp lông mày liễu hỏi :

- Thiên Ma phủ chúng tôi với Bắc Thiên Sơn quý phái vốn xưa nay chẳng hề có hiềm khích oán cừu gì, thế mà vừa mới đây ở trên sườn núi Đoàn bằng hữu nói chi những lời nghe chẳng thuận tai chút nào.

Đoàn Thiên Hùng đáp :

- Hai môn phái chúng ta đúng là xưa nay không có hiềm khích gì với nhau cớ sao quý vị làm cho sư đệ của tôi đến nỗi thọ thương như vậy?

Ngọc Kiều Nga nét mặt đã dịu, trả lời :

- À, thì ra Trình Di Siêu đại hiệp lại là môn hạ của Thiết Tản tiên sinh tại Bắc Thiên Sơn đấy sao?

Đoàn Thiên Hùng trầm giọng nói :

- Ngọc cô nương đã hiểu rõ đầu đuôi rồi, vậy thì bây giờ hẳn cô nương lại chẳng nỡ trách cứ tại hạ vì sao mà lại nói ra những lời nghịch tai như vậy.

Ngọc Kiều Nga tươi cười nói :

- Đoàn bằng hữu có điều vẫn còn chưa được minh bạch về một sự thực.

Đoàn Thiên Hùng liền hỏi ngay :

- Tại hạ đã hiểu lầm như thế nào?

Trước mặt Tư Đồ Ngọc dĩ nhiên Ngọc Kiều Nga chẳng thể nói toạc ra nhưng ý muốn thầm kín của chị em họ, nên nàng chỉ tươi cười nói :

- Lệnh sư đệ Trình Di Siêu chẳng phải vì bị chúng tôi hạ độc thủ mà phải thọ thương như vậy đâu. Chúng tôi như Đoàn bằng hữu thấy đó hiện đang mang lệnh sư đệ đi tìm thầy chạy chữa.

Đoàn Thiên Hùng nói :

- Cứ như lời cô nương nói, thì sư đệ của tôi thật ra đã bị ai ám toán vậy?

Ngọc Kiều Nga cứ sự thật kể ra :

- Lệnh sư đệ bị Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và sư muội của y là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ dùng độc khí ám toán.

Đoàn Thiên Hùng nghĩ ngợi giây lát, rồi lại cất tiếng nói :

- Ngọc cô nương, tại hạ thật đắc tội. Thật tại hạ không thể tin những lời nói của cô nương được.

Ngọc Kiều Nga dơ ngón tay chỉ vào Tư Đồ Ngọc, tươi cười nói :

Chẳng phải chỉ riêng lời nói của tôi mà thôi, còn đây là vị Tư Đồ Ngọc huynh, có lẽ cũng có thể làm nhân chứng được đấy chứ?

Đoàn Thiên Hùng nhìn Tư Đồ Ngọc một cái, nói :

- Chư vị là cùng một nhóm đi đường, như vậy thì làm sao lại có thể coi như vị Tư Đồ huynh này là nhân chứng trong vụ này được?

Tư Đồ Ngọc nghe thấy Đoàn Thiên Hùng nói như vậy thì trong lòng không vui, bèn nhủ thầm :

- “Ta lần đầu mới nhìn thấy Đoàn Thiên Hùng thì coi ngay y là chính nhân hiệp sĩ, tại làm sao y lại không có đủ kiến thức để nhìn người cho rõ, mà không nhìn ra phẩm cách của ta?”

Nhưng rồi chàng lại chuyển ý nghĩ cho rằng :

- “Trình Di Siêu đã là sư đệ của y, nay y nhìn thấy sư đệ của mình bị lâm vào tình huống trọng thương như vậy thì làm sao tránh chẳng khỏi đầy dẫy nghi ngờ? Phàm mọi sự ở đời thì tốt nhất là mình phải đứng vào chỗ của người mới hiểu được tâm trạng của người”.

Tư Đồ Ngọc trong bụng nghĩ xong, thì cũng không lấy gì làm giận nữa, chỉ đứng yên mỉm cười mà đợi xem Ngọc Kiều Nga trả lời ra sao?

Ngọc Kiều Nga bản tính vốn hung dữ, chỉ vì đứng trước mặt người yêu cho nên cố nhịn. Bây giờ đã chịu không nổi, liền trừng đôi mày liễu lên, lạnh lùng nói :

- Đoàn bằng hữu không tin những lời tôi nói thì định làm gì?

Đoàn Thiên Hùng mỉm cười nói :

- Cái đó thì dễ lắm, cứ để mặc tại hạ đem sư đệ Trình Di Siêu để chúng tôi chữa lấy, nếu chữa khỏi rồi mà tại hạ hỏi lại sư đệ thấy lời nói ấy đúng với sự thật thì sư huynh đệ chúng tôi sẽ đến bái kiến quý phủ để tạ ơn. Còn nếu không đúng như vậy, thì chúng tôi sẽ tìm cô nương để đòi lại công đạo của giang hồ.

Ngọc Kiều Nga hơi chề môi ra cười nói :

- Trình Di Siêu trúng phải độc môn kịch độc, Đoàn bằng hữu có thể chữa được ư?

Đoàn Thiên Hùng hơi ngẫm nghĩ một chút, cắn môi đáp :

- Chữa được hay không chữa được, không cần cô nương phải quá để ý tới, tại hạ là sư huynh y, tại hạ có thể đảm đương được trách nhiệm đó.

Ngọc Kiều Nga khanh khách cười nói :

- Đoàn bằng hữu chỉ nói có một chiều thôi, tôi nói Đoàn bằng hữu muốn sao làm vậy.

Đoàn Thiên Hùng tức nói :

- Nếu như thế thì Ngọc cô nương không bằng lòng đưa sư đệ Trình Di Siêu để tại hạ mang đi phải không?

Ngọc Kiều Nga “Hứ” lên một tiếng cười nói :

- Nếu tôi không bằng lòng đưa Trình Di Siêu cho Đoàn bằng hữu đem đi thì Đoàn bằng hữu muốn làm gì?

Đoàn Thiên Hùng dựng ngược lông mày lên, quay đầu đi, tay trỏ sang một bụi cây phía bên phải lạnh lùng nói :

- Xin cô nương hãy thử đi sang bên kia mà xem thì sẽ rõ ngay.

Ngọc Kiều Nga khẽ nhún thân hình một cái, nhảy sang phía đó nhìn xem, thì thấy Trình Di Siêu và chiếc kiệu con đều ở trong đó mà bọn thị nữ thì bị điểm huyệt nằm cạnh đó.

Ngọc Kiều Nga đôi mày dựng ngược quay gót trở về hỏi Đoàn Thiên Hùng rằng :

- Đoàn bằng hữu, tôi sai hai đứa thị nữ đưa sư đệ của bằng hữu Trình Di Siêu đi cầu thầy chữa thuốc thì có lỗi gì mà Đoàn bằng hữu ỷ có võ công hơn người mà bắt nạt chúng như thế?

Đoàn Thiên Hùng nói :

- Vì rằng chúng không chịu đưa sư đệ Trình Di Siêu cho tôi mang đi.

Ngọc Kiều Nga đôi mắt sáng ngời, nhìn vào mặt Đoàn Thiên Hùng nói :

- Bây giờ tôi cũng không bằng lòng đưa Trình Di Siêu cho bằng hữu mang đi, thì bằng hữu định đối phó với tôi ra sao?

Đoàn Thiên Hùng lớn tiếng trả lời :

- Tại hạ vốn không ưa bắt nạt đàn bà con gái, hiện giờ tình thế bức bách thì cũng phải ra tay.

Ngọc Kiều Nga nghe nói đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Ngọc đệ xin cứ đứng đây mà coi cho vui tỷ tỷ muốn lãnh giáo tuyệt nghệ với Đoàn bằng hữu ở Bắc Thiên Sơn môn hạ của Thiết Tản tiên sinh Triển đại hiệp xem sao?

Tư Đồ Ngọc mỉm cười gật đầu, chàng đối với cuộc đấu giữa Ngọc Kiều Nga và Đoàn Thiên Hùng so tài cũng không khuyên can hay khuyến khích gì cả. Vì chàng tự nghĩ :

- “Ngọc Kiều Nga tuy làm việc ác nhưng ta chưa hề mục kích bao giờ, ta không thể giết được nàng, mà cũng không muốn đả thương nàng, chỉ có việc là sự cự tuyệt tình yêu của nàng để khỏi bị quấy rối rồi ta sẽ bỏ đi ngay”.

Chàng xếp đặt như vậy, nhưng hiện giờ chưa làm vội ngay được, mà để trì hoàn càng đi được xa bao nhiêu thì càng hay bấy nhiêu, để cho Ngọc Kiều Nga không thể về ngay được Thiên Ma phủ, cho khỏi ảnh hưởng đến việc Tiêu Lộng Ngọc đang đối phó với Ngọc Kiều Oa.

Đã có các điều kiện đó, thì tốt nhất là để tới Tiên Hà lãnh Bách Thảo nham rồi sẽ liệu sau. Thời gian rất tốt là để Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa chữa khỏi kỳ được cho Trình Di Siêu xong rồi sẽ hay.

Hiện giờ Tư Đồ Ngọc chưa muốn nói rõ ngay với Ngọc Kiều Nga mà sao cũng chẳng khuyên can?

Chàng không khuyên can là có dụng ý riêng. Vì Tư Đồ Ngọc muốn cho Đoàn Thiên Hùng nếm đôi chút khổ sở của Ngọc Kiều Nga, vì Tư Đồ Ngọc đã thấy rõ Đoàn Thiên Hùng với sư đệ y hai người có chỗ khác nhau.

Trình Di Siêu thông minh cơ trí, đầu óc sáng suốt, Đoàn Thiên Hùng thô lỗ thẳng thắng, hình như tính hơi cố chấp. Đối với những nhân vật như vậy, chưa quen biết với mình bao giờ, nên chẳng có ý khuyên can chưa chắc vị họ Đoàn kia đã tin ta. Chẳng thà cứ để họ đánh nhau một trận để cho xem sự lợi hại của Thiên Ma Nữ, rồi ta sẽ lấy lời mà khuyên ngăn, lúc ấy có lẽ y mới chịu nghe.

Trong lúc Tư Đồ Ngọc đang nghĩ ngợi, Đoàn Thiên Hùng đã chắp tay nhìn Ngọc Kiều Nga nói :

- Ngọc cô nương, chúng ta tỷ thí công lực gì đây?

Ngọc Kiều Nga cười một tiếng, mày liễu giương lên nói :

- Xin Đoàn bằng hữu cứ tùy tiện cho ý kiến, bất kỳ môn võ công nào mà chẳng được cả, thì ta sẽ để bạn tùy tiện đem lệnh sư đệ Trình Di Siêu đi ngay.

Mấy lời nói đó nghe thực là ngông cuồng kiêu ngạo không thể tưởng tượng được. Trong chỗ cuồng ngạo đó, lại có vẻ rất thản nhiên và đắc ý vô cùng.

Đoàn Thiên Hùng từ lúc biết đối phương là môn hạ của Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương, trong bụng đã hơi có vẻ vè dặt, nhưng y vẫn trợn ngược lông mày lên đáp :

- Ngọc cô nương đã nói như vậy, thì chúng ta trước xin tỷ thí huyền công, vì chúng ta cũng không có thâm thù gì cả, không nên ra tay thái quá.

Ngọc Kiều Nga gật đầu nói :

- Được, xin bạn cứ tùy tiện. nếu Đoàn bằng hữu tỷ thí huyền công mà không thắng nổi ta, thì ta sẽ để cho bạn đổi võ công khác. Nhưng ta hẹn cho bạn chỉ được giao đấu ba trận thôi, nếu mà đấu nhiều thì ta không thể nào chờ đợi lâu được.

Đoàn Thiên Hùng thấy Ngọc Kiều Nga có vẻ coi thường mình, trừng đôi lông mày lên đang chực cãi lại, Tư Đồ Ngọc đứng cạnh bên mỉm cười lớn tiếng xen lời nói :

- Tại hạ cũng muốn được sáng mắt ra một phen, Thiên Ma phủ với Bắc Thiên Sơn hai phái tỷ thí thần công. Xin Đoàn huynh mau ra ty đi, đừng nói nhiều lời làm chi.

Đoàn Thiên Hùng cũng không muốn nói nhiều với đàn bà làm chi, bèn thò tay ra bẻ ngay hai cành cây ở bên cạnh, đưa một cây cho Ngọc Kiều Nga, trợn mắt lên nói :

- Ngọc cô nương hai cành cây này ngắn, to nhỏ cũng đều bằng nhau, xin cô nương chọn lấy một đi.

Ngọc Kiều Nga lắc đầu cười nói :

- Nếu đã bằng nhau thì tôi không cần phải chọn làm chi xin bạn họ Đoàn cứ tùy ý đưa cho một cây.

Đoàn Thiên Hùng cũng không khách sáo chi cả, bèn bỏ một cây xuống đưa cho Ngọc Kiều Nga còn một cây thì cầm ở trong ta, đôi mắt nhìn thẳng, nghinh thần đứng yên tại chỗ.

Cành cây ấy vốn hãy còn tươi, ở trên thân cây có mọc lốm đốm những lá xanh, nhưng ước chừng độ nửa khắc sau Đoàn Thiên Hùng vẫn cứ đứng yên lặng như tờ, không thấy cử động gì cả, mà cành cây ở trong tay đã tự nhiên biến sắc, mà những cành lá mọc ở thân cây đã từ từ lần lượt rụng hết xuống dưới đất.

Tư Đồ Ngọc là tay vốn là người thông thạo về võ công, vừa trông thấy đã biết ngay Đoàn Thiên Hùng đang dùng Tam Muội Chân Hỏa của bản thân để tỷ thí huyền công với Ngọc Kiều Nga. Bất giác chàng nghĩ thầm: “Người này không hổ là sư huynh của Trình Di Siêu, công lực của bản thân thực đã cao minh vô cùng. Thế mới biết môn hạ đệ tử của Thiết Tản tiên sinh Triển Đại Chiêu thực không phải là tay vừa”.

Đợi đến lúc những lá ở trên cành rụng hết, Đoàn Thiên Hùng đôi mắc sáng quắc, cái mặt đỏ ửng lên, tay cầm cành cây, nhìn một tảng đá cách hơn trượng dùng sức ném ra.

Trước chỉ ngay thấy tiếng sột soạt, cành cây trong lúc đang bay nhanh điện chớp liền bị gãy ra làm ba đoạn. Sau lại nghe tiếng “cách, cách, cách” ba mẩu cành cây liền cắm vào tảng đá sâu hơn tấc, dưới những cành cây đó khói xanh nổi lên, rồi bốc lửa ra, chỉ trong chớp mắt đã cháy hết.

Tư Đồ Ngọc vỗ tay khen ngợi :

- Đoàn huynh luyện được môn Tam Muội Chân Hỏa và Trích Diệp Phi Hoa cùng Khô Chi Nhập Thạch thần công.

Đoàn Thiên Hùng vẫn không dám tự đắc chỉ chắp hai tay lại nhìn Ngọc Kiều Nga cười nói :

- Ngọc cô nương xin cứ thi triển, Đoàn Thiên Hùng đã ra tay xong, không dám nhận lời khen tặng của Tư Đồ bằng hữu.

Ngọc Kiều Nga mỉm cười, rồi thò tay cầm lấy cành cây, rồi làm theo hệt như động tác vừa rồi của Đoàn Thiên Hùng làm. Nhưng có hai điểm không giống, điểm thứ nhất là vì thời gian lâu hơn Thiên Hùng, điểm thứ nhì thì nàng ném cành cây gãy ra làm năm, không như của Đoàn Thiên Hùng vừa rồi chỉ gãy có làm ba đoạn.

Trong hai điểm đó, nếu đem ra mà bình phẩm thì một đằng cao minh hơn, còn một đằng thì kém đối phương.

Nếu theo như Ngọc Kiều Nga làm như vậy thì điểm thứ nhất nàng đã thua, vì nàng đã dùng thời gian lâu hơn Đoàn Thiên Hùng một chút, đủ thấy oai lực Tam Muội Chân Hỏa của nàng kém Thiên Hùng đôi chút.

Còn điểm thứ hai nàng lại cao minh hơn, vì cành cây của nàng đã bị nàng đánh gãy ra làm năm khúc, khó hơn là gãy làm ba khúc một chút, mà năm đoạn cành cây ấy cắm một nửa vào trong tường đá, hóa ra năm luồng lửa. Đối với Thiên Hùng chỉ có ba luồng lửa thôi, thì nàng đã hơn đối phương.

Một hay một dở đôi bên sẽ thành hòa nhau. Thế mới biết là vị hào kiệt Bắc Thiên Sơn với vị yêu cơ Thiên Ma phủ công lực tương đương không ai hơn ai kém hết.

Tư Đồ Ngọc đứng cạnh cười nói :

- Ngọc tỷ, Ngọc tỷ chẳng hơn được Đoàn huynh, mà cũng chẳng kém gì Đoàn huynh. Trận đấu này cứ công bằng mà suy luận, thì phải nói là đôi bên cùng hòa nhau.

Ngọc Kiều Nga mày liễu dựng ngược nói :

- Ngọc đệ nói rất đúng. Nhưng tỷ tỷ đã nói với Đoàn bằng hữu là đấu với nhau ba trận, trận này nếu hòa thì còn trận nữa, có thể đổi thứ võ công khác mà.

Đoàn Thiên Hùng tuy nghe Ngọc Kiều Nga nói có vẻ chế diễu, vì trong lòng muốn cứu ngay sư đệ Trình Di Siêu, thì cũng không muốn cãi cọ nhiều lời, nghe nói xong liền đáp :

- Được, Đoàn Thiên Hùng muốn mời cô nương thỉnh giáo mấy chiêu chưởng pháp.

Ngọc Kiều Nga khanh khách cười nói :

- Thỉnh giáo chưởng pháp cũng chẳng hề gì. Đánh!

Nàng vừa nói tới câu đánh là đánh liền, ngọn chưởng liền giơ ra tấn công luôn một miếng Tiêu Nhân Huy Phiến, nhắm ngay thẳng vào má Đoàn Thiên Hùng đánh tới.

Vì Ngọc Kiều Nga thân pháp nhanh như điện chớp, nếu là tay đối thủ khác thì khó lòng mà tránh khỏi. Nhưng Đoàn Thiên Hùng đã được chân truyền chín thành của Thiết Tản tiên sinh, nên đã né mình một cái đã nhảy ngang sang bên tám thước.

Ngọc Kiều Nga đánh hụt chưởng đó, đang muốn xông tới phát động thế công tiếp, thì Đoàn Thiên Hùng bỗng xua tay nói :

- Ngọc cô nương hãy ngừng tay, tại có chuyện muốn nói.

Ngọc Kiều Nga đành phải dừng lại, giương mày nói :

- Đoàn bằng hữu có chuyện gì, xin nói ngay đi.

Đoàn Thiên Hùng đôi mắt lộ thần quang lẫm liệt, lớn tiếng đáp :

- Nếu mà Đoàn Thiên Hùng này may mắn được trận chưởng pháp này thì Ngọc cô nương có thể đưa vị sư đệ Trình Di Siêu cho tôi đem đi ngay không?

Ngọc Kiều Nga nói :

- Đoàn bằng hữu tự phụ quá, xin bằng hữu cứ yên tâm, Ngọc Kiều Nga này tuy thuộc phái nữ lưu, nhưng một lời đã nói rằng bất kỳ môn võ công nào mà thắng được tôi thì tôi sẽ ưng thuận ngay.

Đoàn Thiên Hùng hai chân ngầm vận Tý Ngọ Bất Đinh Bất Bát đứng vững như núi rồi chấp tay nói :

- Đa tạ cô nương có lòng quảng đại, đôi bên đã nói rõ ràng xin cô nương ra tay ngay cho.

Ngọc Kiều Nga đang định xuất thủ thì Tư Đồ Ngọc chợt kêu gọi :

- Ngọc tỷ hãy khoan, tôi có chuyện muốn nói!

Ngọc Kiều Nga khẽ liếc một cái đầy vẻ tình tứ rồi tươi cười đáp :

- Ngọc đệ, hiền đệ cũng còn chuyện muốn nói à?

Tư Đồ Ngọc đáp :

- Tôi coi các người đấu với nhau, thành thử chân tay cũng ngứa ngay, nên muốn hoạt động một chút.

Ngọc Kiều Nga “Ồ” lên một tiếng tươi cười nói :

- Ngọc đệ muốn ngu tỷ nhường cho Ngọc đệ đấu một trận à?

Tư Đồ Ngọc đôi lông mày dựng ngược, mắt nhìn Ngọc Kiều Nga nói :

- Tỷ tỷ không bằng lòng hay sao?

Ngọc Kiều Nga thất cười đáp :

- Sao lại chẳng bằng lòng. Chỉ sợ vị Đoàn Thiên Hùng bằng hữu này không biết có dám đấu với Ngọc đệ không?

Một câu nói đó gợi lên vạn trượng hùng tâm của Đoàn Thiên Hùng. Đôi mắt sáng ngời, chàng ta lớn tiếng hỏi :

- Ngọc cô nương, nếu ta thắng được vị Tư Đồ bằng hữu này thì có thể coi như thắng Ngọc cô nương không?

Ngọc Kiều Nga không đợi cho Đoàn Thiên Hùng nói dứt lời, liền đỡ lời: Cũng thế, cũng thế. Không những thế, mà ta còn để cho lợi hơn một chút.

Đoàn Thiên Hùng trừng mắt lên hỏi :

- Thế nào là lợi hơn?

Ngọc Kiều Nga chỉ vào Tư Đồ Ngọc cười đáp :

- Không cần Đoàn bằng hữu phải thắng được hắn, mà nếu Đoàn bằng hữu chỉ đấu ngang tay với Ngọc đệ đệ tôi thì tôi xin trao ngay Trình Di Siêu cho Đoàn bằng hữu mang đi.

Đoàn Thiên Hùng vui mừng nói :

- Được lắm. Nếu mà tôi thua Tư Đồ huynh thì tôi sẽ biết điều mà bỏ đi liều, không đấu tới trận thứ ba nữa.

Ngọc Kiều Nga nhìn Tư Đồ Ngọc nói :

- Ngọc đệ cứ việc đấu, tôi đã nói rõ hết các điều kiện rồi, Ngọc đệ phải nên cẩn thận một chút mới được. Vị Đoàn bằng hữu này với tuyệt học của phái Thiên Sơn, thật chẳng phải tay vừa. Ngọc đệ đừng để làm mất muội phu Trình Di Siêu của tỷ tỷ đấy nhé.

Tư Đồ Ngọc nói :

- Ngọc tỷ cứ yên tâm, tiểu đệ xin tận lực. Nhưng việc võ lâm động thủ nhiều khi còn phải dựa vào thời cơ, sự thắng bại không thể nói được.

Đoàn Thiên Hùng nghe lời nói của Ngọc Kiều Nga có vẻ lạ tai, liền cau mày hỏi :

- Ngọc cô nương, vừa rồi cô nương nói cái gì? Trình Di Siêu là sư đệ của tôi, sao lại là muội phu của cô được?

Ngọc Kiều Nga “Hừ” một tiếng, nói :

- Đoàn bằng hữu võ công cao chẳng vừa mà sao trong bụng lại lú lấp! Trình Di Siêu có thể là sư đệ của bằng hữu thì cũng có thể là muội phu của tôi. Đôi bên có can hệ gì đâu mà cũng có sự mâu thuẫn gì cả.

Đoàn Thiên Hùng nói :

- Ngọc cô nương...

Ngọc Kiều Nga không muốn nói dài dòng với Đoàn Thiên Hùng, khẽ cười, rồi để cắt đứt câu nói của chàng ta, nàng xua tay nói :

- Đoàn bằng hữu chẳng phải nhiều lời. Bằng hữu cứ việc phấn chấn tinh thần mà đấu ngang tay với Ngọc đệ đệ của tôi, còn hơn là nói nhiều lời không.

Đoàn Thiên Hùng đỏ mặt, nhìn Tư Đồ Ngọc, chắp tay vái, rồi lấy thế đứng chờ.

Tư Đồ Ngọc đã thầm nghĩ từ trước, cũng chẳng muốn lôi thôi gì, bắt đầu nhập cuộc và dùng ngay thế công.

Lẽ tất nhiên là chàng động thủ với Đoàn Thiên Hùng cũng chẳng cần phải thi triển đến tuyệt kỹ ra. Nhưng Đoàn Thiên Hùng chẳng hiểu ra sao cứ liền mình công kích quyền phong chưởng ảnh cứ dồn ra rầm rập, làm cho Tư Đồ Ngọc bất đắc dĩ phải đến tám phần công lực ra đối phó với đối phương.

Tư Đồ Ngọc trong bụng đã hiểu rõ ràng, biết là Ngọc Kiều Nga đứng cạnh lượt trận, nếu mà mình không cẩn thận thì sẽ lộ chân tướng liền, cho nên chàng đợi đến lúc đôi bên động thủ rất nhanh, hai cái song người không ai nhận ra ai, chỉ thấy có hai luồng ánh sáng, làm người đứng ngoài không trông thấy được rõ ràng, lúc bấy giờ chàng mới dùng thuật “Nghĩ ngữ truyền âm” nói những điều Trình Di Siêu ở trong Thiên Ma phủ và mình đang nghĩ sẽ làm những việc gì kể hết đầu đuôi cho Đoàn Thiên Hùng biết.

Đoàn Thiên Hùng nghe nói bèn ngẩn người ra, một mặt cứ kế tiếp động thủ một mặt thì đôi luồng mắt sáng cứ nhìn chầm chập vào người Tư Đồ Ngọc.

Tư Đồ Ngọc lại dùng “Truyền âm nhập mật” khẽ nói với Đoàn Thiên Hùng :

- Đoàn huynh đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì xin rút lui ngay bây giờ rồi đợi tôi ở Tiên Hà lãnh Bách Thảo nham. Tôi còn phải cầm chân Ngọc Kiều Nga mấy ngày nữa, để y thị khỏi phải về ngay Võ Di sơn mà làm hỏng việc của Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ tôi.

Đoàn Thiên Hùng nghe xong, trong bụng nửa tin nửa ngờ, chàng vẫn dùng thế công, không chút mải may trễ nải, vẫn đánh như cuồng phong bão vũ, thật là lợi hại vô cùng.

Tư Đồ Ngọc không phải là không đánh nổi Đoàn Thiên Hùng chỉ vì mình với Trình Di Siêu là bạn thân với nhau, mà Đoàn Thiên Hùng lại là sư huynh của Trình Di Siêu, thì chàng chẳng khỏi phải nể nang một chút, giữ tròn thể diện để cho chàng ta tự biết mà rút lui.

Hiện giờ chẳng thấy có phản ứng chi cả, Tư Đồ Ngọc lại phải thi triển “Nghĩ ngữ truyền âm” khẽ nói bên tai Đoàn Thiên Hùng :

- Đoàn đại ca, hay là đại ca không tin tiểu đệ hay sao? Phải biết rằng môn hạ đệ tử của Hải Nhạc Du Tiên có nghiêm luật phải theo là không được nói dối và không được bắt nạt người hay sao?

Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ danh trấn võ lâm, quần hùng ai ai nghe tiếng cũng đem lòng ngưỡng mộ.

Tư Đồ Ngọc đem lá cờ sư môn ra mà nói. Đoàn Thiên Hùng đành phải trả lời, cũng dùng thuật “Nghĩ ngữ truyền âm” khẽ đáp lại :

- Tư Đồ lão đệ, Đoàn Thiên Hùng này vẫn nghe danh Hải Nhạc Du Tiên Tiên Thiên Nhất Khí, trong võ lâm ngày nay là môn tối cao tuyệt nghệ, lão đệ đã là môn hạ của Lương lão tiền bối, có thể tỏ ra một vài miếng cho ta được sáng mắt ra, để ta thừa cơ mà rút lui không?

Tư Đồ Ngọc nghe nói biết Đoàn Thiên Hùng bảo thừa cơ rút lui là bịa, còn thật ra thì y chỉ muốn được coi Tiên Thiên Nhất Khí thôi, để cho mình chứng minh phân phận là đồ đệ của Hải Nhạc Du Tiên xem có thật hay không?

Trong bụng chàng hiểu rõ đầu đuôi, liền dùng “Truyền âm nhập mật” nói :

- Được, Đoàn đại ca nên cẩn mật một chút. Tiểu đệ xin tạm thời đắc tội. Đợi sau khi tới Tiên Hà lãnh Bách Thảo nham mời được vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc tiền bối chữa khỏi kỳ độc cho Trình Di Siêu huynh xong, tiểu đệ sẽ xin tạ tội với Đoàn đại ca.