Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 32: Thước Nhạc thảm thương



Khúc Phàm đi về mang theo một lượng lớn quà Dương Hiểu Uyển chuẩn bị, trên cơ bản đều là đặc sản trong không gian của Thước Nhạc, có thể là bị Dương Hiểu Uyển dọa, lúc Khúc Phàm ăn cơm cũng không dám thể hiện, sợ Thước mẫu giới thiệu bạn gái, có điều trước bữa ăn Khúc Phàm chơi cờ vua cùng Thước phụ, làm cho Thước phụ rất vui vẻ, sau khi Khúc Phàm đi mãi khen ngợi, Thước Nhạc nghĩ Khúc Phàm khẳng định là làm bừa, bằng không thế nào có thể bại bởi kĩ thuật chơi cờ dở tệ của ba cậu.

Mùng bốn cha mẹ Thước Nhạc tới nhà bác chơi một ngày, mùng năm cả nhà Thước Nhạc trải qua trong không gian, mùng sáu sáng sớm cha mẹ Thước Nhạc phải đi nhà bác chồng lớn của Thước Nhạc, trước lúc đi còn hỏi Thước Nhạc có muốn đi theo họ không, Thước Nhạc lắc đầu không đi, thực không phải vì chuyện lộn xộn nhà bác chồng, mà vì hai hôm nay Thước Nhạc cảm giác đóa hoa sen thứ hai trên người mình sắp nở.

Từ năm ngoái Thước Nhạc quy hoạch tốt lại không gian xong, Thước Nhạc liền cảm thấy đóa hoa sen thứ hai muốn nở, đây là một cảm giác rất huyễn hoặc, trực giác của Thước Nhạc nói cho cậu, khoảng thời gian này tốt nhất là không đi đâu.

Mùng sáu ban ngày Thước Nhạc còn không có cảm giác gì mạnh, buổi tối lúc tám giờ cơ thể Thước Nhạc bắt đầu vô lực, mềm nhũn không có khí lực, càng làm cho cậu khó chịu là tinh thần lực dường như tản ra, không thể tập hợp, cả đêm mơ hồ Thước Nhạc bỗng bị một trận đau đớn làm tỉnh lại, cậu cảm thấy như có con kiến cắn chạy ở xương cốt, vừa ngứa lại vừa đau, không có biện pháp giảm bớt.

Thời gian hoa sen và Thước Nhạc dung hợp cùng một chỗ quá lâu, hiện tại Thước Nhạc có thể hiểu được là chuyện gì xảy ra, giống như người đói bụng biết ăn, con cá sinh ra sẽ bơi, chim chóc lớn lên sẽ bay vậy, đây là bản năng.

Cậu phi thường rõ ràng, đóa hoa sen sau khi hút tinh thần lực của cậu thì nở ra, sau khi hoa sen nở vì tương liên chặt chẽ với tinh thần lực của cậu, hoa sen tự động lệch vị trí trôi về hướng thức hải (biển ý thức, ý nói phần ý thức trong cơ thể) của Thước Nhạc, nở ra trong thức hải. Đau đớn trên người cậu cũng là tại linh khí sinh ra khi hoa sen nở cải tạo thân thể cậu một lần nữa, tuy không đau đớn mãnh liệt như lần cải tạo đầu tiên, nhưng lần ngày thời gian cải tạo lâu hơn, hơn nữa cái cảm giác cắn xương cốt này làm cho cậu càng khó chịu hơn.

Mơ màng tới giữa trưa, Thước Nhạc lờ mờ nghe thấy tiếng điện thoại, có điều đầu óc hỗn loạn không thể nhấc, điện thoại vang bốn năm lần, Thước Nhạc hơi thanh tỉnh, cố sức cầm điện thoại ở tủ đầu giường. Vừa nhấc, trong điện thoại truyền tới tiếng của Khúc Phàm, “Nhạc Nhạc, sao giờ mới nghe điện thoại.” Vì trở về cùng bạn bè, Khúc Phàm ngồi ô tô đường dài quay về Bắc Kinh, đêm qua lên xe, vừa đến Bắc Kinh liền gọi điện cho Thước Nhạc, nửa ngày không ai nghe trong lòng liền lo lắng, hai người hẹn trước Khúc Phàm xuống xe liền gọi điện cho cậu.

Thước Nhạc hơi suy yếu nói “Khúc Phàm anh tới rồi.” Ánh mắt không mở ra được, miệng hơi khô.

Khúc Phàm cảm giác âm thanh của cậu không đúng, “Nhạc Nhạc em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao? Cô chú không ở bên người sao?”

Thước Nhạc cảm thấy xương cốt trên người co rút đau đớn, đầu cũng đau, cậu chỉ có thể đơn giản nói với Khúc Phàm “Không sao, em ngủ một giấc thì tốt rồi. Cúp máy trước.” Nói lời cuối cùng bên kia Khúc Phàm gần như là không nghe thấy, Thước Nhạc rơi vào hắc ám.

Khúc Phàm nghe thấy điện thoại truyền đến đô đô, mặt mày nhăn thành một đoàn. Nghe âm thanh suy yếu của Thước Nhạc, trong lòng anh chặt lại, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên Thước Nhạc, Khúc Phàm lại gọi điện thoại trong nhà của Thước Nhạc, hoàn toàn không ai tiếp. Vì không biết địa chỉ cụ thể nhà Thước Nhạc cũng không thể gọi điện thoại báo cảnh sát, Khúc Phàm cầm điện thoại gõ gõ đầu.

Thước Nhạc bởi vì đau đớn không ngừng toát mồ hôi, cậu bị tiếng ồn đánh thức, hình như cậu nghe thấy tiếng của Khúc Phàm.

Thân thể cải tạo dường như đã xong, chỉ là bị tra tấn một ngày một đêm cơ thể Thước Nhạc phi thường suy yếu, vừa đói vừa khác, tinh thần héo đốn.

Mạnh mẽ chống đỡ đi tới cửa, phát hiện cửa lớn nhà mình hé ra, đi tới mở cửa ra, âm thanh ngoài cửa ngừng lại, mấy ánh mắt ngoài cửa cùng nhìn về phía Thước Nhạc. Não Thước Nhạc còn không thể tự hỏi tình huống hiện tại, nhưng Khúc Phàm bên ngoài đã đi đến bên người cậu “Nhạc Nhạc, em có khỏe không?” Ngay thời khắc Khúc Phàm thấy Thước Nhạc, không khỏi đau lòng, sao mới hai ngày mà Thước Nhạc đã gầy nhiều như vậy, môi khô, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần. Thấy thân thể của cậu lung lay sắp đổ, chạy nhanh tiến lên đỡ lấy.

Thước Nhạc ngây ra một lúc “Khúc Phàm sao anh lại ở đây? Uhm, Lý thúc Lý thẩm, các ngươi đây là?” Thế nào Khúc Phàm giữa trưa còn ở Bắc Kinh lại tại cửa nhà cậu, còn có Lý thẩm Lý thúc phía đối diện cầm trượng, xoong. Còn có hai vị cảnh sát, sao đều ở cửa nhà cậu.

Nghe thấy câu hỏi của Thước Nhạc, Khúc Phàm hơi xấu hổ, Lý thúc Lý thẩm nhà đối diện cũng không được tự nhiên.

Vị cảnh sát hơn bốn mươi tuổi tiến lên nói với Thước Nhạc “Ngươi là Thước Nhạc, xin hỏi ngươi biết người này sao?” Nói xong chỉ Khúc Phàm.

Thước Nhạc gật đầu “Biết, đây là bạn của tôi.” Mặt Khúc Phàm hơi đỏ, thoạt nhìn càng thêm xấu hổ.

Vị cảnh sát gật đầu, “À, vừa rồi, người bạn này của ngươi đứng trước nhà ngươi rất lâu, sau đó hàng xóm nhà đối diện của ngươi thấy anh ta dùng công cụ bất chính mở cửa nhà ngươi. Ở trước khi tiến vào bị hai vị hàng xóm ngăn lại và báo án.”

Nghe cảnh sát nói vậy Thước Nhạc liền hiểu ra, có chút dở khóc dở cười, “Đồng chí cảnh sát chỉ sợ đây là hiểu lầm, hôm nay tôi không khỏe, không có nghe thấy tiếng gõ cửa, có lẽ bạn tôi vì lo lắng cho tôi mới cạy cửa.”

Lý thúc Lý thẩm nghe Thước Nhạc nói vậy cũng thở dài nhẹ nhõm “Ai nha, nguyên lai là hiểu lầm, cháu xem chúng ta thấy cậu ta gõ cửa nửa ngày, sau đó chuyển động ở cửa nửa ngày còn tưởng… quên đi, biết là tốt rồi. Nhạc Nhạc thân thể cháu không tốt thì nhanh đi nghỉ ngơi. Chúng ta đi về.” Hai người nhà đối diện cười ha ha mang theo đồ vào nhà.

Thước Nhạc nghe Khúc Phàm trở thành ăn trộm, nhịn không được nở nụ cười. Khúc Phàm liếc mắt người nào đó vui vẻ khi người gặp họa.

Khụ khụ… vị cảnh sát nhắc nhở hai người việc này còn chưa xong “Uhm, tuy là hiểu lầm, nhưng vị đồng chí này cạy cửa là sự thật, mời ngươi đưa ra chứng minh thư, để chúng tôi kiểm tra.” Vị cảnh sát này cũng không tính làm khó dễ, ai làm cho kỹ thuật mở cửa của Khúc Phàm rất lưu loát, còn một chút dấu vết cũng không có, hơn nữa công cụ khai khóa còn gắn cùng chìa khóa, không thể không làm người ta nghi ngờ.

Nghe được lời của cảnh sát Thước Nhạc lại nhịn không được, cơ thể suy yếu không thể cười to.

Khúc Phàm bất đắc dĩ lấy ví tiền ra, vốn chuyện mất mặt thế này anh thật sự không muốn người khác biết mình là cảnh sát. Giữa trưa gọi điện phát hiện Thước Nhạc không ổn, Khúc Phàm lo lắng liền mua vé máy bay lúc hai giờ, vé máy bay là vận dụng quan hệ mới mua được, gõ cửa nhà Thước Nhạc nửa ngày, cuối cùng gọi điện cho Thước Nhạc xác định di động của Thước Nhạc ở trong phòng, không có cách nào khác Khúc Phàm đành sử dụng biện pháp nhanh nhất và cũng là ngu ngốc nhất, không ngờ đôi vợ chồng nhà đối diện tinh thần trọng nghĩa lớn như vậy, sớm gọi điện báo cảnh sát, ngay lúc Khúc Phàm mở cửa thì chạy đến ngăn cản, không chờ anh giải thích thì cảnh sát tới. Dường như gặp chuyện về Thước Nhạc, chỉ số thông minh của anh liền về không. Lần này mất mặt lớn. Song nhìn tới Thước Nhạc bình an đứng bên người, cũng đáng giá.

Hai vị cảnh sát nhân dân nhìn tới thẻ cảnh sát trong ví tiền Khúc Phàm có chút dở khóc dở cười, thế nào lại làm ra chuyện ô long (rồng đen…ý chỉ chuyện làm mất mặt) như vậy, song cũng cảm thán, người ta hình cảnh chính là khác biệt, ngay cả kỹ năng cạy cửa đều thuần thục, quả là không phải người bình thường!