Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 43: Một ngày bận rộn của Thước Nhạc



Sáng nay thức dậy, Thước Nhạc gọi điện cho cha mẹ, mẫu thân nghe điện thoại, chờ cậu nói mọi chuyện xong, đầu bên kia Thước mẫu trầm mặc, không nói gì cúp máy.

Đang nhìn điện thoại buồn bực, Thước ba liền gọi tới, kể chuyện trước kia cho Thước Nhạc nghe, “Kỳ thực thời gian qua lâu như vậy còn cái gì không thể tha thứ chứ, chẳng qua nhiều năm cũng không liên lạc nên có chút xa lạ, mẹ con đối với tỷ tỷ không thể ra đời của con vẫn luôn mang theo áy náy, bây giờ vẫn còn nhắc tới. Nhưng lúc đó thân thể của mẹ con không tốt, công việc ở đảo Đại Hưng rất mệt nhọc, mùa đông thời tiết lại lạnh, ăn cũng không có dinh dưỡng, sau đó học đại học, chúng ta đều muốn bổ sung chương trình học bị trì hoãn, mỗi ngày đều khắc khổ học tập, cộng thêm thời điểm đó muốn ăn cái gì cũng khó, thân thể không được điều dưỡng. Chuyện của ông ngoại và bà ngoại con thì không có cách nào nói rõ, tình cảm là thứ khó nắm lấy nhất, ai, không nói nữa, về phần mẹ con thì nói sau, dù sao cũng là hai mẹ con, làm sao có nhiều cừu hận như vậy, có thể ở cùng nhau cũng chỉ vài năm nữa, kỳ thực chỉ là không tiện mở miệng. Hai ngày này con không có việc thì đi gặp đi, tuy trước kia con chưa từng gặp bà ngoại, nhưng quan hệ huyết thống vẫn còn đó, đi gặp cũng tốt, vạn nhất…, cũng không có tiếc nuối.”

Bên này điện thoại Thước Nhạc gật đầu, “Dạ, con biết làm thế nào. Ba nói với mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều. Được rồi, không còn chuyện gì con cúp máy, dạ, tạm biệt.”

Cúp máy thở dài, Khúc Phàm rửa mặt xong, ra khỏi nhà vệ sinh thấy cậu thở dài “Sao vậy?” Ngồi xuống bên cạnh cậu.

Kể mọi chuyện cho anh, “Không ngờ tình cảm của người thế hệ trước cũng thực phong phú, làm cho người khác nhìn không rõ. Đáng tiếc cho tỷ tỷ của em, nếu chị ấy còn sống thì tốt rồi.”

Khúc Phàm dùng tay nhéo mặt Thước Nhạc “Tỷ tỷ em nếu còn sống sẽ không có em. Vậy anh làm sao bây giờ.” Nói ra có hơi vô tình, song trong lòng anh thực sự nghĩ như vậy, thật đúng là may mắn.

Cơ thể né ra, “Nói bừa cái gì đâu. Cho dù tỷ em còn sống khẳng định cũng có em, có điều hai chúng ta sợ là không gặp nhau, nói không chừng anh đã sớm kết hôn, thiết..(thanh âm thường nói thể hiện sự khinh bỉ) xem anh đều nói cái gì. Em nói cho anh nghe, anh cũng không thể làm chuyện gì lộn xộn nga.” Tình cảm không lẽ thế nào cũng phải làm cho oanh liệt mới gọi là tình yêu? Tình yêu như thế không cần cũng được, hiện tại cùng Khúc Phàm yên lặng như vậy cũng rất tốt.

Khúc Phàm ôm cậu, “Làm sao có thể, em là một bảo bối, anh ôm chặt còn không kịp, em muốn bỏ chạy, anh tìm ai khóc đây.” Như bây giờ anh đã đủ thỏa mãn.

Khúc Phàm ăn sáng xong thì đi làm, lần này nhiều vụ án, có đôi khi buổi tối trở về rất trễ, nhưng nghĩ tới về muộn còn có người chờ mình, liền nhiệt tình mười phần.

Thước Nhạc gọi điện cho Tề Mục Phỉ, hỏi thời gian thăm bệnh, hôm nay vì có kiểm tra chỉ có thể thăm bệnh vào ngày mai. Điều này khiến cậu thở nhẹ ra, tuy nói là bà ngoại của mình, nhưng dù sao hai người chỉ thấy nhau lần ở trước cửa trường, chưa nói gì tới tình cảm, tình cảm giữa người với người đều là cùng nhau xây lên, huyết thống chỉ là liên hệ thôi.

Bên này vừa cúp điện thoại của Tề Mục Phỉ, bên kia liền tới điện thoại của Lý sư phụ, bắt xe thẳng tới kho hàng, xem ra sư phụ của ông động tâm, bằng không không thể sớm thế liền gọi điện tới. Quả thực tại cửa kho hàng thấy một vị sư phụ già khoảng sáu mươi tuổi, thân thể hơi còng, hai tay đầy vết chai, hai mắt rất có thần. Giới thiệu sơ qua, đúng là sư phụ cửa Lý sư phụ, thợ mộc Lý.

Mở cửa kho hàng, hai vị sư phụ cẩn thận nhìn qua tài liệu một lần, đừng nhìn sư phụ tuổi lớn, người lại rất thống khoái, “Được rồi, xem lần này tài liệu tốt, việc này tôi nhận, nhưng tôi nói trước, việc này thời gian không thể nhanh, thế nào cũng phải đến cuối năm, này vẫn là sớm, nếu cậu sốt ruột vậy cậu tìm người khác đi.”

Thước Nhạc gật đầu, “Được ạ, chỉ cần chất lượng không có vấn đề, thời gian lâu cũng không sao.”

Lý sư phụ trừng mắt “Cậu yên tâm, tôi làm việc này cả đời, chưa từng hư, chờ hàng làm ra, cậu tùy tiện nhìn, một cái đinh tôi cũng không dùng, tất cả đều là tay nghệ lão luyện.”

Thước Nhạc cười tủm tỉm nói “Thái độ làm người của Lý sư phụ tôi rất tin tưởng. Thế nào giờ đi đo lượng sao, vừa lúc ngài giúp tôi xem một chút, tòa nhà kia của tôi cần dạng bài trí gì.”

Lý sư phụ gật đầu, “Được, đi thôi, nhanh đặt công việc ra.”

Ba người cùng nhau trở lại tứ hợp viện, chưa vào cửa Lý sư phụ liền nhìn đại môn “Xem quảng lượng đại môn này, tòa nhà này năm xưa có lẽ là của quan to trong triều, cây mộc phía trên kia là chuyên điêu (hình thức điêu khắc trực tiếp lên gạch), sóc cây nho, còn có tranh hoa điểu ngư trùng cạnh cửa, khó được đại môn chuyên điêu còn đầy đủ, bảo tồn rất tốt, chủ nhà rất có tâm.”

Bước qua đại môn, ngừng một chút ở cửa thùy hoa, cửa thùy hoa của tứ hợp viện là kiểu một cuốn một điện, tường hai bên có điêu khắc phú quý như ý, trụ hoa sen buông xuống, mái hiên gỗ vuông, chim tước phía trên là điêu khắc màu, phía dưới mái hiên là hai tiểu sư tử đá ngồi chổm hổm trên đá,cửa trụ màu xanh cửa phi màu đỏ, cửa ngăn màu xanh bên trong đóng chặt.

Hai bên cửa thùy hoa là hành lang liên tiếp nhau, phía dưới đà ngang mái hiên là cửa sổ gấm, trong viện được bảo trì nguyên dạng, các loại hoa văn cát tường như ý đầy trong viện, chính viện phía tây rộng hai mươi sáu mét, sân hơn một trăm năm mươi mét vuông.

Hai vị sư phụ trước khi vào nhà đi dạo quanh sân một lần, hiểu biết cơ bản về kết cấu phòng ở. Nhà chính tiền viện gia cụ coi như đầy đủ, đều là của Dương gia năm đó để lại.

Chủ yếu cần phối trí là ba gian mặt sau, năm gian nhà giữa hậu viện, hai sương phòng và mấy gian phòng phía đông trong viện.

Bất quá Lý sư phụ có thể có ý tưởng mới, phòng ở trước sau đều đo một lần, hỏi yêu cầu của Thước Nhạc về hoa văn cát tường, và yêu cầu về đồ sơn, về mặt này Thước Nhạc cũng không quá hiểu biết, tất cả đều giao cho thầy trọ họ làm. Thầy trò hai người bận rộn trong sân cả ngày, Thước Nhạc cũng theo trước sau, thật đúng là học không ít thứ.

Đo đến đo đi, trong phòng chẳng những cần gia cụ, còn phải làm ngăn cách, cửa ngăn, và bình phong gì đó, tính lại, gỗ Thước Nhạc lấy ra chỉ sợ không đủ, cũng may trong không gian không thiếu, hai vị sư phụ này cũng không khách khí, đưa ra yêu cầu đối với nguyên liệu, cậu cảm thấy hai vị này có lẽ khó có cơ hội thế này nên cũng để cho họ tự do phát huy, có sức khỏe làm qua làm lại đi.

Tiễn hai vị sư phụ già, Thước Nhạc tiến vào không gian, mấy ngày nay vội vàng chuyện sân, không tiến vào, vào không gian, tới rừng trước đem gỗ cần lấy ra, cả một phiến rừng cũng dễ chọn, bỏ cành lá, đặt ở cùng nhau, lần này Thước Nhạc chọn nhiều hơn chút, đỡ đến lúc đó không đủ còn phải làm.

Lấy nguyên liệu xong, đi vào bãi cỏ, phi thường kinh hỉ là bê sinh ra, trước đó đã sinh bốn con bê, nhưng Thước Nhạc vào chậm không uống tới sữa, trước khi về Bắc Kinh hai con bò sữa lại có bê con, không ngờ sinh nhanh như vậy, Thước Nhạc trước đó có đo qua, thời gian trong không gian và bên ngoài là đồng bộ, nhưng thực vật trong không gian sinh trưởng mau hơn bên ngoài gấp mười lần, động vật trong không gian cũng vậy, có điều lúc trước khi thân thể Thước Nhạc cải tạo không gian đã xảy ra biến hóa lớn, động thực vật lớn nhanh rất nhiều, tỉ lệ thời gian e là đã tới 1: 100, sau đó lại khôi phục như cũ, vẫn là gấp mười.

Có bê bọn họ thì có thể uống sữa, hai con bê đều rất khỏe mạnh, mà bốn con bò khác sinh ra trong không gian, cũng sắp trưởng thành, sữa về sau sẽ không bị dừng. Có điều vắt sữa cũng là một kỹ năng, cậu không biết, nhưng vì uống được sữa, phải đi học. Hiện tại trên mạng cái gì cũng có, tra một chút, trên mạng có video vắt sữa bò, xem qua lý thuyết là có thể, thao tác thực tế thì còn hơi thiếu, mất cả buổi rốt cục cũng vắt được một xô sữa.

Lấy một phần nấu lên nếm thử, hương vị thơm nồng, nhưng uống hơi có mùi. Có chút không quen.