Đắm Chìm

Chương 10: Nguy Hiểm



Về đến nhà cô tắm rửa thay đồ, thấy cậu đang ngồi trên sofa vừa xem hoạt hình vừa gọt vỏ trái cây cho cô, khung cảnh ấm áp vô cùng, cô đi đến phía cậu ngồi vào trong lòng cậu, cô mạnh mẽ nhưng nhỏ bé hơn so với cậu nhiều.

Lúc đầu cậu giật mình nhưng sau đó tay chân cứng đờ để nguyên hiện trường, chỉ thấy cô vương vai nằm yên trong lòng cậu một cách thoải mái, cậu nhìn cô yêu thương mong muốn.

Cô cảm nhận được mở mắt ra "Đến đây"

Cậu nghe được sự cho phép nhanh chóng tiến đến, ngày qua ngày được cô rèn luyện, kỹ năng cũng khá rồi, đang hôn thì cô nhớ lại chuyện trên lớp, đẩy cậu ra trong sự ngỡ ngàng mê mang của cậu.

Cô chỉ vào môi cậu, mắt đầy ẩn ý "Chỗ này để ai chạm vào là tôi sẽ bỏ đi đấy"

Cậu sợ hãi rung lên một cái, lắc đầu liên tục, tức nhiên là cậu sẽ không để ai chạm vào ngoài cô rồi, nếu như cô bỏ đi thì cậu phải làm sao đây. Bây giờ họ thân thiết đến nổi ngủ cũng ngủ cùng nhau rồi, nhìn một nam một nữ ôm nhau ngủ rất giống cặp vợ chồng trẻ vừa cưới.

Hôm nay là ngày đi tham quan các trường đại học và khám phá các vùng núi, cô là cô chủ nhiệm nên có nhiệm vụ dẫn lớp đi, buổi sáng đã đi tham quan các trường đại học rồi, bây giờ sẽ đi đến khám phá núi, phải đến địa điểm qui định trước buổi chiều để còn làm trại.

3 giờ chiều cô đưa cả lớp đến nơi, bác tài dừng xe lại theo địa điểm cô đưa, cô cùng cả lớp đem đồ bước xuống nhưng sao hơi lạ một chút, không có ai cả. Rõ ràng theo lịch là 3 giờ chiều các thầy cô lớp 12 khác sẽ đưa học sinh đến địa điểm tụ họp, nhưng bây giờ không thấy.

Cô cùng lớp đứng đợi một lúc vì nghĩ là các lớp khác đến muộn, đợi đến 4 giờ vẫn không ai đến, cô lấy điện thoại ra gọi thì bất ngờ nhìn lên sóng điện thoại, không có tín hiệu.. rốt cuộc đây là vùng nào.

Cô nhìn lên địa chỉ mình đã đưa bác tài, cô thấy nghi hoặc nhưng bác tài đã rời đi rồi "Các em chờ một chút nữa"

Cô thấy phía xa có một người đàn ông đi lại, trên tay cầm con dao to và xách thêm bó củi, cô đoán không lầm là người dân ở đây đi đốn củi, nhanh chân hỏi "Cho hỏi, đây là đâu vậy?"

Người đối diện nghe không hiểu, lắc lắc đầu trong mắt có đầy vẻ sợ hãi lùi về phía sau rồi chạy vào rừng. Nhìn trang phục của họ cô cũng thấy lạ hình như đã từng thấy qua rồi, cô muốn chạy theo nhưng nhìn lại 30 học sinh của mình lại thôi.

Đợi đến 5 giờ chiều vẫn không thấy ai, cô cũng biết mình đã đi lạc rồi, nhưng chiến đi này có thời hạn là 2 ngày, nếu sớm nhất thì sáng mai trường mới quay lại đón. Mà phía bên đây hiệu trưởng cũng biết là lớp cô bị lạc nhưng không tìm vội, vẫn để các lớp khác tiếp tục chơi.

Sau khi cô nói lớp bị lạc, ngược lại không thấy lớp lo lắng mà còn vui mừng phấn khởi, lớp chỉ có 10 bạn nữ, có nhiều bạn nam như vậy cũng an tâm phần nào, cô dẫn cả lớp vào trong chút nữa nhưng vẫn nhìn thấy đường lộ, ở bên trong có một khu đất trống khá rộng rãi, cô nhìn qua một lượt, bên phải còn thấy một lói mòn đi vào, nhưng trước hết làm trại đã.

Mọi người chia công việc ra hoàn thành công việc, làm thành 3 cái trại lớn, 10 người một trại, còn cô ở một mình nên cô đem trong túi ra cái lều mà mình chuẩn bị trước, 2 trại nam ở bìa để bảo vệ trại nữ và lều của cô, bên phải là đóng củi được để ngay ngắn mà lúc chiều lớp tìm được, tuy bị lạc với các lớp khác nhưng lớp vẫn rất vui vẻ cùng nhau đốt lửa trại và nướng thịt, rồi chơi chò chơi.

Lớp chơi chò nói thật, một bạn trong lớp đem them vòng quay, quay trúng ai thì người đó nói, không may vòng chơi cuối cùng lại quay trúng cậu, Trác Ân được dịp hỏi trước "Cậu và cô chủ nhiệm có mối quan hệ gì?"

Cả lớp nghe đến đây bỗng im lặng, vì họ nghi ngờ cô chủ nhiệm và bạn học An Minh là chị em, nhưng mối quan hệ riêng của giáo viên không nên nói đến, bạn nữ ngồi cạnh Trác Ân nghe hỏi thế thì khều Trác Ân ý bảo cậu hỏi không đúng rồi. Nhưng Trác Ân vẫn hướng ánh mắt kiên quyết muốn biết về phía cậu làm cả lớp đột nhiên cũng tò mò, Trần Ảnh ngồi một bên cũng muốn nghe.

Cậu khó xử ngồi ngây người, khoảng 2 phút trôi qua, Trần Ảnh định mở miệng phá vỡ không khí này thì cô đã trả lời "Các em chỉ cần biết chúng tôi không phải chị em ruột, nhưng ở cùng nhà là được" cô trả lời xong thì đứng lên cầm đèn pin đi vào lói mòn lúc chiều cô thấy trước sự tò mò và ngạc nhiên của cả lớp.

Cả lớp đang vui bỗng bị hạ nhiệt thì ríu rít trách nhau rồi lại tiếp tục nói chuyện, cậu nghe câu trả lời có chút thất vọng, rõ ràng là chung sống với nhau như vậy, nhưng cậu cũng không được danh phận gì cả, nghĩ đến thôi cũng thấy uất ức, cậu nói với mọi người là đi vệ sinh để đuổi theo cô.

Cô cầm đèn đi vào lói mòn đi càng sâu thì lói mòn càng rõ kích thích trí tò mò của cô, trong đêm tối cô không sợ hãi mà cứ đi cứ đi vào bên trong, không biết cái gì đó đã đánh thức sự tò mò của cô, có lẽ vì người đàn ông đốn củi lúc chiều? Đi được khoảng 10 phút thì cô thấy phía trước có đóm sáng như ngọn lửa, càng khiến cô tò mò đi nhanh hơn, càng thấy rõ cô càng ngạc nhiên.. sâu bên trong khu rừng còn có một ngôi làng.

Cô đứng trong lói đi lúc nãy còn vài bước nữa thôi thì cô đã bước ra đường mòn và vào làng, lúc nãy cô nhìn những người đàn ông ăn mặc quái dị tay chặt thịt gì đó có chút sợ hãi, người cô rung lên định quay lại đi về thì bất ngờ phía sau có ai đó ôm lấy cô thở gấp, cô sợ hãi nhưng không dám la lên vùng vẫy sắp phát khóc, thì bất ngờ tiếng nói quen thuộc vang lên "Tiểu Minh sợ quá" nghe tiếng cậu cô ôm chặt lấy.

Thì ra nãy giờ cậu vẫn đi theo cô, tìm kiếm cô, cô chỉ về phía ngôi làng cho cậu biết rồi tay để lên miệng 2 người tỏ ý im lặng, 2 người định âm thầm rời đi thì cô vô tình đạp trúng vào cảnh báo có kẻ xâm nhập của người trong làng, tiếng chuông lách cách vang lên khiến những người đàn ông chú ý họ cầm vũ khí tự chế rồi chạy ra bao vây cô với cậu.

Mặc cho cô có nói bao lời "Chúng tôi là người tốt, chúng ta bị lạc, chúng tôi không có ý xấu" thì họ vẫn đánh ngất cô và cậu rồi mang cô và cậu trói lại, hình như họ không hiểu tiếng cô nói và họ và người đàn ông đốn củi cô thấy lúc chiều là một.