Đắm Chìm

Chương 13: Là Mẹ



Gần tối hôm đó, một vị điều tra viên thông minh là chủ chốt của trụ cảnh sát đã tìm được manh mối mà khiến cho cả trụ cảnh sát vui vẻ. Đó là đám cây lạ, màu sắc đám cây này có vẻ không được tươi như những đám cây xung quanh, đám cây này đã chết, do những người trong làng đã biết bị phát hiện nên vào vào làng chính, không ai thay đám cây mới nên để 2 ngày nó héo không còn tươi nữa, vén đám cây ra là một cánh cửa bằng đá dày không cách nào dịch chuyển. Ai có thể dùng đá lấp lại như thế này.

Nhưng họ không biết cách mở cửa đường hầm, họ tin chắc chắn rằng phía dưới có người và những người họ cần tìm cũng có. Cách cuối cùng cảnh sát trưởng đành xin gấp cấp trên lệnh ném lựu đạn vào cửa đường hầm.

Đã đến giờ, một người con gái và người đàn ông mang theo bộ quần áo đỏ đến trước mặt cô rồi cô gái đóng cửa lại, cô yếu đuối nằm dưới đất chờ thời cơ bỗng nhiên ngồi bật dậy đánh cho cô gái và gã đàn ông bất tỉnh, không uổng công học võ nhiều năm để bảo vệ cậu, cô cầm chìa khóa lúc trưa lấy được mở cửa ra ngoài, lợi dụng đêm tối cô đi tìm cậu thấy cánh cửa có 2 người canh và tiếng khóc của cậu, cô biết cậu ở trong đó. Cô đánh ngất luôn 2 người đàn ông canh và vào với cậu.

Thấy cô cậu ôm chặt lấy, nhưng không chờ màn tình cảm ngọt ngào xuất hiện cô vội kéo cậu ra ngoài, chạy đến lói ra mà lúc đầu họ vào, cô vui mừng vì sắp được thoát thì hình ảnh trước mặt khiến cô tuyệt vọng.. cánh cửa đá đóng rồi.

Phía sau tiếng cười lớn vang lên, cô quay lại thấy phía sau cô tầm 30, 40 người đang đứng cầm đuốc tụ tập đông đúc nhìn cô và cậu, trước bọn họ là người đàn ông tầm 60 tuổi ông ta kiên định nhìn cô, người phụ nữ trung niên và cô bé lúc cô gặp ở nhà lớn nhìn cô cười, cô bé nói "Ở ngoài đó là 6 cái cửa đá, chị có thoát được không?"

Cô bảo vệ cậu ở phía sau mình, tư thế sẵn sàng đánh nhau "Chúng tôi không có ý làm hại ai, thả chúng tôi đi"

Ông ta tiến gần hơn phía cô "Ở đây cùng nhau sinh sống, cùng nhau sinh con, không tốt sao? Bên ngoài toàn là một lũ khốn nạn, tại sao phải chịu khổ"

Đôi mắt lạnh lùng không có vẻ gì là khuất phục "Sinh con? Với những người tôi không quen biết, đây là bắt cóc giam giữ không hề tự nguyện, tôi muốn sinh con với người tôi yêu, ông sai rồi ông già" Cô quay lại nhìn cậu thúc thích phía sau, cô không muốn thương lượng, sống chết có số, kéo cậu đứng trước mặt "Bây giờ cậu đứng đây nhé, tôi sẽ đưa cậu về" cô bước lên nhưng cậu khóc lớn kéo lại "Không được, chị không thể như vậy"

Cô tức giận la lên "Trần An Minh, cậu là một người đàn ông, trưởng thành lên, ở đây chờ tôi, tôi sẽ đưa cậu ra, chị cậu không bao giờ lừa cậu" cô ôm cậu hôn nhẹ lên môi cậu, đây có lẽ là nụ hôn cuối cùng chăng?

Cậu nghe thế thì càng mạnh mẽ hơn, đứng trước mặt cô nói những lời yêu thương "Lần này Tiểu Minh không muốn phải hèn yếu, Tiểu Minh rất yêu chị, ngoài mẹ ra chỉ có chị là tốt, cũng suy nghĩ muốn cưới chị, dù chị không thích đi chăng nữa thì Tiểu Minh vẫn yêu chị" nói rồi cậu đứng trước mặt cô che chắn.

Đột nhiên người phụ nữ trung niên hét lớn, nước mắt ào ào chảy xuống, đi về phía cậu nói những lời uất nghẹn khiến cho họ kinh ngạc "Trần.. An.. Minh, con là Tiểu Minh sao? Là mẹ đây" Bà bước lại ôm cậu, cậu lúc này mới sững sờ, hình ảnh vui vẻ bên mẹ hiện về, lúc nãy là cậu chỉ bận khóc không chú ý.

Cậu gọi tiếng mẹ, mà lòng uất ức và ngạc nhiên không thể tin được "Mẹ.. mẹ.. mẹ" chỉ có cậu lớn lên thay đổi, còn mẹ thì khuôn mặt vẫn như trước, cậu nhận ra mẹ mà.

Nước mắt 2 mẹ con càng rơi nhiều hơn, bà ôm lấy mặt cậu trong mắt chỉ toàn là yêu thương "10 năm qua con thế nào?, con sống có tốt không? Mẹ rất nhớ con". Bỗng bà ấy bừng tĩnh quay người lại che chở cho cậu và cô lời nói mạnh mẽ dứt khoát "Tôi sẽ đưa con tôi ra khỏi đây"

Ông ta liền ngỡ ngàng trong mặt hiện rõ đau lòng, ấp úng nói "Bà nói gì vậy, tôi là chồng bà" chỉ qua cô bé "Đây là con bà, chúng ta là một gia đình"

Bà cười khinh bỉ xen lẫn hận thù "Bao nhiêu năm tôi không thể thoát ra được, tôi bị ông cưỡng bức mà sinh ra Lục Nhi, tôi ngàn lần muốn gặp con trai tôi"

Ông ta quỵ xuống rồi bất ngờ cười lớn đứng lên, mắt ánh lên tức giận "Tôi từng bị bỏ rơi cứ ngỡ là hạnh phúc rồi, giờ định bỏ tôi lần nữa, không thể nào, chúng ta cùng chết đi" nói rồi ông ta cầm lấy cây đuốc trên tay người kia định xông và hô to "Giết họ" đám người phía sau lập tức nghe lời tiến đến, cô cũng sẵn sàng đánh thì bất ngờ phía sau tiếng nổ to vang lên, cánh cửa đá ngỡ là chắc chắn vỡ tung.

Vì họ đứng cạnh cửa đá quá nên cô và cậu bị đá làm bị thương, khổ hơn nữa là cô bị đá rơi trúng đầu bất tỉnh.