Đắm Chìm

Chương 17: Không Chỉ Là Thích Anh - Kết Truyện



Cô đi đến theo địa chỉ, bà ta đang ngồi cạnh cậu, cậu thì bị trói lại trên khuôn mặt đầy vết thương, nhìn thấy cảnh này trực tiếp khiến cô không thể nhìn thấy không thương. Cô không nói nhiều nhanh chóng đưa tiền.

"Thả ra đi, tôi đưa tiền cho bà" cô đặt bali tiền xuống đất rồi mở ra.

Bên trong quá nhiều tiền khiến bà ta mắt sáng lên, nhưng vẫn không thả người "Nhưng tao cũng không ngu, thả chúng mày ra tao thoát được sao?" Nói rồi phía sau lưng cô 1 người đàn ông xuất hiện nắm lấy áo cô.

Cậu tức giận quát lớn "Bà hứa không giữ lời, không được làm tổn thương chị ấy"

Bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên "Ấy chà, thế đây là điểm yếu của mày thật rồi, lúc tao đánh mày, mày cũng không tức giận như vậy, người như mày cũng biết tức giận đấy à"

Bà ta mở trói cho cậu, nhưng dao vẫn để ở cổ cậu "Chúng mày phải theo tao ra sân bay, cho đến khi tao an toàn"

Tên đàn ông kia nghe thế liền phản kháng "Chị à, con bé này xinh như vậy, em không được hưởng gì sao?" Giọng nói khiến người nghe ghê tởm.

Bà ta cười cợt nhã "Đến phút này mày còn muốn, được thôi cho mày 1 tiếng"

Nghe đến đây cậu cũng tức giận dẫy dụa, dao trên cổ cậu cũng cứa ra máu, rõ ràng là cậu không sợ chết.

Cô từ nãy không nói gì bây giờ chỉ vung chân một cái làm vài đường tên kia nằm xuống, bên đây cậu liều mình tay nắm lấy lưỡi dao trước sự ngạc nhiên của bà ta, nhân lúc bà ta ngạc nhiên không để ý, cuối cũng cũng thoát khỏi bà ta, máu chảy nhiều khắp sàn, bà ta kêu người vào nhiều hơn. Cô một mình đánh 5 người đàn ông nhưng vẫn là để cậu bị đánh mấy cái. Lúc này cảnh sát ập đến, tóm lấy bà ta.

Bị bắt rồi miệng còn không quên la thét nói những lời khiến người khác nghe không lọt tai "Mày là đứa trẻ khiến người khác ghét nhất, mày là trẻ mồ coi không ai cần, mày là kẻ đáng thương, mày sẽ không bao giờ được hạnh phúc"

Cậu nghe xong không những không khóc mà còn cười lớn "Ngoài việc sinh tôi ra thì bà làm được gì nữa mà có quyền nói như vậy? Ai mới là kẻ đáng thương?"

Cô chạy nhanh lại đến ôm lấy cậu, xé lấy một mảnh áo bó lại tay đang chảy máu không ngừng của cậu. Sau khi thấy cô cậu chợt khóc lớn đầy uất ức "Có phải.. là em không ai cần không.. hic, là em đáng ghét"

Cô ôm lấy cậu luôn miệng nói "Em cần anh, rất cần anh, không có anh liền không sống được"

Cuộc đời này cậu cũng xem như là không còn người thân nào ngoài cô, thà là không có ngay từ đầu, đừng để cậu mơ tưởng rằng có người sẽ cần mình, mơ tưởng rằng mình còn có mẹ.

Ngày hôm sau với cơ thể yếu ớt cậu đến thăm bố của mình, cô đã hỏi mẹ cô địa chỉ và cậu muốn đến đó.

"Tiểu Minh con đã lớn như vậy rồi?" Ông ta nhìn cậu dịu dàng, mà sâu sắc.

Cậu cố gắng không khóc "Bố có khỏe không? Có.. nhớ con không?" Cậu cụp mắt xuống.

Ông rào khóc lớn "Rất nhớ con, bố xin lỗi, xin lỗi con" ông năm đó dẫn cậu đi khắp nơi không bỏ mặc cậu, vẫn là thương cậu.

Cậu nhìn bố mình không dám khóc quay lưng đi "Con sẽ đợi ngày bố ra"

Về nhà cô chăm sóc cho cậu, yêu thương cậu an ủi cậu mong rằng cậu luôn được hạnh phúc, nhưng có vẻ tổn thương trong lòng quá lớn khiến cậu đã một tuần qua mà không thể phấn chấn hơn. Thế thì cho cậu ấy một vài bất ngờ đi nhỉ?

Cậu nằm dài trên giường không để ý đến cô, không phải cậu thật sự là không để ý mà là không thể tập trung để ý, dù gì đó cũng là mẹ ruột của cậu, không thể nói không để tâm được, mà bỏ vì để tâm nên khiến lòng càng đau.

Nhìn thấy cậu như vậy cô vô cùng thương xót, trong mắt luôn ngập tràn yêu thương nhìn cậu.

Từ ngoài mùi thơm lan tỏa khiến bụng cậu cũng nôn nao, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào ngồi cạnh bên cậu.

"Chồng có muốn ăn cơm không?" Lời nói nhẹ nhàng như đôi vợ chồng trẻ, đôi mắt thâm tình nhìn cậu không.

Cậu lúc đầu là không để ý, nhưng mắt chợt mở to ngạc nhiên vô cùng "Chị gọi Tiểu Minh là.. là chồng sao?"

Mắt to mở lên đầy tà khí nhìn cậu "Có muốn kết hôn không?"

Càng ngạc nhiên hơn "Chúng ta? Kết hôn?"

"Đúng vậy" đầy chắc chắn.

Cậu ủy khuất một chút "Nhưng chị là chịu trách nhiệm với Tiểu Minh phải không? Chỉ có Tiểu Minh mới thích chị" đôi mắt trong buồn thấy rõ.

Cô lấy tay đẩy vào chán cậu "Ai nói chỉ mình anh thích em"

Cậu rón rén hỏi "Vậy chị có thích em không?"

Cô đưa mặt mình lại gần cậu "Không chỉ là thích anh" rồi cùng nhau hôn sâu.

Cuối cùng thì xem như cô không có lỗ cái gì, vất vả nuôi cậu bao nhiêu năm cuối cùng vẫn là của mình, nếu mà đưa vào tay người khác có phải là cô tức chết rồi không. Cô sẽ hảo hảo yêu thương cái tiểu nam nhân đại ngốc này.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!