Đắm Chìm

Chương 5: Nhớ



Nghĩ đến những việc lúc chiều cũng đủ khiến cô phải bực mình tức giận, tức nhiên là bao tức giận phải trút hết lên cậu, cậu đang lau nhà cũng bị quấy rối "Lấy cho tôi cốc nước đi, không thấy tôi đang ăn à" cô ngồi gác chân lên ghế, tay bóc vỏ trái cây.

Từ bao giờ ăn trái cây lại uống nước nhỉ, cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà đi vội lấy nước, ngồi trước mặt cô như người phục vụ đích thật.

Cô nhìn cậu không thể nào tức giận thêm, thiệt là khiến người khác dễ chán ghét quá. Cô ngồi dậy cuối đầu nhìn hắn "Sao lúc nào tôi sai bảo cậu cái gì cậu cũng ngồi im một chỗ rất lâu vậy?"

Cậu ngước mắt lên nhìn cô một lúc, giống như đang tìm câu trả lời thích hợp, cô biết cậu suy nghĩ nên còn bồi thêm một câu "không nói dối được tôi, cậu biết mà"

Biết là sẽ không nói dối được, cậu cũng không có thói quen nói dối nên cũng trả lời ngay "Là để ngửi mùi hương"

Cô khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu, mày nhướng lên "Tôi không sử dụng nước hoa khi ở nhà, cậu ngửi cái gì, hay thích loại nước hoa nào, tôi cho cậu"

Cậu không trả lời cứ ngồi đó nhìn cô, cô chợt nghĩ ra gì đó rồi bảo "Ngồi lại gần đây một chút"

Cậu nhạc nhiên nhưng vẫn vô thức làm theo, ngồi cạnh bên cô, dạo này cô thay đổi nhiều khiến cậu càng lúc càng không hiểu được, phải nói là thay đổi hoàn toàn khác.

Cậu cứ ngồi đó yên lặng chìm vào suy nghĩ của mình, lúc nào cô cũng là người phá vỡ không khí trước, cô kéo đầu cậu dựa vào vai mình, âm thanh dịu dàng vang lên "Cậu có nhớ mẹ không?" Cô biết mẹ cậu không phải bỏ rơi cậu, cậu nhóc này từng có những ngày tháng vui vẻ bên mẹ, nghe bảo vì bố cậu nên mẹ cậu phải vào viện tâm thần, bây giờ không biết tung tích thế nào.

Cậu nghe đến mẹ mặt có chút biến sắc, những ký ức về mẹ dường như sắp trở thành hư không rồi, nhưng vẫn trả lời có "Có chút nhớ, nhưng không rõ khuôn mặt nữa"

Cũng đúng thôi, cậu bé 7 tuổi thì làm sao còn nhớ đến bây giờ.

"Nếu như ngày nào đó tôi có chồng, thì cậu sẽ thế nào?" Việc này tức nhiên là nên hỏi, bởi vì cô cũng lớn rồi, chỉ cần nuôi cho cậu thật tốt thì có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, cũng có thể đi tìm hạnh phúc riêng.

Tức nhiên là người nào đó nghe cũng không vui chút nào, không trả lời còn hỏi lại "Lúc đó Tiểu Minh phải làm thế nào?"

Cô không kiên nhẫn quay qua nhìn cậu "Lúc đó cậu cũng lớn rồi sẽ có hạnh phúc riêng thôi"

Đang nói thì tiếng chuông điện thoại cô vang lên, người nhiều việc thì mấy khi có thời gian rảnh rỗi mà tán ngẫu chứ, chỉ thấy cô cầm theo điện thoại đứng gần cửa sổ mắt nhìn miên man, gật đầu vài cái rồi xoay người nhìn về phía cầu "Bây giờ tôi phải đi công việc rồi, chắc cũng mấy ngày nữa về, ở nhà ngoan ngoãn một chút"

Nói rồi cô quay đi chuẩn bị hành lý, để lại cậu trai với đôi mắt tiếc nuối, chưa được dựa cô bao lâu đã phải rời, nhưng mà còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật cậu rồi.

Đi xa thì đi thế thôi, tình hình của cậu thế nào cô vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay thô, hôm nay tổng cộng cậu nhận được 4 món quà rồi, mà Trần Ảnh bên đây vẫn trêu ghẹo các em gái.

Cậu nhóc thì vẫn nhớ chị vô cùng, giờ ra chơi ngồi trong lớp nhưng tâm không còn ở đây, từ bên ngoài một cô gái nhỏ nhắn bước vào, nhìn đã biết thân thủ nhanh nhẹn hoạt bát, xuống bàn cậu và đưa cậu một quyển sổ "Đây là của cậu phải không?"

Cậu nhìn lên hình dánh quyển sổ nhật ký quen thuộc, vội vàng xem lại cặp mình, thì ra là bị rơi, cậu nhanh nhẹn lấy lại, cứ sợ chậm một chút sẽ có người biết bí mật của mình "Cảm ơn" miệng còn nở chút tươi cười, cô nữ sinh nhìn đôi môi hồng mà không ngừng cảm tháng.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Cô gái thật sự muốn làm quen với cậu, nhưng cô cũng vô tình đọc được quyển nhật ký đó rồi, cậu trai đáng yêu trước mặt đã có người mà mình để ý từ lâu, tính cô gái cũng không thích tranh giành, chỉ muốn làm bạn thôi cũng đủ rồi. Trần Ảnh một bên nhìn hết mọi việc, không nói cũng không được "Cho hỏi vị tiểu thư này là ai vậy?"

Cô gái nhìn qua, nhìn thoáng cũng biết là người không dễ gần, vẫn rất thẳng thắn "Tôi là người tốt đấy" rồi quay đi, Trần Ảnh nhìn theo bóng lưng đó có chút quen thuộc, nhưng không nhớ là ai.

Tối muộn về cậu thật sự muốn gọi cho cô, ngày mai là sinh nhật cậu rồi, cô đi đã 2 ngày nhưng chưa gọi về lần nào, tối nào cũng như hôm nay ngồi chờ đợi, đồ ăn cũng không nấu để ăn, khi nào cô có ở nhà mới nấu, nhìn chăm chú vào điện thoại, âm thanh tiếng chuông phá vỡ cả bầu trời yên tĩnh, cuối cùng thì cũng đợi được rồi, cậu hớn hở nhìn vào màn hình điện làm cậu thất vọng vô cùng.

Cậu chậm chạp bắt máy, bên kia ồn ào như đang ở quán bar, Trần Ảnh tươi cười vui vẻ "Tiểu Minh đến đây đi, tôi gửi vị trí ở máy cậu"

Cậu nhìn vào ví trí trên máy điện thoại liền từ chối nhanh "Tớ không đi đến những chỗ này"

Trần Ảnh biết trước kết quả liền nói "Muốn nhanh gặp chị gái một chút không?"

Nghe đến cô cậu vội vả tắt máy chuẩn bị ra ngoài.